Chương : 17
"Em chắc chứ?" - Mạc Tư Thần hỏi.
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng làm sao, cô nói hai từ 'ly hôn' thật bình tĩnh, cứ như là đây không phải chuyện của cô.
"Chắc" - cô đáp, hai tay cô đã sớm bấu chặt lấy vạt áo. Đôi mắt to tròn phủ nhẹ một tầng sương nhưng lại được cô gắt gao kìm nén.
Nếu bây giờ, chỉ cần rơi một giọt nước mắt, cô sẽ thất bại hoàn toàn.
"Được, em cứ nghỉ ngơi, khi nào khoẻ hẳn chúng ta đi làm thủ tục" - anh dìu cô lên giường, để cô nằm rồi xoay người rời đi, cũng chẳng hề nói thêm câu nào.
Nhìn bóng lưng to lớn cô độc của anh dần khuất sau cánh cửa, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt hết một vùng áo trước ngực.
Anh không có níu kéo, càng khiến tim cô như bị ai bóp nát.
Anh như vậy, càng khiến cô cảm thấy mình nợ anh.
Tư Thần, em đi rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân!
[...]
Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá cây xanh mát rọi xuống phòng bệnh của Mộc Tâm.
Mạc Tư Thần nhẹ nhàng đẩy cửa, anh cầm đơn ly hôn đặt trên đầu giường. Nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa đã in trên trang giấy.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi bước đi.
Anh không có giữ cô vì biết không tài nào giữ nổi.
Cả một đêm anh mất ngủ, nhưng cuối cùng vẫn hạ bút ký vào đơn ly hôn.
Ba năm trước, cũng tại bệnh viện này, căn phòng này, anh đã từng nói với cô sẽ giúp cô trả thù Lăng Tử Thiên trừ khi cô cưới anh, thì anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.
Níu cô có ích sao? Khi trái tim cô vẫn luôn đặt Lăng Lăng Tử Thiên ở vị trí trung tâm cơ chứ?
Ba năm, cô chưa từng động lòng với anh, chưa từng, chỉ một chút tình cảm coi như bố thí cho anh cũng chẳng có.
Mạc Tư Thần, mày thật vô dụng, đến người mình yêu cũng không bảo vệ được. Đúng là vô dụng. Vô dụng!
[...]
Tập đoàn quốc tế Chu thị...
"Bộp" - Chu Thừa Mạc không nhịn được cơn tức giận, ông đập cả tập văn kiện xuống bàn.
"Mạc Tư Thần, không phải anh hứa với tôi sẽ bảo vệ con bé đến hết đời sao? Tại sao lại đồng ý ly hôn với nó? Anh cũng biết là nó sẽ quay trở về với Lăng Tử Thiên tại sao lại còn đồng ý? Anh muốn nó chết thêm lần nữa dưới tay Lăng Tử Thiên đúng không?" - Chu Thừa Mạc run run chỉ tay về phía Mạc Tư Thần.
"Xin lỗi ông" - anh cúi đầu, thấp giọng nói.
"Tôi không cho phép hai đứa ly hôn"
"Cháu đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy thì sẽ làm, dù đã không còn là vợ chồng thì sao? Cháu vẫn sẽ âm thầm bảo vệ cô ấy. Cô ấy chết dưới tay Lăng Tử Thiên, cháu sẽ thay ông giết hắn ta rồi cùng xuống đoàn tụ với cô ấy" - anh nói một hơi, Chu Thừa Mạc nhìn anh, hai mắt ông đã đỏ hoe từ lúc nào, đối với người cháu rể này ông rất hài lòng.
[...]
Mộc Tâm thức dậy, nhìn đơn ly hôn đã có chữ ký của an đặt ngay ngắn trên bàn, tim cô nhói đau.
Cô lấy điện thoại, gọi vào con số đã từng lưu hai chữ "Chồng Yêu" - "Lấy tôi, Chu thị sẽ bảo vệ Lăng thị, anh thấy thế nào?".
Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng làm sao, cô nói hai từ 'ly hôn' thật bình tĩnh, cứ như là đây không phải chuyện của cô.
"Chắc" - cô đáp, hai tay cô đã sớm bấu chặt lấy vạt áo. Đôi mắt to tròn phủ nhẹ một tầng sương nhưng lại được cô gắt gao kìm nén.
Nếu bây giờ, chỉ cần rơi một giọt nước mắt, cô sẽ thất bại hoàn toàn.
"Được, em cứ nghỉ ngơi, khi nào khoẻ hẳn chúng ta đi làm thủ tục" - anh dìu cô lên giường, để cô nằm rồi xoay người rời đi, cũng chẳng hề nói thêm câu nào.
Nhìn bóng lưng to lớn cô độc của anh dần khuất sau cánh cửa, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ướt hết một vùng áo trước ngực.
Anh không có níu kéo, càng khiến tim cô như bị ai bóp nát.
Anh như vậy, càng khiến cô cảm thấy mình nợ anh.
Tư Thần, em đi rồi, anh nhớ chăm sóc bản thân!
[...]
Ánh nắng ban mai len lỏi qua từng kẽ lá cây xanh mát rọi xuống phòng bệnh của Mộc Tâm.
Mạc Tư Thần nhẹ nhàng đẩy cửa, anh cầm đơn ly hôn đặt trên đầu giường. Nét chữ mạnh mẽ như rồng bay phượng múa đã in trên trang giấy.
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi bước đi.
Anh không có giữ cô vì biết không tài nào giữ nổi.
Cả một đêm anh mất ngủ, nhưng cuối cùng vẫn hạ bút ký vào đơn ly hôn.
Ba năm trước, cũng tại bệnh viện này, căn phòng này, anh đã từng nói với cô sẽ giúp cô trả thù Lăng Tử Thiên trừ khi cô cưới anh, thì anh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.
Níu cô có ích sao? Khi trái tim cô vẫn luôn đặt Lăng Lăng Tử Thiên ở vị trí trung tâm cơ chứ?
Ba năm, cô chưa từng động lòng với anh, chưa từng, chỉ một chút tình cảm coi như bố thí cho anh cũng chẳng có.
Mạc Tư Thần, mày thật vô dụng, đến người mình yêu cũng không bảo vệ được. Đúng là vô dụng. Vô dụng!
[...]
Tập đoàn quốc tế Chu thị...
"Bộp" - Chu Thừa Mạc không nhịn được cơn tức giận, ông đập cả tập văn kiện xuống bàn.
"Mạc Tư Thần, không phải anh hứa với tôi sẽ bảo vệ con bé đến hết đời sao? Tại sao lại đồng ý ly hôn với nó? Anh cũng biết là nó sẽ quay trở về với Lăng Tử Thiên tại sao lại còn đồng ý? Anh muốn nó chết thêm lần nữa dưới tay Lăng Tử Thiên đúng không?" - Chu Thừa Mạc run run chỉ tay về phía Mạc Tư Thần.
"Xin lỗi ông" - anh cúi đầu, thấp giọng nói.
"Tôi không cho phép hai đứa ly hôn"
"Cháu đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy thì sẽ làm, dù đã không còn là vợ chồng thì sao? Cháu vẫn sẽ âm thầm bảo vệ cô ấy. Cô ấy chết dưới tay Lăng Tử Thiên, cháu sẽ thay ông giết hắn ta rồi cùng xuống đoàn tụ với cô ấy" - anh nói một hơi, Chu Thừa Mạc nhìn anh, hai mắt ông đã đỏ hoe từ lúc nào, đối với người cháu rể này ông rất hài lòng.
[...]
Mộc Tâm thức dậy, nhìn đơn ly hôn đã có chữ ký của an đặt ngay ngắn trên bàn, tim cô nhói đau.
Cô lấy điện thoại, gọi vào con số đã từng lưu hai chữ "Chồng Yêu" - "Lấy tôi, Chu thị sẽ bảo vệ Lăng thị, anh thấy thế nào?".