Chương 12: Tái sinh
Băng Thanh Cốc, sơ kiến cao nhân trình sở nguyện,
Dược Tâm Đường, họa bì thoát xác cựu sự minh.
Tuyết vắng đi một nửa, trời không chút nắng, không khí vẫn lạnh buốt, hai người rúm mình trong lớp áo mỏng tênh, tự cảm nhận chút vô vị còn lại nơi chót lưỡi. Chu Linh ngước nhìn bầu trời trắng xóa, lo lắng ban đầu lại biến thành thứ phong tình lãng mạn, nàng thổi một hơi ra, ngẫu nhiên tạo thành ngàn bông tuyết nhỏ, phủ trắng cả lớp áo ngoài, trông xinh xắn như một chú cừu giữa trời tuyết lớn. Nhiều năm trước lúc nàng còn nhỏ, từng ao ước được một lần thấy tuyết rơi, cuộn mình trong lớp chăn ấm, ngắm bạch cảnh sắc. Đôi mắt long lanh dưới hàng mi cong vút, ánh nhìn nhu tình đến nỗi động lòng quân, nàng mỉm cười nhìn sang Lệ Ân Đình, hỏi:
- Nè! Mông Cổ trông thế nào? Chỗ trước đây cô từng sống đó.
Lệ Ân Đình nhích thêm chút về phía bếp lửa cho ấm người, nói:
- Có bão cát ngập trời, tuyết rơi phủ đất. Có bình minh se lạnh, hoàng hôn ấm áp. Có mọi thứ tốt đẹp, kể cả lòng người.
Chu Linh mỉm cười, đôi mắt kinh hỉ nhìn Lệ Ân Đình, nghiêng đầu hỏi:
- Đó là nơi nào?
Lệ Ân Đình xoa xoa hai bàn tay, quay đầu nhìn Chu Linh, nói:
- Thảo nguyên.. Hoàng Hoa.
Chiêu Tâm Đan từ trong tư phòng bước ra, mỉm cười nói:
- Muội từng nghe thương buôn kể lại, Hoàng Hoa là thảo nguyên đẹp nhất Mông Cổ. Có phong lâm đỏ rực lúc hạ về, có băng sơn trắng tuyết mỗi đông sang. Xem ra là thật rồi.
Lệ Ân Đình cười tươi, nói:
- Tâm Đan muội muội thật dễ thương, không như ai đó..
Lời vừa nói ra một nửa liền bị tiếng một người khác chen vào:
- Nơi đây là đâu vậy?
Nghinh Hương Đoan Mẫn là viên ngọc quý trong tay hoàng đế Nghinh Thành Bác, từ nhỏ đã được ông nuông chiều, tuy không ngang ngược nhưng bản tính kiêu kì lại chẳng ai bì kịp. Nổi danh từ khi còn là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, đến nay đã được năm năm, ai ai cũng biết tam công chúa Hậu Nguyên là đệ nhất mỹ nhân trăm năm có một. Quả nhiên sắc nước hương trời, giây phút nàng bước ra sau tấm rèm che, Lệ Ân Đình không khỏi bàng hoàng. Bản thân Chiêu Tâm Đan là người chăm sóc, cận kề nàng nhiều nhất cũng hết lời cảm thán, chẳng qua vì trong phòng hơi tối, chút ánh sáng hiện giờ bên ngoài lại vô tình điểm thêm cho sắc diện khả ái như xuân. Chu Linh ngây người một lúc lâu, cười hỏi:
- Sao rồi? Tiểu công tử.. mặt trắng?
Nghinh Hương Đoan Mẫn sựng người giây lát, sau thì trưng ra bộ mặt lãnh cảm, cụt ngũn nói:
- Chưa chết được.
Đoạn, nàng nhìn về phía Chiêu Tâm Đan, hỏi:
- Cô là người chăm sóc cho ta lúc nãy đúng không? Cảm ơn nhé. Nhưng đây là đâu vậy?
Chiêu Tâm Đan đi lại đỡ tay dìu Đoan Mẫn ngồi xuống ghế, dịu dàng nói:
- Đây là Băng Thanh Cốc. Cô nương yên tâm, tạm thời chúng ta đã an toàn. Đợi Tạ đại ca nói chuyện xong với Cốc chủ thì chúng ta có thể đi rồi.
Chu Linh bật cười, nói:
- Một đại phu như cô cũng lạc quan quá rồi. Chúng ta tự ý xông vào cấm địa, lại đả thương sủng thú của người ta, còn hy vọng toàn mạng trở ra?
Lệ Ân Đình bực dọc, nói:
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Cô không nói được lời nào tử tế sao? Sẽ chết hả?
Chu Linh nhếch miệng cười:
- Lần này thì đại cô nương thảo nguyên đã nói đúng rồi đó, lại còn rất lưu loát nữa chứ.
Chiêu Tâm Đan lên tiếng chen ngang:
- Nè, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là Băng Thanh Cốc đó. Chúng ta đã làm phiền chủ nhân nơi đây, không biết người ta có chịu bỏ qua hay không, giờ lại còn tâm trạng ganh đua nữa sao.
Chu Linh nghe vậy liền nói:
- Sao hả? Giờ cô cũng biết lo lắng rồi sao? Mới khi nãy còn lạc quan lắm mà.
Chiêu Tâm Đan không nói gì, trông về phía Chu Linh thấy nàng ta cũng đã từ từ nguôi giận, nàng mới mở lời, hỏi:
- Chu cô nương, nghe qua lời cô nói trước đó, phải chăng cô có quen biết vị cốc chủ này?
Chu Linh cười nói:
- Tôi mà quen biết ông ta thì chúng ta liệu có bị làm khó thế này không?
Chiêu Tâm Đan ậm ừ xác nhận, Chu Linh nói tiếp:
- Tôi thì không quen nhưng.. cha tôi có biết. Ông ấy trước đây cũng từng là một đại hiệp chốn giang hồ.
Chiêu Tâm Đan ngạc nhiên, hỏi:
- Ai? Băng Thanh cốc chủ sao?
* * *
Khoác bào thiên thanh đem đến cho vị cốc chủ của Băng Thanh Cốc một vẻ tiên khí ngút trời, điểm thêm chòm râu nâu đen tuy ngắn nhưng lại khá bắt mắt, tự nhiên như vẽ khiến toàn bộ sắc diện trở nên nghiêm chỉnh hẳn, bù cho cặp mắt to lúc nào cũng trông như hát bộ. Nghĩ cũng thật lạ, ở mãi nơi suốt ngày chả nhận nổi một tia nắng, ấy vậy mà vị cốc chủ này lại sắm cho mình làn da khỏe mạnh, trông như thể ở đại mạc rất lâu.
Một thân bạch y vô cùng tiên khí.
Tháo chiếc áo choàng treo lên giá gỗ, vị cốc chủ ấy lại bàn ngồi xuống, tay chỉ vào chỗ ghế đối diện, bảo:
- Ngồi đi.
Tạ Vô Phong gật đầu:
- Tiền bối..
Người kia lên tiếng ngắt lời:
- Ấy, chúng ta không thân như thế.
Tạ Vô Phong lẳng lặng ngồi xuống, đưa tay kéo ly trà về phía mình, mắt đảo qua một vòng căn phòng, bất chợt trông thấy Cước Lam, sủng vật mà trước đó Chu Linh đã vô tình đả thương, nó đang nhìn chàng với ánh mắt dỗi hờn, trông rất đáng yêu. Tạ Vô Phong vốn định hỏi xem tình trạng Cước Lam ra sao, nào ngờ tâm ý này liền bị cái nhìn vô cảm của ai đó mà rụt lại, đành tỏ thái độ như chẳng chút quan tâm.
Người kia hớp ngụm trà, mắt cũng không thèm nhìn Tạ Vô Phong, thờ ơ hỏi:
- Ngươi.. là thế nào với Tạ Sâm?
Tạ Vô Phong trầm giọng, nói:
- Vãn bối là đệ tử..
Người kia mang cả tràng cười lớn quăng thẳng vào mặt Tạ Vô Phong, điệu cười pha lẫn chút bi thương. Trong đáy mắt đem theo chút huyết lệ, nhếch môi ngạo nghễ nói:
- Sao hả? Hahaha. Một kẻ vong ơn bội nghĩa, phản chủ cầu vinh như hắn lại còn nhận đồ đệ sao? Nực cười thật!
Tạ Vô Phong ngước nhìn người trước mặt, thái độ xem chừng có chút không hài lòng. Chàng đứng lên, nói:
- Thứ vãn bối nói thẳng. Trông qua tuổi tác của tiền bối đây xem chừng chẳng lớn hơn sư phụ là bao, sao lại..
Người kia ngưng cười, khuôn diện lãnh cảm nhanh chóng quay lại, y nhướng mắt nhìn Tạ Vô Phong, nói:
- Khẩu khí lớn thật.
Tạ Vô Phong nắm chặt lòng bàn tay, chàng cố hạ nộ khí, cúi đầu, ôm quyền nói:
- Xin tiền bối thứ lỗi. Sinh thời, sư phụ là người yêu thương vãn bối nhất. Hôm nay, đúng là vãn bối đã sai khi tự ý xông vào cấm địa của Băng Thanh Cốc nhưng không phải vì thế mà tiền bối có thể thốt ra những lời xúc phạm tới sư phụ. Dù sao..
Người kia đưa một tay lên ngăn lời Tạ Vô Phong, tay còn lại xoa xoa phần trán. Được hồi thì đứng lên đi đi lại lại một lúc, sau lại ngồi xuống, trạng thái có chút không tốt lắm, lời nói ra khàn đặc như thể đã rất lâu không mở miệng:
- Ngươi.. vừa mới nói là hắn làm sao? Chết rồi? Thật sự chết rồi ư?
Tạ Vô Phong đau buồn gật đầu, đáy mắt rưng rưng, sụt sùi nói:
- Là thật. Sư phụ thật sự đã..
Người đó lại lên tiếng ngắt lời, lần này thanh âm phát ra đã có chút run rẩy:
- Vì sao lại chết? Người đó chẳng phải nên sống thật tốt sao?
Tạ Vô Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt, lòng nghĩ: "Nên sống thật tốt? Lời này là có ý gì chứ? Câu trước vừa đay nghiến xong, câu sau lại mong người mình ghét sống thật tốt". Sau thì lại nghĩ: "Không biết người này có quan hệ thế nào với sư phụ, thân phận ta đặc biệt, sao có thể nói rõ căn nguyên. Nhưng.. nếu không giãi bày mọi sự thật minh bạch, bọn ta liệu có thể an toàn trở ra hay không?".
Đang lúc không biết phải trả lời ra sao, vị cốc chủ kia đã lên tiếng thay chàng:
- Ngươi vì sao lại xông vào cấm địa của Băng Thanh Cốc?
Tạ Vô Phong xoay người nhìn lại đã trông thấy người kia ngồi lại bàn từ bao giờ, thần sắc không khác gì lúc chàng mới vào đây, quả là khiến người kinh sợ. Kẻ trước mặt chàng máu lạnh vô tình đến thế nào mà khi nghe tin buồn về cố nhân lại chỉ cần một chút thời gian đã lấy lại được tâm bình khí tại. Chàng điềm tĩnh bước lại chỗ bàn, thấp giọng nói:
- Vãn bối trời sinh kém may mắn, từ lúc năm tuổi đã mắc phải một căn bệnh khó trị. Mỗi lần phát bệnh đều là nhờ sư phụ điều khí giúp cho, mới có thể sống đến tận bây giờ.
Người đó không thèm nhìn chàng một cái, liền hỏi:
- Thế thì sao?
Tạ Vô Phong có chút bối rối, sau một hồi suy nghĩ thì lập tức quỳ xuống, ôm quyền nói:
- Tạ Vô Phong mạo muội xông vào cấm địa đã vô tình động đến sự yên tĩnh của quý cốc, thật lòng hối lỗi. Chỉ mong ở đây, cốc chủ hãy mở lượng hải hà, giúp vãn bối xem qua bệnh tình. Nếu có thể may mắn khỏi bệnh, ân tình này vãn bối cả đời không quên.
Người kia nhíu mày, tay đặt nhẹ ly trà xuống bàn, ngờ hoặc hỏi:
- Ngươi vừa nói.. ngươi tên gì?
Tạ Vô Phong sựng người, chàng vốn không định nói ra thân phận thật sự của bản thân, phần vì an toàn phần nữa cũng là vì tránh liên lụy đến người khác, bèn nói:
- Vãn bối.. Tạ Vô Phong.
Người đó đứng dậy, nhìn chàng hồi lâu, lại nói:
- Giống, thật là quá giống. Ngươi..
Đột nhiên im bặt, người đó đi thẳng về phía giá gỗ, rút nhanh trường kiếm, trong tích tắc đã đặt lên cổ chàng. Tốc độ này phải công nhận là vô cùng ảo diệu, khiến chàng một chút động thái cũng chưa kịp chuẩn bị. Người đó lập tức áp sát mặt chàng, hỏi:
- Ngươi.. rốt cuộc là ai?
Tạ Vô Phong lòng rối như tơ vò, nửa muốn nói nửa lại không. Đang không biết làm sao cho đặng, đã nghe tiếng khí giới va nhau, lưỡi kiếm rời khỏi cổ chàng, hình ảnh phản chiếu từ thân kiếm soi rõ khuôn diện, người đến là Chu Linh.
- Tiền bối rộng lượng, chấp chi bọn tiểu bối như chúng tôi chứ.
Tạ Vô Phong kéo Chu Linh về phía mình, nói:
- Chu cô nương, đừng náo. Ta và tiền bối đây chẳng qua chỉ ôn lại chút chuyện cũ thôi. Cô lại vào đây làm gì, chẳng phải đã bảo là hãy chờ bên ngoài sao?
Chu Linh tra kiếm vào bao, hất mặt ra ngoài, nói:
- Tên công tử mặt trắng mà huynh cứu đó, đang làm lừng làm lẫy ngoài kia kìa, tưởng ta muốn vào lắm sao?
Vị cốc chủ kia ho khan vài tiếng, bước đi về phía giá gỗ tra kiếm vào bao, đoạn quay lại bàn ngồi xuống, từ tốn nói:
- Đại tiểu thư của U Linh sơn trang lại hạ cố Băng Thanh Cốc, thật quý hóa vô cùng. Thân phụ ngươi vẫn khỏe chứ?
Chu Linh mỉm cười, điềm tĩnh trả lời:
- Cha ta vẫn khỏe. Đa tạ cốc chủ quan tâm.
Vị cốc chủ kia mỉm cười, nói:
- Chu Đình Úy thư sinh nho nhã, tuy là người luyện võ nhưng phong thái cũng rất nhẹ nhàng. Sao ngươi lại chẳng giống hắn, tính cách thì có chút phóng khoáng. Có điều, điểm này ta lại rất thích. Trông thấy người ta cứ như được gặp lại cố nhân xưa.
Chu Linh hoan hỉ, hỏi:
- Tiền bối có vẻ hiểu cha ta quá, hai người từng là bạn sao?
Vị cốc chủ kia cười lớn một hồi, nói:
- Bạn? Hahaha. Cuộc đời của ta chỉ có duy nhất một người bạn. Chu trang chủ cao quý hơn người, sao lại chịu hạ mình làm bạn với ta. Chẳng phải U Linh sơn trang cũng như chủ sao? Tiếp khách chọn thân phận chứ đâu vị tình riêng?
Chu Linh tức giận, lớn tiếng hỏi:
- Nè, ông nói thế là có ý gì hả? Ta nể ông vì ông lớn tuổi hơn ta thôi đó, bằng không thì..
Tạ Vô Phong kéo tay Chu Linh lại, gằn giọng:
- Chu Linh, sao cô lại có thể ngang ngược như vậy. Đây không phải U Linh sơn trang, cô cũng không phải đại tiểu thư, đừng càn quấy nữa.
Người kia cười lớn, đoạn ngồi xuống bàn rót ly trà nhâm nhi, lát sau mới nói:
- Các người đi đi.
Chu Linh ngạc nhiên, hỏi:
- Ông.. tiền bối thả chúng tôi đi thật sao?
Người kia chẳng nói gì, tập trung vào ly trà trong tay. Tạ Vô Phong bước lên vài bước, ôm quyền nói:
- Tiền bối, chuyện lúc nãy..
Người kia đưa tay lên ngăn lại, dứt khoát nói:
- Không được thương lượng.
Bóng lưng Tạ Vô Phong vừa khuất, một nụ cười dần hiện trên khuôn mặt đầy nét ưu tư của Băng Thanh, ông biết rõ những năm qua thời gian giống như một con quay khổng lồ, chầm chậm cuốn hết mọi tang thương và hoài niệm đau buồn về quá khứ ẩn vào những lớp băng ngày một được lấp đầy nơi Băng Thanh Cốc, khiến ông một vài lần được gột rửa bản thân, không cần nhớ việc mình là ai, có trách nhiệm gì cũng đều có thể tự tại, tươi vui mà sống. Nhưng ông cũng tự mình biết rõ, mà thật ra là vì chính ngày hôm nay, ông cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng và hiểu được, lý do vì sao năm đó Tạ Sâm chấp nhận nhịn nhục mang lấy oan khiên, một mình ôm hết tất thảy trách cứ, oán hờn cùng thảm án năm trăm mạng người tại phủ Bình Dương mà rời đi không từ biệt.
- Đã làm khó cho ông, Tạ Sâm. Cảm ơn ông rất nhiều. Nguyên Triều đã đến lúc.. đổi chủ rồi!
* * *
Ra khỏi cốc, Chu Linh đã ngay lập tức chặn bước Tạ Vô Phong, nhất nhất bắt chàng nói rõ sự việc trong phòng lúc nàng chưa tới, dĩ nhiên kết quả không như nàng mong muốn. Đôi co cả chặng đường dài, nàng rốt cuộc cũng đành bỏ qua, bất cần nói:
- Thôi được rồi, huynh không nói cũng không sao, ta cũng không muốn biết nữa.
Tiếp đó thì nhìn về phía sau, hất mặt hỏi:
- Tiểu mỹ nhân kia, cô định thế nào?
Tạ Vô Phong xoay đầu nhìn Đoan Mẫn, một tiểu mỹ nhân hai má hồng hồng, mắt đen lay láy, trán cao mũi thẳng, giữa núi rừng hoang dại, nàng ta xinh đẹp đến nổi cỏ lau cũng phải nghiêng mình, hai hàng cây xanh tự dưng dạt lối, chàng cũng không khỏi động lòng, tâm tư cố gắng bình tĩnh, quay người chỗ khác, nói:
- Phía trước là thị trấn, ai đi đường nấy thôi.
Nói rồi thì lạnh lùng bước đi, một khắc cũng không dám quay đầu nhìn lại. Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nắm lấy tay Đoan Mẫn, nói:
- Cô nương, cô tự về nhà mình được không?
Nghinh Hương Đoan Mẫn trầm tĩnh, nàng là đang nghĩ xem lúc về nên trình bày sự việc ra sao để tránh được trường đoạn trách mắng dài như tờ sớ của phụ hoàng. Mặc dù với nàng, ông ấy chưa bao giờ đánh đập hay quở phạt, nhưng việc nàng tự ý rời khỏi đoàn quân hồi kinh để mọi người lo lắng bất an cũng đã là một chuyện đáng phải đứng cả mấy canh giờ để nghe giáo huấn. Chiêu Tâm Đan xem qua nét mặt của Đoan Mẫn thì nói tiếp:
- Cô nương không biết đường về nhà sao? Hay là.. ta đưa cô nương về nhé? Hoặc là.. cô đến chỗ ta nghỉ một lát, trời tắt nắng chút ta sẽ đưa cô về. Chỗ ta là dược đường, có thuốc trị thương, để ta xem lại kỹ lần nữa cho cô, biết đâu bị thương chỗ nào khác thì sao.
Đoan Mẫn lắc đầu, nở nụ cười ôn nhu, nói:
- Không cần đâu, ta tự về được rồi. Cô nương thật là tốt bụng, ta cảm ơn nhé.
Tạ Vô Phong lúc này lại không nỡ rời xa tiểu mỹ nhân, liền đó lên tiếng:
- Hay là.. hay là chúng ta ghé chỗ "tiểu tiên nữ" đi, sẵn tiện nhờ muội ấy xem qua cho mọi người luôn. Bao ngày bôn ba, sức khỏe hao mòn không ít rồi.
Lệ Ân Đình ngạc nhiên, ngây ngô hỏi:
- Sư huynh, huynh bệnh rồi sao?. đam mỹ hài
Chu Linh nhìn ra được chút tâm tư này của Tạ Vô Phong, liền cười rồi nói thêm vào:
- Đúng đó, ta cũng muốn ghé thăm nơi ở của Tâm Đan cô nương. Không biết cô nương thấy tiện không?
Chiêu Tâm Đan vui mừng vì được kết giao bằng hữu, lại còn là những người không chê nàng xấu xí, đối đãi nàng bình đẳng như bao người khác. Nàng vui vẻ nói:
- Tiện chứ sao không, ta mong còn không được nữa là, chúng ta đi thôi.
Tạ Vô Phong quay đầu hỏi:
- Nè, đi không?
Nghinh Hương Đoan Mẫn vô tình bắt gặp cái ánh nhìn ôn nhu và đầy nét phong tình của Tạ Vô Phong dành cho nàng thì không khỏi xao động, thuận miệng nói:
- Đi thì đi, sợ gì chứ.
Đoạn, nàng nghĩ bụng: "Dù sao đây cũng là Đại Đô, theo họ vui chơi một lát sẽ liền về hoàng cung, chắc hẳn phụ hoàng cũng sẽ không nỡ lòng trách phạt ta đâu".
* * *
Dược Tâm Đường.
Bánh Ú đang gói thuốc trong phòng, nghe tiếng Chiêu Tâm Đan thì vui mừng khôn xiết, chạy ra đón lấy, hồ hởi nói:
- Tâm Đan tỷ tỷ về rồi, cuối cùng cũng có người về rồi.
Chiêu Tâm Đan ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ sư phụ không có ở dược đường?
Bánh Ú gật đầu, buồn hiu nói:
- Đúng vậy, ông ấy đã đi được nửa tháng rồi. Tỷ rời đi không bao lâu, ông ấy cũng đi luôn.
Chiêu Tâm Đan nhíu mày, nghĩ: "Sư phụ, thật sự là người sao, con không dám tin..", rồi lại mỉm cười, quay mặt về phía nhóm người Tạ Vô Phong, nói:
- Mọi người vào đi, đây là nhà của muội đó.
Tạ Vô Phong cười nói:
- Chẳng trách, người muội toàn thuốc là thuốc, Dược Tâm Đường hình như là dược đường duy nhất ở đây thì phải.
Chiêu Tâm Đan gật đầu, nói:
- Tạ đại ca quả là có mắt quan sát, Đại Đô trước sau mười dặm, chỉ có dược đường của sư phụ muội thôi.
Chu Linh xem qua hàng loạt sàn thuốc, gật gù nói:
- Toàn những loại hiếm có, hẳn là mọi người phải tìm kiếm vất vả lắm.
Bánh Ú được dịp lên tiếng, nói:
- Đúng thế, lúc trước khi chưa tới Ôn Châu, Tâm Đan tỷ tỷ ngày nào cũng phải dậy thật sớm, cùng đệ ra ngoài thành hái thuốc đến tối mịt mới về đó.
Lệ Ân Đình tấm tắc khen:
- Tâm Đan cô nương đúng là có tấm lòng Bồ tát, thật hiếm thấy.
Cuộc chuyện trò, hỏi han xôn xao là thế nhưng có một người từ nãy đến giờ một câu cũng không nói, một tiếng cũng không động, Đoan Mẫn trầm tư nhìn quanh trong vô định, thực chẳng hướng đến thứ gì cụ thể. Tạ Vô Phong để tâm nàng nhất, liền bước đến hỏi:
- Cô.. tên gì vậy?
Chiêu Tâm Đan nói thêm vào:
- Đúng rồi ha, đi cùng nhau cũng cả chẳng đường rồi lại không biết cô nương tên gì, thật là thiếu sót.
Nghinh Hương Đoan Mẫn là tên nàng, nhưng nếu nói ra thì chi bằng nói thẳng với họ nàng là ai, vì chữ "Nghinh" này chỉ có hoàng thất mới có thể mang mà thôi. Suy nghĩ hồi lâu, Đoan Mẫn nói:
- Trịnh Mẫn.
Chu Linh ôm quyền, nói:
- Trịnh cô nương, ta họ Chu, tên một chữ Linh.
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nói:
- Ta tên Chiêu Tâm Đan, cô ấy là Lệ Ân Đình, là sư muội của Tạ đại ca, còn kia là Bánh Ú, đệ đệ không thân sinh của ta.
Lúc này, Tạ Vô Phong mới bước đến, ôm quyền nói:
- Tại hạ Tạ Vô Phong.
Nghinh Hương Đoan Mẫn "Ò" một tiếng, xem như đã biết qua danh tính tất thảy những người đi cùng nàng tới đây. Nàng mỉm cười, hỏi:
- Mọi người từ đâu tới đây, định lúc nào thì về nhà?
Chu Linh nói:
- Chúng ta đến từ U Linh sơn trang. Chắc cũng không về sớm được đâu, có chút việc phải lưu lại Đại Đô vài tháng.
Chiêu Tâm Đan hồ hởi, nói:
- Êy, nếu không chê, mọi người ở lại chỗ của muội đi. Tuy không rộng rãi gì nhưng vừa đủ phòng, lại thoải mái.
Tạ Vô Phong làm chủ việc đi lại những đâu nên lên tiếng, nói:
- Cảm ơn "tiểu tiên nữ", bọn ta không phải chê chỗ của muội không thoải mái hay chật hẹp, chỉ là hai cô nương ấy ồn ào, không thích hợp ở lại dược đường. Bọn ta ở trọ tại Như Lai tửu quán, nếu có thời gian sẽ thường xuyên tới thăm muội.
Chiêu Tâm Đan gật đầu đồng ý, nói về khả năng khẩu chiến và sự ồn ào mà Chu Linh và Lệ Ân Đình có thể tạo ra, nàng là người rõ nhất, vì thế nên cũng không có việc níu kéo hay giữ chân nào. Nghinh Hương Đoan Mẫn nghe tới hai từ "Như Lai" liền nhớ lại lời tiểu Noãn Nhi trước đây, nghĩ bụng: "Quả nhiên là ở tửu quán đó thật", im lặng hồi lâu nàng nói:
- Từ biệt tại đây, ta phải về rồi, kẻo người nhà lo lắng.
Chiêu Tâm Đan tính như là chủ nhà, đứng ra nói:
- Trịnh cô nương, cô về cẩn thận nhé và.. đừng để lạc đường nữa đấy!
Nghinh Hương Đoan Mẫn bật cười, nói:
- Sẽ không đâu.
Nàng quay người rời đi và vốn không hề hay biết, nụ cười khi nãy đã vô tình khắc vào lòng ai đó một vết hằn nhỏ, mà vết hằn này lại không biết không hay cứ thế từ từ tạo thành một vết cắt sâu, in đậm vào tâm khảm, một thứ tình yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm.
* * *
Phủ quốc công.
Tống Thanh Dực quỳ ở từ đường nhà họ Tống đã được gần bốn canh giờ, phía ngoài cửa là hình dáng một người mẹ xót con. Cao Lâm Mạn bấu chặt bàn tay đến nỗi sắp chảy máu, cuối cùng đã chịu không nổi mà vội vã đến phòng của Tống Trích Tư.
- Phu quân, rốt cuộc thì ông còn định phạt con đến bao giờ? Dù thằng bé thật sự đã tắc trách trong việc để lạc mất tam công chúa nhưng chẳng phải cuối cùng thì nàng ấy cũng đã bình an về đến hoàng cung hay sao? Xin phu quân hãy bỏ qua lần này, tha thứ cho Dực nhi, hãy tha cho nó đi mà.
Tiếng khóc của Cao Lâm Mạn hòa với tiếng mưa khiến cho sự cầu xin càng thêm hiệu quả, và rốt cuộc Tống Thanh Dực đã được cho về phòng. Chàng tuy được cha tha thứ nhưng lòng cũng đầy lo lắng, thật muốn gặp mặt nàng để xem thực đã an toàn hay chưa. Lần đó mất dấu ở bìa rừng, Tống Thanh Dực đã sợ đến hồn bay phách lạc, giây phút ấy chàng cuối cùng đã hiểu, để tâm một ai đó là như thế nào. Xem ra lần gặp gỡ ở Diễm Tiên Các, thứ chàng đặt để trong lòng đâu đơn thuần là sự xinh đẹp tuyệt trần của nàng công chúa ấy, mà có thể là cả tấm chân tình của một thiếu tướng quân.
* * *
Dược Tâm Đường.
Buổi tối mát trời, bóng đen ôm màn sương phả xuống căn phòng tối góc đối diện khu thuốc một không gian lạnh toát, Bạt Phong đã về từ lúc nào chẳng biết, chỉ thấy từ lúc vào phòng, ông ngồi yên ở đó cũng được hơn tuần trà, mắt nhắm híp, toàn thân bất động.
Đã mười bảy năm rồi, Vân Du ẩn mình dưới thân phận Bạt Phong, cũng đã không ít lần nhờ người dò la tìm kiếm tung tích của ngọc Kỳ Lân, vì ông tin chỉ cần tìm được người giữ miếng ngọc sẽ có thể biết được chút dấu vết của điệt nhi. Mật thất của Tống phủ chứa không ít kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian, ông đã tốn không ít công sức mới có được bản đồ bố trí trong mật thất đó, mới có thể phần nào tránh được cơ quan. Vậy mà chẳng hiểu còn chỗ nào chưa tỏ nữa không, đến lần thứ hai bước vào vẫn không tìm được thứ cần tìm.
Mười năm trước trong một lần tình cờ, ông đã gặp một cao nhân, người này hành tung kì dị, thần bí vô cùng, thật ra đến nay ông cũng không biết người ấy tên gì, chỉ biết phía sau cổ trái có một vết bớt hình vuông. Cơ duyên gặp gỡ, cao nhân này đã nói với ông rằng bảy năm sau sẽ xuất hiện một chân mệnh đế vương mang trong người quang định thiên cần người phò trợ và hy vọng ông sẽ có thể hết lòng giúp đỡ.
Nói về quang định thiên, ông đã từng nghe nghĩa huynh Trương Nhất Sơn nhắc đến một lần trong dịp sinh thần lần thứ hai mươi sáu, chính là lần cuối cùng ông được cùng tâm giao tri kỉ uống rượu hàn huyên, ngẫm lại thì vầng trăng năm đó cứ mờ ảo, lung lay thế nào, như thể báo trước điều không may mắn. Thật không ngờ, năm đó ra đi lại là lần chia ly vĩnh viễn.
Chính vì biết được mối quan hệ giữa ngọc Kỳ Lân và quang định thiên nên năm đó ông đã nuôi trong người hy vọng đứa con duy nhất của nghĩa huynh vẫn còn sống để lấy đó làm lý do tồn tại. Ba năm nay ông đã không ít lần ngược xuôi Nam Bắc tìm kiếm vật chứa ngọc Kỳ Lân nhưng vẫn không tìm ra được. Nay đã đến thời hạn bảy năm theo lời người bí ẩn đã nói, chân mệnh đế vương mang quang định thiên trên người chỉ có thể tỏa sáng vào đúng đêm trăng tròn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại không có chỉ dẫn hay vật làm tin nào cả, thật không dễ để tìm thấy. Bế tắc trong tất cả hướng đi, ông bất lực nhìn đôi bàn tay mình rồi đập mạnh xuống bàn, tức giận:
- Đôi tay này bao năm qua đã cứu sống không ít con dân Hậu Nguyên, không ít bá tánh dân sinh Đại Đô, lại không thể cứu nỗi cốt nhục duy nhất còn lại của nghĩa huynh, thật không đáng sống, ngươi nên chết đi. Vân Du, ngươi nên chết đi!
Bảy năm qua, mỗi đêm trăng tròn với Vân Du mà nói là một cực hình, cơn nghiện rượu tìm đến ông như một loại thuốc phiện, nghiền nát thần trí và đem sự thèm khát chiếm lấy con người ông. Ngày trước, sau khi rời khỏi U Linh sơn trang, ông đã tìm về quê nhà cũ ở vùng Tây Bắc Ôn Châu, làm bạn với rượu, suốt ngày không để bản thân thấy được ánh mặt trời. Mãi đến thời điểm mười năm trước, sau khi gặp được vị cao nhân đó, ông đã quyết tâm thay đổi bản thân, quay lại Đại Đô, xây dựng Dược Tâm Đường. Một là để tiện quan sát tình hình bên phía Tống phủ, một phần nữa cũng là để dò la về tung tích của ngọc Kỳ Lân. Như Lai tửu quán cũng thuộc sở hữu của ông, chỉ tiếc một điều rằng dù đã hoạt động bảy năm rồi nhưng tới nay vẫn chưa có tin tức gì đáng giá.
Tiếng gõ cửa ba lần nhanh, hai lần chậm kèm âm giả mèo kêu không lẫn vào đâu được, Vân Du cẩn thận quan sát rồi từ từ mở cửa sổ, nhận lấy tin báo. Trên giấy viết: Có nhóm trọ ba người hai nữ, một nam ở tầng hai ba phòng phía trong cùng, không có làm việc gì, chỉ suốt ngày ở lì trong quán, hẳn là để dò la tin tức của ai đó.
Vân Du nhếch nhẹ môi trên, nói:
- Thú vị đây!
Dược Tâm Đường, họa bì thoát xác cựu sự minh.
Tuyết vắng đi một nửa, trời không chút nắng, không khí vẫn lạnh buốt, hai người rúm mình trong lớp áo mỏng tênh, tự cảm nhận chút vô vị còn lại nơi chót lưỡi. Chu Linh ngước nhìn bầu trời trắng xóa, lo lắng ban đầu lại biến thành thứ phong tình lãng mạn, nàng thổi một hơi ra, ngẫu nhiên tạo thành ngàn bông tuyết nhỏ, phủ trắng cả lớp áo ngoài, trông xinh xắn như một chú cừu giữa trời tuyết lớn. Nhiều năm trước lúc nàng còn nhỏ, từng ao ước được một lần thấy tuyết rơi, cuộn mình trong lớp chăn ấm, ngắm bạch cảnh sắc. Đôi mắt long lanh dưới hàng mi cong vút, ánh nhìn nhu tình đến nỗi động lòng quân, nàng mỉm cười nhìn sang Lệ Ân Đình, hỏi:
- Nè! Mông Cổ trông thế nào? Chỗ trước đây cô từng sống đó.
Lệ Ân Đình nhích thêm chút về phía bếp lửa cho ấm người, nói:
- Có bão cát ngập trời, tuyết rơi phủ đất. Có bình minh se lạnh, hoàng hôn ấm áp. Có mọi thứ tốt đẹp, kể cả lòng người.
Chu Linh mỉm cười, đôi mắt kinh hỉ nhìn Lệ Ân Đình, nghiêng đầu hỏi:
- Đó là nơi nào?
Lệ Ân Đình xoa xoa hai bàn tay, quay đầu nhìn Chu Linh, nói:
- Thảo nguyên.. Hoàng Hoa.
Chiêu Tâm Đan từ trong tư phòng bước ra, mỉm cười nói:
- Muội từng nghe thương buôn kể lại, Hoàng Hoa là thảo nguyên đẹp nhất Mông Cổ. Có phong lâm đỏ rực lúc hạ về, có băng sơn trắng tuyết mỗi đông sang. Xem ra là thật rồi.
Lệ Ân Đình cười tươi, nói:
- Tâm Đan muội muội thật dễ thương, không như ai đó..
Lời vừa nói ra một nửa liền bị tiếng một người khác chen vào:
- Nơi đây là đâu vậy?
Nghinh Hương Đoan Mẫn là viên ngọc quý trong tay hoàng đế Nghinh Thành Bác, từ nhỏ đã được ông nuông chiều, tuy không ngang ngược nhưng bản tính kiêu kì lại chẳng ai bì kịp. Nổi danh từ khi còn là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, đến nay đã được năm năm, ai ai cũng biết tam công chúa Hậu Nguyên là đệ nhất mỹ nhân trăm năm có một. Quả nhiên sắc nước hương trời, giây phút nàng bước ra sau tấm rèm che, Lệ Ân Đình không khỏi bàng hoàng. Bản thân Chiêu Tâm Đan là người chăm sóc, cận kề nàng nhiều nhất cũng hết lời cảm thán, chẳng qua vì trong phòng hơi tối, chút ánh sáng hiện giờ bên ngoài lại vô tình điểm thêm cho sắc diện khả ái như xuân. Chu Linh ngây người một lúc lâu, cười hỏi:
- Sao rồi? Tiểu công tử.. mặt trắng?
Nghinh Hương Đoan Mẫn sựng người giây lát, sau thì trưng ra bộ mặt lãnh cảm, cụt ngũn nói:
- Chưa chết được.
Đoạn, nàng nhìn về phía Chiêu Tâm Đan, hỏi:
- Cô là người chăm sóc cho ta lúc nãy đúng không? Cảm ơn nhé. Nhưng đây là đâu vậy?
Chiêu Tâm Đan đi lại đỡ tay dìu Đoan Mẫn ngồi xuống ghế, dịu dàng nói:
- Đây là Băng Thanh Cốc. Cô nương yên tâm, tạm thời chúng ta đã an toàn. Đợi Tạ đại ca nói chuyện xong với Cốc chủ thì chúng ta có thể đi rồi.
Chu Linh bật cười, nói:
- Một đại phu như cô cũng lạc quan quá rồi. Chúng ta tự ý xông vào cấm địa, lại đả thương sủng thú của người ta, còn hy vọng toàn mạng trở ra?
Lệ Ân Đình bực dọc, nói:
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Cô không nói được lời nào tử tế sao? Sẽ chết hả?
Chu Linh nhếch miệng cười:
- Lần này thì đại cô nương thảo nguyên đã nói đúng rồi đó, lại còn rất lưu loát nữa chứ.
Chiêu Tâm Đan lên tiếng chen ngang:
- Nè, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là Băng Thanh Cốc đó. Chúng ta đã làm phiền chủ nhân nơi đây, không biết người ta có chịu bỏ qua hay không, giờ lại còn tâm trạng ganh đua nữa sao.
Chu Linh nghe vậy liền nói:
- Sao hả? Giờ cô cũng biết lo lắng rồi sao? Mới khi nãy còn lạc quan lắm mà.
Chiêu Tâm Đan không nói gì, trông về phía Chu Linh thấy nàng ta cũng đã từ từ nguôi giận, nàng mới mở lời, hỏi:
- Chu cô nương, nghe qua lời cô nói trước đó, phải chăng cô có quen biết vị cốc chủ này?
Chu Linh cười nói:
- Tôi mà quen biết ông ta thì chúng ta liệu có bị làm khó thế này không?
Chiêu Tâm Đan ậm ừ xác nhận, Chu Linh nói tiếp:
- Tôi thì không quen nhưng.. cha tôi có biết. Ông ấy trước đây cũng từng là một đại hiệp chốn giang hồ.
Chiêu Tâm Đan ngạc nhiên, hỏi:
- Ai? Băng Thanh cốc chủ sao?
* * *
Khoác bào thiên thanh đem đến cho vị cốc chủ của Băng Thanh Cốc một vẻ tiên khí ngút trời, điểm thêm chòm râu nâu đen tuy ngắn nhưng lại khá bắt mắt, tự nhiên như vẽ khiến toàn bộ sắc diện trở nên nghiêm chỉnh hẳn, bù cho cặp mắt to lúc nào cũng trông như hát bộ. Nghĩ cũng thật lạ, ở mãi nơi suốt ngày chả nhận nổi một tia nắng, ấy vậy mà vị cốc chủ này lại sắm cho mình làn da khỏe mạnh, trông như thể ở đại mạc rất lâu.
Một thân bạch y vô cùng tiên khí.
Tháo chiếc áo choàng treo lên giá gỗ, vị cốc chủ ấy lại bàn ngồi xuống, tay chỉ vào chỗ ghế đối diện, bảo:
- Ngồi đi.
Tạ Vô Phong gật đầu:
- Tiền bối..
Người kia lên tiếng ngắt lời:
- Ấy, chúng ta không thân như thế.
Tạ Vô Phong lẳng lặng ngồi xuống, đưa tay kéo ly trà về phía mình, mắt đảo qua một vòng căn phòng, bất chợt trông thấy Cước Lam, sủng vật mà trước đó Chu Linh đã vô tình đả thương, nó đang nhìn chàng với ánh mắt dỗi hờn, trông rất đáng yêu. Tạ Vô Phong vốn định hỏi xem tình trạng Cước Lam ra sao, nào ngờ tâm ý này liền bị cái nhìn vô cảm của ai đó mà rụt lại, đành tỏ thái độ như chẳng chút quan tâm.
Người kia hớp ngụm trà, mắt cũng không thèm nhìn Tạ Vô Phong, thờ ơ hỏi:
- Ngươi.. là thế nào với Tạ Sâm?
Tạ Vô Phong trầm giọng, nói:
- Vãn bối là đệ tử..
Người kia mang cả tràng cười lớn quăng thẳng vào mặt Tạ Vô Phong, điệu cười pha lẫn chút bi thương. Trong đáy mắt đem theo chút huyết lệ, nhếch môi ngạo nghễ nói:
- Sao hả? Hahaha. Một kẻ vong ơn bội nghĩa, phản chủ cầu vinh như hắn lại còn nhận đồ đệ sao? Nực cười thật!
Tạ Vô Phong ngước nhìn người trước mặt, thái độ xem chừng có chút không hài lòng. Chàng đứng lên, nói:
- Thứ vãn bối nói thẳng. Trông qua tuổi tác của tiền bối đây xem chừng chẳng lớn hơn sư phụ là bao, sao lại..
Người kia ngưng cười, khuôn diện lãnh cảm nhanh chóng quay lại, y nhướng mắt nhìn Tạ Vô Phong, nói:
- Khẩu khí lớn thật.
Tạ Vô Phong nắm chặt lòng bàn tay, chàng cố hạ nộ khí, cúi đầu, ôm quyền nói:
- Xin tiền bối thứ lỗi. Sinh thời, sư phụ là người yêu thương vãn bối nhất. Hôm nay, đúng là vãn bối đã sai khi tự ý xông vào cấm địa của Băng Thanh Cốc nhưng không phải vì thế mà tiền bối có thể thốt ra những lời xúc phạm tới sư phụ. Dù sao..
Người kia đưa một tay lên ngăn lời Tạ Vô Phong, tay còn lại xoa xoa phần trán. Được hồi thì đứng lên đi đi lại lại một lúc, sau lại ngồi xuống, trạng thái có chút không tốt lắm, lời nói ra khàn đặc như thể đã rất lâu không mở miệng:
- Ngươi.. vừa mới nói là hắn làm sao? Chết rồi? Thật sự chết rồi ư?
Tạ Vô Phong đau buồn gật đầu, đáy mắt rưng rưng, sụt sùi nói:
- Là thật. Sư phụ thật sự đã..
Người đó lại lên tiếng ngắt lời, lần này thanh âm phát ra đã có chút run rẩy:
- Vì sao lại chết? Người đó chẳng phải nên sống thật tốt sao?
Tạ Vô Phong đưa ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt, lòng nghĩ: "Nên sống thật tốt? Lời này là có ý gì chứ? Câu trước vừa đay nghiến xong, câu sau lại mong người mình ghét sống thật tốt". Sau thì lại nghĩ: "Không biết người này có quan hệ thế nào với sư phụ, thân phận ta đặc biệt, sao có thể nói rõ căn nguyên. Nhưng.. nếu không giãi bày mọi sự thật minh bạch, bọn ta liệu có thể an toàn trở ra hay không?".
Đang lúc không biết phải trả lời ra sao, vị cốc chủ kia đã lên tiếng thay chàng:
- Ngươi vì sao lại xông vào cấm địa của Băng Thanh Cốc?
Tạ Vô Phong xoay người nhìn lại đã trông thấy người kia ngồi lại bàn từ bao giờ, thần sắc không khác gì lúc chàng mới vào đây, quả là khiến người kinh sợ. Kẻ trước mặt chàng máu lạnh vô tình đến thế nào mà khi nghe tin buồn về cố nhân lại chỉ cần một chút thời gian đã lấy lại được tâm bình khí tại. Chàng điềm tĩnh bước lại chỗ bàn, thấp giọng nói:
- Vãn bối trời sinh kém may mắn, từ lúc năm tuổi đã mắc phải một căn bệnh khó trị. Mỗi lần phát bệnh đều là nhờ sư phụ điều khí giúp cho, mới có thể sống đến tận bây giờ.
Người đó không thèm nhìn chàng một cái, liền hỏi:
- Thế thì sao?
Tạ Vô Phong có chút bối rối, sau một hồi suy nghĩ thì lập tức quỳ xuống, ôm quyền nói:
- Tạ Vô Phong mạo muội xông vào cấm địa đã vô tình động đến sự yên tĩnh của quý cốc, thật lòng hối lỗi. Chỉ mong ở đây, cốc chủ hãy mở lượng hải hà, giúp vãn bối xem qua bệnh tình. Nếu có thể may mắn khỏi bệnh, ân tình này vãn bối cả đời không quên.
Người kia nhíu mày, tay đặt nhẹ ly trà xuống bàn, ngờ hoặc hỏi:
- Ngươi vừa nói.. ngươi tên gì?
Tạ Vô Phong sựng người, chàng vốn không định nói ra thân phận thật sự của bản thân, phần vì an toàn phần nữa cũng là vì tránh liên lụy đến người khác, bèn nói:
- Vãn bối.. Tạ Vô Phong.
Người đó đứng dậy, nhìn chàng hồi lâu, lại nói:
- Giống, thật là quá giống. Ngươi..
Đột nhiên im bặt, người đó đi thẳng về phía giá gỗ, rút nhanh trường kiếm, trong tích tắc đã đặt lên cổ chàng. Tốc độ này phải công nhận là vô cùng ảo diệu, khiến chàng một chút động thái cũng chưa kịp chuẩn bị. Người đó lập tức áp sát mặt chàng, hỏi:
- Ngươi.. rốt cuộc là ai?
Tạ Vô Phong lòng rối như tơ vò, nửa muốn nói nửa lại không. Đang không biết làm sao cho đặng, đã nghe tiếng khí giới va nhau, lưỡi kiếm rời khỏi cổ chàng, hình ảnh phản chiếu từ thân kiếm soi rõ khuôn diện, người đến là Chu Linh.
- Tiền bối rộng lượng, chấp chi bọn tiểu bối như chúng tôi chứ.
Tạ Vô Phong kéo Chu Linh về phía mình, nói:
- Chu cô nương, đừng náo. Ta và tiền bối đây chẳng qua chỉ ôn lại chút chuyện cũ thôi. Cô lại vào đây làm gì, chẳng phải đã bảo là hãy chờ bên ngoài sao?
Chu Linh tra kiếm vào bao, hất mặt ra ngoài, nói:
- Tên công tử mặt trắng mà huynh cứu đó, đang làm lừng làm lẫy ngoài kia kìa, tưởng ta muốn vào lắm sao?
Vị cốc chủ kia ho khan vài tiếng, bước đi về phía giá gỗ tra kiếm vào bao, đoạn quay lại bàn ngồi xuống, từ tốn nói:
- Đại tiểu thư của U Linh sơn trang lại hạ cố Băng Thanh Cốc, thật quý hóa vô cùng. Thân phụ ngươi vẫn khỏe chứ?
Chu Linh mỉm cười, điềm tĩnh trả lời:
- Cha ta vẫn khỏe. Đa tạ cốc chủ quan tâm.
Vị cốc chủ kia mỉm cười, nói:
- Chu Đình Úy thư sinh nho nhã, tuy là người luyện võ nhưng phong thái cũng rất nhẹ nhàng. Sao ngươi lại chẳng giống hắn, tính cách thì có chút phóng khoáng. Có điều, điểm này ta lại rất thích. Trông thấy người ta cứ như được gặp lại cố nhân xưa.
Chu Linh hoan hỉ, hỏi:
- Tiền bối có vẻ hiểu cha ta quá, hai người từng là bạn sao?
Vị cốc chủ kia cười lớn một hồi, nói:
- Bạn? Hahaha. Cuộc đời của ta chỉ có duy nhất một người bạn. Chu trang chủ cao quý hơn người, sao lại chịu hạ mình làm bạn với ta. Chẳng phải U Linh sơn trang cũng như chủ sao? Tiếp khách chọn thân phận chứ đâu vị tình riêng?
Chu Linh tức giận, lớn tiếng hỏi:
- Nè, ông nói thế là có ý gì hả? Ta nể ông vì ông lớn tuổi hơn ta thôi đó, bằng không thì..
Tạ Vô Phong kéo tay Chu Linh lại, gằn giọng:
- Chu Linh, sao cô lại có thể ngang ngược như vậy. Đây không phải U Linh sơn trang, cô cũng không phải đại tiểu thư, đừng càn quấy nữa.
Người kia cười lớn, đoạn ngồi xuống bàn rót ly trà nhâm nhi, lát sau mới nói:
- Các người đi đi.
Chu Linh ngạc nhiên, hỏi:
- Ông.. tiền bối thả chúng tôi đi thật sao?
Người kia chẳng nói gì, tập trung vào ly trà trong tay. Tạ Vô Phong bước lên vài bước, ôm quyền nói:
- Tiền bối, chuyện lúc nãy..
Người kia đưa tay lên ngăn lại, dứt khoát nói:
- Không được thương lượng.
Bóng lưng Tạ Vô Phong vừa khuất, một nụ cười dần hiện trên khuôn mặt đầy nét ưu tư của Băng Thanh, ông biết rõ những năm qua thời gian giống như một con quay khổng lồ, chầm chậm cuốn hết mọi tang thương và hoài niệm đau buồn về quá khứ ẩn vào những lớp băng ngày một được lấp đầy nơi Băng Thanh Cốc, khiến ông một vài lần được gột rửa bản thân, không cần nhớ việc mình là ai, có trách nhiệm gì cũng đều có thể tự tại, tươi vui mà sống. Nhưng ông cũng tự mình biết rõ, mà thật ra là vì chính ngày hôm nay, ông cuối cùng cũng có thể nhẹ lòng và hiểu được, lý do vì sao năm đó Tạ Sâm chấp nhận nhịn nhục mang lấy oan khiên, một mình ôm hết tất thảy trách cứ, oán hờn cùng thảm án năm trăm mạng người tại phủ Bình Dương mà rời đi không từ biệt.
- Đã làm khó cho ông, Tạ Sâm. Cảm ơn ông rất nhiều. Nguyên Triều đã đến lúc.. đổi chủ rồi!
* * *
Ra khỏi cốc, Chu Linh đã ngay lập tức chặn bước Tạ Vô Phong, nhất nhất bắt chàng nói rõ sự việc trong phòng lúc nàng chưa tới, dĩ nhiên kết quả không như nàng mong muốn. Đôi co cả chặng đường dài, nàng rốt cuộc cũng đành bỏ qua, bất cần nói:
- Thôi được rồi, huynh không nói cũng không sao, ta cũng không muốn biết nữa.
Tiếp đó thì nhìn về phía sau, hất mặt hỏi:
- Tiểu mỹ nhân kia, cô định thế nào?
Tạ Vô Phong xoay đầu nhìn Đoan Mẫn, một tiểu mỹ nhân hai má hồng hồng, mắt đen lay láy, trán cao mũi thẳng, giữa núi rừng hoang dại, nàng ta xinh đẹp đến nổi cỏ lau cũng phải nghiêng mình, hai hàng cây xanh tự dưng dạt lối, chàng cũng không khỏi động lòng, tâm tư cố gắng bình tĩnh, quay người chỗ khác, nói:
- Phía trước là thị trấn, ai đi đường nấy thôi.
Nói rồi thì lạnh lùng bước đi, một khắc cũng không dám quay đầu nhìn lại. Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nắm lấy tay Đoan Mẫn, nói:
- Cô nương, cô tự về nhà mình được không?
Nghinh Hương Đoan Mẫn trầm tĩnh, nàng là đang nghĩ xem lúc về nên trình bày sự việc ra sao để tránh được trường đoạn trách mắng dài như tờ sớ của phụ hoàng. Mặc dù với nàng, ông ấy chưa bao giờ đánh đập hay quở phạt, nhưng việc nàng tự ý rời khỏi đoàn quân hồi kinh để mọi người lo lắng bất an cũng đã là một chuyện đáng phải đứng cả mấy canh giờ để nghe giáo huấn. Chiêu Tâm Đan xem qua nét mặt của Đoan Mẫn thì nói tiếp:
- Cô nương không biết đường về nhà sao? Hay là.. ta đưa cô nương về nhé? Hoặc là.. cô đến chỗ ta nghỉ một lát, trời tắt nắng chút ta sẽ đưa cô về. Chỗ ta là dược đường, có thuốc trị thương, để ta xem lại kỹ lần nữa cho cô, biết đâu bị thương chỗ nào khác thì sao.
Đoan Mẫn lắc đầu, nở nụ cười ôn nhu, nói:
- Không cần đâu, ta tự về được rồi. Cô nương thật là tốt bụng, ta cảm ơn nhé.
Tạ Vô Phong lúc này lại không nỡ rời xa tiểu mỹ nhân, liền đó lên tiếng:
- Hay là.. hay là chúng ta ghé chỗ "tiểu tiên nữ" đi, sẵn tiện nhờ muội ấy xem qua cho mọi người luôn. Bao ngày bôn ba, sức khỏe hao mòn không ít rồi.
Lệ Ân Đình ngạc nhiên, ngây ngô hỏi:
- Sư huynh, huynh bệnh rồi sao?. đam mỹ hài
Chu Linh nhìn ra được chút tâm tư này của Tạ Vô Phong, liền cười rồi nói thêm vào:
- Đúng đó, ta cũng muốn ghé thăm nơi ở của Tâm Đan cô nương. Không biết cô nương thấy tiện không?
Chiêu Tâm Đan vui mừng vì được kết giao bằng hữu, lại còn là những người không chê nàng xấu xí, đối đãi nàng bình đẳng như bao người khác. Nàng vui vẻ nói:
- Tiện chứ sao không, ta mong còn không được nữa là, chúng ta đi thôi.
Tạ Vô Phong quay đầu hỏi:
- Nè, đi không?
Nghinh Hương Đoan Mẫn vô tình bắt gặp cái ánh nhìn ôn nhu và đầy nét phong tình của Tạ Vô Phong dành cho nàng thì không khỏi xao động, thuận miệng nói:
- Đi thì đi, sợ gì chứ.
Đoạn, nàng nghĩ bụng: "Dù sao đây cũng là Đại Đô, theo họ vui chơi một lát sẽ liền về hoàng cung, chắc hẳn phụ hoàng cũng sẽ không nỡ lòng trách phạt ta đâu".
* * *
Dược Tâm Đường.
Bánh Ú đang gói thuốc trong phòng, nghe tiếng Chiêu Tâm Đan thì vui mừng khôn xiết, chạy ra đón lấy, hồ hởi nói:
- Tâm Đan tỷ tỷ về rồi, cuối cùng cũng có người về rồi.
Chiêu Tâm Đan ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại nói vậy? Chẳng lẽ sư phụ không có ở dược đường?
Bánh Ú gật đầu, buồn hiu nói:
- Đúng vậy, ông ấy đã đi được nửa tháng rồi. Tỷ rời đi không bao lâu, ông ấy cũng đi luôn.
Chiêu Tâm Đan nhíu mày, nghĩ: "Sư phụ, thật sự là người sao, con không dám tin..", rồi lại mỉm cười, quay mặt về phía nhóm người Tạ Vô Phong, nói:
- Mọi người vào đi, đây là nhà của muội đó.
Tạ Vô Phong cười nói:
- Chẳng trách, người muội toàn thuốc là thuốc, Dược Tâm Đường hình như là dược đường duy nhất ở đây thì phải.
Chiêu Tâm Đan gật đầu, nói:
- Tạ đại ca quả là có mắt quan sát, Đại Đô trước sau mười dặm, chỉ có dược đường của sư phụ muội thôi.
Chu Linh xem qua hàng loạt sàn thuốc, gật gù nói:
- Toàn những loại hiếm có, hẳn là mọi người phải tìm kiếm vất vả lắm.
Bánh Ú được dịp lên tiếng, nói:
- Đúng thế, lúc trước khi chưa tới Ôn Châu, Tâm Đan tỷ tỷ ngày nào cũng phải dậy thật sớm, cùng đệ ra ngoài thành hái thuốc đến tối mịt mới về đó.
Lệ Ân Đình tấm tắc khen:
- Tâm Đan cô nương đúng là có tấm lòng Bồ tát, thật hiếm thấy.
Cuộc chuyện trò, hỏi han xôn xao là thế nhưng có một người từ nãy đến giờ một câu cũng không nói, một tiếng cũng không động, Đoan Mẫn trầm tư nhìn quanh trong vô định, thực chẳng hướng đến thứ gì cụ thể. Tạ Vô Phong để tâm nàng nhất, liền bước đến hỏi:
- Cô.. tên gì vậy?
Chiêu Tâm Đan nói thêm vào:
- Đúng rồi ha, đi cùng nhau cũng cả chẳng đường rồi lại không biết cô nương tên gì, thật là thiếu sót.
Nghinh Hương Đoan Mẫn là tên nàng, nhưng nếu nói ra thì chi bằng nói thẳng với họ nàng là ai, vì chữ "Nghinh" này chỉ có hoàng thất mới có thể mang mà thôi. Suy nghĩ hồi lâu, Đoan Mẫn nói:
- Trịnh Mẫn.
Chu Linh ôm quyền, nói:
- Trịnh cô nương, ta họ Chu, tên một chữ Linh.
Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nói:
- Ta tên Chiêu Tâm Đan, cô ấy là Lệ Ân Đình, là sư muội của Tạ đại ca, còn kia là Bánh Ú, đệ đệ không thân sinh của ta.
Lúc này, Tạ Vô Phong mới bước đến, ôm quyền nói:
- Tại hạ Tạ Vô Phong.
Nghinh Hương Đoan Mẫn "Ò" một tiếng, xem như đã biết qua danh tính tất thảy những người đi cùng nàng tới đây. Nàng mỉm cười, hỏi:
- Mọi người từ đâu tới đây, định lúc nào thì về nhà?
Chu Linh nói:
- Chúng ta đến từ U Linh sơn trang. Chắc cũng không về sớm được đâu, có chút việc phải lưu lại Đại Đô vài tháng.
Chiêu Tâm Đan hồ hởi, nói:
- Êy, nếu không chê, mọi người ở lại chỗ của muội đi. Tuy không rộng rãi gì nhưng vừa đủ phòng, lại thoải mái.
Tạ Vô Phong làm chủ việc đi lại những đâu nên lên tiếng, nói:
- Cảm ơn "tiểu tiên nữ", bọn ta không phải chê chỗ của muội không thoải mái hay chật hẹp, chỉ là hai cô nương ấy ồn ào, không thích hợp ở lại dược đường. Bọn ta ở trọ tại Như Lai tửu quán, nếu có thời gian sẽ thường xuyên tới thăm muội.
Chiêu Tâm Đan gật đầu đồng ý, nói về khả năng khẩu chiến và sự ồn ào mà Chu Linh và Lệ Ân Đình có thể tạo ra, nàng là người rõ nhất, vì thế nên cũng không có việc níu kéo hay giữ chân nào. Nghinh Hương Đoan Mẫn nghe tới hai từ "Như Lai" liền nhớ lại lời tiểu Noãn Nhi trước đây, nghĩ bụng: "Quả nhiên là ở tửu quán đó thật", im lặng hồi lâu nàng nói:
- Từ biệt tại đây, ta phải về rồi, kẻo người nhà lo lắng.
Chiêu Tâm Đan tính như là chủ nhà, đứng ra nói:
- Trịnh cô nương, cô về cẩn thận nhé và.. đừng để lạc đường nữa đấy!
Nghinh Hương Đoan Mẫn bật cười, nói:
- Sẽ không đâu.
Nàng quay người rời đi và vốn không hề hay biết, nụ cười khi nãy đã vô tình khắc vào lòng ai đó một vết hằn nhỏ, mà vết hằn này lại không biết không hay cứ thế từ từ tạo thành một vết cắt sâu, in đậm vào tâm khảm, một thứ tình yêu sâu đậm, khắc cốt ghi tâm.
* * *
Phủ quốc công.
Tống Thanh Dực quỳ ở từ đường nhà họ Tống đã được gần bốn canh giờ, phía ngoài cửa là hình dáng một người mẹ xót con. Cao Lâm Mạn bấu chặt bàn tay đến nỗi sắp chảy máu, cuối cùng đã chịu không nổi mà vội vã đến phòng của Tống Trích Tư.
- Phu quân, rốt cuộc thì ông còn định phạt con đến bao giờ? Dù thằng bé thật sự đã tắc trách trong việc để lạc mất tam công chúa nhưng chẳng phải cuối cùng thì nàng ấy cũng đã bình an về đến hoàng cung hay sao? Xin phu quân hãy bỏ qua lần này, tha thứ cho Dực nhi, hãy tha cho nó đi mà.
Tiếng khóc của Cao Lâm Mạn hòa với tiếng mưa khiến cho sự cầu xin càng thêm hiệu quả, và rốt cuộc Tống Thanh Dực đã được cho về phòng. Chàng tuy được cha tha thứ nhưng lòng cũng đầy lo lắng, thật muốn gặp mặt nàng để xem thực đã an toàn hay chưa. Lần đó mất dấu ở bìa rừng, Tống Thanh Dực đã sợ đến hồn bay phách lạc, giây phút ấy chàng cuối cùng đã hiểu, để tâm một ai đó là như thế nào. Xem ra lần gặp gỡ ở Diễm Tiên Các, thứ chàng đặt để trong lòng đâu đơn thuần là sự xinh đẹp tuyệt trần của nàng công chúa ấy, mà có thể là cả tấm chân tình của một thiếu tướng quân.
* * *
Dược Tâm Đường.
Buổi tối mát trời, bóng đen ôm màn sương phả xuống căn phòng tối góc đối diện khu thuốc một không gian lạnh toát, Bạt Phong đã về từ lúc nào chẳng biết, chỉ thấy từ lúc vào phòng, ông ngồi yên ở đó cũng được hơn tuần trà, mắt nhắm híp, toàn thân bất động.
Đã mười bảy năm rồi, Vân Du ẩn mình dưới thân phận Bạt Phong, cũng đã không ít lần nhờ người dò la tìm kiếm tung tích của ngọc Kỳ Lân, vì ông tin chỉ cần tìm được người giữ miếng ngọc sẽ có thể biết được chút dấu vết của điệt nhi. Mật thất của Tống phủ chứa không ít kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian, ông đã tốn không ít công sức mới có được bản đồ bố trí trong mật thất đó, mới có thể phần nào tránh được cơ quan. Vậy mà chẳng hiểu còn chỗ nào chưa tỏ nữa không, đến lần thứ hai bước vào vẫn không tìm được thứ cần tìm.
Mười năm trước trong một lần tình cờ, ông đã gặp một cao nhân, người này hành tung kì dị, thần bí vô cùng, thật ra đến nay ông cũng không biết người ấy tên gì, chỉ biết phía sau cổ trái có một vết bớt hình vuông. Cơ duyên gặp gỡ, cao nhân này đã nói với ông rằng bảy năm sau sẽ xuất hiện một chân mệnh đế vương mang trong người quang định thiên cần người phò trợ và hy vọng ông sẽ có thể hết lòng giúp đỡ.
Nói về quang định thiên, ông đã từng nghe nghĩa huynh Trương Nhất Sơn nhắc đến một lần trong dịp sinh thần lần thứ hai mươi sáu, chính là lần cuối cùng ông được cùng tâm giao tri kỉ uống rượu hàn huyên, ngẫm lại thì vầng trăng năm đó cứ mờ ảo, lung lay thế nào, như thể báo trước điều không may mắn. Thật không ngờ, năm đó ra đi lại là lần chia ly vĩnh viễn.
Chính vì biết được mối quan hệ giữa ngọc Kỳ Lân và quang định thiên nên năm đó ông đã nuôi trong người hy vọng đứa con duy nhất của nghĩa huynh vẫn còn sống để lấy đó làm lý do tồn tại. Ba năm nay ông đã không ít lần ngược xuôi Nam Bắc tìm kiếm vật chứa ngọc Kỳ Lân nhưng vẫn không tìm ra được. Nay đã đến thời hạn bảy năm theo lời người bí ẩn đã nói, chân mệnh đế vương mang quang định thiên trên người chỉ có thể tỏa sáng vào đúng đêm trăng tròn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lại không có chỉ dẫn hay vật làm tin nào cả, thật không dễ để tìm thấy. Bế tắc trong tất cả hướng đi, ông bất lực nhìn đôi bàn tay mình rồi đập mạnh xuống bàn, tức giận:
- Đôi tay này bao năm qua đã cứu sống không ít con dân Hậu Nguyên, không ít bá tánh dân sinh Đại Đô, lại không thể cứu nỗi cốt nhục duy nhất còn lại của nghĩa huynh, thật không đáng sống, ngươi nên chết đi. Vân Du, ngươi nên chết đi!
Bảy năm qua, mỗi đêm trăng tròn với Vân Du mà nói là một cực hình, cơn nghiện rượu tìm đến ông như một loại thuốc phiện, nghiền nát thần trí và đem sự thèm khát chiếm lấy con người ông. Ngày trước, sau khi rời khỏi U Linh sơn trang, ông đã tìm về quê nhà cũ ở vùng Tây Bắc Ôn Châu, làm bạn với rượu, suốt ngày không để bản thân thấy được ánh mặt trời. Mãi đến thời điểm mười năm trước, sau khi gặp được vị cao nhân đó, ông đã quyết tâm thay đổi bản thân, quay lại Đại Đô, xây dựng Dược Tâm Đường. Một là để tiện quan sát tình hình bên phía Tống phủ, một phần nữa cũng là để dò la về tung tích của ngọc Kỳ Lân. Như Lai tửu quán cũng thuộc sở hữu của ông, chỉ tiếc một điều rằng dù đã hoạt động bảy năm rồi nhưng tới nay vẫn chưa có tin tức gì đáng giá.
Tiếng gõ cửa ba lần nhanh, hai lần chậm kèm âm giả mèo kêu không lẫn vào đâu được, Vân Du cẩn thận quan sát rồi từ từ mở cửa sổ, nhận lấy tin báo. Trên giấy viết: Có nhóm trọ ba người hai nữ, một nam ở tầng hai ba phòng phía trong cùng, không có làm việc gì, chỉ suốt ngày ở lì trong quán, hẳn là để dò la tin tức của ai đó.
Vân Du nhếch nhẹ môi trên, nói:
- Thú vị đây!