Chương 81
Cô thấy bản thân thật ngốc, không thể xử lí được chuyện tình cảm.
“Xin lỗi….xin lỗi.”
Cô chỉ có thể cúi người, đầu không dám ngẩng lên, liên lục nói hai chữ đó.
Ngôn Hải hơi đau lòng, đỡ cô đứng thẳng, ôm cô một cái thật nhẹ, sau đó đôi môi mỏng tiến gần, thế mà lại hôn lên trán cô một cái.
“Đàn anh…”
Cô bối rối, hơi hoang mang đẩy anh ta ra, nhưng anh lại càng chặt cánh tay ôm cô hơn.
“Để anh ôm em một chút, mới cảm thấy chuyện yêu thầm của anh cũng không có kết quả thể thảm lắm, ít nhất thì anh cũng có một câu trả lời tốt đẹp.”
Giọng anh ta dịu dàng, chất chứa đau thương.
Hứa Minh Tâm mềm lòng, để anh ta ôm.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nói:
“Đàn anh, chắc chắn anh sẽ tìm được người tốt hơn.”
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm đột nhiên nhìn thấy một người: Cố Gia Huy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, nhịp đập tim Hứa Minh Tâm đột nhiên dừng lại một chút, cô quên cả thở.
Sao anh lại tới, lâu thế rồi, chắc là thấy hết rồi.
“Đàn anh, xin lỗi, em có việc.”
Cô đẩy Ngôn Hải ra, phản ứng đầu tiên là chạy theo Cố Gia Huy, muốn giải thích gì đó.
Nhưng Cố Gia Huy lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người đi mất.
Anh đi rất nhanh, thêm việc có cây chắn ở lối rẽ, cô hoàn toàn không biết anh đã đi đâu.
Hứa Minh Tâm đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy theo, nhưng đợi khi cô tới, thì đã không thấy bóng dáng Cố Gia Huy đâu.
Cô vội vàng gọi điện, nhưng anh không bắt máy.
Cô nhắn tin cho anh.
“Chú ba Cố nghe điện thoại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhưng gọi lại một lần, vẫn không có người nhận điện thoại.
Nhất định là anh hiểu nhầm rồi.
Cô lại nhắn tin giải thích một lần, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn lại.
Lúc này, Cố Gia Huy đang ngồi trong xe, điện thoại ở một bên, mặc nó kêu inh ỏi.
Anh nhìn tin nhắn hiện lên, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt xoa trán.
Khương Tuấn hiểu, chắc chắn là anh Trung đau đầu rồi.
“Anh Trung… không nhận điện thoại của cô Tâm sao?”
“Cậu cũng thấy Ngôn Hải rồi, cậu cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn thế nào?”
“Đương nhiên là anh…”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn, ngắt lời Khương Tuấn.
“Xin lỗi….xin lỗi.”
Cô chỉ có thể cúi người, đầu không dám ngẩng lên, liên lục nói hai chữ đó.
Ngôn Hải hơi đau lòng, đỡ cô đứng thẳng, ôm cô một cái thật nhẹ, sau đó đôi môi mỏng tiến gần, thế mà lại hôn lên trán cô một cái.
“Đàn anh…”
Cô bối rối, hơi hoang mang đẩy anh ta ra, nhưng anh lại càng chặt cánh tay ôm cô hơn.
“Để anh ôm em một chút, mới cảm thấy chuyện yêu thầm của anh cũng không có kết quả thể thảm lắm, ít nhất thì anh cũng có một câu trả lời tốt đẹp.”
Giọng anh ta dịu dàng, chất chứa đau thương.
Hứa Minh Tâm mềm lòng, để anh ta ôm.
Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh, nói:
“Đàn anh, chắc chắn anh sẽ tìm được người tốt hơn.”
Đúng lúc này, Hứa Minh Tâm đột nhiên nhìn thấy một người: Cố Gia Huy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, nhịp đập tim Hứa Minh Tâm đột nhiên dừng lại một chút, cô quên cả thở.
Sao anh lại tới, lâu thế rồi, chắc là thấy hết rồi.
“Đàn anh, xin lỗi, em có việc.”
Cô đẩy Ngôn Hải ra, phản ứng đầu tiên là chạy theo Cố Gia Huy, muốn giải thích gì đó.
Nhưng Cố Gia Huy lại nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó quay người đi mất.
Anh đi rất nhanh, thêm việc có cây chắn ở lối rẽ, cô hoàn toàn không biết anh đã đi đâu.
Hứa Minh Tâm đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy theo, nhưng đợi khi cô tới, thì đã không thấy bóng dáng Cố Gia Huy đâu.
Cô vội vàng gọi điện, nhưng anh không bắt máy.
Cô nhắn tin cho anh.
“Chú ba Cố nghe điện thoại, em có chuyện muốn nói với anh.”
Nhưng gọi lại một lần, vẫn không có người nhận điện thoại.
Nhất định là anh hiểu nhầm rồi.
Cô lại nhắn tin giải thích một lần, nhưng vẫn không nhận được tin nhắn lại.
Lúc này, Cố Gia Huy đang ngồi trong xe, điện thoại ở một bên, mặc nó kêu inh ỏi.
Anh nhìn tin nhắn hiện lên, cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt xoa trán.
Khương Tuấn hiểu, chắc chắn là anh Trung đau đầu rồi.
“Anh Trung… không nhận điện thoại của cô Tâm sao?”
“Cậu cũng thấy Ngôn Hải rồi, cậu cảm thấy một người phụ nữ bình thường sẽ chọn thế nào?”
“Đương nhiên là anh…”
“Tôi muốn nghe lời thật lòng.”
Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn, ngắt lời Khương Tuấn.