CHƯƠNG 22 THỊNH TRÌNH VIỆT TẤN CÔNG BẤT NGỜ
CHƯƠNG 22 THỊNH TRÌNH VIỆT TẤN CÔNG BẤT NGỜ
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng ánh mắt lại chuyển sang Tiêu Mộc Diên.
"Dì Diên, tối nay con chờ dì." Nói xong cậu cùng quản gia rời đi, nhưng câu nói sau cùng của cậu đã khiến trong lòng Tiêu Viễn Đan thấy chấn động.
Tiêu Viễn Đan lập tức nhìn sang Tiêu Mộc Diên, tối hôm qua mami về trễ như vậy, nguyên nhân là vì Thịnh Tuấn Hạo đang đứng trước mặt này sao? Vì tối hôm qua mami ở bên cạnh cậu ta nên mới không về cùng với cậu và Nguyệt Nguyệt?
Nguyệt Nguyệt cũng tỏ ra nghi ngờ sau khi nghe câu nói cuối cùng của Thịnh Tuấn Hạo, cô bé không khỏi trừng to mắt nhìn sang Tiêu Mộc Diên, mami thân với tên hoàng tử quái gở đó lắm sao?
Tiêu Mộc Diên ôm cả Tiêu Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan vào lòng, hai đứa trẻ này rõ ràng là đang ghen mà!
"Trong lòng mami, hai đứa là độc nhất vô nhị, nhưng Thịnh Tuấn Hạo cũng rất đáng thương, cậu ấy không có mẹ, còn ba thì không yêu thương cậu ấy, nên mami mới chia một chút tình thương cho cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được tình thương của người mẹ." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng giải thích cho hai đứa con của mình, thật ra cô cũng rất thích đứa trẻ Thịnh Tuấn Hạo này, nhưng rất đáng tiếc, cậu là con trai của Thịnh Trình Việt, e rằng sau này cô sẽ không đến gặp cậu nữa.
Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, trong lòng lập tức dâng lên sự đồng cảm, thì ra Thịnh Tuấn Hạo đáng thương như vậy, cậu trông cao quý, hung hăng vênh váo lại ưu tú như thế, nhưng lại không có tình thương của ba mẹ.
Tiêu Viễn Đan chỉ hơi nhíu mày, tốt xấu gì cậu ấy cũng có ba, cậu rất muốn đi hưởng thụ một chút, xem xem tình thương của ba là như thế nào.
Buổi tối không trăng, Tiêu Mộc Diên trằng trọc thao thức cả đêm không ngủ được, cô vừa nghĩ đến ba mình đang chịu khổ trong tù, lòng cô liền cảm thấy rất đau.
……
Mặt trời sáng sớm dần ló dạng, trời vừa sáng là đã phát ra tia sáng rực rỡ, hôm nay là chủ nhật, nên cô không gọi hai đứa trẻ dậy, hôm nay Trương Bân Bân cũng không đi làm, cô nhờ Trương Bân Bân giúp cô trông bọn trẻ, một mình cô đến nhà tù.
Cô mang theo một ít tiền, nhìn thấy số tiền 150 triệu lấy từ công ty của Thịnh Trình Việt, cô càng nghĩ đến sự sĩ nhục mà anh ta giành cho cô, cô cười khổ, sau đó để tiền vào ví, rồi lại lấy thêm 150 triệu mà cô để giành được, đi ra khỏi biệt thự.
Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng, cả người trông vui vẻ sảng khoái lạ thường, chỉ có gương mặt là vẫn thoáng qua một chút lo lắng, ba, con đến cứu ba đây.
Khi cô vừa bước lên xe buýt thì điện thoại liền reo lên, cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Thịnh Trình Việt gọi đến, cô không muốn nghe máy, nhưng cũng không tắt máy, cứ để điện thoại reo như thế, lúc này cô không muốn nói chuyện với anh.
Sau đó điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, hành khách ngồi bên cạnh không kiềm được mà nhìn sang phía cô, Tiêu Mộc Diên ngại ngùng mỉm cười với họ, hết cách, cuối cùng cô đành phải nghe máy, nhưng trong lòng thấy cực kỳ phiền phức.
"Cho cô hai mươi phút để đến nhà tôi!" Giọng nói lạnh lùng không một chút ấm áp của Thịnh Trình Việt vang lên, trong giọng nói của anh rõ ràng đang ẩn chứa sự tức giận, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó?
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên cũng lập tức trầm ngâm, rõ ràng cô không ngờ rằng Thịnh Trình Việt gọi điện thoại đến chỉ để gào thét với cô, nếu sớm biết vậy thì cô trực tiếp tắt máy là được.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thịnh, hôm nay là chủ nhật, tôi không có đi làm." Tiêu Mộc Diên chỉ nói đơn giản một câu, nhưng trong giọng nói cũng tỏ ra không vui rất rõ ràng, anh nghĩ cô là gì chứ? Là loại phụ nữ gọi thì đến, vẫy thì đi, muốn làm gì thì làm sao? Anh thật sự rất sai lầm.
Hôm trước để anh thừa cơ hội mà làm bậy là lỗi của cô, từ hôm nay trở về sau cô sẽ giữ một khoảng cách nhất định với anh.
"Còn mười chín phút mười lăm giây!" Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, anh nhìn sang con trai đang bện nằm bên cạnh, cậu không thèm ăn một chút gì, chỉ mở miệng hét gọi tên của Tiêu Mộc Diên, thật sự không biết Tiêu Mộc Diên đã cho con trai anh ăn bùa gì?
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc sau khi nghe lời Thịnh Trình Việt nói, cô nhanh chóng cúp máy rồi tắt điện thoại, cô thật hối hận vì lúc nãy đã nghe máy, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc sáng sớm thế này.
Cô ngồi xe nửa tiếng đồng hồ thì đến trạm cuối, Tiêu Mộc Diên xuôi theo dòng người bước xuống xe, nhưng khi cô vừa đặt chân xuống đất thì đột nhiên cảm thấy có người đang kéo lấy cô, cô vùng vẫy theo bản năng.
Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy đám người mặc áo vest mang giầy da, trong lòng cô liền hoảng sợ, bọn họ là người của Thịnh Trình Việt! Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đám người đó đã bắt cô lên xe.
"Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!" Tiêu Mộc Diên cũng không để ý đến hình tượng nữa, cô ra sức phản kháng, Thịnh Trình Việt rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao anh cứ ngang ngược như vậy, rốt cuộc anh coi cô là loại phụ nữ gì?
Đám người đó không hề quan tâm đến Tiêu Mộc Diên mà nhanh chóng kéo cô vào trong xe.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên, cô nổi giận lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Trình Việt.
"Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô chỉ đến công ty anh làm việc, anh có quyền gì mà cướp đi sự tự do của cô, anh dựa vào cái gì mà làm ra những chuyện này với cô, cô phát hiện, cô chưa bao giờ cảm thấy mình ghét một người đàn ông nào như bây giờ.
Thịnh Trình Việt nhìn con đứa trai đang bị sốt của mình, tối hôm qua vì chờ cô đến mà cậu ngồi ngoài gió cả đêm, vậy mà cô còn không biết ngại khi hỏi anh muốn làm gì?
"Thân là gia sư nhưng lại tự ý không đến, cô có biết hậu quả là gì không?" Ngữ khí của Thịnh Trình Việt vẫn rất lạnh lùng, thật ra anh cũng không quá quan tâm đến chuyện tối hôm qua Tiêu Mộc Diên không đến, chỉ là con trai anh bị cảm, mà nguyên nhân là do cô, anh vô cùng bất mãn với thái độ nói chuyện của cô lúc nãy, nên bây giờ anh quyết định không bỏ qua cho cô?
"Không phải hôm qua tôi đã xin nghỉ rồi sao?" Tiêu Mộc Diên trả lời với lời lẽ rất đanh thép, đúng vậy, hôm qua cô đã bảo Mộng Huyên xin nghỉ giúp cô.
"Cô chỉ xin nghỉ trong công ty chứ đâu xin nghỉ dạy kèm." Thịnh Trình Việt trả lời với giọng không nhanh cũng không chậm, con trai anh bị bệnh, người phụ nữ này phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
Anh dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của cô bây giờ, anh đột nhiên nhớ lại những vẻ đẹp của cô, cơ thể cô săn chắc, cảm giác như một cô thiếu nữ, khiến anh cảm thấy không muốn rời xa.
Tiêu Mộc Diên tức giận, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này cứ cố ý nhắm vào cô, anh cướp đi sự trong sạch của cô, cô phải là người tức giận mới đúng, anh có tư cách gì mà đối xử với cô như vậy? Nên cô mới cúp máy.
Thịnh Trình Việt nhìn vào điện thoại trên tay mình, ánh mắt sâu thẳm lại u ám đi vài phần. Hay lắm, người phụ nữ này dám cúp máy của anh.
Xuống xe, bóng dáng trắng như tuyết của cô xông vào phòng khách nhà Thịnh Trình Việt, cả người cô dường như đầy vẻ oán giận.
Đi vào đến phòng khách, trong phòng không có ai, cô được người giúp việc dẫn đường, cô đi vào phòng của Thịnh Tuấn Hạo, lúc đi đến cửa thì Tiêu Mộc Diên liền thấy bất ngờ, Thịnh Trình Việt ở đây sao? Cô nhớ rất rõ đây là phòng của Thịnh Tuấn Hạo mà.
Tiêu Mộc Diên đẩy cửa đi vào, lập tức, đôi mắt long lanh to tròn của cô và đôi mắt sâu xa u ám của Thịnh Trình Việt nhìn thẳng vào nhau.
"Dì Diên!" Thịnh Tuấn Hạo nằm trên giường lên tiếng trước, giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, cậu dường như rất vui, dáng vẻ này cho thấy cậu còn vui hơn cả khi thi được điểm mười.
Tầm nhìn của Tiêu Mộc Diên chuyển từ Thịnh Trình Việt sang Thịnh Tuấn Hạo, vẻ mặt vốn đầy vẻ tức giận, nhưng khi nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo thì cô không thể nào tiếp tục giận nữa, cô mỉm cười dịu dàng với Thịnh Tuấn Hạo.
"Sao Tuấn Hạo lại ngủ nướng như vậy, mặt trời đã lên cao rồi kia kìa." Tiêu Mộc Diên mỉm cười nói, lúc nói chuyện, cô chẳng thèm nhìn đến Thịnh Trình Việt, cô ghét anh, cô hận anh.
Thịnh Tuấn Hạo uất ức bĩu môi, sau đó giơ ngón tay chỉ vào gói thuốc trên bàn, cậu bị bệnh rồi, bây giờ đang cảm thấy rất rất lạnh, toàn thân cứ bay bổng, không thể ngồi dậy khỏi giường.
Tiêu Mộc Diên lập tức nhìn sang gói thuốc mà Thịnh Tuấn Hạo đang nói đến, cô sững sờ, thuốc cảm? Vì có Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan nên trong nhà cô luôn chuẩn bị sẵn thuốc này, nên khi vừa nhìn thấy gói thuốc thì cô nhận ra ngay.
"Tuấn Hạo sao lại bị cảm? Đã uống thuốc chưa?" Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa bước qua cạnh bàn, thật ra cô rất muốn đi đến cạnh giường xem Thịnh Tuấn Hạo, nhưng Thịnh Trình Việt hiện đang ở đây, cô không muốn đến gần Thịnh Trình Việt, nên cô dừng chân lại.
Thịnh Tuấn Hạo lắc đầu, thuốc rất đắng, cậu không muốn uống, hơn nữa cảm giác bị bệnh rất là hay, ít nhất thì người ba có gương mặt lạnh lùng này chịu ở bên cạnh cậu, bây giờ Dì Diên cũng đã đến, nếu có thể, cậu tình nguyện tiếp tục bệnh thế này.
Tiêu Mộc Diên vốn cho rằng cậu đã uống thuốc, ai ngờ đâu cậu lại lắc đầu, trong lòng cô bỗng thấy lo lắng, cảm giác lo lắng này đến từ tận đáy lòng, giống như đang lo lắng khi con của mình bị bệnh vậy.
"Không uống thuốc thì sao được? Nào, Dì Diên đút cho con uống." Lúc nói câu này thì Tiêu Mộc Diên đã lấy thuốc cho Thịnh Tuấn Hạo xong, cô rất muốn bước qua đút cho Thịnh Tuấn Hạo, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn chẳng có ý muốn đi khỏi, cô hơi nhíu mày, trong lòng không vui.
Thịnh Trình Việt chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Mộc Diên, động tác lấy thuốc của cô rất thành thục, cô có thể tận tâm với con trai của người khác như vậy, có lẽ cô là một người mẹ tốt.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt vẫn không có ý rời khỏi, tuy rất bất mãn, nhưng cuối cùng cô vẫn gồng mình bước qua.
Thịnh Tuấn Hạo vẫn không muốn uống, nhưng với sự dỗ dành của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng cậu cũng chịu uống thuốc, cậu nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên không cho cô đi.
"Dì Diên, con rất lạnh, dì ôm con đi." Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên làm nũng, cậu rất thích được Tiêu Mộc Diên ôm vào lòng, cô rất dịu dàng, để cậu có thể tưởng tượng xem được mẹ ôm vào lòng có phải cũng ấm áp như vậy không.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt như hiểu ý nhau mà đồng loạt nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo, biểu cảm kỳ lạ, nhìn Thịnh Tuấn Hạo mà không khỏi cúi đầu xuống. Có thế nào thì Thịnh Trình Việt cũng không ngờ con trai mình lại biết làm nũng như vậy, thường ngày cậu rất lạnh lùng, nhưng đối với Tiêu Mộc Diên, cậu lại nhiệt tình như thế.
Tiêu Mộc Diên tuy rất muốn ôm Thịnh Tuấn Hạo, nhưng có Thịnh Trình Việt ngồi ngay bên cạnh cô, cô thấy không tiện chút nào.
Đôi mắt to tròn của Thịnh Tuấn Hạo đảo một vòng, đột nhiên nhìn sang Thịnh Trình Việt.
"Ba, ba tránh chỗ cho Dì Diên đi, để Dì Diên nằm xuống cạnh con." Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt rồi nói, dù sao thì Thịnh Trình Việt cũng tuyệt đối không ôm cậu, từ nhỏ đến lớn anh đều không ôm cậu, nên cậu muốn Thịnh Trình Việt rời khỏi đây.
Thịnh Trình Việt rõ ràng không ngờ đứa con trai Thịnh Tuấn Hạo này lại nói ra lời như vậy, giây tiếp theo, anh nhìn sang Tiêu Mộc Diên, đây là lần đầu tiên trong lòng anh thoáng qua một sự đố kỵ, anh đố kỵ với Tiêu Mộc Diên, sao con trai anh lại vì Tiêu Mộc Diên mà bảo anh đi?
Thịnh Tuấn Hạo nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt, cuối cùng ánh mắt lại chuyển sang Tiêu Mộc Diên.
"Dì Diên, tối nay con chờ dì." Nói xong cậu cùng quản gia rời đi, nhưng câu nói sau cùng của cậu đã khiến trong lòng Tiêu Viễn Đan thấy chấn động.
Tiêu Viễn Đan lập tức nhìn sang Tiêu Mộc Diên, tối hôm qua mami về trễ như vậy, nguyên nhân là vì Thịnh Tuấn Hạo đang đứng trước mặt này sao? Vì tối hôm qua mami ở bên cạnh cậu ta nên mới không về cùng với cậu và Nguyệt Nguyệt?
Nguyệt Nguyệt cũng tỏ ra nghi ngờ sau khi nghe câu nói cuối cùng của Thịnh Tuấn Hạo, cô bé không khỏi trừng to mắt nhìn sang Tiêu Mộc Diên, mami thân với tên hoàng tử quái gở đó lắm sao?
Tiêu Mộc Diên ôm cả Tiêu Nguyệt Nguyệt và Tiêu Viễn Đan vào lòng, hai đứa trẻ này rõ ràng là đang ghen mà!
"Trong lòng mami, hai đứa là độc nhất vô nhị, nhưng Thịnh Tuấn Hạo cũng rất đáng thương, cậu ấy không có mẹ, còn ba thì không yêu thương cậu ấy, nên mami mới chia một chút tình thương cho cậu ấy, để cậu ấy cảm nhận được tình thương của người mẹ." Tiêu Mộc Diên nhẹ nhàng giải thích cho hai đứa con của mình, thật ra cô cũng rất thích đứa trẻ Thịnh Tuấn Hạo này, nhưng rất đáng tiếc, cậu là con trai của Thịnh Trình Việt, e rằng sau này cô sẽ không đến gặp cậu nữa.
Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của Tiêu Mộc Diên, trong lòng lập tức dâng lên sự đồng cảm, thì ra Thịnh Tuấn Hạo đáng thương như vậy, cậu trông cao quý, hung hăng vênh váo lại ưu tú như thế, nhưng lại không có tình thương của ba mẹ.
Tiêu Viễn Đan chỉ hơi nhíu mày, tốt xấu gì cậu ấy cũng có ba, cậu rất muốn đi hưởng thụ một chút, xem xem tình thương của ba là như thế nào.
Buổi tối không trăng, Tiêu Mộc Diên trằng trọc thao thức cả đêm không ngủ được, cô vừa nghĩ đến ba mình đang chịu khổ trong tù, lòng cô liền cảm thấy rất đau.
……
Mặt trời sáng sớm dần ló dạng, trời vừa sáng là đã phát ra tia sáng rực rỡ, hôm nay là chủ nhật, nên cô không gọi hai đứa trẻ dậy, hôm nay Trương Bân Bân cũng không đi làm, cô nhờ Trương Bân Bân giúp cô trông bọn trẻ, một mình cô đến nhà tù.
Cô mang theo một ít tiền, nhìn thấy số tiền 150 triệu lấy từ công ty của Thịnh Trình Việt, cô càng nghĩ đến sự sĩ nhục mà anh ta giành cho cô, cô cười khổ, sau đó để tiền vào ví, rồi lại lấy thêm 150 triệu mà cô để giành được, đi ra khỏi biệt thự.
Hôm nay cô mặc một bộ váy trắng, cả người trông vui vẻ sảng khoái lạ thường, chỉ có gương mặt là vẫn thoáng qua một chút lo lắng, ba, con đến cứu ba đây.
Khi cô vừa bước lên xe buýt thì điện thoại liền reo lên, cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Thịnh Trình Việt gọi đến, cô không muốn nghe máy, nhưng cũng không tắt máy, cứ để điện thoại reo như thế, lúc này cô không muốn nói chuyện với anh.
Sau đó điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, hành khách ngồi bên cạnh không kiềm được mà nhìn sang phía cô, Tiêu Mộc Diên ngại ngùng mỉm cười với họ, hết cách, cuối cùng cô đành phải nghe máy, nhưng trong lòng thấy cực kỳ phiền phức.
"Cho cô hai mươi phút để đến nhà tôi!" Giọng nói lạnh lùng không một chút ấm áp của Thịnh Trình Việt vang lên, trong giọng nói của anh rõ ràng đang ẩn chứa sự tức giận, dường như đang nhẫn nhịn điều gì đó?
Sắc mặt của Tiêu Mộc Diên cũng lập tức trầm ngâm, rõ ràng cô không ngờ rằng Thịnh Trình Việt gọi điện thoại đến chỉ để gào thét với cô, nếu sớm biết vậy thì cô trực tiếp tắt máy là được.
"Xin lỗi tổng giám đốc Thịnh, hôm nay là chủ nhật, tôi không có đi làm." Tiêu Mộc Diên chỉ nói đơn giản một câu, nhưng trong giọng nói cũng tỏ ra không vui rất rõ ràng, anh nghĩ cô là gì chứ? Là loại phụ nữ gọi thì đến, vẫy thì đi, muốn làm gì thì làm sao? Anh thật sự rất sai lầm.
Hôm trước để anh thừa cơ hội mà làm bậy là lỗi của cô, từ hôm nay trở về sau cô sẽ giữ một khoảng cách nhất định với anh.
"Còn mười chín phút mười lăm giây!" Thịnh Trình Việt lạnh lùng nói, anh nhìn sang con trai đang bện nằm bên cạnh, cậu không thèm ăn một chút gì, chỉ mở miệng hét gọi tên của Tiêu Mộc Diên, thật sự không biết Tiêu Mộc Diên đã cho con trai anh ăn bùa gì?
Tiêu Mộc Diên kinh ngạc sau khi nghe lời Thịnh Trình Việt nói, cô nhanh chóng cúp máy rồi tắt điện thoại, cô thật hối hận vì lúc nãy đã nghe máy, làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô lúc sáng sớm thế này.
Cô ngồi xe nửa tiếng đồng hồ thì đến trạm cuối, Tiêu Mộc Diên xuôi theo dòng người bước xuống xe, nhưng khi cô vừa đặt chân xuống đất thì đột nhiên cảm thấy có người đang kéo lấy cô, cô vùng vẫy theo bản năng.
Khi Tiêu Mộc Diên nhìn thấy đám người mặc áo vest mang giầy da, trong lòng cô liền hoảng sợ, bọn họ là người của Thịnh Trình Việt! Cô còn chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì đám người đó đã bắt cô lên xe.
"Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ hét lên đấy!" Tiêu Mộc Diên cũng không để ý đến hình tượng nữa, cô ra sức phản kháng, Thịnh Trình Việt rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao anh cứ ngang ngược như vậy, rốt cuộc anh coi cô là loại phụ nữ gì?
Đám người đó không hề quan tâm đến Tiêu Mộc Diên mà nhanh chóng kéo cô vào trong xe.
Tiêu Mộc Diên chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không tên, cô nổi giận lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Trình Việt.
"Thịnh Trình Việt, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Cô chỉ đến công ty anh làm việc, anh có quyền gì mà cướp đi sự tự do của cô, anh dựa vào cái gì mà làm ra những chuyện này với cô, cô phát hiện, cô chưa bao giờ cảm thấy mình ghét một người đàn ông nào như bây giờ.
Thịnh Trình Việt nhìn con đứa trai đang bị sốt của mình, tối hôm qua vì chờ cô đến mà cậu ngồi ngoài gió cả đêm, vậy mà cô còn không biết ngại khi hỏi anh muốn làm gì?
"Thân là gia sư nhưng lại tự ý không đến, cô có biết hậu quả là gì không?" Ngữ khí của Thịnh Trình Việt vẫn rất lạnh lùng, thật ra anh cũng không quá quan tâm đến chuyện tối hôm qua Tiêu Mộc Diên không đến, chỉ là con trai anh bị cảm, mà nguyên nhân là do cô, anh vô cùng bất mãn với thái độ nói chuyện của cô lúc nãy, nên bây giờ anh quyết định không bỏ qua cho cô?
"Không phải hôm qua tôi đã xin nghỉ rồi sao?" Tiêu Mộc Diên trả lời với lời lẽ rất đanh thép, đúng vậy, hôm qua cô đã bảo Mộng Huyên xin nghỉ giúp cô.
"Cô chỉ xin nghỉ trong công ty chứ đâu xin nghỉ dạy kèm." Thịnh Trình Việt trả lời với giọng không nhanh cũng không chậm, con trai anh bị bệnh, người phụ nữ này phải gánh vác tất cả trách nhiệm.
Anh dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ tức giận của cô bây giờ, anh đột nhiên nhớ lại những vẻ đẹp của cô, cơ thể cô săn chắc, cảm giác như một cô thiếu nữ, khiến anh cảm thấy không muốn rời xa.
Tiêu Mộc Diên tức giận, cô thật sự cảm thấy người đàn ông này cứ cố ý nhắm vào cô, anh cướp đi sự trong sạch của cô, cô phải là người tức giận mới đúng, anh có tư cách gì mà đối xử với cô như vậy? Nên cô mới cúp máy.
Thịnh Trình Việt nhìn vào điện thoại trên tay mình, ánh mắt sâu thẳm lại u ám đi vài phần. Hay lắm, người phụ nữ này dám cúp máy của anh.
Xuống xe, bóng dáng trắng như tuyết của cô xông vào phòng khách nhà Thịnh Trình Việt, cả người cô dường như đầy vẻ oán giận.
Đi vào đến phòng khách, trong phòng không có ai, cô được người giúp việc dẫn đường, cô đi vào phòng của Thịnh Tuấn Hạo, lúc đi đến cửa thì Tiêu Mộc Diên liền thấy bất ngờ, Thịnh Trình Việt ở đây sao? Cô nhớ rất rõ đây là phòng của Thịnh Tuấn Hạo mà.
Tiêu Mộc Diên đẩy cửa đi vào, lập tức, đôi mắt long lanh to tròn của cô và đôi mắt sâu xa u ám của Thịnh Trình Việt nhìn thẳng vào nhau.
"Dì Diên!" Thịnh Tuấn Hạo nằm trên giường lên tiếng trước, giây phút nhìn thấy Tiêu Mộc Diên, cậu dường như rất vui, dáng vẻ này cho thấy cậu còn vui hơn cả khi thi được điểm mười.
Tầm nhìn của Tiêu Mộc Diên chuyển từ Thịnh Trình Việt sang Thịnh Tuấn Hạo, vẻ mặt vốn đầy vẻ tức giận, nhưng khi nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo thì cô không thể nào tiếp tục giận nữa, cô mỉm cười dịu dàng với Thịnh Tuấn Hạo.
"Sao Tuấn Hạo lại ngủ nướng như vậy, mặt trời đã lên cao rồi kia kìa." Tiêu Mộc Diên mỉm cười nói, lúc nói chuyện, cô chẳng thèm nhìn đến Thịnh Trình Việt, cô ghét anh, cô hận anh.
Thịnh Tuấn Hạo uất ức bĩu môi, sau đó giơ ngón tay chỉ vào gói thuốc trên bàn, cậu bị bệnh rồi, bây giờ đang cảm thấy rất rất lạnh, toàn thân cứ bay bổng, không thể ngồi dậy khỏi giường.
Tiêu Mộc Diên lập tức nhìn sang gói thuốc mà Thịnh Tuấn Hạo đang nói đến, cô sững sờ, thuốc cảm? Vì có Nguyệt Nguyệt và Viễn Đan nên trong nhà cô luôn chuẩn bị sẵn thuốc này, nên khi vừa nhìn thấy gói thuốc thì cô nhận ra ngay.
"Tuấn Hạo sao lại bị cảm? Đã uống thuốc chưa?" Tiêu Mộc Diên vừa nói vừa bước qua cạnh bàn, thật ra cô rất muốn đi đến cạnh giường xem Thịnh Tuấn Hạo, nhưng Thịnh Trình Việt hiện đang ở đây, cô không muốn đến gần Thịnh Trình Việt, nên cô dừng chân lại.
Thịnh Tuấn Hạo lắc đầu, thuốc rất đắng, cậu không muốn uống, hơn nữa cảm giác bị bệnh rất là hay, ít nhất thì người ba có gương mặt lạnh lùng này chịu ở bên cạnh cậu, bây giờ Dì Diên cũng đã đến, nếu có thể, cậu tình nguyện tiếp tục bệnh thế này.
Tiêu Mộc Diên vốn cho rằng cậu đã uống thuốc, ai ngờ đâu cậu lại lắc đầu, trong lòng cô bỗng thấy lo lắng, cảm giác lo lắng này đến từ tận đáy lòng, giống như đang lo lắng khi con của mình bị bệnh vậy.
"Không uống thuốc thì sao được? Nào, Dì Diên đút cho con uống." Lúc nói câu này thì Tiêu Mộc Diên đã lấy thuốc cho Thịnh Tuấn Hạo xong, cô rất muốn bước qua đút cho Thịnh Tuấn Hạo, nhưng Thịnh Trình Việt vẫn chẳng có ý muốn đi khỏi, cô hơi nhíu mày, trong lòng không vui.
Thịnh Trình Việt chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Mộc Diên, động tác lấy thuốc của cô rất thành thục, cô có thể tận tâm với con trai của người khác như vậy, có lẽ cô là một người mẹ tốt.
Tiêu Mộc Diên thấy Thịnh Trình Việt vẫn không có ý rời khỏi, tuy rất bất mãn, nhưng cuối cùng cô vẫn gồng mình bước qua.
Thịnh Tuấn Hạo vẫn không muốn uống, nhưng với sự dỗ dành của Tiêu Mộc Diên, cuối cùng cậu cũng chịu uống thuốc, cậu nắm lấy tay Tiêu Mộc Diên không cho cô đi.
"Dì Diên, con rất lạnh, dì ôm con đi." Thịnh Tuấn Hạo đột nhiên làm nũng, cậu rất thích được Tiêu Mộc Diên ôm vào lòng, cô rất dịu dàng, để cậu có thể tưởng tượng xem được mẹ ôm vào lòng có phải cũng ấm áp như vậy không.
Tiêu Mộc Diên và Thịnh Trình Việt như hiểu ý nhau mà đồng loạt nhìn sang Thịnh Tuấn Hạo, biểu cảm kỳ lạ, nhìn Thịnh Tuấn Hạo mà không khỏi cúi đầu xuống. Có thế nào thì Thịnh Trình Việt cũng không ngờ con trai mình lại biết làm nũng như vậy, thường ngày cậu rất lạnh lùng, nhưng đối với Tiêu Mộc Diên, cậu lại nhiệt tình như thế.
Tiêu Mộc Diên tuy rất muốn ôm Thịnh Tuấn Hạo, nhưng có Thịnh Trình Việt ngồi ngay bên cạnh cô, cô thấy không tiện chút nào.
Đôi mắt to tròn của Thịnh Tuấn Hạo đảo một vòng, đột nhiên nhìn sang Thịnh Trình Việt.
"Ba, ba tránh chỗ cho Dì Diên đi, để Dì Diên nằm xuống cạnh con." Thịnh Tuấn Hạo nhìn Thịnh Trình Việt rồi nói, dù sao thì Thịnh Trình Việt cũng tuyệt đối không ôm cậu, từ nhỏ đến lớn anh đều không ôm cậu, nên cậu muốn Thịnh Trình Việt rời khỏi đây.
Thịnh Trình Việt rõ ràng không ngờ đứa con trai Thịnh Tuấn Hạo này lại nói ra lời như vậy, giây tiếp theo, anh nhìn sang Tiêu Mộc Diên, đây là lần đầu tiên trong lòng anh thoáng qua một sự đố kỵ, anh đố kỵ với Tiêu Mộc Diên, sao con trai anh lại vì Tiêu Mộc Diên mà bảo anh đi?