Chương 3: Nhục Nhã Cực Hạn
Cùng với lời Mã Như Long, nhóm đầu gấu bên phía nhà họ Mã lao tới Diệp Hi Hòa! Tuy nhiên, không thấy Diệp Hi Hòa làm gì, chỉ phất tay nhẹ nhàng, cả mười mấy tên đầu gấu bay ngược trở lại, nổ tung máu thịt lẫn lộn! "Cái gì!" Cảnh tượng này khiến mọi người trố mắt ngạc nhiên. Vô số người không tin nổi nhìn Diệp Hi Hòa, hắn thật sự là ma sao? Giết người dễ dàng đến thế sao? Vẫy tay là có thể biến người thành tro bụi? Tô Điệp thấy vậy thì sợ hãi khôn xiết. Là hôn thê cũ của Diệp Hi Hòa, không ai hiểu được sự căm hận của hắn đối với cô ta hơn chính cô ta! Ba năm trước, Diệp Hi Hòa không còn đường sống, thật sự chỉ có thể cầu cứu cô ta để giữ mạng sống! Nhưng cô ta đã không do dự phản bội Diệp Hi Hòa, bí mật liên lạc với Mã Như Long trong nhóm truy sát và tàn nhẫn hại chết Diệp Hi Hòa! "Anh Mã, tên Diệp Hi Hòa này vẫn là người, anh nhìn kìa, hắn có bóng dưới chân mà. Sao hắn lại biến thành thế này rồi? Mau, mau bảo người nhà anh giế t chết hắn, không được để hắn lại gần nữa!!" Cô ta hoảng loạn nói với Mã Như Long. Mã Như Long cũng nhận ra Diệp Hi Hòa là người chứ không phải ma, chỉ không hiểu sao Diệp Hi Hòa như đổi thay hoàn toàn, ba năm trước thoát chết, không lẽ gặp được cơ duyên gì sao?! "Thiếu gia đừng lo, có Mã Bảo Quốc tôi đây, hắn không thể động vào dù chỉ là một sợi tóc của ngài!" Đột nhiên một tên tay sai thân cận nhà họ Mã lên tiếng! Ông tên Mã Bảo Quốc, luyện "Hồn Nguyên Hình Ý Thái Cực", một tay vung roi lực sáng chớp, đã đạt đến thành thục, là một trong những người hầu cận của nhà họ Mã! "Thằng oắt con, ba năm trước mày may mắn sống sót, là do phúc đức sâu dày thôi! Nhưng đêm nay mày không nên chạy tới đây tự sát! Mã Bảo Quốc tao sẽ đặt dấu chấm cho dòng họ Diệp!" Nói rồi, ông ta vung ngón tay nhanh như chớp, lao tới Diệp Hi Hòa! Diệp Hi Hòa nhận ra Mã Bảo Quốc. Ba năm trước, chính lão già này hăng hái ra mặt trước Mã Như Long, tự tay móc mắt của mình! Vì vậy, khi Mã Bảo Quốc lao tới, Diệp Hi Hòa tát bay cả hộp sọ ông ta, rồi ngón tay móc luôn đôi mắt của Mã Bảo Quốc. Là moi sống ra! Tức thì, Mã Bảo Quốc úp mặt xuống đất, chết không nhắm mắt! Toàn bộ hội trường kinh hoàng!! Không ai ngờ một trong những tay sai đắc lực của nhà họ Mã, Mã Bảo Quốc, lại bị Diệp Hi Hòa tiêu diệt ngay tức khắc! Hay là đã chủ quan không tránh kịp? "Diệp Hi Hòa!!!" Mã Như Long thấy vậy càng giận điên hơn! Phải biết Mã Bảo Quốc là võ giả 3 sao, ngay cả trong nhà họ Mã cũng là nhân vật không thể xem thường! Giờ gã ta cũng chắc chắn Diệp Hi Hòa thoát chết ba năm qua đã gặp được cơ duyên, thậm chí còn trở thành cao thủ! "Diệp Hi Hòa, không ngờ mày mệnh lớn có thể thoát chết, còn có chút phúc đức đấy. Nhưng với thực lực tầm thường đó mà cũng muốn đến đòi mạng tao và em Điệp, đúng là thằng điên mơ tưởng!" "Mã Phong Tử!!" "Dạ!!" Đột nhiên, phía nhà họ Mã lại có một người khí thế hùng hồn bước ra, khí chất không biết mạnh hơn Mã Bảo Quốc bao nhiêu lần! "Ông lên tiêu diệt hắn đi, nhớ lần này phải nhanh gọn, không được để lại hậu họa!" Mã Như Long gằn giọng! "Vâng!" Mã Phong Tử nghe lệnh, lắc lắc cổ, vặn vẹo đôi nắm đấm to bằng bát cơm, tiến về phía Diệp Hi Hòa. "Là… là Mã Phong Tử!! Ông ta là cao thủ số một được gia chủ nhà họ Mã bố trí bên cạnh Mã thiếu!" "Tên Mã Phong Tử này là võ giả 5 sao, nghe nói từng đập chết một con trâu cuồng chỉ bằng một cú tát!" "Ông ta giết người không chớp mắt, lại được Mã thiếu và gia chủ nhà họ Mã tín nhiệm, hiếm khi xuất thủ!" "Nói đến, sao gia chủ nhà họ Mã vẫn chưa đến? Dù sao đêm nay cũng là đám cưới con trai ông ấy mà..." "Anh không biết à? Đương nhiên gia chủ nhà họ Mã sẽ đến, nhưng chỉ là đi rước vị đại nhân kia thôi..." Nói xong, Mã Phong Tử đã chắn ngang đường, cười độc ác với Diệp Hi Hòa: "Thằng oắt con, nếu là tao, ba năm trước may mắn còn sống thì sẽ ẩn nấp đâu đó, chứ không nên xuất hiện! Mày nghĩ là trở về oai phong lẫm liệt lắm à? Đáng tiếc chỉ khiến dưới tay Mã Phong Tử tao có thêm một oan hồn!" Rầm! Nói xong, Diệp Hi Hòa tát nổ tung ông ta thành thịt máu lẫn lộn! Tốc độ quá nhanh, không một ai trong khách sạn kịp phản ứng! Ngay cả Mã Như Long cũng run lên, lần đầu tiên trong đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không thể hiểu nổi Diệp Hi Hòa! Rốt cuộc thằng oắt đó có thực lực gì? Không lẽ ba năm không gặp, đã thành võ đạo Tông sư rồi ư? Nhưng điều đó có vẻ quá vô lý, rõ ràng ba năm trước tên đó chỉ là tên mất nhà, không chút khả năng chống cự! Một tiếng "bộp" vang lên, khi Mã Như Long còn đang choáng váng thì Diệp Hi Hòa đã xuất hiện trên sân khấu! "Trời ơi!!!" Tô Điệp hoảng hốt đẩy mạnh Mã Như Long ra phía trước rồi lùi về sau! Mã Như Long nhìn rất rõ kẻ giết người Diệp Hi Hòa, cơ thể cũng hơi run lên, miệng méo xẹo cười khó coi hơn cả khi thấy cha chết: "Diệp… Diệp Hi Hòa, lâu quá không gặp!" "Đúng là lâu lắm rồi, ba năm qua, không lúc nào tao không nhớ đến mày." Diệp Hi Hòa cười khẩy, bóp ch3t Mã Như Long bây giờ chắc còn dễ hơn bóp ch3t con kiến. Nhưng hắn không muốn cho gã chết nhanh thế, cuối cùng sau ba năm hắn cũng có thể hành hạ gã thỏa thích mà. "Mã Như Long, tao nghe nói mày bị bệnh bất lực phải không? Tên đàn em của mày còn chạy lên Thiên Sơn tìm sâm tuyết, để giúp cậu lấy lại khí phách đàn ông à?" Diệp Hi Hòa chợt hỏi chế giễu. Mặt Mã Như Long tối sầm: "Mày… gặp Chu Bân rồi à?" "Tất nhiên, thằng đó đã xuống trước mày rồi, nhưng sớm muộn gì mày cũng sẽ xuống đoàn tụ với tên đó, nhưng trước đó..." Diệp Hi Hòa nói rồi chụp lấy vai Mã Như Long, tay có một mũi kim băng, nhẹ nhàng châm vào. "Mày định làm gì?!" Mã Như Long cảm thấy Diệp Hi Hòa không có ý tốt, nhưng không dám cựa quậy! "Không có gì, chỉ giúp mày hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng trước khi chết." Diệp Hi Hòa cười rồi rút tay lại. Ngay sau đó, Mã Như Long cảm thấy cơ thể bắt đầu nóng ran! Kinh mạch vốn bị tắc nghẽn ở vùng kín của gã bị một luồng lực vô hình xuyên thủng, khiến gã lập tức biến thành thú, phát huy hết khí lực tích trữ hai mươi mấy năm! "Chết tiệt, tao sắp nổ!" Mã Như Long cảm nhận được sự thay đổi của mình, dù không biết Diệp Hi Hòa làm thế nào, nhưng đôi mắt gã đỏ ngầu, đan điền như có lửa đốt cháy, lông tơ toàn thân dựng đứng, toát ra hơi nóng! Tiếp theo, gã tự xé toạc áo quần, đôi mắt thú vật liếc nhìn Tô Điệp, rồi lao thẳng tới! Tô Điệp hét lên sợ hãi, tránh sang một bên, Mã Như Long không bắt được cô ta, tức giận lao đến bắt người khác. Mọi người đều hoảng hốt trốn tránh, cuối cùng Mã Như Long nhìn xuống chân một người và gầm lên, lao tới con vật nhỏ ấy! Một người, một chó lao vào nhau trên sân khấu, không rõ ai chiếm thế thượng phong! Toàn bộ hội trường im phăng phắc! Quá đỗi nhức mắt!! Ngay sau đó, không rõ ai cười trước tiên, nhiều phụ nữ xấu hổ che mắt, nhưng lén hé ngón tay, háo hức theo dõi.