Chương : 1
"Một đóa Tinh Thần Lam, ba cành Hàn Băng Tiên Thảo, hai quả Hủ Cốt Linh Hoa, một cây Thanh Long Tham, hai lượng Thực Tâm Cô, một cành Thiên Kim Đằng, tất cả đều là linh thảo nhất giai cấp thấp, tổng cộng ngươi thu được hai mươi sáu điểm cống hiến gia tộc."
"Diệp Bạch, ngươi xem có gì sai sót hay không?"
Đứng phía sau quầy là một lão giả mặc áo bào tro, vẻ mặt hòa ái, trên mặt luôn mỉm cười nhàn nhạt, sau khi xem sau mấy thứ đó liền đẩy qua một bên, ngẩng đầu nhìn thanh niên áo xám đối diện, mở miệng nói.
"Không có gì đâu, giá này đã rất phù hợp rồi, đa tạ Diệp chưởng quầy."
Nghe lão giả áo bào tro hỏi, thanh niên áo xám mỉm cười, hắn không muốn tính lại nữa.
"Ha ha." Lão giả nở nụ cười, vẫy tay gọi một tên tiểu nhị tới cầm những dược liệu trên quầy mang đi, lúc này mới nhìn lại về phía thanh niên áo xám, ra vẻ thâm ý nói: "Diệp Bạch à, bình thường ít thì ba ngày, nhiều thì năm ngày ngươi trở về, vì sao lần này đi suốt nửa tháng cho đến hôm nay mới trở về, việc này thật hiếm có a. Ngươi cũng không cần nói cho ta biết trong nửa tháng này ngươi thu thập được những gì, nhưng mấy thứ vừa rồi thực sự chỉ là đồ bỏ đi. Ngươi còn có thứ gì tốt hơn không, nhanh nhanh lấy ra cho ta xem một cái, yên tậm, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi."
"Nếu không tin Diệp lão thì mỗi lần trở về ta đã không tới đây."
Nghe vậy, thanh niên áo xám mỉm cười, thế nhưng lại từ sau lưng lấy ra chiếc túi nhỏ hơn chiếc túi vừa rồi, đặt lên bàn.
Diệp chưởng quầy hai mắt sáng lên, đồng thơi năm ngón tay của lão cũng cử động, phải đem thứ này giấu sau lưng nên lão hiểu rằng những thứ trong túi không thể dùng những hàng hóa bình thường mà so sánh được, tuy nhiên đó rốt cuộc là vật gì khiến cho thanh niên trầm ổn cẩn thận này lại đề phòng chú ý như vậy chứ?
Lão cùng với thanh niên này có quan hệ với nhau cũng không phải là ngày một ngày hai, cho nên lão biết rõ, thanh niên mặc dù tuổi không lớn nhưng tâm tính vô cùng khác với những bạn cùng lứa. Thanh niên này làm việc cẩn trọng, kiên định, tuyệt đối không giống như những người trẻ tuổi bình thường dễ dàng xao động. Một khi hắn đã làm như vậy thì vật trong túi nhỏ đó tuyệt đối không tầm thường, ít nhất quý trọng hơn so với mấy thứ linh thảo tầm thường vừa rồi, nếu không hắn cũng không đợi tới lúc mình mở miệng trước mới đem ra.
Có chút mong chờ, lão giả cẩn thận mở túi nhỏ ra, bên trong liền lộ ra một gốc cây kì dị màu lam nhạt, gốc cây này nhìn giống như hoa quỳ nhưng lại hiện lên một tầng hỏa hồng. Ngoài ra còn có một đóa hoa vàng óng ánh, một cây cỏ trắng như tuyết, một cây toàn thân màu đen và một bộ xương rắng chín đốt.
Càng xem, trên mặt lão giả càng hiện lên vẻ vui mừng, "Đây là Thiên Huyễn Già Lam, là dược thảo nhất giai trung cấp, bốn điểm cống hiến; đây là Cửu Vĩ Long Quỳ Hoa, dược thảo nhất giai trung cấp, sáu điểm cống hiến. Đây là… Chi Tuyết Thảo, dược thảo nhị giai cấp thấp, trời ạ, ngươi làm sao mà lấy được, đây chính là một trong tám vị chủ dược để luyện chế "Tẩy Cốt Đan", trị giá mười hai điểm cống hiến. Còn đây là xương của Xuyên Tâm Xà, một tài liệu thượng hạng để luyện chế Huyền Binh nhất giai cấp thấp "Xà Cốt Tiên". Nhưng Xuyên Tâm Xà là mãnh thú nhị giai cấp thấp, với thực lực hiện tại của ngươi chỉ sợ không đối phó được với nó, làm sao ngươi có thể lấy được xương rắn, không thể được, không thể được…"
Lão giả nói xong, nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn thanh niên áo xám đối diện, hiển nhiên người thanh niên này đã mang tới cho lão kinh ngạc không nhỏ. Tên thanh niên mỉm cười nói: "Ánh mắt của chưởng quầy thật tốt." rồi không có giải thích gì thêm, chỉ là trên mặt hắn nở nụ cười, sau đó lập tức cúi đầu, tiếp tục xem xét những thứ khác.
Tuy nhiên lão giả không phát hiện khi lão nói tới xương Xuyên Tâm Xà, trên mặt thanh niên áo xám kia chợt lóe lên một tia biểu cảm, nhưng ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt kiên nghị . Hiển nhiên trận chiến giành lấy xương Xuyên Tâm Xà không dễ dàng gì đối với hắn.
"Xương Xuyên Tâm Xà trị giá hai mươi một điểm cống hiến, di…"
Lão giả thuận miệng nói ra giá trị của xương Xuyên Tâm Xà, mắt lão tiếp tục quan sát vật khác. Bỗng nhiên lão kinh ngạc kêu lên một tiếng "Di", ngón tay lão run run đưa vào trong bao, dưới Chi Tuyết Thảo là một khối sắc có hình thù kì quái, bên trong nó dòng thủy tinh lưu động phát ra hàn khí.
Khối sắt này thoạt nhìn thì thể tích không lớn lắm, nhưng lại vô cùng nặng. Mặt ngoài khối sắt thỉnh thoảng xuất hiện đạo hàn quang sắc bén, cực kì chói mắt, rất kì dị. Lão giả cẩn thận đưa ngón tay đến tiếp xúc với khối sắt kia thì bỗng nhiên vang lên tiếng "tưng" nhỏ, khi ngón tay lão tiếp xúc với khối sắt thì lập tức nơi đó thoát ra một cổ sương lạnh, lão giả lắp bắp kinh hãi. Nhanh như chớp, lão liền giựt bàn tay lùi lại, sau đó đưa mắt nhìn liền thấy ngón tay của lão đã xuất hiện lớp băng mỏng màu lam.
"Hàn Quang Kỳ Thiết, đúng thật là Hàn Quang Kỳ Thiết rồi!"
Lão giả cảm thấy được nơi ngón tay kia lạnh thấu xương, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ điên cuồng hiếm thấy, đôi mắt sáng rực nhìn về phía khối sắt kì dị, mừng như điên, thậm chí lão quên mất chủ nhân của nó là Diệp Bạch đang đứng bên cạnh.
May mắn là một lúc lâu sau, lão rốt cục cũng đã tỉnh lại, đưa tay qua quầy hàng, lão giữ chặt ống tay áo Diệp Bạch, hỏi: "Diệp Bạch, làm sao ngươi có được khối Hàn Quang Kỳ Thiết này? Ngươi còn khối nào không? Nếu có, ta sẽ thu mua hết với giá cao, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi…"
Diệp Bạch nhìn thấy bộ dạng của lão giả lúc này không kìm được mà nở nụ cười, hắn khoát tay nói: "Ta cũng rất muốn đó Diệp lão, nhưng vật này ta vô tình phát hiện giữa Hàn Băng Hà, chỉ có một khối duy nhất, nếu thật sự còn, ta nhất định đưa cho lão, lão cũng không phải không biết ta đang thiếu điểm cống hiến tới mức độ nào. Trong lúc ta truy đuổi con Xích Hỏa Điểu thì vô ý phát hiện được, loại thiên tài địa bảo này làm sao có được vài khối, được một khối nhỏ như vậy đã muốn cảm ơn phúc của ông trời lắm rồi."
Lão giả ngẩng người ra, buồn bã buông tay, nhưng sau một lúc, lão lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, loại thiên tài địa bảo này nếu tùy ý lấy được thì cũng không gọi là thiên tài địa bảo nữa rồi, cho dù một khối nhỏ như vậy cũng đủ duy luyện một thanh Huyền Binh trung cấp. Diệp Bạch, công lao của ngươi rất lớn, khó người nào có được vận khí như ngươi, loại bảo vậy này cũng chỉ có thể dựa vào cơ duyên mới chiếm được thôi. Biết bao nhiêu đệ tử trong gia tộc đi lịch lãm đều phải bằng qua Hàn Băng Hà, vậy mà không một ai phát hiện được, có thể nói muốn phát hiện chỉ có thể trong vào kỳ ngộ thôi. Tốt, tốt, một khối như vậy được tính bảy mươi điểm cống hiến, chừng đó đủ để co người khác vất vả cố gắng kiêm bảy tám tháng, quả nhiên là thứ tốt, nếu như Mã chấp sự ở đây thì ngươi sẽ được khen ngợi."
Nói tới đây, lão vần còn lo lắng nói: "Về sau, nếu như muốn đổi vật gì thì phải tìm đến chỗ ta, ta sẽ mua cho ngươi với gia cao nhất, tuyệt đối không để ngươi chịu thiệt."
Nghe được những lời này, Diệp Bạch lập tức gật đầu nói: "Vâng, vâng, nếu lần sau ta lại tìm được loại Hàn Quang Kỳ Thiết này nhất định sẽ mang tới cho Diệp lão."
Lão giả nghe được lời nói của Diệp Bạch liền hiện ra vẻ mặt tươi cười cao hứng, lão cúi đầu xuống quầy bàn tìm tòi một lúc rồi lấy ra một hộp ngọc màu lam, mở từ trong đó lấy một ít bột phấn hồng sắc, sau đó vẽ loạn lên trên hai tay, rồi một lần nữa lật tay đem khối Hàn quang Kỳ Thiết ra. Không gian xung quanh lập tức hiện ra một màn hàn vụ, hiển nhiên thuốc bột mà do lão vẽ vời kia đã tạo ra một công dụng kỳ lạ, khiến cho lão không còn phải sợ hàn ý lạnh thấu xương của Hàn Quang Kỳ Thiết nữa.
Lão thưởng thức khối sắt một hồi lâu, Diệp Bạch đứng đó cũng không quấy rầy, cho tới khi trời gần tối đi, lão giả mới đột nhiên ngẩng đầu, khi nhớ tới nơi này là cửa hàng của mình, lão lưu luyến đem khối Hàn Quang Kỳ Thiết thả xuống, xin lỗi Diệp Bạch rồi mới tiếp tục xem xét những vật khác.
Đó là một gốc cây màu đỏ như lửa, trên hoa có đồ án kỳ dị, đã được khối Hàn Quang Kỳ Thiết nên lần này lão giả cũng không keo kiệt, nói thẳng: "Vân Lâm Hoa, nhị giai cấp thấp, mười sáu điểm cống hiến!"
"Thiên Huyễn Già Lam: bốn điểm cống hiến, Cửu Vĩ Long Quỳ Hoa: sáu điểm cống hiến, Chi Tuyết Thảo: mười hai điểm cống hiến, xương Xuyên Tâm Xà: hai mươi mốt điểm cống hiến, Hàn Quang Kỳ Thiết: bảy mươi điểm cống hiến, thêm Chu Vân Lâm Hoa mười sau điểm cống hiến, tổng cộng là một trăm hai mươi chín điểm cống hiến, hơn nữa lúc nãy có hai mươi sáu điểm cống hiến của những linh thảo cấp thấp nên tất cả điểm cống hiến của Diệp Bạch ngươi lần này là một trăm năm mươi lăm điểm."
Con số này so với điểm cống hiến mà Diệp Bạch vất vả cố gắng có được cúng không chênh lệch nhau bao nhiêu. Mặc dù biết rằng lần này thu hoạch không ít nhưng khi nghe con số này, Diệp Bạch không khỏi hít một hơi, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Tuy rằng những thứ này có nhiều điểm cống hiến, trong mười lăm ngày Diệp Bạch phải mạo hiểm mới có được, thậm chí suýt chút nữa là mất mạng nhưng giờ phút này hắn cảm thấy rất vui sướng, mười lăm ngày mạo hiểm hoàn toàn đáng giá.
Trong những thứ này, chỉ có tám mươi lăm điểm cống hiến là do hắn cố gắng mới có, còn bảy mươi lăm điểm cống hiến còn lại đều do kỳ ngộ mà có, phải biết rằng giá trị một khối Hàn Quang Kỳ Thiết đã bằng nỗ lực của Diệp Bạch trong nửa năm.
Hít một hơi thật sâu để không chế tâm tình đang kích động, Diệp Bạch hướng lão giả nói: "Diệp lão, cứ theo cũ trừ bớt ba điểm để ta đổi lấy ba gốc Huyền Tâm Thảo đi!"
Mỗi một lần mạo hiểm trở về, sau khi đã đổi hết điểm cống hiến, Diệp Bạch đều yêu cầu lão giả đổi cho mình ba gốc linh thảo nhất giai cấp thấp Huyễn Tâm Thảo, không ai biết hắn muốn thứ này làm gì nhưng đây đã trở thành một thói quen của Diệp Bạch rồi.
Quả nhiên lão giả sau khi nghe Diệp Bạch nói như vậy thì cũng không kìm được mà khuyên hắn như những lần trước: "Ngươi nha… Thật không hiểu nổi, cái thứ không thể ăn không thể uống này, ngoại trừ dùng để luyện chế "Mê Hồn Đan" thì không có ích lợi gì nhưng tại sao tiểu tử ngốc nhà ngươi lại muốn đổi lấy, mỗi một gốc trừ một điểm cống hiến đó a. Ngươi thật là một tên ngốc…"
"Nếu ngươi muốn đổi những thứ có giá trị, chỗ ta điều có, như Huyền Nguyên Đan phụ trợ tu luyện, Linh Phách Đan an tâm định thần, La Ách Đan tăng trưởng huyền khí, Hồn Thiên Đan giúp đột phá cảnh giới, tất cả đều là thứ tốt đó nha, rất có ích cho ngươi trong giai đoạn này. Nếu không cần đan dược, thì chỗ ta cũng có một ít Huyền Kỹ cấp thấp thích hợp cho Huyền giả như ngươi, kể cả Huyền Binh ta cũng có. Những thứ đó, bất luận là thứ gì cũng giúp ngươi tăng cường thực lực, lần sau ra ngoài cũng giảm bớt chút nguy hiểm."
Lão giả nói xong, không đợi Diệp Bạch phản ứng đã ôm mười mấy bình ngọc, bốn năm bản bí kíp Hoàng giai cấp thấp đã ố vàng cùng với cùng với hai hộp ngọc màu lam, đồng thời đặt lên trên bàn phát ra rầm một tiếng.
Trên mười cái bình ngọc này có tên của đan dược: "Tẩy Cốt Đan", "Dưỡng Hồn Đan" hoặc "Linh Phách Đan". Thậm chí ở trên bình màu tím còn có một tờ giấy ghi ba chữ "Hồn Thiên Đan", đây là loại đan dược quý nhất trong số mười bình đan dược, bởi bình thường khi Huyền Giả tiến giai Huyền Sĩ mới được sử dụng.
Mà bốn, năm bí kíp cũ kỹ thì có "Thanh Bình Thuật", "Lực Lượng Quyết", "Nguyên Khí Quyết" "Tinh Thần Quyết"… còn có cả một bản "Xả Thân Quyết". Tất cả đều là những bí kíp tu luyện trụ cột cho Huyền Giả. Mà trong số những vật phẩm đặt trên bàn , quý giá nhất không thể nghi ngờ đó chính là hai Huyền Binh.
Bên trái là một hộp ngọc đỏ sậm, bên trong là một thanh loan đao cỡ bàn tay màu đỏ sậm, không cần tới gần cũng cảm cảm nhận được hơi nóng từ thanh loan đao đó tỏa ra, chính là Huyền Binh nhất giai cấp thấp Ảm Viên. Còn ở bên trong hộp ngọc màu lam sắc là một quả cầu màu lam, thoạt nhìn thì vô cùng nặng, phảng phất tựa như là có nước biển lưu động ở trong đó vậy, đây là Huyền Binh nhất giai cấp thấp Trầm Thủy.
Lão giả cầm lấy một bản bí tịch đã ố vàng giới thiệu cho Diệp Bạch: "Ví dụ, đây là "Thanh Bình Thuật", ta biết ngươi thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ phải tiến vào bí cảnh thám hiểm, có "Thanh Bình Thuật", tốc độ của ngươi gia tăng ít nhất là gấp hai lần, có thể tăng tỷ lệ bảo vệ mạng mình. Còn đây là "Lực Lượng Quyết" có thể giúp ngươi trong thời gian ngắn tăng mười thành lực lượng, tuy chỉ có thể duy trì nửa canh giờ nhưng cũng là thứ tốt để đánh chết hung thú. Còn có "Nguyên Khí Quyết", "Tinh Khí Quyết" có thể khiến cho tinh lực của con người trong cơ thể luôn tràn đầy…. Ngươi thấy thế nào? Những thứ này rất thích hợp cho ngươi, ít nhất cũng có tác dụng hơn là Huyễn Tâm Thảo kia.
"Đúng rồi, hiện tại ngươi vẫn dùng bin khí bình thường, loại đồ vật này làm sao có thể lấy ra cho Huyền Giả sử dụng, hơi dùng lực sẽ hư hỏng ngay, hai kiện Huyền Binh nhất giai cấp thấp này sẽ có ích khi ngươi gặp mãnh thú, dù là công kích hay là bảo vệ tính mạng đi nữa thì cơ hội đều tăng lên nhiều, đây chính là thứ mà Huyền Sĩ không thể thiếu đó. Để ta lấy ra cho ngươi xem a."
Nói đến đây, lão giả liền đưa tay lấy hai hộp ngọc, nhưng Diệp Bạch lại ngăn cản lão.
Diệp Bạch đưa tay đè tay của Diệp lão lại rồi cười khổ nói: " Không được. Diệp lão, ông cũng không phải không biết ta tích góp từng chút một điểm cống hiến lâu như vậy chỉ mong đến đại điển ba tháng sau, đó chính là cơ hội duy nhất của ta để tìm công pháp tu luyện Huyền Khí ở trong bí tàng gia tộc, ta không thể buông tha cơ hội này."
Đôi mắt của Diệp Bạch đảo quanh những thứ trên quầy, dù đan dược hay là bí kíp hay hai thanh Huyền Binh kia, nói không động tâm là giả, tuy những đan dược này cũng chỉ là những đan dược bậc cấp thấp nhưng hiện tại đối với Diệp Bạch vô cùng phù hợp. Nếu như có thể lấy được một bí kíp, một khi học được, thực lực của Diệp Bạch sẽ tăng lên nhiều phần, về phần hai thanh Huyền Binh, bất luận là thanh nào cũng có thể khiến cho Diệp Bạch một lần nữa đối mặt với Xuyên Tâm Xà có thể đánh chết nó. Tuy nhiên tất cả đều có giá lớn... mà bất kỳ cái giá lớn nào Diệp Bạch cũng không thể trả được.
Hắn không thể, cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì hắn cực khổ ba năm qua cũng chỉ vì ba tháng sau đối mặt với lễ đại điển, chỉ có ở lễ đại điển hắn mới có thể dùng những điểm cống hiến mà mình vất vả kiếm được này đổi lấy một công pháp tu luyện huyền khí vô cùng trân quý, đó là trụ cột của Huyền Sĩ, cũng là thứ trọng yếu nhất. Ngược lại những thứ trước mắt so với Huyền khí tu luyện công pháp thì tất cả đều không đáng nhắc tới.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt của Diệp Bạch không kìm được, hiện ra vẻ buồn bã.
Nếu như… hiện tại mình là đệ tử nội tông thì chẳng cần phải vì công pháp, đan dược, thậm chí là một thanh Huyền Binh mà b, những thứ kia đều được chấp sự đường của gia tộc trực tiếp phát cho, hơn nữa phẩm chất rất tốt.
Nghe được lời nói của Diệp Bạch, lão giả khẽ giật mình, một lúc sau lão mới thở dài một tiếng, chán nản buông xuống: "Ai, cũng đúng, những thứ này tuy không tệ nhưng so với công pháp tu luyện Huyền Khí thì không sánh được, ngoại công dù sao cũng là ngoại công, chờ đến khi ngươi thực sự trở thành Huyền Sĩ thì những thứ này đều không dùng được, không cần phải lãng phí điểm cống hiến gia tộc nữa."
Nói xong, lão đưa tay lục lọi phía dưới một chút, lấy ra một cái hộp nhỏ, trong hộp chính là ba cây cỏ nhỏ màu trắng, đúng là Huyễn Tâm Thảo, thứ cỏ mà Diệp Bạch muốn.
Tuy không rõ tại sao Diệp Bạch mỗi lần đổi xong hết điểm cống hiến lại muốn mua ba cây Huyễn Tâm Thảo, nhưng thấy Diệp Bạch không nói thì lão cũng không tiện hỏi.
"Tốt lắm, đưa minh tạp đây, hôm nay ta cho ngươi thêm một điểm cống hiến nữa."
Diệp lão đưa cho Diệp Bạch cái hộp, Diệp Bạch nghe vậy bàn tay khẽ lấy ra một quả cầu lam sắc, lão giả đưa bàn tay trái ra, lượn khẽ một vòng, nhất thời những con số trong đó nhảy dựng lên, vốn chỉ là con số một trăm ba mươi ba, bây giờ đã biến thành ba trăm tám mươi lăm.
"Tốt lắm, những thứ ngươi mang về hôm nay có giá trị một trăm năm mươi lăm điểm cống hiến, khấu trừ ba cây Huyễn Tâm thảo này, ngươi còn lại một trăm năm mươi hai điểm cống hiến, điểm đã ghi trên minh tạp của ngươi."
"Đa tạ Diệp chưởng quầy." Nhìn những con số này, không hiểu sao thanh niên đó lại thở dài, bàn tay của hắn tiếp nhận tạp phiến màu lam hình lá phong, sau đó gói kĩ ba gốc Huyễn Tâm Thảo, nhét vào trong ngực, khom người chào lão giả rồi đi ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Diệp Bạch biến mất ở cửa tiệm, lão giả không khỏi thở dài một hơi lẩm bẩm nói: "Đáng tiếc, đứa nhỏ này nghị lực phi thường, tính tình kiên cường, nếu như có thể hưởng đãi ngộ giống như đệ tử nội tông thì tương lai chắc chắn sẽ trở thành một viên ngọc sáng. Chỉ trách ông trời không tốt, cho hắn tư chất tiên thiên bình thường, không thể trở thành đệ tử nội tông, ngay cả chọn một môn công pháp tu luyện Huyền Khí cũng phải dùng điểm cống hiến gia tộc để đổi. Nếu không, với nghị lực của nó, cho dù tư chất không tốt thì cũng chắc chắn không thua những đệ tử bình thường trong gia tộc. Thân phận một con người, có lúc làm người ta tuyệt vọng."
"Ba tháng sau, nếu như hắn vẫn không thể kiếm đủ năm trăm điểm, khi đó thì…."
Lời nói cuối cùng của lão giả chỉ còn lại tiếng thở dài.
"Đáng tiếc a…"
Thở dài một tiếng, lão giả liền quay về công việc của mình. Ở bên ngoài cửa tiệm, cước bộ của thanh niên bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về một ngôi mộ ở trong cửa tiệm, ngón tay của hắn nắm chặt lại, sau đó dứt khoát quay đầu, kiên quyết đi về phía trước.