Chương 120
Hứa Minh Tâm nhìn về phía Cố Gia Huy với vẻ chờ đợi, trong mắt có ngôi sao sáng lấp lánh. Sao anh có thể nhẫn tâm từ chối được chứ?
Cố Gia Huy mạo hiểm nếm thử một miếng, rất ngọt…
Anh nhíu mày rồi nói: “Mỗi tháng nhà họ Hứa không cho em tiền tiêu vặt à? Đồ ăn vặt có giá hai nghìn mà em cũng thích ư?”
“Em không có tiền tiêu vặt, lúc bố nhớ tới thì sẽ gửi cho em một ít, nhưng đó là sau khi gửi cho HứaAn Kỳ còn dư lại. Em không biết khi nào ông ấy mới cho em tiếp, em còn phải mua bút mua sách, chỉ có thể tiêu xài tiết kiệm một chút. Em cũng chẳng mua nổi đồ đắt tiền, mấy người bạn bên cạnh toàn mua đồ nhập khẩu, em ăn không nổi, nhưng mà em cũng muốn ăn vặt…”
“Có một ngày, em vô tình phát hiện trước cổng một trường học toàn là những tiệm nhỏ! Đồ đã tốt lại còn rẻ, từ đó về sau mỗi lúc tan học em đều đi vòng qua đó, cặp sách cũng mua ở đó.”
Cố Gia Huy nghe thế thì rất đau lòng, nếu người khác phải chịu cảnh này thì đã kêu trời than đất từ lâu rồi. Thế mà Hứa Minh Tâm lại không thèm để ý, cô ấy biết cái gì là tìm niềm vui trong đau khổ.
Hứa Minh Tâm là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Cô định nghĩa hạnh phúc rất đơn giản, đơn giản tới nỗi anh sợ mình làm không được tốt.
“Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
“Thôi vậy, em cũng không thích ăn vặt nữa rồi. Hơn nữa tiền của anh kiếm được phải tiết kiệm, hôm nay đã tiêu rất nhiều rồi.”
Hứa Minh Tâm tính toán rất nghiêm túc, khiến cho Cố Gia Huy có chút dở khóc dở cười.
“Biết rồi, anh sẽ tiết kiệm. Đi thôi, anh dẫn em đi công viên trò chơi, nghỉ thì phải đi chơi chứ, nếu không sẽ đáng tiếc lắm.”
“Nhưng đắt lắm..”
“Tập đoàn phát phiếu ưu đãi, không dùng thì phí.”
“Thế thì đi thôi!”
Hứa Minh Tâm vốn còn đang định từ chối, nghe thế thì vội vàng trèo lên xe rồi thắt dây an toàn lại.
Rất nhanh sau đó hai người đã đi tới công viên trò chơi. Hôm nay công viên trò chơi rất đông đúc, tất cả các trò đều rất vui, đâu đâu cũng là tiếng hét chói tai.
Hứa Minh Tâm nhìn drop tower mà hưng phấn không thôi: “Chơi cái này đi anh!”
“Được, đi vào đợi xếp hàng đi!”
Từ trước tới giờ Cố Gia Huy chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chen trong đám đông để đi chơi trò chơi với Hứa Minh Tâm.
Hóa ra cảm giác bình dân này cũng rất tốt.
Sống như một người bình thường, không cần người lừa ta gạt, không cần lục đục với nhau, thậm chí cũng không cần lo lắng tai bay vạ gió.
Cứ đơn giản như thế, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Như vậy rất tốt.
Ánh mắt của Cố Gia Huy trở nên sâu thẳm, anh nhìn về phía cô gái bên cạnh với vẻ dịu dàng lưu luyến.
Cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng, khiến cho anh muốn đặt bút xuống nhưng lại không dám. Sợ rằng mình viết sai thì sẽ không có cơ hội làm lại.
Cố Gia Huy cẩn thận che giấu thân phận của mình chính là không muốn để cho Hứa Minh Tâm trở nên quá phức tạp.
Để anh che mưa chắn gió, cô không cần phải nhìn thấy bão giông, chỉ cần đứng sau lưng anh là được. Đợi tới khi Cố Gia Huy muốn ngắm nhìn cầu vồng, quay đầu nhìn lại thì có thể thấy được nụ cười xán lạn của cô là đủ rồi.
Cố Gia Huy mạo hiểm nếm thử một miếng, rất ngọt…
Anh nhíu mày rồi nói: “Mỗi tháng nhà họ Hứa không cho em tiền tiêu vặt à? Đồ ăn vặt có giá hai nghìn mà em cũng thích ư?”
“Em không có tiền tiêu vặt, lúc bố nhớ tới thì sẽ gửi cho em một ít, nhưng đó là sau khi gửi cho HứaAn Kỳ còn dư lại. Em không biết khi nào ông ấy mới cho em tiếp, em còn phải mua bút mua sách, chỉ có thể tiêu xài tiết kiệm một chút. Em cũng chẳng mua nổi đồ đắt tiền, mấy người bạn bên cạnh toàn mua đồ nhập khẩu, em ăn không nổi, nhưng mà em cũng muốn ăn vặt…”
“Có một ngày, em vô tình phát hiện trước cổng một trường học toàn là những tiệm nhỏ! Đồ đã tốt lại còn rẻ, từ đó về sau mỗi lúc tan học em đều đi vòng qua đó, cặp sách cũng mua ở đó.”
Cố Gia Huy nghe thế thì rất đau lòng, nếu người khác phải chịu cảnh này thì đã kêu trời than đất từ lâu rồi. Thế mà Hứa Minh Tâm lại không thèm để ý, cô ấy biết cái gì là tìm niềm vui trong đau khổ.
Hứa Minh Tâm là một cô gái rất dễ thỏa mãn. Cô định nghĩa hạnh phúc rất đơn giản, đơn giản tới nỗi anh sợ mình làm không được tốt.
“Nếu em thích thì lần sau anh dẫn em đi, muốn mua cái gì thì mua cái đó.”
“Thôi vậy, em cũng không thích ăn vặt nữa rồi. Hơn nữa tiền của anh kiếm được phải tiết kiệm, hôm nay đã tiêu rất nhiều rồi.”
Hứa Minh Tâm tính toán rất nghiêm túc, khiến cho Cố Gia Huy có chút dở khóc dở cười.
“Biết rồi, anh sẽ tiết kiệm. Đi thôi, anh dẫn em đi công viên trò chơi, nghỉ thì phải đi chơi chứ, nếu không sẽ đáng tiếc lắm.”
“Nhưng đắt lắm..”
“Tập đoàn phát phiếu ưu đãi, không dùng thì phí.”
“Thế thì đi thôi!”
Hứa Minh Tâm vốn còn đang định từ chối, nghe thế thì vội vàng trèo lên xe rồi thắt dây an toàn lại.
Rất nhanh sau đó hai người đã đi tới công viên trò chơi. Hôm nay công viên trò chơi rất đông đúc, tất cả các trò đều rất vui, đâu đâu cũng là tiếng hét chói tai.
Hứa Minh Tâm nhìn drop tower mà hưng phấn không thôi: “Chơi cái này đi anh!”
“Được, đi vào đợi xếp hàng đi!”
Từ trước tới giờ Cố Gia Huy chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ chen trong đám đông để đi chơi trò chơi với Hứa Minh Tâm.
Hóa ra cảm giác bình dân này cũng rất tốt.
Sống như một người bình thường, không cần người lừa ta gạt, không cần lục đục với nhau, thậm chí cũng không cần lo lắng tai bay vạ gió.
Cứ đơn giản như thế, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc. Như vậy rất tốt.
Ánh mắt của Cố Gia Huy trở nên sâu thẳm, anh nhìn về phía cô gái bên cạnh với vẻ dịu dàng lưu luyến.
Cô sạch sẽ như một tờ giấy trắng, khiến cho anh muốn đặt bút xuống nhưng lại không dám. Sợ rằng mình viết sai thì sẽ không có cơ hội làm lại.
Cố Gia Huy cẩn thận che giấu thân phận của mình chính là không muốn để cho Hứa Minh Tâm trở nên quá phức tạp.
Để anh che mưa chắn gió, cô không cần phải nhìn thấy bão giông, chỉ cần đứng sau lưng anh là được. Đợi tới khi Cố Gia Huy muốn ngắm nhìn cầu vồng, quay đầu nhìn lại thì có thể thấy được nụ cười xán lạn của cô là đủ rồi.