Chương : 6
“Liễu Tấn, ngươi bắt cóc thị nữ Nguyệt Lương thành ta, tưởng rằng có thể rời đi bình an vô sự sao?”
“Hai ta là lưỡng tình tương duyệt có sao nói là bắt cóc!” Liễu Tấn kia đúng là nghĩa chính nghiêm từ, con nhà gia giáo a!
“Nhược Kỳ, ngươi mê hoặc nam tử cung ngoại, hôm nay có tiểu nghiệt chủng, ngươi cho là thành chủ sẽ tha cho ngươi sao?”
“Các vị sư tỷ, Nhược Kỳ giờ đây đã thành hôn, muốn cùng phu quân chung sống những ngỳa bình yên, thỉnh chư vị cho Nhược Kỳ một con đường sống!” Tiếng khóc nổi lên, lệ rơi như mưa, cái này gọi là “ngã kiến do liên” đây~! Thật khiến người ta thương cảm!
Đáng tiếc, tại thời này, cái gì “tự do luyến ái” hình như là không hợp quy củ, cho dù “gạo đã nấu thành cơm”, cũng không có nghĩa là người có cơ hội cầm bát cơm kia mà ăn xuống bụng.
Mắt thấy bốn lam y nữ tử vẫn dương kiếm hướng tới, Liếu Tấn chỉ còn cách cố hết sức ngăn cản. Ta thấy vậy thầm kêu trong lòng một trận kinh hãi, nhưng làm gì được bây giờ? Đã không có bản lĩnh thì ai dám xuất đầu lộ diện sính cường chứ!
“Dong thụ thác căn lưỡng sinh nghi, hải đường du điệp tứ diện tức.”
Vị công tử ở gần lan can thu chỉ phiến, châm cho mình một chén rượu, mà Liễu Tấn dưới lầu như được chỉ điểm, đầu tiên là nghiêng người, quét kiếm một vòng, hai ả nữ tử trước sau lui lại. Sau khi đứng dậy, chân trái rút về, tay phải huy kiếm, hai ả còn lại, tả hữu hai bên lập tức thu chiêu chống đỡ sự công kích của Liễu Tấn. Ta yên lặng theo dõi, hiễu được Liễu Tấn đã được sự chỉ điểm của vị công tử này.
“Xin hỏi vị cao nhân nào ở trên lầu? Xin thỉnh báo danh tính?” Một lam y nữ tử thu kiếm nói.
Ta cười lạnh, lên tiếng cũng thật lễ phép nhỉ, lại còn “cao nhân” nữa, chỉ sợ khi biết được danh tính của người ta, ngươi mà không mang theo mười bảy, mười tám tỷ muội đi trả thù người ta mới là chuyện lạ à~!
Công tử kia thâm ý nhìn vẻ mặt của ta, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, hướng xuống dưới lầu đáp: “Tại hạ bất tài, Túc Thiên Các Dạ Lưu Hiểu.”
Bốn vị nữ tử lùi về phía sau một bước, tỏ vẻ kiêng kỵ, khí thế sắc bén vừa rồi có chút chùn xuống. Túc Thiên Các? Dạ Lưu Hiểu? Hai từ này sao nghe quen tai dữ vậy ta! Ai da, ta thiếu chút nữa là đánh cái đầu của mình, trách không được vị công tử này thoạt nhìn khí chất phi phàm, ngắm nghía hồi lâu nguyên lai là Túc Thiên Các, một trong số thế lực lớn nhất võ lâm, chuyên mua bán thông tin thu thập võ công các phái theo như lời lão sư phó của ta~!
Ai nhân gia nhìn sao cũng chỉ bộ dáng 27,28 tuổi, mà đã công thành danh toại. May là ta không có hoành đồ chí lớn, chỉ hy vọng tịch tịch vô danh, an an ổn ổn qua cả đời. Nếu không, nội chỉ nhìn vị thiếu niên trước mắt này thôi, cùng thân nam nhi, còn không ức khí chết mới là lạ?
“Nguyên lai là Dạ Các Chủ, đây vốn là gia sự của Nguyệt Lương Thành, hoàn thỉnh Các Chủ chớ làm khó chúng ta!”
“Haha, tuy nói là gia sự của Nguyệt Lương Thành nhưng cũng có thể xem là gia sự của Túc Thiên Các ta”. Dạ Lưu Hiểu cười khẩy, phe phẩy chiết phiến trong tay.
“Các chủ, nói vậy là có ý gì?”
“Thật không giám dấu giếm, Liễu Tấn chính là một trong tam đại quản sự của Túc Thiên Các ta, đi theo ta mười năm có thừa, nếu hắn thú thê, có câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, phu nhân của hắn đương nhiên cũng là người của Trúc Thiên Các ta.”
“Dạ Các Chủ, Nguyệt Lương Thành ta cùng Túc Thiên Các ngươi luôn nước sông không phạm nước giếng, bất quá hôm nay ta chỉ muốn đem sư muội phạm cung quy trở về, chẳng lẽ như vậy, Dạ Các Chủ còn muốn làm khó chúng ta?”
“Ta nghĩ những lời vừa rồi cũng nói khá rõ ràng rồ.”.
“Ngươi gạt người quá đáng!”
Lam y cô nương tiện tay nâng kiếm chém tới, ta có chút rụt đầu về, chỉ thấy ngân ti trên đầu ngón tay Dạ Lưu Hiểudùng nội lực điều khiển, nhắm vào cổ tay và mắt cá chân của lam y cô nương, trong nháy mắt đã phong tỏa động tác của nàng.
Dưới sự khống chế của ngân ti, lam y cô nương quay sang công kích ba đồng bạn của mình,chỉ thấy ngón tay Dạ Lưu Hiểu nhẹ nàhng lay chuyển, động tác vi diệu, cô nương kia đã đánh trúng đồng bạn của mình mà không tốn chút sức lực.Xem ra võ công của Dạ Lưu Hiểu thật sự thâm sâu khó lường, vậy mà một vị cô nương trong đó lại càng “lấy trứng chọi đá”, phóng kiếm về phía Dạ Lưu Hiểu.
Dạ Lưu Hiểu hơi nghiên một chút, tay kia giáp trụ muỗi kiếm sắc bén đang lao tới. “Keng” một tiếng, mũi kiếm đã bị hắn dùng nội lực đánh gãy, phần bị gãy không một tiếng động hướng ta bay tới.
“Má ơi!” Ta nhắm mắt kêu to, tình cảnh này ta chỉ xem qua trên phim truyền hình, nhưng ý thức là thứ còn nhanh hơn hành động. Ta nhanh tay ôm lấy kiếm trên cạnh bàn đua lên trước mặt, một tiếng thanh thúy vang lên, ta mở mắt, phát giác vải bao kiếm đã bị phá rách, thân kiếm hiển lộ ra, hàn quang tỏa khắp làm cho người ta không nhịn được mà chú mục nhìn. Mũi kiếm bay tới kia chạm đến thân kiếm Vô Tà, bị tước thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất phía sau ta.
Quả nhiên là thần binh a, trên thân kiếm một chút trầy xước cũng không có a~! Ta lòng vui như mở cờ, haha, kỳ này ta lời to rồi!
Lại đảo mắt nhìn bốn phí một cái, Dạ Lưu Hiểu cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thoáng chốc chuyển thành tò mò, ta trong lồng thầm kêu lên “Bất hảo”. Người đời có câu “có tài bảo là phải ẩn dấu”, Dạ Lưu Hiểu vốn là cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm, hơn nữa kiến thức hơn người, như thế nào mà không nhìn ra bảo kiếm kia chứ?
“Hai ta là lưỡng tình tương duyệt có sao nói là bắt cóc!” Liễu Tấn kia đúng là nghĩa chính nghiêm từ, con nhà gia giáo a!
“Nhược Kỳ, ngươi mê hoặc nam tử cung ngoại, hôm nay có tiểu nghiệt chủng, ngươi cho là thành chủ sẽ tha cho ngươi sao?”
“Các vị sư tỷ, Nhược Kỳ giờ đây đã thành hôn, muốn cùng phu quân chung sống những ngỳa bình yên, thỉnh chư vị cho Nhược Kỳ một con đường sống!” Tiếng khóc nổi lên, lệ rơi như mưa, cái này gọi là “ngã kiến do liên” đây~! Thật khiến người ta thương cảm!
Đáng tiếc, tại thời này, cái gì “tự do luyến ái” hình như là không hợp quy củ, cho dù “gạo đã nấu thành cơm”, cũng không có nghĩa là người có cơ hội cầm bát cơm kia mà ăn xuống bụng.
Mắt thấy bốn lam y nữ tử vẫn dương kiếm hướng tới, Liếu Tấn chỉ còn cách cố hết sức ngăn cản. Ta thấy vậy thầm kêu trong lòng một trận kinh hãi, nhưng làm gì được bây giờ? Đã không có bản lĩnh thì ai dám xuất đầu lộ diện sính cường chứ!
“Dong thụ thác căn lưỡng sinh nghi, hải đường du điệp tứ diện tức.”
Vị công tử ở gần lan can thu chỉ phiến, châm cho mình một chén rượu, mà Liễu Tấn dưới lầu như được chỉ điểm, đầu tiên là nghiêng người, quét kiếm một vòng, hai ả nữ tử trước sau lui lại. Sau khi đứng dậy, chân trái rút về, tay phải huy kiếm, hai ả còn lại, tả hữu hai bên lập tức thu chiêu chống đỡ sự công kích của Liễu Tấn. Ta yên lặng theo dõi, hiễu được Liễu Tấn đã được sự chỉ điểm của vị công tử này.
“Xin hỏi vị cao nhân nào ở trên lầu? Xin thỉnh báo danh tính?” Một lam y nữ tử thu kiếm nói.
Ta cười lạnh, lên tiếng cũng thật lễ phép nhỉ, lại còn “cao nhân” nữa, chỉ sợ khi biết được danh tính của người ta, ngươi mà không mang theo mười bảy, mười tám tỷ muội đi trả thù người ta mới là chuyện lạ à~!
Công tử kia thâm ý nhìn vẻ mặt của ta, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, hướng xuống dưới lầu đáp: “Tại hạ bất tài, Túc Thiên Các Dạ Lưu Hiểu.”
Bốn vị nữ tử lùi về phía sau một bước, tỏ vẻ kiêng kỵ, khí thế sắc bén vừa rồi có chút chùn xuống. Túc Thiên Các? Dạ Lưu Hiểu? Hai từ này sao nghe quen tai dữ vậy ta! Ai da, ta thiếu chút nữa là đánh cái đầu của mình, trách không được vị công tử này thoạt nhìn khí chất phi phàm, ngắm nghía hồi lâu nguyên lai là Túc Thiên Các, một trong số thế lực lớn nhất võ lâm, chuyên mua bán thông tin thu thập võ công các phái theo như lời lão sư phó của ta~!
Ai nhân gia nhìn sao cũng chỉ bộ dáng 27,28 tuổi, mà đã công thành danh toại. May là ta không có hoành đồ chí lớn, chỉ hy vọng tịch tịch vô danh, an an ổn ổn qua cả đời. Nếu không, nội chỉ nhìn vị thiếu niên trước mắt này thôi, cùng thân nam nhi, còn không ức khí chết mới là lạ?
“Nguyên lai là Dạ Các Chủ, đây vốn là gia sự của Nguyệt Lương Thành, hoàn thỉnh Các Chủ chớ làm khó chúng ta!”
“Haha, tuy nói là gia sự của Nguyệt Lương Thành nhưng cũng có thể xem là gia sự của Túc Thiên Các ta”. Dạ Lưu Hiểu cười khẩy, phe phẩy chiết phiến trong tay.
“Các chủ, nói vậy là có ý gì?”
“Thật không giám dấu giếm, Liễu Tấn chính là một trong tam đại quản sự của Túc Thiên Các ta, đi theo ta mười năm có thừa, nếu hắn thú thê, có câu “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, phu nhân của hắn đương nhiên cũng là người của Trúc Thiên Các ta.”
“Dạ Các Chủ, Nguyệt Lương Thành ta cùng Túc Thiên Các ngươi luôn nước sông không phạm nước giếng, bất quá hôm nay ta chỉ muốn đem sư muội phạm cung quy trở về, chẳng lẽ như vậy, Dạ Các Chủ còn muốn làm khó chúng ta?”
“Ta nghĩ những lời vừa rồi cũng nói khá rõ ràng rồ.”.
“Ngươi gạt người quá đáng!”
Lam y cô nương tiện tay nâng kiếm chém tới, ta có chút rụt đầu về, chỉ thấy ngân ti trên đầu ngón tay Dạ Lưu Hiểudùng nội lực điều khiển, nhắm vào cổ tay và mắt cá chân của lam y cô nương, trong nháy mắt đã phong tỏa động tác của nàng.
Dưới sự khống chế của ngân ti, lam y cô nương quay sang công kích ba đồng bạn của mình,chỉ thấy ngón tay Dạ Lưu Hiểu nhẹ nàhng lay chuyển, động tác vi diệu, cô nương kia đã đánh trúng đồng bạn của mình mà không tốn chút sức lực.Xem ra võ công của Dạ Lưu Hiểu thật sự thâm sâu khó lường, vậy mà một vị cô nương trong đó lại càng “lấy trứng chọi đá”, phóng kiếm về phía Dạ Lưu Hiểu.
Dạ Lưu Hiểu hơi nghiên một chút, tay kia giáp trụ muỗi kiếm sắc bén đang lao tới. “Keng” một tiếng, mũi kiếm đã bị hắn dùng nội lực đánh gãy, phần bị gãy không một tiếng động hướng ta bay tới.
“Má ơi!” Ta nhắm mắt kêu to, tình cảnh này ta chỉ xem qua trên phim truyền hình, nhưng ý thức là thứ còn nhanh hơn hành động. Ta nhanh tay ôm lấy kiếm trên cạnh bàn đua lên trước mặt, một tiếng thanh thúy vang lên, ta mở mắt, phát giác vải bao kiếm đã bị phá rách, thân kiếm hiển lộ ra, hàn quang tỏa khắp làm cho người ta không nhịn được mà chú mục nhìn. Mũi kiếm bay tới kia chạm đến thân kiếm Vô Tà, bị tước thành hai đoạn, rơi xuống mặt đất phía sau ta.
Quả nhiên là thần binh a, trên thân kiếm một chút trầy xước cũng không có a~! Ta lòng vui như mở cờ, haha, kỳ này ta lời to rồi!
Lại đảo mắt nhìn bốn phí một cái, Dạ Lưu Hiểu cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, thoáng chốc chuyển thành tò mò, ta trong lồng thầm kêu lên “Bất hảo”. Người đời có câu “có tài bảo là phải ẩn dấu”, Dạ Lưu Hiểu vốn là cao thủ nhất lưu trong chốn võ lâm, hơn nữa kiến thức hơn người, như thế nào mà không nhìn ra bảo kiếm kia chứ?