Chương 105
A!
Người đàn ông xấu xa!
Hứa Minh Tâm trực tiếp cúp điện thoại, lúc đầu cô vốn vui vẻ đến đây, ai ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Vậy cũng tốt, nhìn thấu mọi chuyện thì cũng không có gì là xấu.
Mặc dù Hứa Minh Tâm cảm thấy rất uất ức nhưng cô cũng không phải là không chịu được.
Hứa Minh Tâm thay đổi thời gian lịch trình, trực tiếp đi tới sân bay.
Mà lúc này, trong phòng nghỉ của tổng giám đốc, Cố Gia Huy đã thay quần áo xong xuôi, có tinh thần hơn nhiều. Nhưng nhìn kỹ vào mắt anh sẽ thấy bên trong vẫn cất giấu sự mỏi mệt.
Giờ đây Cố Gia Huy không còn chút sức lực.
Ôn Thanh Vân có chút đau lòng, cô ấy nói: “Về gấp thế à?”
“Ừ, quốc khánh được nghỉ bảy ngày, tôi không yên tâm để cô ấy ở trường một mình. Hơn nữa đã không liên lạc được với tôi nhiều ngày như thế rồi, chắc hẳn cô ấy cũng rất sốt ruột.”
Khi Cố Gia Huy nhắc tới Hứa Minh Tâm thì khóe môi anh hơi nhếch lên, như mặt trời ấm áp giữa mùa đông giá rét.
Ôn Thanh Vân thấy Cố Gia Huy như thế thì cũng yên lòng hơn nhiều.
Cô ấy nói: “Vậy thì tôi không giữ anh nữa, làm phiền anh lâu như thế, khiến anh không thể về sớm được.”
“Thanh Vân, cô đừng nói chuyện khách sáo với tôi như thế.”
“Là do tôi sai.” Ôn Thanh Vân cười một cái rồi đưa điện thoại cho Cố Gia Huy: “Vừa nãy có một cuộc điện thoại, không có ghi chú, tôi nhấn bắt máy cũng không thấy nói gì.”
Cố Gia Huy cầm điện thoại lên, anh nhìn thoáng qua là đã biết đây là số của Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy nói: “Là cô ấy, chắc là nhớ tôi rồi. Vậy tôi về nước trước đây, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ dẫn cô ấy tới.”
“Được, tôi cũng muốn xem người có thể trị được anh đến cùng là thần thánh phương nào.”
“Cô ấy à?” Cố Gia Huy cười cười nói tiếp: “Là một con mèo con, nghĩ mình có móng vuốt, luôn thích xông vào người khác. Thật ra cô ấy mới là người cần bảo vệ nhất.”
Ôn Thanh Vân nhìn Cố Gia Huy, giờ phút này anh rất giống người kia!
Chỉ là người đó đã không còn ở đây nữa rồi.
Hứa Minh Tâm dùng tốc độ nhanh nhất để đi về nước, lúc cô về tới Đà Nẵng thì đã hơn sáu giờ.
Hứa Minh Tâm không vội về trường mà đi tới nhà cũ họ Cố.
Cô chưa bao giờ là người dây dưa dài dòng trong chuyện tình cảm.
Hai người thích nhau thì ở bên nhau, nếu có một bên không đúng thì cô cũng chẳng thèm nói đạo lý. Bây giờ cô mang theo cái vòng tay kia, cảm giác như là nặng tựa ngàn cân ép cô không thể thở nổi.
Hứa Minh Tâm đi tới nhà cũ họ Cố, không có can đảm đi vào mà giao vòng tay cho một người giúp việc, để cho dì ấy đi đưa.
“Cô Minh Tâm, đây là…”
“Dì nói với ông cụ rằng Minh Tâm không tốt, không thể làm con dâu của ông được. Nếu như ông ấy hỏi lý do thì dì nói rằng đi hỏi Cố Gia Huy ấy. Cảm ơn dì!”
Dù gì Cố Gia Huy cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ có gan làm mà không có gan nhận
Không phải Hứa Minh Tâm muốn khinh bỉ Cố Gia Huy, là cô mù, đã nhìn lầm người.
Vốn tưởng rằng tìm được đúng người, ai ngờ lại là một người đàn ông cặn bã!
Người đàn ông xấu xa!
Hứa Minh Tâm trực tiếp cúp điện thoại, lúc đầu cô vốn vui vẻ đến đây, ai ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Vậy cũng tốt, nhìn thấu mọi chuyện thì cũng không có gì là xấu.
Mặc dù Hứa Minh Tâm cảm thấy rất uất ức nhưng cô cũng không phải là không chịu được.
Hứa Minh Tâm thay đổi thời gian lịch trình, trực tiếp đi tới sân bay.
Mà lúc này, trong phòng nghỉ của tổng giám đốc, Cố Gia Huy đã thay quần áo xong xuôi, có tinh thần hơn nhiều. Nhưng nhìn kỹ vào mắt anh sẽ thấy bên trong vẫn cất giấu sự mỏi mệt.
Giờ đây Cố Gia Huy không còn chút sức lực.
Ôn Thanh Vân có chút đau lòng, cô ấy nói: “Về gấp thế à?”
“Ừ, quốc khánh được nghỉ bảy ngày, tôi không yên tâm để cô ấy ở trường một mình. Hơn nữa đã không liên lạc được với tôi nhiều ngày như thế rồi, chắc hẳn cô ấy cũng rất sốt ruột.”
Khi Cố Gia Huy nhắc tới Hứa Minh Tâm thì khóe môi anh hơi nhếch lên, như mặt trời ấm áp giữa mùa đông giá rét.
Ôn Thanh Vân thấy Cố Gia Huy như thế thì cũng yên lòng hơn nhiều.
Cô ấy nói: “Vậy thì tôi không giữ anh nữa, làm phiền anh lâu như thế, khiến anh không thể về sớm được.”
“Thanh Vân, cô đừng nói chuyện khách sáo với tôi như thế.”
“Là do tôi sai.” Ôn Thanh Vân cười một cái rồi đưa điện thoại cho Cố Gia Huy: “Vừa nãy có một cuộc điện thoại, không có ghi chú, tôi nhấn bắt máy cũng không thấy nói gì.”
Cố Gia Huy cầm điện thoại lên, anh nhìn thoáng qua là đã biết đây là số của Hứa Minh Tâm.
Cố Gia Huy nói: “Là cô ấy, chắc là nhớ tôi rồi. Vậy tôi về nước trước đây, lần sau nếu có cơ hội thì tôi sẽ dẫn cô ấy tới.”
“Được, tôi cũng muốn xem người có thể trị được anh đến cùng là thần thánh phương nào.”
“Cô ấy à?” Cố Gia Huy cười cười nói tiếp: “Là một con mèo con, nghĩ mình có móng vuốt, luôn thích xông vào người khác. Thật ra cô ấy mới là người cần bảo vệ nhất.”
Ôn Thanh Vân nhìn Cố Gia Huy, giờ phút này anh rất giống người kia!
Chỉ là người đó đã không còn ở đây nữa rồi.
Hứa Minh Tâm dùng tốc độ nhanh nhất để đi về nước, lúc cô về tới Đà Nẵng thì đã hơn sáu giờ.
Hứa Minh Tâm không vội về trường mà đi tới nhà cũ họ Cố.
Cô chưa bao giờ là người dây dưa dài dòng trong chuyện tình cảm.
Hai người thích nhau thì ở bên nhau, nếu có một bên không đúng thì cô cũng chẳng thèm nói đạo lý. Bây giờ cô mang theo cái vòng tay kia, cảm giác như là nặng tựa ngàn cân ép cô không thể thở nổi.
Hứa Minh Tâm đi tới nhà cũ họ Cố, không có can đảm đi vào mà giao vòng tay cho một người giúp việc, để cho dì ấy đi đưa.
“Cô Minh Tâm, đây là…”
“Dì nói với ông cụ rằng Minh Tâm không tốt, không thể làm con dâu của ông được. Nếu như ông ấy hỏi lý do thì dì nói rằng đi hỏi Cố Gia Huy ấy. Cảm ơn dì!”
Dù gì Cố Gia Huy cũng là một người đàn ông, chẳng lẽ có gan làm mà không có gan nhận
Không phải Hứa Minh Tâm muốn khinh bỉ Cố Gia Huy, là cô mù, đã nhìn lầm người.
Vốn tưởng rằng tìm được đúng người, ai ngờ lại là một người đàn ông cặn bã!