Chương 166
“Đau, đau lắm.”
Lúc Tô Lê Duyệt muốn dạy dỗ chính mình thì ngông nghênh lắm mà, bây giờ cô cũng muốn xả giận.
“Bố của Tô Lê Duyệt này, ông cảm thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào? Con gái của ông tung tin gây chuyện, đã tạo nên thương tổn về mặt thể xác và tâm hồn khó thể xóa nhòa với Hứa Minh Tâm, nếu như dựa theo pháp luật thì…”
Pháp luật…
Cố Gia Huy vừa nói ra hai chữ này thì cả người bố của Tô Lê Duyệt đều run lên, mặt ông ta trở nên trắng bệch.
Ông ta vội vàng kéo Tô Lê Duyệt rồi nói: “Con còn không mau xin lỗi cô Hứa Minh Tâm đi.”
Cuối cùng Tô Lê Duyệt cũng đã nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô ta cắn môi rồi nhìn Hứa Minh Tâm với vẻ không cam lòng.
Rõ ràng cô ta có thể giẫm Hứa Minh Tâm ở dưới chân. Không ngờ rằng Cố Gia Huy lại ra mặt làm chỗ dựa cho cô.
Tô Lê Duyệt không bằng lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể xin lỗi một cách ngoan ngoãn.
“Hứa Minh Tâm, xin… xin lỗi.” Cô ta cắn răng nói.
Hứa Minh Tâm thấy Tô Lê Duyệt xin lỗi thì cũng không muốn làm to chuyện nữa.
Cô vẫn hiểu được nên có chừng có mực.
Hứa Minh Tâm kéo góc áo của Cố Gia Huy rồi ra hiệu bỏ qua chuyện này.
Cố Gia Huy biết Hứa Minh Tâm mềm lòng nên cũng không làm khó hai bố con nhà họ Tô nữa.
Bố của Tô Lê Duyệt cũng rất biết điều, vội vàng yêu cầu bồi thường tiền thuốc men. Khi ông ta lấy thẻ ra thì Hứa Minh Tâm còn hơi bất ngờ.
Tiền thuốc men ư?
Chỉ là mấy chục ngàn mà thôi, cho dù có nhân với mười thì cũng không quá một triệu. Không phải đưa tiền mặt hay chuyển khoản là được rồi sao?
“Mật mã là sáu số tám, là một chút lòng thành, mong cô Hứa Minh Tâm nhận cho.” Bố của Tô Lê Duyệt nói xong rồi kéo theo cô ta rời đi.
Cố Gia Huy đứng dậy rồi nói với hiệu trường: “Sau này chuyện của Hứa Minh Tâm chính là chuyện của tôi. Bố tôi rất thích cô bé này, từ trước tới giờ ông ấy đều rất thích con gái, nhưng hết lần này tới lần khác em gái tôi không thường xuyên ở nhà. Cho nên bố tôi rất thích Hứa Minh Tâm, đối xử với cô bé như con gái ruột vậy.”
“Vậy nên nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì trong trường thì trực tiếp liên lạc với tôi là được. Đây là số điện thoại của tôi.”
“Vâng… tôi biết rồi.”
Bây giờ Cố Gia Huy mới dẫn Hứa Minh Tâm rời đi. Hiệu trưởng vội vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Cố Gia Huy nói như thế là đã rất rõ ràng, nếu ai dám bôi nhọ hay hãm hại Hứa Minh Tâm nữa thì chính là bôi nhọ hãm hại anh, nói không chừng cũng chính là đối đầu với ông cụ Cố Gia Bảo. Cố Gia Bảo rất nóng tính… Vừa nghĩ tới là đã thấy trái tim này thật đau!
Hứa Minh Tâm rời khỏi văn phòng thì chuyện đầu tiên cô làm chính là đi kiểm tra số tiền trong thẻ.
Ngàn, chục, trăm, triệu, chục triệu, trăm triệu!
Vậy mà có khoảng hai trăm triệu!
Lúc Tô Lê Duyệt muốn dạy dỗ chính mình thì ngông nghênh lắm mà, bây giờ cô cũng muốn xả giận.
“Bố của Tô Lê Duyệt này, ông cảm thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào? Con gái của ông tung tin gây chuyện, đã tạo nên thương tổn về mặt thể xác và tâm hồn khó thể xóa nhòa với Hứa Minh Tâm, nếu như dựa theo pháp luật thì…”
Pháp luật…
Cố Gia Huy vừa nói ra hai chữ này thì cả người bố của Tô Lê Duyệt đều run lên, mặt ông ta trở nên trắng bệch.
Ông ta vội vàng kéo Tô Lê Duyệt rồi nói: “Con còn không mau xin lỗi cô Hứa Minh Tâm đi.”
Cuối cùng Tô Lê Duyệt cũng đã nhận ra được tính nghiêm trọng của chuyện này. Cô ta cắn môi rồi nhìn Hứa Minh Tâm với vẻ không cam lòng.
Rõ ràng cô ta có thể giẫm Hứa Minh Tâm ở dưới chân. Không ngờ rằng Cố Gia Huy lại ra mặt làm chỗ dựa cho cô.
Tô Lê Duyệt không bằng lòng nhưng cũng chẳng thể làm gì, chỉ có thể xin lỗi một cách ngoan ngoãn.
“Hứa Minh Tâm, xin… xin lỗi.” Cô ta cắn răng nói.
Hứa Minh Tâm thấy Tô Lê Duyệt xin lỗi thì cũng không muốn làm to chuyện nữa.
Cô vẫn hiểu được nên có chừng có mực.
Hứa Minh Tâm kéo góc áo của Cố Gia Huy rồi ra hiệu bỏ qua chuyện này.
Cố Gia Huy biết Hứa Minh Tâm mềm lòng nên cũng không làm khó hai bố con nhà họ Tô nữa.
Bố của Tô Lê Duyệt cũng rất biết điều, vội vàng yêu cầu bồi thường tiền thuốc men. Khi ông ta lấy thẻ ra thì Hứa Minh Tâm còn hơi bất ngờ.
Tiền thuốc men ư?
Chỉ là mấy chục ngàn mà thôi, cho dù có nhân với mười thì cũng không quá một triệu. Không phải đưa tiền mặt hay chuyển khoản là được rồi sao?
“Mật mã là sáu số tám, là một chút lòng thành, mong cô Hứa Minh Tâm nhận cho.” Bố của Tô Lê Duyệt nói xong rồi kéo theo cô ta rời đi.
Cố Gia Huy đứng dậy rồi nói với hiệu trường: “Sau này chuyện của Hứa Minh Tâm chính là chuyện của tôi. Bố tôi rất thích cô bé này, từ trước tới giờ ông ấy đều rất thích con gái, nhưng hết lần này tới lần khác em gái tôi không thường xuyên ở nhà. Cho nên bố tôi rất thích Hứa Minh Tâm, đối xử với cô bé như con gái ruột vậy.”
“Vậy nên nếu như cô ấy có xảy ra chuyện gì trong trường thì trực tiếp liên lạc với tôi là được. Đây là số điện thoại của tôi.”
“Vâng… tôi biết rồi.”
Bây giờ Cố Gia Huy mới dẫn Hứa Minh Tâm rời đi. Hiệu trưởng vội vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Cố Gia Huy nói như thế là đã rất rõ ràng, nếu ai dám bôi nhọ hay hãm hại Hứa Minh Tâm nữa thì chính là bôi nhọ hãm hại anh, nói không chừng cũng chính là đối đầu với ông cụ Cố Gia Bảo. Cố Gia Bảo rất nóng tính… Vừa nghĩ tới là đã thấy trái tim này thật đau!
Hứa Minh Tâm rời khỏi văn phòng thì chuyện đầu tiên cô làm chính là đi kiểm tra số tiền trong thẻ.
Ngàn, chục, trăm, triệu, chục triệu, trăm triệu!
Vậy mà có khoảng hai trăm triệu!