Chương 133
Hứa Minh Tâm nổi giận, cô trừng mắt liếc anh rồi nói: “Cố Gia Huy, anh có thể nào thay đổi tính tình của mình một chút được không?”
“Anh đã thay đổi rất nhiều rồi, em không nhìn ra sự hiền lành của anh sao?”
“Hiền lành ở đâu ra chứ?”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ bất đắc dĩ.
Bữa tiệc này vẫn chưa kết thúc, cô cũng không thể về sớm được.
Hứa Minh Tâm kéo Cố Gia Huy đi về phía một góc của căn phòng, chuyên tâm ăn ăn uống uống.
Đầu bếp bánh ngọt của nhà cô quá tuyệt vời, làm bánh trứng muối da lạnh bỏ vào miệng là tan. Hứa Minh Tâm thích vô cùng.
Lúc trước thì không được ăn, bởi vì có đồ gì ngon phải ưu tiên cho HứaAn Kỳ, đợi tới lúc HứaAn Kỳ ăn xong thì cũng chẳng còn gì nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thoả thích, Hứa Minh Tâm không thể bỏ qua.
Cô lấy mấy món ngon tới trước mặt Cố Gia Huy, cô như một con mèo nhỏ, đưa cá mà mình thích nhất đưa tới trước mặt người mình yêu.
Hứa Minh Tâm không nỡ ăn miếng đầu tiên, cứ khăng khăng để Cố Gia Huy nếm thử.
Cố Gia Huy nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, bên trong còn có cái gì đó sáng lấp lánh, là sự chờ mong.
Anh không thể nào nhẫn tâm từ chối ý tốt của cô được nên đành thử một miếng.
Rất ngọt…
“Ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Ngon là đúng rồi, đây là món sở trường của đầu bếp nhà em đó. Anh ăn đi, không đủ thì em lại lấy thêm.”
“Ừ.”
Cố Gia Huy cười rất tươi.
Hứa Minh Tâm là một kẻ ăn hàng tiêu chuẩn, cô ăn hết hai khay bánh ngọt chỉ trong thời gian chưa tới mười phút.
Sai khi ăn xong lại còn mừng thầm bưng đĩa ra ngoài càn quét.
Có người thấy cô như thế thì không kiềm chế được mà cười trộm.
“Có phải là ở nhà Cố Gia Huy không cho cô ta ăn cơm đúng không? Cô nhìn cô ta đi, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.”
“Đúng thế, mất mặt quá, ăn nhiều như theo vậy.”
Hứa Minh Tâm vừa mới cầm một miếng bánh quy bơ, cô nghe bọn họ nói thế thì tay khẽ run lên rồi đặt đồ ăn xuống.
Hứa Minh Tâm chỉ bận lo cho mình mà quên mất chú ý tới thể diện của Cố Gia Huy.
Mặc dù Hứa Minh Tâm có chút không nỡ nhưng không ăn nữa.
Ngay lúc cô đang muốn quay người rời đi thì không ngờ rằng lại đụng vào bức tường thịt.
Cố Gia Huy đứng ngay ở phía sau chặn đường của Hứa Minh Tâm.
“Anh làm gì thế?”
Hứa Minh Tâm rất thắc mắc.
“Anh đã thay đổi rất nhiều rồi, em không nhìn ra sự hiền lành của anh sao?”
“Hiền lành ở đâu ra chứ?”
Hứa Minh Tâm nói với vẻ bất đắc dĩ.
Bữa tiệc này vẫn chưa kết thúc, cô cũng không thể về sớm được.
Hứa Minh Tâm kéo Cố Gia Huy đi về phía một góc của căn phòng, chuyên tâm ăn ăn uống uống.
Đầu bếp bánh ngọt của nhà cô quá tuyệt vời, làm bánh trứng muối da lạnh bỏ vào miệng là tan. Hứa Minh Tâm thích vô cùng.
Lúc trước thì không được ăn, bởi vì có đồ gì ngon phải ưu tiên cho HứaAn Kỳ, đợi tới lúc HứaAn Kỳ ăn xong thì cũng chẳng còn gì nữa rồi.
Bây giờ khó khăn lắm mới được ăn thoả thích, Hứa Minh Tâm không thể bỏ qua.
Cô lấy mấy món ngon tới trước mặt Cố Gia Huy, cô như một con mèo nhỏ, đưa cá mà mình thích nhất đưa tới trước mặt người mình yêu.
Hứa Minh Tâm không nỡ ăn miếng đầu tiên, cứ khăng khăng để Cố Gia Huy nếm thử.
Cố Gia Huy nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, bên trong còn có cái gì đó sáng lấp lánh, là sự chờ mong.
Anh không thể nào nhẫn tâm từ chối ý tốt của cô được nên đành thử một miếng.
Rất ngọt…
“Ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Ngon là đúng rồi, đây là món sở trường của đầu bếp nhà em đó. Anh ăn đi, không đủ thì em lại lấy thêm.”
“Ừ.”
Cố Gia Huy cười rất tươi.
Hứa Minh Tâm là một kẻ ăn hàng tiêu chuẩn, cô ăn hết hai khay bánh ngọt chỉ trong thời gian chưa tới mười phút.
Sai khi ăn xong lại còn mừng thầm bưng đĩa ra ngoài càn quét.
Có người thấy cô như thế thì không kiềm chế được mà cười trộm.
“Có phải là ở nhà Cố Gia Huy không cho cô ta ăn cơm đúng không? Cô nhìn cô ta đi, giống như quỷ chết đói đầu thai vậy.”
“Đúng thế, mất mặt quá, ăn nhiều như theo vậy.”
Hứa Minh Tâm vừa mới cầm một miếng bánh quy bơ, cô nghe bọn họ nói thế thì tay khẽ run lên rồi đặt đồ ăn xuống.
Hứa Minh Tâm chỉ bận lo cho mình mà quên mất chú ý tới thể diện của Cố Gia Huy.
Mặc dù Hứa Minh Tâm có chút không nỡ nhưng không ăn nữa.
Ngay lúc cô đang muốn quay người rời đi thì không ngờ rằng lại đụng vào bức tường thịt.
Cố Gia Huy đứng ngay ở phía sau chặn đường của Hứa Minh Tâm.
“Anh làm gì thế?”
Hứa Minh Tâm rất thắc mắc.