Chương : 4
Doãn Mạt lên lớp được một tháng nhưng đã có đến ba người tỏ tình với cô, thực tế, chỉ số EQ của cô rất thấp, cũng rất ngại tiếp xúc người lạ, đặc biệt là nam giới nên từ lúc vào đại học, cô cũng chỉ thân với Lục Nhu cùng Diệp Nhiên hai người.
Buổi học kết thúc, cô định đi tìm Doãn Văn, hôm nay anh cũng có tiết. Doãn Văn đã là sinh viên năm 3, do anh học vượt lớp nên đã gần kết thúc chương trình học. Hiện anh đang tìm nơi thực tập tại thành phố T. Chuyên ngành của Doãn Văn rất kén sinh viên nên anh phải thực tập tại một công ty xa nơi ở, Doãn Mạt đang ở thành Đông thì anh phải ở thành Tây để tiện việc thực tập.
Đứng trước cửa lớp Doãn Văn khoảng mười lăm phút thì anh cũng vừa kết thúc. Dáng người Doãn Văn cao ngất, ít nhất cũng trên một mét tám, khuôn mặt bảy phần tương tự Doãn Mạt nên cực kì được các nữ sinh ưa thích. Nhưng Doãn Văn lại rất yêu chiều cô em gái của mình, anh luôn tâm niệm, cô gái anh thích phải như em gái đáng yêu mới được. Thế nên, mặc dù được hoan nghênh nhưng Doãn Văn đến hiện tại vẫn độc thân.
- Anh! Em ở đây – Doãn Mạt vừa nhìn thấy anh thì mĩm cười gọi, vóc người cô chỉ khoảng một mét sáu lăm, rất dễ bị các sinh viên khác chen lấn nên vừa gọi lớn vừa nhảy lên để anh dễ nhận ra mình.
Doãn Văn thấy hành động trẻ con của cô thì lập tức nhíu mày, giọng điệu đầy quan tâm trách cứ:
- Tại sao em lại đến, chẳng phải anh bảo em cứ ở lớp anh sẽ đến đón em?
- Chẳng phải là em gái đang muốn tạo bất ngờ cho anh sao? Dù sao thì em cũng đã đến rồi, anh còn trách em sẽ về đấy! – Cô lè lưỡi lém lỉnh nói.
- Rồi rồi, anh chịu thua em. Không phải em nói hôm nay muốn đi mua sách giáo trình hay sao? Gần đây có một trung tâm thương mại mới mở, nghe nói là rất lớn, có đầy đủ tất cả từ sách vở đến đồ dùng. Em vừa đến thành phố T không lâu, tiện thể anh dẫn em đi chọn ít đồ – Anh yêu chiều nói, khuôn mặt thoáng đầy ý cười.
- Tuân lệnh, anh trai đại nhân! – Doãn Mạt làm một tư thế chào quân nhân rồi nhanh chóng khoác lấy tay anh kéo đi.
- Trời ạ! Đó không phải là hoa khôi khối năm nhất trường ta hay sao? – Một nam sinh kinh ngạc.
- Tôi còn nghe nói cô ấy có thành tích học tập cực kỳ tốt, đạt Á khoa đầu vào nữa đấy! – Nữ sinh bên cạnh nam sinh ban nãy lên tiếng.
- Haiz! Nếu cô ấy có thể làm bạn gái tôi thì có chết tôi cũng cam lòng! – Một nam sinh khác cảm thán.
Phải biết rằng đại học A là một trường danh tiếng hàng đầu toàn quốc, các sinh viên đậu vào đây đa phần đều chăm học, việc chăm chút bề ngoài cũng rất hạn chế nên so về mặt bằng chung hoa khôi trường bọn họ năm nào cũng đều không so sánh được với các trường cùng thành phố. Nhưng năm nay lại khác, Doãn Mạt khiến bọn họ cảm thấy rất có hi vọng trong cuộc thi hoa khôi giữa các trường, nói không chừng còn có thể đạt quán quân! Làm sao không kích động cho được.
- Các cậu nhìn xem, cô ấy và Doãn Văn là thế nào? Tại sao lại thân mật đến vậy? – Một nữ sinh ghen tức, cô đã thích Doãn Văn từ rất lâu, vẫn chưa từng nhận được một ánh mắt anh nhìn tới, nay lại xuất hiện một cô gái tranh giành anh ấy, làm sao cô nhịn được.
- Hừ! Còn không xem lại mình? Cô mà xứng với Doãn Văn? Còn không biết xấu hổ? – Xung quanh nhao nhao lên âm thanh tranh cãi cùng nghi ngờ.
- Các người đừng ồn ào nữa. Cô ấy là Doãn Mạt, em gái của Doãn Văn học trưởng. Các cô rãnh rỗi lắm hay sao? Vẫn còn chưa định rời trường? – Thanh âm nghiêm nghị lạnh nhạt vang lên. Liễu Dã vận đồng phục hội học sinh từ phía sau đám đông bước tới. Đi bên cạnh anh là Vân Vũ Hi, cũng là một thành viên của hội học sinh tại trường. Hai người đều là bạn cùng lớp với Doãn Mạt, cũng là hai thành viên của hội học sinh, chuyên xử lý việc của sinh viên năm nhất tại trường. Vừa rồi anh trở về từ phòng hiệu trưởng, đi ngang lại nghe thanh âm tranh cãi ồn ào cùng một đám sinh viên đứng tụm năm tụm ba nên đành lên tiếng. Anh biết Doãn Mạt, ấn tượng của anh về cô rất tốt, mơ hồ còn vô ý bảo vệ cô.
- Lớp trưởng? Thầy chủ nhiệm còn đang đợi chúng ta – Vân Vũ Hi cảm thấy hơi khó chịu, lớp trưởng là bạn cùng trường với cô ta từ trung học, cô cũng vì anh mà thi vào đại học A, tính tình Liễu Dã vẫn vô cùng lạnh nhạt với mọi người, đẩy người cách xa vạn dặm, nay tại sao lại nói giúp Doãn Mạt? Cô nhớ là anh chưa từng tiếp xúc cô ta?
Trực giác khiến Vân Vũ Hi có linh cảm Liễu Dã sẽ thích Doãn Mạt khiến cô ta cực kì lo lắng. Không được! Liễu Dã là người đàn ông của cô ta, cô ta sẽ không nhường anh cho bất kì ai, kể cả Doãn Mạt! Thoáng chốc, trong ánh mắt của Vân Vũ Hi lộ ra tia tính toán.
Liễu Dã sau đó vẫn không nói lời nào, cũng không trả lời cô ta, trực tiếp bước qua đám đông về phía phòng giáo viên. Vân Vũ Hi trong lòng thất vọng nhưng cũng cắn răng bước theo.
--- -----Ta là đường phân cắt tuyến thần thánh---- ----
Lúc này Doãn Mạt và Doãn Văn đang đứng trước cổng trung tâm thương mại. Như lời Doãn Văn, nơi này thực sự rất lớn, chỉ một mặt trước đã chiếm hơn ba bốn mươi thước, hàng loạt thương hiệu lớn trưng bày quảng cáo phía ngoài, cổng trung tâm thương mại được xây cao đến hơn mười mét, được trang trí hoành tráng với dòng chữ “Kính chào quý khách”, trước cổng có hai nhân viên trực tiếp đón khách và hướng dẫn khách hàng mua sắm. Bước vào phía trong cô hoàn toàn choáng ngợp trước không gian rộng lớn của nó, hàng nghìn khách hàng đang say sưa mua sắm, hoàn hóa rất đa dạng nhưng lại được trưng bày gọn gàng, thỉnh thoảng lại có nhân viên đến chỉnh sửa những hàng hóa bị khách hàng làm rơi.
- Nơi này có ba tầng, tầng dưới cùng bán nội thất, vật dụng, tầng giữa bán thức ăn, còn tầng trên cùng là những xa xỉ phẩm. Em có muốn đi xem không? – Doãn Văn ôn nhu nói.
- Vâng, nhưng em không định mua gì, chỉ cần ít đồ dùng linh tinh trong nhà thôi, tiền ba mẹ cho em vẫn còn rất nhiều trong thẻ - Doãn Mạt đáp, cô biết anh trai rất yêu thương mình, nếu cô nhìn món gì trên ba lần, anh sẽ lập tức tìm cách mua cho cô, thế nên cô phải chặn đứng nguy cơ này từ trong trứng nước mới được.
- Được rồi! Chúng ta chỉ đi xem, có được hay không? – Doãn Văn cười cười xoa đầu cô. Đứa em gái này của anh cái gì cũng tốt, chỉ có tính rất tiết kiệm, thậm chí chẳng để anh mua cho cô món gì quá đắt, khiến người làm anh trai như anh cảm thấy vô cùng thất bại. Sắp đến sinh nhật thứ mười chín của cô, anh nhất định phải tặng cô một món quà thật giá trị mới được. Dù sao, cô vẫn là đứa em gái duy nhất của anh đấy! Cô không cần anh mua, nhưng anh thích mua cho cô, đó là quyền lợi của anh mà! Đúng không?!
Hai người theo thang máy đi đến tầng trên cùng, mở cửa ra là hàng loạt thương hiệu trang sức, đá quý nổi tiếng trong và ngoài nước. Từ kim cương đến ruby, mã não, ngọc bích đều có, quả thực đẹp đến không thể tin nổi.
- Thực lộng lẫy! – Doãn Mạt không khỏi thốt lên. Mặc dù cô không có sở thích gì liên quan đến đá quý nhưng cũng phải công nhận, chúng thực sự quá đẹp, từ thủ công chế tác đến chất liệu đều là hàng cực phẩm, một món thấp nhất cũng phải mấy vạn!
Doãn Văn đảo mắt xung quanh, cảm thấy quyết định đến đây hôm nay của mình thực chính xác. Vốn anh định tặng Doãn Mạt một mặt ngọc làm dây chuyền, nhưng vẫn chưa tìm được viên ngọc thích hợp, hôm nay lại gặp được nhiều ngọc đẹp đến vậy, nhất định phải tặng cô một cái mới được.
Doãn Mạt lại có cảm giác nơi này hình như mình đã gặp qua, nhưng cụ thể gặp ở đâu thì cô không tài nào nhớ nổi. Chợt cô cảm thấy có một nguồn năng lượng hấp dẫn cô đến gần, Doãn Mạt liền bước đến. Đó là một cửa tiệm cổ, nó được trưng bày một góc nhỏ trong cả tầng ba rộng lớn, kì thực không hề bắt mắt, cô cũng cảm thấy cửa tiệm này mở tại đây có chút không thích hợp, nhưng đã đến thì cô cũng định sẽ xem qua xem sao. Cô nhìn quanh cửa tiệm, chợt ánh mắt bị một viên ngọc ngũ sắc ở góc hấp dẫn. Viên ngọc nhìn bề ngoài không lớn lắm, chỉ tầm một nắm tay, trơn nhẵn, khác với những loại đá quý khác, nó có đường vân năm màu, chất ngọc nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất thích.
Chủ tiệm nhìn thấy có khách đến thì cực kì đon đã chào hàng, ông giới thiệu cho cô các loại ngọc trong cửa tiệm của mình. Vốn ông cũng không muốn mở tiệm trong một trung tâm thương mại lớn thế này, nhưng con trai ông kiên quyết muốn làm nên ông đành phải bấm bụng làm theo. Viên ngọc này là của một người khách bán cho ông vào một tháng trước đó, đến tận hôm nay vẫn chưa có ai nhìn trúng, giá chỉ có hai vạn, mặc dù chất ngọc lạ, nhưng lại quá nhỏ, muốn dùng để chế tác thì không đủ dùng, còn dùng làm trang sức lại không đủ sáng bóng nên cực kì khó bán.
- Em thích thứ này à? – Doãn Văn khó hiểu hỏi, trong cửa tiệm có rất nhiều ngọc đẹp, nhưng tại sao cô lại chọn viên này? Vốn anh định chọn một viên đá quý khoảng năm vạn để làm mặt dây chuyền cho cô, nhưng hiện tại cái này thì chắc là không thể dùng rồi.
- Không, em chỉ cảm thấy nó hơi lạ thôi – Cô lắc đầu, cô biết nếu mình nói thích thì anh trai nhất định sẽ mua nó cho cô, không nói đến giá trị quá cao, mà cô cũng thực sự chỉ cảm thấy viên ngọc này hơi kì lạ chứ không hề có ý định mua.
Doãn Văn gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng đã khẳng định sẽ mua nó cho cô, dù sao cô cũng là em gái anh, bên nhau hơn mười mấy năm, anh cũng rất yêu thương cô nên chỉ cần nhìn một cử chỉ, cũng đủ đoán ra cô có hứng thú với viên ngọc này!
Cuối cùng hai người mua một ít thứ linh tinh, sau đó Doãn Văn đưa cô về nhà. Sau bữa cơm tối, anh lái xe trở về. Doãn Mạt vừa đến thành phố T được hơn một tháng, anh vẫn chưa kịp thuê nhà để cả hai ở cùng, nên anh vẫn đang ở thành Tây, còn Doãn Mạt lại ở thành Đông.
Sau khi tiễn Doãn Văn về nhà thì cô thay quần áo định sẽ làm bài tập rồi nghỉ ngơi, chợt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, Doãn Mạt cảm giác như có một dòng điện cao thế đang không ngừng chạy trong người mình, thông qua từng kinh mạch chạy đến mỗi tế bào trong cơ thể.
- Doãn…Doãn Văn! – Cô đau đớn kêu lên, nếu Doãn Văn có mặt ở đây thì anh sẽ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy làn da cô dường như trở nên trong suốt, trong đến độ có thể thấy từng mạch máu nhỏ dưới da, chỉ có điều khác lạ là nếu mạch máu con người bình thường có màu xanh hoặc đỏ thì mạch máu của Doãn Mạt lại có màu tím nhàn nhạt.
Cơn đau kéo dài khoảng nữa giờ thì dừng hẳn, Doãn Mạt như vừa ở trong nước bước ra, cả người ướt đẫm. Trên từng đầu ngón tay còn có một nguồn năng lượng nhàn nhạt tỏa ra, mơ hồ có một ít tia điện tích tụ, phát ra âm thanh tách tách rồi hoàn toàn ngừng hẳn.
Buổi học kết thúc, cô định đi tìm Doãn Văn, hôm nay anh cũng có tiết. Doãn Văn đã là sinh viên năm 3, do anh học vượt lớp nên đã gần kết thúc chương trình học. Hiện anh đang tìm nơi thực tập tại thành phố T. Chuyên ngành của Doãn Văn rất kén sinh viên nên anh phải thực tập tại một công ty xa nơi ở, Doãn Mạt đang ở thành Đông thì anh phải ở thành Tây để tiện việc thực tập.
Đứng trước cửa lớp Doãn Văn khoảng mười lăm phút thì anh cũng vừa kết thúc. Dáng người Doãn Văn cao ngất, ít nhất cũng trên một mét tám, khuôn mặt bảy phần tương tự Doãn Mạt nên cực kì được các nữ sinh ưa thích. Nhưng Doãn Văn lại rất yêu chiều cô em gái của mình, anh luôn tâm niệm, cô gái anh thích phải như em gái đáng yêu mới được. Thế nên, mặc dù được hoan nghênh nhưng Doãn Văn đến hiện tại vẫn độc thân.
- Anh! Em ở đây – Doãn Mạt vừa nhìn thấy anh thì mĩm cười gọi, vóc người cô chỉ khoảng một mét sáu lăm, rất dễ bị các sinh viên khác chen lấn nên vừa gọi lớn vừa nhảy lên để anh dễ nhận ra mình.
Doãn Văn thấy hành động trẻ con của cô thì lập tức nhíu mày, giọng điệu đầy quan tâm trách cứ:
- Tại sao em lại đến, chẳng phải anh bảo em cứ ở lớp anh sẽ đến đón em?
- Chẳng phải là em gái đang muốn tạo bất ngờ cho anh sao? Dù sao thì em cũng đã đến rồi, anh còn trách em sẽ về đấy! – Cô lè lưỡi lém lỉnh nói.
- Rồi rồi, anh chịu thua em. Không phải em nói hôm nay muốn đi mua sách giáo trình hay sao? Gần đây có một trung tâm thương mại mới mở, nghe nói là rất lớn, có đầy đủ tất cả từ sách vở đến đồ dùng. Em vừa đến thành phố T không lâu, tiện thể anh dẫn em đi chọn ít đồ – Anh yêu chiều nói, khuôn mặt thoáng đầy ý cười.
- Tuân lệnh, anh trai đại nhân! – Doãn Mạt làm một tư thế chào quân nhân rồi nhanh chóng khoác lấy tay anh kéo đi.
- Trời ạ! Đó không phải là hoa khôi khối năm nhất trường ta hay sao? – Một nam sinh kinh ngạc.
- Tôi còn nghe nói cô ấy có thành tích học tập cực kỳ tốt, đạt Á khoa đầu vào nữa đấy! – Nữ sinh bên cạnh nam sinh ban nãy lên tiếng.
- Haiz! Nếu cô ấy có thể làm bạn gái tôi thì có chết tôi cũng cam lòng! – Một nam sinh khác cảm thán.
Phải biết rằng đại học A là một trường danh tiếng hàng đầu toàn quốc, các sinh viên đậu vào đây đa phần đều chăm học, việc chăm chút bề ngoài cũng rất hạn chế nên so về mặt bằng chung hoa khôi trường bọn họ năm nào cũng đều không so sánh được với các trường cùng thành phố. Nhưng năm nay lại khác, Doãn Mạt khiến bọn họ cảm thấy rất có hi vọng trong cuộc thi hoa khôi giữa các trường, nói không chừng còn có thể đạt quán quân! Làm sao không kích động cho được.
- Các cậu nhìn xem, cô ấy và Doãn Văn là thế nào? Tại sao lại thân mật đến vậy? – Một nữ sinh ghen tức, cô đã thích Doãn Văn từ rất lâu, vẫn chưa từng nhận được một ánh mắt anh nhìn tới, nay lại xuất hiện một cô gái tranh giành anh ấy, làm sao cô nhịn được.
- Hừ! Còn không xem lại mình? Cô mà xứng với Doãn Văn? Còn không biết xấu hổ? – Xung quanh nhao nhao lên âm thanh tranh cãi cùng nghi ngờ.
- Các người đừng ồn ào nữa. Cô ấy là Doãn Mạt, em gái của Doãn Văn học trưởng. Các cô rãnh rỗi lắm hay sao? Vẫn còn chưa định rời trường? – Thanh âm nghiêm nghị lạnh nhạt vang lên. Liễu Dã vận đồng phục hội học sinh từ phía sau đám đông bước tới. Đi bên cạnh anh là Vân Vũ Hi, cũng là một thành viên của hội học sinh tại trường. Hai người đều là bạn cùng lớp với Doãn Mạt, cũng là hai thành viên của hội học sinh, chuyên xử lý việc của sinh viên năm nhất tại trường. Vừa rồi anh trở về từ phòng hiệu trưởng, đi ngang lại nghe thanh âm tranh cãi ồn ào cùng một đám sinh viên đứng tụm năm tụm ba nên đành lên tiếng. Anh biết Doãn Mạt, ấn tượng của anh về cô rất tốt, mơ hồ còn vô ý bảo vệ cô.
- Lớp trưởng? Thầy chủ nhiệm còn đang đợi chúng ta – Vân Vũ Hi cảm thấy hơi khó chịu, lớp trưởng là bạn cùng trường với cô ta từ trung học, cô cũng vì anh mà thi vào đại học A, tính tình Liễu Dã vẫn vô cùng lạnh nhạt với mọi người, đẩy người cách xa vạn dặm, nay tại sao lại nói giúp Doãn Mạt? Cô nhớ là anh chưa từng tiếp xúc cô ta?
Trực giác khiến Vân Vũ Hi có linh cảm Liễu Dã sẽ thích Doãn Mạt khiến cô ta cực kì lo lắng. Không được! Liễu Dã là người đàn ông của cô ta, cô ta sẽ không nhường anh cho bất kì ai, kể cả Doãn Mạt! Thoáng chốc, trong ánh mắt của Vân Vũ Hi lộ ra tia tính toán.
Liễu Dã sau đó vẫn không nói lời nào, cũng không trả lời cô ta, trực tiếp bước qua đám đông về phía phòng giáo viên. Vân Vũ Hi trong lòng thất vọng nhưng cũng cắn răng bước theo.
--- -----Ta là đường phân cắt tuyến thần thánh---- ----
Lúc này Doãn Mạt và Doãn Văn đang đứng trước cổng trung tâm thương mại. Như lời Doãn Văn, nơi này thực sự rất lớn, chỉ một mặt trước đã chiếm hơn ba bốn mươi thước, hàng loạt thương hiệu lớn trưng bày quảng cáo phía ngoài, cổng trung tâm thương mại được xây cao đến hơn mười mét, được trang trí hoành tráng với dòng chữ “Kính chào quý khách”, trước cổng có hai nhân viên trực tiếp đón khách và hướng dẫn khách hàng mua sắm. Bước vào phía trong cô hoàn toàn choáng ngợp trước không gian rộng lớn của nó, hàng nghìn khách hàng đang say sưa mua sắm, hoàn hóa rất đa dạng nhưng lại được trưng bày gọn gàng, thỉnh thoảng lại có nhân viên đến chỉnh sửa những hàng hóa bị khách hàng làm rơi.
- Nơi này có ba tầng, tầng dưới cùng bán nội thất, vật dụng, tầng giữa bán thức ăn, còn tầng trên cùng là những xa xỉ phẩm. Em có muốn đi xem không? – Doãn Văn ôn nhu nói.
- Vâng, nhưng em không định mua gì, chỉ cần ít đồ dùng linh tinh trong nhà thôi, tiền ba mẹ cho em vẫn còn rất nhiều trong thẻ - Doãn Mạt đáp, cô biết anh trai rất yêu thương mình, nếu cô nhìn món gì trên ba lần, anh sẽ lập tức tìm cách mua cho cô, thế nên cô phải chặn đứng nguy cơ này từ trong trứng nước mới được.
- Được rồi! Chúng ta chỉ đi xem, có được hay không? – Doãn Văn cười cười xoa đầu cô. Đứa em gái này của anh cái gì cũng tốt, chỉ có tính rất tiết kiệm, thậm chí chẳng để anh mua cho cô món gì quá đắt, khiến người làm anh trai như anh cảm thấy vô cùng thất bại. Sắp đến sinh nhật thứ mười chín của cô, anh nhất định phải tặng cô một món quà thật giá trị mới được. Dù sao, cô vẫn là đứa em gái duy nhất của anh đấy! Cô không cần anh mua, nhưng anh thích mua cho cô, đó là quyền lợi của anh mà! Đúng không?!
Hai người theo thang máy đi đến tầng trên cùng, mở cửa ra là hàng loạt thương hiệu trang sức, đá quý nổi tiếng trong và ngoài nước. Từ kim cương đến ruby, mã não, ngọc bích đều có, quả thực đẹp đến không thể tin nổi.
- Thực lộng lẫy! – Doãn Mạt không khỏi thốt lên. Mặc dù cô không có sở thích gì liên quan đến đá quý nhưng cũng phải công nhận, chúng thực sự quá đẹp, từ thủ công chế tác đến chất liệu đều là hàng cực phẩm, một món thấp nhất cũng phải mấy vạn!
Doãn Văn đảo mắt xung quanh, cảm thấy quyết định đến đây hôm nay của mình thực chính xác. Vốn anh định tặng Doãn Mạt một mặt ngọc làm dây chuyền, nhưng vẫn chưa tìm được viên ngọc thích hợp, hôm nay lại gặp được nhiều ngọc đẹp đến vậy, nhất định phải tặng cô một cái mới được.
Doãn Mạt lại có cảm giác nơi này hình như mình đã gặp qua, nhưng cụ thể gặp ở đâu thì cô không tài nào nhớ nổi. Chợt cô cảm thấy có một nguồn năng lượng hấp dẫn cô đến gần, Doãn Mạt liền bước đến. Đó là một cửa tiệm cổ, nó được trưng bày một góc nhỏ trong cả tầng ba rộng lớn, kì thực không hề bắt mắt, cô cũng cảm thấy cửa tiệm này mở tại đây có chút không thích hợp, nhưng đã đến thì cô cũng định sẽ xem qua xem sao. Cô nhìn quanh cửa tiệm, chợt ánh mắt bị một viên ngọc ngũ sắc ở góc hấp dẫn. Viên ngọc nhìn bề ngoài không lớn lắm, chỉ tầm một nắm tay, trơn nhẵn, khác với những loại đá quý khác, nó có đường vân năm màu, chất ngọc nhìn không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất thích.
Chủ tiệm nhìn thấy có khách đến thì cực kì đon đã chào hàng, ông giới thiệu cho cô các loại ngọc trong cửa tiệm của mình. Vốn ông cũng không muốn mở tiệm trong một trung tâm thương mại lớn thế này, nhưng con trai ông kiên quyết muốn làm nên ông đành phải bấm bụng làm theo. Viên ngọc này là của một người khách bán cho ông vào một tháng trước đó, đến tận hôm nay vẫn chưa có ai nhìn trúng, giá chỉ có hai vạn, mặc dù chất ngọc lạ, nhưng lại quá nhỏ, muốn dùng để chế tác thì không đủ dùng, còn dùng làm trang sức lại không đủ sáng bóng nên cực kì khó bán.
- Em thích thứ này à? – Doãn Văn khó hiểu hỏi, trong cửa tiệm có rất nhiều ngọc đẹp, nhưng tại sao cô lại chọn viên này? Vốn anh định chọn một viên đá quý khoảng năm vạn để làm mặt dây chuyền cho cô, nhưng hiện tại cái này thì chắc là không thể dùng rồi.
- Không, em chỉ cảm thấy nó hơi lạ thôi – Cô lắc đầu, cô biết nếu mình nói thích thì anh trai nhất định sẽ mua nó cho cô, không nói đến giá trị quá cao, mà cô cũng thực sự chỉ cảm thấy viên ngọc này hơi kì lạ chứ không hề có ý định mua.
Doãn Văn gật đầu không nói gì, nhưng trong lòng đã khẳng định sẽ mua nó cho cô, dù sao cô cũng là em gái anh, bên nhau hơn mười mấy năm, anh cũng rất yêu thương cô nên chỉ cần nhìn một cử chỉ, cũng đủ đoán ra cô có hứng thú với viên ngọc này!
Cuối cùng hai người mua một ít thứ linh tinh, sau đó Doãn Văn đưa cô về nhà. Sau bữa cơm tối, anh lái xe trở về. Doãn Mạt vừa đến thành phố T được hơn một tháng, anh vẫn chưa kịp thuê nhà để cả hai ở cùng, nên anh vẫn đang ở thành Tây, còn Doãn Mạt lại ở thành Đông.
Sau khi tiễn Doãn Văn về nhà thì cô thay quần áo định sẽ làm bài tập rồi nghỉ ngơi, chợt cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, Doãn Mạt cảm giác như có một dòng điện cao thế đang không ngừng chạy trong người mình, thông qua từng kinh mạch chạy đến mỗi tế bào trong cơ thể.
- Doãn…Doãn Văn! – Cô đau đớn kêu lên, nếu Doãn Văn có mặt ở đây thì anh sẽ vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy làn da cô dường như trở nên trong suốt, trong đến độ có thể thấy từng mạch máu nhỏ dưới da, chỉ có điều khác lạ là nếu mạch máu con người bình thường có màu xanh hoặc đỏ thì mạch máu của Doãn Mạt lại có màu tím nhàn nhạt.
Cơn đau kéo dài khoảng nữa giờ thì dừng hẳn, Doãn Mạt như vừa ở trong nước bước ra, cả người ướt đẫm. Trên từng đầu ngón tay còn có một nguồn năng lượng nhàn nhạt tỏa ra, mơ hồ có một ít tia điện tích tụ, phát ra âm thanh tách tách rồi hoàn toàn ngừng hẳn.