Chương : 117
CHƯƠNG 117
BỐI PHONG còn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc của bản thân.
Thì lưng anh bị tay ai đó chọc chọc vào,khiến anh bất ngờ thoát ra khỏi niềm hạnh phúc giản đơn mà quay lại với thực tế... Cô vợ nhõng nhẽo của anh làm gì có chuyện để anh yên thân sớm thế.
- Anh!
*nũng nịu*
- Gì em?
- Anh thương em không? (mắt chớp chớp)
- Thương!
- Em buồn anh có buồn không? *phụng phịu*
- Buồn ! Rất buồn! (nghi ngờ)
- Thật không? (hí hửng)
- Thật!
Anh gật đầu nhíu mày nhìn cô .Không hiểu cô định làm trò gì nữa.Cái đầu nhỏ bé kia đang có âm mưu gì đây.Định dùng mỹ nhân kế với anh ư?
Biết là vậy sao anh vẫn muốn đổ nhỉ? Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.
Bối Phong Khẽ mỉm cười với suy nghĩ của mình , anh nhẹ nhàng ngắm nhìn cô vợ đáng yêu đang trầm tư của mình trong lòng cảm thấy rộn ràng vô cùng... Lại tò mò muốn biết thật ra ý định của cô là gì??
Quyết Minh thấy Bối Phong ngẩn ngơ nhìn mình ra chiều đắc ý lắm.
Không do dự cô vào mục đích chính luôn
- Anh ơi! Em ở đây buồn lắm!
- uh!
- Em cũng khỏe nhiều rồi!
- Uh! (nhíu mày)
- Anh cho em về nha anh!
- Hửm! (khó chịu)
- Em muốn xuất viện! Em muốn về nhà! Ở đây buồn lắm! Em cũng khỏe nhiều rồi! Anh cho em về nhà nha anh! Nha nha nha!
Vừa nói cô vừa lay lay tay anh , cố gắng nũng nịu để tảng băng mặt tỉnh bơ kia hồi tâm chuyển ý cho cô về nhà.
Tuy về nhà cũng buồn , nhưng ở đây còn chán hơn , ngủ lại không ngon nữa , anh thì cứ vắng mặt liên tục để cô phải nhìn mấy tảng băng mà anh phái đến nản vô cùng. Suy đi tính lại về nhà vẫn thích hơn.
- Đi đi mà anh! Chiều em lần này đi! Em muốn về nhà! Cho em về đi mà! Anh! Anh!
Bị Quyết Minh giằng kéo Bối Phong không thể suy nghĩ được gì. Cứ mỗi lần muốn gì là cô lại dùng cách này làm khó anh.
- Em bỏ anh ra đã, để anh suy nghĩ...
- Còn suy nghĩ gì nữa cho em về nhà đi mà... Em hứa em sẽ ngoan , sẽ nghe lời anh , anh nói gì em nghe hết...
- Thật không?
- Thật!
Quyết Minh nhìn anh gật đầu cái rụp. Như khẳng định lời mình nói là đúng. Nhìn hành động đó của cô, lòng anh mềm dịu đi rất nhiều. Nếu cô cứ mãi thế này thì tốt qúa!
Nhìn con gái và con rể ôm nhau tình tứ , hai khán giả bất đắc dĩ vừa mừng vừa lo.
Mừng vì thấy 2 người không còn giận hờn nhau nữa.
Con gái họ cũng biết dùng mỹ nhân kế để mê hoặc chồng rồi đó.
Vậy mà trước đây còn dám đứng trước mặt họ tuyên bố là sẽ không yêu , không lấy chồng, rồi con rể là người thế này thế kia, có bao nhiêu thứ xấu xa trên đời nó đều ném lên người con rể...
Giờ thì thế kia?
Muốn nó làm gì nó cũng làm! Đứa con gái bướng bỉnh của họ trở lên ngoan ngoãn nghe lời từ bao giờ vậy nhỉ?
Nhưng mà nhìn con rể có vẻ đang bị trúng độc hồ ly thế kia , đang dần mất đi sự tỉnh táo khiến họ chẳng yên tâm chút nào?
Dù sao con gái họ vốn dĩ từ nhỏ đã rất yếu không được như người bình thường, nên Nói là khỏe nhưng có khỏe đâu ... Nằm viện để bác sĩ , y tá chăm sóc chăm sóc thì không muốn.
Chắc bản tính ham chơi nên mới đòi về nhà đây mà. Họ không chấp nhận cho cô về nhà đâu.
Con rể đi làm suốt , không có ở nhà thì kiểu gì con gái họ cũng mặc sức tung hoành không chịu giữ gìn sức khỏe ... Hậu qủa rất khó lường...
Càng nghĩ họ càng thấy lo , mà càng thấy lo thì âm mưu của Quyết Minh càng dễ tan tành nếu cô không có đồng minh.
- Không Được về! Sức khỏe con vẫn còn yếu nên ở lại đi!
Ba cô nghiêm túc lên tiếng xen vào giữa đôi vợ chồng khiến cả hai đều giật mình nhớ ra sự hiện diện của hai người .
Đã thế mẹ cô còn bồi thêm
- Đúng ! Không thể được!
- Ba! Mẹ!
Quyết Minh nhìn ba mẹ mình mà muốn rớt nước mắt.
Lời họ nói như sấm bên tai làm tan nát ước mơ của cô. Tự nhiên cô thấy bất lực vô cùng. Đối phó với mình anh đã đủ mệt rồi , giờ còn thêm hai đối thủ nặng ký này nữa... Cô một thân một mình , liễu yếu đào tơ sao đủ sức đấu lại họ chứ.
Cuội đời thật lắm bất công. Cô chỉ muốn về nhà thôi mà. Ước mơ qúa giản dị mà sao lại khó thành hiện thực thế này.
Không được! Cô không thể để mình thua cuộc được! Rất định cô phải chiến thắng họ.
Trước tiên phải cố gắng tiêu diệt anh trước. Nếu thu phục được anh , cô sẽ có đồng minh.Anh sẽ giúp cô. Cô không tin hai vợ chồng trẻ trung,năng động lại thua đôi vợ chồng trung niên sắp già yếu đến nơi rồi kia...Nhất định cô phải
thắng.