Chương 9: Cuối cùng vẫn chọn bỏ rơi hắn
Edit: dauhuthui
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Người đàn ông sau khi tỉnh lại, lập tức ngồi bật dậy. Do ngồi dậy quá nhanh, đầu hắn đột nhiên bị choáng váng, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không quên nhắc đến một người.
"Nam Cửu Yên..."
Nhớ tới chuyện trước khi bản thân bị mất đi ý thức, trên mặt người đàn ông lạnh lùng lộ ra vẻ phiền não.
"Chết tiệt..."
Hắn biết Nam Cửu Yên hôn mình là có mục đích, nhưng bản thân vẫn chịu không nổi mê hoặc của cô mà đáp lại!
Biến mất nửa năm, rốt cuộc Nam Cửu Yên đã học được những gì!
"Lão đại, vết thương trên trán ngài vừa mới khâu xong, tốt nhất vẫn nên cẩn thận mọt chút." Hướng Tấn cẩn thận nhắc nhở.
"Cô ấy đi đâu rồi?" Mặc Bắc Diễm đảo mắt nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Nam Cửu yên, trong lòng lại bắt đầu lo sợ không yên.
Cô lại bỏ trốn lần nữa sao?
Ánh mắt Mặc Bắc Diễm lập tức trở nên lạnh lùng.
"Nam tiểu thư, cô ấy..." Hướng Tấn mở miệng muốn giải thích gì đó, chưa kịp nói gì thì người đàn ông trên giường đã rút ống truyền dịch ở mu bàn tay ra, đi nhanh về phía cửa.
"Tiểu Cửu, con vừa trở về còn không biết tình huống hiện tại của Đông Lục. Đông Lục hiện tại đã không giống với trước kia, Mặc Bắc Diễm hắn có thể một tay che trời, không ai dám ở trước mặt hắn nói thêm câu nào. Hiện giờ chỉ có con mới có thể cứu Vân Khanh thôi." Nam Sâm thở dài nhìn về phía con gái nhà mình.
Trong nửa năm này, toàn bộ người Đông Lục đều sống trong nước sôi lửa bỏng.
"Không cần mấy người nói, tôi cũng sẽ..." Nam Cửu Yên còn chưa nói xong, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó
...
- ----Đùng
...
Một tiếng vang, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đá văng.
Ngoài cửa, người đàn ông mặc đồ bệnh nhân trên trán còn đang dán băng gạc, vẻ mặt tức giận đi nhanh vào trong.
Người Nam gia thấy Mặc Bắc Diễm tới sợ đến mức run lẩy bẩy, Nam Viện Viện sợ tới mức trốn sau lưng Nam Sâm.
Nam Cửu Yên cũng cả kinh, không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy.
"Mặc Bắc Diễm..." Cô mở lời, đang định giải thích chuyện mình lừa hắn tiêm thuốc mê, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng đi tới ôm cô vò lòng.
"Tại sao lại muốn trốn tôi?"
Giọng nói mang theo sự tức giận vang lên.
Hay là cô muốn bỏ rơi hắn lần nữa?
Nhìn dáng vẻ mất đi lý trí của hắn lúc này, trái tim cô cũng run lên theo.
Giờ khắc này, Nam Cửu Yên rốt cục biết vì sao mọi người sợ hắn như vậy.
"Mặc tiên sinh..."
Một lúc lâu sau, Nam Sâm mới kịp phản ứng, nhưng vừa mở miệng đã bị người đàn ông hung hăng trừng mắt một cái.
"Đều cút ra ngoài cho tôi!"
Tất cả mọi người hoảng sợ, mặc dù có chút lo lắng cho Nam Cửu Yên, nhưng vẫn xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, chọc giận người đàn ông điên này sẽ có hậu quả gì.
Trong phòng yên tĩnh lại, Nam Cửu Yên theo bản năng giãy ra khỏi cái ôm của Mặc Bắc Diễm.
Đôi mắt đáng sợ kia của người đàn ông đang chăm chú nhìn cô, giống như muốn ăn thịt người vậy.
"Tôi không trốn."
"Anh đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút đi được không?" Nam Cửu Yên cắn môi, nhẹ giọng nói.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được, tâm trạng của Mặc Bắc Diễm lúc này nhất định không bình thường, tựa như trong lời đồn, hắn điên rồi, tinh thần cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi.
Sắc mặt người đàn ông vẫn đáng sợ như trước.
"Mặc Bắc Diễm, anh làm tôi sợ..." Cái ôm quá chặt khiến nước mắt của Nam Cửu Yên dâng trào hốc mắt. Lúc nói ra, mới phát hiện trong giọng nói mang theo vài phần nức nở, hơn nữa lúc này cô vừa tỉnh không lâu sau hôn mê, cả người đều mang theo một loại cảm giác vô lực, cho nên giọng nói của có chút yếu ớt.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, người đàn ông cũng nhìn chằm chằm cô mấy giây, lúc này mới phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nam Cửu Yên lộ ra một loại cảm giác đáng thương khiến cho người khác muốn che chở.
Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin lỗi nếu như edit không mượt khiến mn khó chịu ạ. <3
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Người đàn ông sau khi tỉnh lại, lập tức ngồi bật dậy. Do ngồi dậy quá nhanh, đầu hắn đột nhiên bị choáng váng, nhưng cho dù vậy, hắn vẫn không quên nhắc đến một người.
"Nam Cửu Yên..."
Nhớ tới chuyện trước khi bản thân bị mất đi ý thức, trên mặt người đàn ông lạnh lùng lộ ra vẻ phiền não.
"Chết tiệt..."
Hắn biết Nam Cửu Yên hôn mình là có mục đích, nhưng bản thân vẫn chịu không nổi mê hoặc của cô mà đáp lại!
Biến mất nửa năm, rốt cuộc Nam Cửu Yên đã học được những gì!
"Lão đại, vết thương trên trán ngài vừa mới khâu xong, tốt nhất vẫn nên cẩn thận mọt chút." Hướng Tấn cẩn thận nhắc nhở.
"Cô ấy đi đâu rồi?" Mặc Bắc Diễm đảo mắt nhìn quanh phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Nam Cửu yên, trong lòng lại bắt đầu lo sợ không yên.
Cô lại bỏ trốn lần nữa sao?
Ánh mắt Mặc Bắc Diễm lập tức trở nên lạnh lùng.
"Nam tiểu thư, cô ấy..." Hướng Tấn mở miệng muốn giải thích gì đó, chưa kịp nói gì thì người đàn ông trên giường đã rút ống truyền dịch ở mu bàn tay ra, đi nhanh về phía cửa.
"Tiểu Cửu, con vừa trở về còn không biết tình huống hiện tại của Đông Lục. Đông Lục hiện tại đã không giống với trước kia, Mặc Bắc Diễm hắn có thể một tay che trời, không ai dám ở trước mặt hắn nói thêm câu nào. Hiện giờ chỉ có con mới có thể cứu Vân Khanh thôi." Nam Sâm thở dài nhìn về phía con gái nhà mình.
Trong nửa năm này, toàn bộ người Đông Lục đều sống trong nước sôi lửa bỏng.
"Không cần mấy người nói, tôi cũng sẽ..." Nam Cửu Yên còn chưa nói xong, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Ngay sau đó
...
- ----Đùng
...
Một tiếng vang, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị đá văng.
Ngoài cửa, người đàn ông mặc đồ bệnh nhân trên trán còn đang dán băng gạc, vẻ mặt tức giận đi nhanh vào trong.
Người Nam gia thấy Mặc Bắc Diễm tới sợ đến mức run lẩy bẩy, Nam Viện Viện sợ tới mức trốn sau lưng Nam Sâm.
Nam Cửu Yên cũng cả kinh, không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy.
"Mặc Bắc Diễm..." Cô mở lời, đang định giải thích chuyện mình lừa hắn tiêm thuốc mê, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng đi tới ôm cô vò lòng.
"Tại sao lại muốn trốn tôi?"
Giọng nói mang theo sự tức giận vang lên.
Hay là cô muốn bỏ rơi hắn lần nữa?
Nhìn dáng vẻ mất đi lý trí của hắn lúc này, trái tim cô cũng run lên theo.
Giờ khắc này, Nam Cửu Yên rốt cục biết vì sao mọi người sợ hắn như vậy.
"Mặc tiên sinh..."
Một lúc lâu sau, Nam Sâm mới kịp phản ứng, nhưng vừa mở miệng đã bị người đàn ông hung hăng trừng mắt một cái.
"Đều cút ra ngoài cho tôi!"
Tất cả mọi người hoảng sợ, mặc dù có chút lo lắng cho Nam Cửu Yên, nhưng vẫn xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ, chọc giận người đàn ông điên này sẽ có hậu quả gì.
Trong phòng yên tĩnh lại, Nam Cửu Yên theo bản năng giãy ra khỏi cái ôm của Mặc Bắc Diễm.
Đôi mắt đáng sợ kia của người đàn ông đang chăm chú nhìn cô, giống như muốn ăn thịt người vậy.
"Tôi không trốn."
"Anh đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút đi được không?" Nam Cửu Yên cắn môi, nhẹ giọng nói.
Cô có thể rõ ràng cảm giác được, tâm trạng của Mặc Bắc Diễm lúc này nhất định không bình thường, tựa như trong lời đồn, hắn điên rồi, tinh thần cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi.
Sắc mặt người đàn ông vẫn đáng sợ như trước.
"Mặc Bắc Diễm, anh làm tôi sợ..." Cái ôm quá chặt khiến nước mắt của Nam Cửu Yên dâng trào hốc mắt. Lúc nói ra, mới phát hiện trong giọng nói mang theo vài phần nức nở, hơn nữa lúc này cô vừa tỉnh không lâu sau hôn mê, cả người đều mang theo một loại cảm giác vô lực, cho nên giọng nói của có chút yếu ớt.
Trong phòng yên tĩnh vài giây, người đàn ông cũng nhìn chằm chằm cô mấy giây, lúc này mới phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Nam Cửu Yên lộ ra một loại cảm giác đáng thương khiến cho người khác muốn che chở.
Chúng mình xin cảm ơn mn đã đọc, xin lỗi nếu như edit không mượt khiến mn khó chịu ạ. <3