Chương 109
Quỷ ư?
Hứa Minh Tâm sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, cô run lên bần bật.
Hứa Minh Tâm vội vàng trốn xuống dưới bàn, không dám thở mạnh.
“Minh Tâm, em ở trong đó à?”
Cố Gia Huy sốt ruột hét lên, nhưng không hề có ai trả lời anh. Anh càng ngày càng nóng ruột, trực tiếp đạp cửa ra.
Đoàng một cái, cửa phòng bị đá ngã, anh tranh thủ bật đèn pin điện thoại lên.
Cố Gia Huy thấy được cô nhóc đang trốn dưới bàn, run lẩy bẩy cả người.
Hứa Minh Tâm chôn đầu vào đầu gối, hai tay bịt tai, giống như một đứa bé bất lực.
Khi Cố Gia Huy nhìn thấy cô thì trái tim anh như nhũn ra.
Cố Gia Huy vội vàng chạy tới, bỏ bàn ra ngoài rồi ôm cô vào lòng mình.
“Minh Tâm đừng sợ, có anh đây rồi, cho dù ma quỷ cũng không dám đến gần em đâu.”
Lúc đầu vốn Hứa Minh Tâm bị dọa tới nỗi hồn vía lên mây, đột nhiên cô nghe được giọng nói quen thuộc thì trái tim run lên một cái.
Cô vẫn còn nhớ cái ôm này, thật ấm áp, đây là nơi cô đã từng cho là bến đỗ.
Nhưng cũng chỉ là cô cho là mà thôi.
Cố Gia Huy đến rồi.
Hứa Minh Tâm tỉnh táo lại, cô dùng hết sức lực của mình để đẩy anh ta.
Cố Gia Huy không kịp đề phòng nên trực tiếp đụng vào vách tường phía sau, khiến anh đau đến nỗi nhíu mày.
“Minh Tâm, là anh đây!”
“Tôi biết là anh, anh đi ra ngoài cho tôi! Tôi không hoan nghênh anh!”
“Em đang trách anh vì mấy ngày nay anh không liên lạc với em à. Mấy ngày nay có một người bạn của anh bị bệnh, anh nhất định phải chăm sóc cô ấy. Cô ấy ở bệnh viện bí mật, không có tín hiệu. Thế nên anh mới không kịp nói cho em biết. Anh biết em đang trách anh, nhưng đây không phải là lúc oán trách. Về nhà với anh trước, được không?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì nở một nụ cười châm chọc.
Lời nói dối này chẳng hề chặt chẽ gì cả. Rõ ràng là Cố Gia Huy ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Cố Gia Huy, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi, tôi không muốn làm vợ chưa cưới của anh nữa!”
“Em nói cái gì?”
Cố Gia Huy nhíu mày, giọng của anh trầm xuống mấy tông, mang theo chút không thể tin tưởng được.
“Tôi nói là hủy bỏ hôn ước. Tiền mà tôi nợ tôi sẽ trả, chỉ cần tôi còn sống là còn trả. Anh yên tâm đi!”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tức giận.
Hứa Minh Tâm cố gắng can đảm đối đầu với ánh mắt của Cố Gia Huy.
Trong đôi mắt của anh cất giấu sự tức giận kinh người.
Hứa Minh Tâm vốn cho rằng mình có thể không sợ hãi chút nào nhưng sự thật chứng minh cô vẫn quá nhát gan.
“Em nói lại xem nào!”
Cố Gia Huy nói rất lạnh lùng, trong câu nói của anh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, từng chữ như sấm sét đánh xuống bên cạnh Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm sợ tới nỗi đổ mồ hôi lạnh khắp cả người, cô run lên bần bật.
Hứa Minh Tâm vội vàng trốn xuống dưới bàn, không dám thở mạnh.
“Minh Tâm, em ở trong đó à?”
Cố Gia Huy sốt ruột hét lên, nhưng không hề có ai trả lời anh. Anh càng ngày càng nóng ruột, trực tiếp đạp cửa ra.
Đoàng một cái, cửa phòng bị đá ngã, anh tranh thủ bật đèn pin điện thoại lên.
Cố Gia Huy thấy được cô nhóc đang trốn dưới bàn, run lẩy bẩy cả người.
Hứa Minh Tâm chôn đầu vào đầu gối, hai tay bịt tai, giống như một đứa bé bất lực.
Khi Cố Gia Huy nhìn thấy cô thì trái tim anh như nhũn ra.
Cố Gia Huy vội vàng chạy tới, bỏ bàn ra ngoài rồi ôm cô vào lòng mình.
“Minh Tâm đừng sợ, có anh đây rồi, cho dù ma quỷ cũng không dám đến gần em đâu.”
Lúc đầu vốn Hứa Minh Tâm bị dọa tới nỗi hồn vía lên mây, đột nhiên cô nghe được giọng nói quen thuộc thì trái tim run lên một cái.
Cô vẫn còn nhớ cái ôm này, thật ấm áp, đây là nơi cô đã từng cho là bến đỗ.
Nhưng cũng chỉ là cô cho là mà thôi.
Cố Gia Huy đến rồi.
Hứa Minh Tâm tỉnh táo lại, cô dùng hết sức lực của mình để đẩy anh ta.
Cố Gia Huy không kịp đề phòng nên trực tiếp đụng vào vách tường phía sau, khiến anh đau đến nỗi nhíu mày.
“Minh Tâm, là anh đây!”
“Tôi biết là anh, anh đi ra ngoài cho tôi! Tôi không hoan nghênh anh!”
“Em đang trách anh vì mấy ngày nay anh không liên lạc với em à. Mấy ngày nay có một người bạn của anh bị bệnh, anh nhất định phải chăm sóc cô ấy. Cô ấy ở bệnh viện bí mật, không có tín hiệu. Thế nên anh mới không kịp nói cho em biết. Anh biết em đang trách anh, nhưng đây không phải là lúc oán trách. Về nhà với anh trước, được không?”
Hứa Minh Tâm nghe thấy thế thì nở một nụ cười châm chọc.
Lời nói dối này chẳng hề chặt chẽ gì cả. Rõ ràng là Cố Gia Huy ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Hứa Minh Tâm hít sâu một hơi rồi nói: “Cố Gia Huy, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi, tôi không muốn làm vợ chưa cưới của anh nữa!”
“Em nói cái gì?”
Cố Gia Huy nhíu mày, giọng của anh trầm xuống mấy tông, mang theo chút không thể tin tưởng được.
“Tôi nói là hủy bỏ hôn ước. Tiền mà tôi nợ tôi sẽ trả, chỉ cần tôi còn sống là còn trả. Anh yên tâm đi!”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ tức giận.
Hứa Minh Tâm cố gắng can đảm đối đầu với ánh mắt của Cố Gia Huy.
Trong đôi mắt của anh cất giấu sự tức giận kinh người.
Hứa Minh Tâm vốn cho rằng mình có thể không sợ hãi chút nào nhưng sự thật chứng minh cô vẫn quá nhát gan.
“Em nói lại xem nào!”
Cố Gia Huy nói rất lạnh lùng, trong câu nói của anh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, từng chữ như sấm sét đánh xuống bên cạnh Hứa Minh Tâm.