Chương 107
Ngôn Dương nói xong rồi tức tối ra về.
Lòng Cố Gia Bảo cũng nóng như lửa đốt, vì những gì Ngôn Dương nói đều là thật cả.
Nhà ông có nhiều chuyện xấu xa như thế, dòng họ đấu đá nhau, con trai xấu xí…
Khó khăn lắm Cố Gia Bảo mới chọn được một cô con dâu vừa ý, thích kinh khủng, không thể để cho người khác đào đi được!
“Thằng ba đâu rồi?” Ông cụ cảm thấy rất sốt ruột, không ngừng cầm gậy gõ lên mặt đất.
“Thưa ông chủ, hôm nay cậu ba mới về, chắc khoảng một tiếng nữa là tới Đà Nẵng.”
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi nhà nó đợi. Tôi phải xem xem thằng nhóc này đã làm sai chuyện gì mà khiến cho con dâu của tôi tức tới nỗi chạy mất rồi! Lấy cho tôi một cây gậy chắc tay, tôi phải đánh gãy cái chân chó của thằng nhóc này!”
Cố Gia Bảo tức tới trợn mắt.
Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, ai ai cũng đi chơi cả. Cho dù đèn đường có sáng nhưng trên đường chỉ có một cái bóng của Hứa Minh Tâm, khiến cho cô cảm thấy rất cô đơn.
Hứa Minh Tâm luôn lo lắng đột nhiên đằng sau có một bóng người xuất hiện. Đi trên đường mà nơm nớp lo sợ, cô vừa về tới phòng là trốn vào chăn run lẩy bẩy.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình Hứa Minh Tâm, cô bật hết đèn lên để cho trong phòng sáng trưng.
Cô không sợ, nhưng… trong lòng lại không thoải mái.
Giống như là có một tảng đá lớn đè lên ngực cô, khiến cô không thể hít thở.
Cuối cùng Hứa Minh Tâm cuộn người thành một cục, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thấm vào mền.
Hứa Minh Tâm cho rằng mình rất mạnh mẽ, loại đàn ông đó không đáng để cô khóc lóc. Nhưng sau khi sự tức giận qua đi thì trong đầu cô đều là từng cảnh tượng hai người ở bên nhau.
Dù cô và Cố Gia Huy mới ở bên nhau mới mấy tháng nhưng sao Hứa Minh Tâm lại cảm thấy như mình đã ở bên anh rất lâu rồi?
Hai người ăn cơm, ngủ, nói chuyện cùng nhau.
Anh đưa cô đi học, dạy cô làm bài tập, còn đưa thẻ lương cho cô.
Rõ ràng là một đôi hợp nhau, sao lại biến thành thế này rồi.
Hơn nữa, dường như Hứa Minh Tâm mới là kẻ thứ ba, cô có thể nghe được cái cô Thanh Vân kia đã ở bên anh rất nhiều năm rồi.
Vậy mình là cái gì đây?
Cô không muốn chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.
Không tới một tiếng sau, Cố Gia Huy đã về tới nơi.
Anh cứ nghĩ rằng Hứa Minh Tâm được nghỉ quốc khánh thì sẽ về nhà ở.
Nhưng khi Cố Gia Huy mở cửa ra thì không thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm mà lại là gương mặt hung dữ của ông cụ nhà mình.
Cố Gia Huy không khỏi có chút nhíu mày: “Sao bố lại đến đây?”
“Con còn có mặt mũi mà hỏi câu này à? Con nhìn con đã làm ra chuyện gì kìa, đến cùng là con đã làm gì có lỗi với Minh Tâm hả?”
Cố Gia Bảo gõ gõ cây gậy trong tay xuống đất, ông hỏi với vẻ tức giận.
Lúc Cố Gia Huy nhìn thấy vòng tay thì trái tim anh như thắt lại, vội vàng cầm vòng tay lên ngắm nghía.
“Có chuyện gì thế ạ?
Ông cụ kể lại chuyện lúc nãy một lần.
Lòng Cố Gia Bảo cũng nóng như lửa đốt, vì những gì Ngôn Dương nói đều là thật cả.
Nhà ông có nhiều chuyện xấu xa như thế, dòng họ đấu đá nhau, con trai xấu xí…
Khó khăn lắm Cố Gia Bảo mới chọn được một cô con dâu vừa ý, thích kinh khủng, không thể để cho người khác đào đi được!
“Thằng ba đâu rồi?” Ông cụ cảm thấy rất sốt ruột, không ngừng cầm gậy gõ lên mặt đất.
“Thưa ông chủ, hôm nay cậu ba mới về, chắc khoảng một tiếng nữa là tới Đà Nẵng.”
“Chuẩn bị xe, tôi muốn đi nhà nó đợi. Tôi phải xem xem thằng nhóc này đã làm sai chuyện gì mà khiến cho con dâu của tôi tức tới nỗi chạy mất rồi! Lấy cho tôi một cây gậy chắc tay, tôi phải đánh gãy cái chân chó của thằng nhóc này!”
Cố Gia Bảo tức tới trợn mắt.
Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, ai ai cũng đi chơi cả. Cho dù đèn đường có sáng nhưng trên đường chỉ có một cái bóng của Hứa Minh Tâm, khiến cho cô cảm thấy rất cô đơn.
Hứa Minh Tâm luôn lo lắng đột nhiên đằng sau có một bóng người xuất hiện. Đi trên đường mà nơm nớp lo sợ, cô vừa về tới phòng là trốn vào chăn run lẩy bẩy.
Toàn bộ ký túc xá chỉ có một mình Hứa Minh Tâm, cô bật hết đèn lên để cho trong phòng sáng trưng.
Cô không sợ, nhưng… trong lòng lại không thoải mái.
Giống như là có một tảng đá lớn đè lên ngực cô, khiến cô không thể hít thở.
Cuối cùng Hứa Minh Tâm cuộn người thành một cục, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thấm vào mền.
Hứa Minh Tâm cho rằng mình rất mạnh mẽ, loại đàn ông đó không đáng để cô khóc lóc. Nhưng sau khi sự tức giận qua đi thì trong đầu cô đều là từng cảnh tượng hai người ở bên nhau.
Dù cô và Cố Gia Huy mới ở bên nhau mới mấy tháng nhưng sao Hứa Minh Tâm lại cảm thấy như mình đã ở bên anh rất lâu rồi?
Hai người ăn cơm, ngủ, nói chuyện cùng nhau.
Anh đưa cô đi học, dạy cô làm bài tập, còn đưa thẻ lương cho cô.
Rõ ràng là một đôi hợp nhau, sao lại biến thành thế này rồi.
Hơn nữa, dường như Hứa Minh Tâm mới là kẻ thứ ba, cô có thể nghe được cái cô Thanh Vân kia đã ở bên anh rất nhiều năm rồi.
Vậy mình là cái gì đây?
Cô không muốn chen chân vào chuyện tình cảm của người khác.
Không tới một tiếng sau, Cố Gia Huy đã về tới nơi.
Anh cứ nghĩ rằng Hứa Minh Tâm được nghỉ quốc khánh thì sẽ về nhà ở.
Nhưng khi Cố Gia Huy mở cửa ra thì không thấy gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Minh Tâm mà lại là gương mặt hung dữ của ông cụ nhà mình.
Cố Gia Huy không khỏi có chút nhíu mày: “Sao bố lại đến đây?”
“Con còn có mặt mũi mà hỏi câu này à? Con nhìn con đã làm ra chuyện gì kìa, đến cùng là con đã làm gì có lỗi với Minh Tâm hả?”
Cố Gia Bảo gõ gõ cây gậy trong tay xuống đất, ông hỏi với vẻ tức giận.
Lúc Cố Gia Huy nhìn thấy vòng tay thì trái tim anh như thắt lại, vội vàng cầm vòng tay lên ngắm nghía.
“Có chuyện gì thế ạ?
Ông cụ kể lại chuyện lúc nãy một lần.