Chương : 13
"Bộp" - người bác sĩ đứng đầu không chút cảnh giác lĩnh trọn quả đấm của Mạc Tư Thần. Khoé miệng anh ta chảy dòng máu đỏ tươi, vẻ mặt đầy sợ hãi.
"Lũ phế vật, các cậu cũng biết người phụ nữ trong kia có thân phận gì. Đường đường là bác sĩ làm việc tại bệnh viện của Mạc thị, đến thiếu phu nhân còn không cứu được, thì sống làm gì, chi bằng chết hết đi cho tôi" - anh tức giận quát, ẩn đoàn người sang một bên rồi chạy vào phòng phẫu thuật, quỳ xuống bên cạnh cô.
"Tâm Tâm, em tại sao là không muốn sống nữa, tại sao? Tại tình yêu của anh chưa đủ lớn ư?" - Mạc Tư Thần điên cuồng nói, giọng anh khàn đạc, tràn đầy lo lắng. Người con gái anh yêu, người con gái này anh vốn dĩ không thể sống thiếu nổi, vì sao, cô lại nhẫn tâm rời anh đi, vì sao?
"Tâm Tâm, xin em, xin em, ngàn vạn lần anh cầu xin em, sống lại đi, xin em, đừng rời bỏ anh" - anh gục đầu vào bàn tay cô.
Cô còn chưa nó mình yêu anh mà, anh còn chưa nghe thấy cô nói mình yêu anh. Anh còn chưa được nhìn thấy đứa con của hai người, còn chưa nghe được một tiếng "cha", còn chưa nghe được một tiếng "ông xã" từ cô. Tại sao ông trời luôn đối xử với anh nhẫn tâm như vậy? Tại sao?
"Tâm Tâm, em đi rồi, anh biết sống sao? Biết làm thế nào để tiếp tục tồn tại trên thế giới này? Tâm Tâm, đợi anh tự tay giết chết Lăng Tử Thiên, anh sẽ vĩnh biệt thế giới này, đi cùng em" - anh ngửa mặt nhìn cô. Đưa bàn tay thô rát lên vuốt má cô. Cô đi rồi, anh có ở đây khóc lóc thì ích gì.
"Tâm Tâm" - anh hô lên một tiếng, cảm nhận được sự ướt át trên bàn tay. Là nước mắt của cô. Cô chưa chết, cô vẫn còn nghe được lời nói của anh....
"Bác sĩ" - anh buông tay cô, chạy ra ngoài nói với hơn mười người bác sĩ vẫn đang sợ hãi đứng ngoài kia - "Cô ấy, chưa chết, còn không mau vào cứu".
[...]
Một tiếng trôi qua....
Hai tiếng trôi qua....
Rồi ba tiếng trôi qua....
Cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, cánh cửa sắt bóng loáng mở ra, đội ngũ bác sĩ cũng từ từ đi đến trước mặt Mạc Tư Thần - "Mạc tổng, Mạc thiếu phu nhân đã không còn nguy hiểm, nhưng về phần tỉnh lại, vẫn chưa thể xác định. Còn phụ thuộc vào thiếu phu nhân có muốn hay không hoặc có thể thiếu phu nhân sẽ không bao giờ tỉnh lại, sống như một người thực vật".
Mạc Tư Thần một lần nữa lòng đau nhói - "Tôi biết rồi" - chỉ cần cô không chết, thế nào anh cũng có thể chịu được.
[...]
Chờ bác sĩ đi hết, anh mới rút điện thoại - "Alo, con là Mạc Tư Thần, hiện giờ Mộc Tâm không sao, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Con muốn mượn lực của Chu thị để đè bẹt Lăng Tử Thiên".
"Được" - Chu Thừa Mạc trầm giọng nói.
"Lũ phế vật, các cậu cũng biết người phụ nữ trong kia có thân phận gì. Đường đường là bác sĩ làm việc tại bệnh viện của Mạc thị, đến thiếu phu nhân còn không cứu được, thì sống làm gì, chi bằng chết hết đi cho tôi" - anh tức giận quát, ẩn đoàn người sang một bên rồi chạy vào phòng phẫu thuật, quỳ xuống bên cạnh cô.
"Tâm Tâm, em tại sao là không muốn sống nữa, tại sao? Tại tình yêu của anh chưa đủ lớn ư?" - Mạc Tư Thần điên cuồng nói, giọng anh khàn đạc, tràn đầy lo lắng. Người con gái anh yêu, người con gái này anh vốn dĩ không thể sống thiếu nổi, vì sao, cô lại nhẫn tâm rời anh đi, vì sao?
"Tâm Tâm, xin em, xin em, ngàn vạn lần anh cầu xin em, sống lại đi, xin em, đừng rời bỏ anh" - anh gục đầu vào bàn tay cô.
Cô còn chưa nó mình yêu anh mà, anh còn chưa nghe thấy cô nói mình yêu anh. Anh còn chưa được nhìn thấy đứa con của hai người, còn chưa nghe được một tiếng "cha", còn chưa nghe được một tiếng "ông xã" từ cô. Tại sao ông trời luôn đối xử với anh nhẫn tâm như vậy? Tại sao?
"Tâm Tâm, em đi rồi, anh biết sống sao? Biết làm thế nào để tiếp tục tồn tại trên thế giới này? Tâm Tâm, đợi anh tự tay giết chết Lăng Tử Thiên, anh sẽ vĩnh biệt thế giới này, đi cùng em" - anh ngửa mặt nhìn cô. Đưa bàn tay thô rát lên vuốt má cô. Cô đi rồi, anh có ở đây khóc lóc thì ích gì.
"Tâm Tâm" - anh hô lên một tiếng, cảm nhận được sự ướt át trên bàn tay. Là nước mắt của cô. Cô chưa chết, cô vẫn còn nghe được lời nói của anh....
"Bác sĩ" - anh buông tay cô, chạy ra ngoài nói với hơn mười người bác sĩ vẫn đang sợ hãi đứng ngoài kia - "Cô ấy, chưa chết, còn không mau vào cứu".
[...]
Một tiếng trôi qua....
Hai tiếng trôi qua....
Rồi ba tiếng trôi qua....
Cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt, cánh cửa sắt bóng loáng mở ra, đội ngũ bác sĩ cũng từ từ đi đến trước mặt Mạc Tư Thần - "Mạc tổng, Mạc thiếu phu nhân đã không còn nguy hiểm, nhưng về phần tỉnh lại, vẫn chưa thể xác định. Còn phụ thuộc vào thiếu phu nhân có muốn hay không hoặc có thể thiếu phu nhân sẽ không bao giờ tỉnh lại, sống như một người thực vật".
Mạc Tư Thần một lần nữa lòng đau nhói - "Tôi biết rồi" - chỉ cần cô không chết, thế nào anh cũng có thể chịu được.
[...]
Chờ bác sĩ đi hết, anh mới rút điện thoại - "Alo, con là Mạc Tư Thần, hiện giờ Mộc Tâm không sao, có thể tỉnh lại hay không còn chưa biết. Con muốn mượn lực của Chu thị để đè bẹt Lăng Tử Thiên".
"Được" - Chu Thừa Mạc trầm giọng nói.