Chương 1
1.
Bảy ngày sau khi tôi chia tay Lục Viễn An, tin tức nhà họ Lục liên hôn với nhà họ Tống lan truyền khắp mạng.
Việc Lục Viễn An phát hành hai triệu album cho cô Tống - người vốn không phải một ca sĩ chuyên nghiệp đã trực tiếp gây chấn động lớn trong giới nghệ thuật.
Trong một thời gian dài, chủ đề thái tử gia Bắc Kinh chi một khoản tiền khổng lồ chỉ để làm người đẹp vui đã lan truyền khắp các ngõ ngách.
Ngay sau đó, hình ảnh hai người xứng đôi vừa lứa đứng cạnh nhau được các trang truyền thông lớn nhanh chóng tung ra.
Trong mắt tất cả mọi người, hai người họ chính là một cặp trời sinh.
Tôi cầm điện thoại lên, tin nhắn cuối cùng với Lục Viễn An dừng ở hai ngày trước.
【Tôi sắp đính hôn với Tống Linh Yên rồi. 】
【 Đàm Nghiên, tôi không cần cô nữa. 】
【Những gì cô không muốn, ngoài kia có rất nhiều người mơ ước. 】
Tim bỗng đau nhói, tôi lấy tay che lên ngực.
Nhìn qua khóe mắt, tôi thấy vài người phụ nữ đang cười nói vui vẻ tay trong tay bước qua.
"Cuối cùng thái tử gia Bắc Kinh cũng biết nhìn người rồi, cô nói sao hắn có thể không muốn tiểu thư nhà họ Tống mà đi chọn con bé điếc ấy chứ."
“Tôi thấy con trai yêu vào quả thực rất khó hiểu. "
"Ai đó cũng ảo tưởng quá rồi, sao có thể có kết quả gì chứ, Đàm Nghiên vẫn còn ngây thơ lắm.”
"Tôi không nghĩ cô ta ngây thơ đâu,có âm mưu cả đấy, chắc cô ta ảo tưởng rằng mình có thể trở thành bà Lục."
"Không phải cô ta bị bỏ rơi sao. Bị đá rồi, để xem sau này cô ta tiếp tục quậy phá kiểu gì."
Những lời chế giễu của bọn họ không dừng lại khi trông thấy tôi mà còn sôi nổi hơn, cứ như thể đã tìm thấy niềm vui mới.
2
Trong mắt mọi người, tên của tôi và Lục Viễn An thậm chí còn không đủ tư cách để đặt cạnh nhau, anh ấy là thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh, còn tôi chỉ là một nhạc sĩ không mấy nổi tiếng.
Chúng tôi sinh ra đã không giống nhau.
Mọi người đều cho rằng Lục Viễn An chỉ nhất thời có hứng thú với tôi, một người đã quen ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng sẽ muốn nếm thử mấy món dân dã, rẻ tiền.
Nhưng bất ngờ là Lục Viễn An đối xử với tôi rất tốt.
Anh chủ động theo đuổi tôi.
Biết tôi say mê âm nhạc.
Vào ngày đầu tiên anh ấy ở bên tôi, Lục Viễn An chỉ đơn giản là thuê màn hình lớn trong toàn thành phố phát đi phát lại các bài hát của tôi, đồng thời công khai mối quan hệ của chúng tôi trên Weibo.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, đầy vẻ kiêu ngạo của anh khó mà làm ngơ.
Ngày hôm sau, tên tôi nằm trong danh sách tìm kiếm nhiều nhất.
Nhờ cái tên Lục Viễn An, vài bài hát chưa đến trăm lượt nghe của tôi đã có hơn mười nghìn lượt bình luận chỉ trong một đêm.
Trong một thời gian ngắn, tin đồn đã lan rộng.
Mọi người nói rằng tôi lợi dụng Lục Viễn An.
Nhưng anh ấy làm như không có gì cả, thay vào đó giới thiệu tôi với tất cả bạn bè của anh trong một phòng bao riêng.
Tôi nhìn anh thân thiết với những người ăn mặc sang trọng đó, họ cùng tươi cười thoải mái.
Họ nói chuyện về những chủ đề mà tôi không hiểu, nói về những dự án hàng chục tỷ và uống loại rượu vang đỏ mà tôi có làm cả đời cũng không mua nổi một chai.
Tôi nghe không hiểu gì cả, chỉ có thể ngồi một bên im lặng bưng trà.
Một người phụ nữ xinh đẹp đi giày cao gót đứng dậy, cô ấy che miệng và mỉm cười bước đi. Ngay giây tiếp theo, tôi bị một bàn tay đẩy xuống đất.
Chiếc máy trợ thính treo trên tai dưới ngoại lực rơi xuống, thế giới của tôi chìm vào tĩnh lặng.
Nỗi sợ hãi kỳ lạ vây lấy tôi hết lớp này đến lớp khác.
Tôi hoảng loạn và mò mẫm trên mặt đất một cách vội vàng.
Lục Viễn An cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt anh thấp thoáng dưới ánh đèn hộp đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi môi anh mấp máy rồi lại nhanh chóng bị bóng tối bao phủ.
Cuối cùng, anh ấy cũng phát hiện ra có điều không ổn với tôi.
Nói đúng hơn là mọi người có mặt đều nhận thấy sự kỳ lạ của tôi.
Họ chỉ vào tai của Lục Viễn An.
Tình cờ có một tia sáng lướt qua bên cạnh người đó.
Tôi đọc rõ chuyển động môi của anh ta——
"Mày điên à? Sao lại yêu một con điếc chứ?"
Lúc này, một cảm giác tự ti khó tả bao trùm lấy tôi như một cơn bão, chỉ chực nhấn chìm.
Bảy ngày sau khi tôi chia tay Lục Viễn An, tin tức nhà họ Lục liên hôn với nhà họ Tống lan truyền khắp mạng.
Việc Lục Viễn An phát hành hai triệu album cho cô Tống - người vốn không phải một ca sĩ chuyên nghiệp đã trực tiếp gây chấn động lớn trong giới nghệ thuật.
Trong một thời gian dài, chủ đề thái tử gia Bắc Kinh chi một khoản tiền khổng lồ chỉ để làm người đẹp vui đã lan truyền khắp các ngõ ngách.
Ngay sau đó, hình ảnh hai người xứng đôi vừa lứa đứng cạnh nhau được các trang truyền thông lớn nhanh chóng tung ra.
Trong mắt tất cả mọi người, hai người họ chính là một cặp trời sinh.
Tôi cầm điện thoại lên, tin nhắn cuối cùng với Lục Viễn An dừng ở hai ngày trước.
【Tôi sắp đính hôn với Tống Linh Yên rồi. 】
【 Đàm Nghiên, tôi không cần cô nữa. 】
【Những gì cô không muốn, ngoài kia có rất nhiều người mơ ước. 】
Tim bỗng đau nhói, tôi lấy tay che lên ngực.
Nhìn qua khóe mắt, tôi thấy vài người phụ nữ đang cười nói vui vẻ tay trong tay bước qua.
"Cuối cùng thái tử gia Bắc Kinh cũng biết nhìn người rồi, cô nói sao hắn có thể không muốn tiểu thư nhà họ Tống mà đi chọn con bé điếc ấy chứ."
“Tôi thấy con trai yêu vào quả thực rất khó hiểu. "
"Ai đó cũng ảo tưởng quá rồi, sao có thể có kết quả gì chứ, Đàm Nghiên vẫn còn ngây thơ lắm.”
"Tôi không nghĩ cô ta ngây thơ đâu,có âm mưu cả đấy, chắc cô ta ảo tưởng rằng mình có thể trở thành bà Lục."
"Không phải cô ta bị bỏ rơi sao. Bị đá rồi, để xem sau này cô ta tiếp tục quậy phá kiểu gì."
Những lời chế giễu của bọn họ không dừng lại khi trông thấy tôi mà còn sôi nổi hơn, cứ như thể đã tìm thấy niềm vui mới.
2
Trong mắt mọi người, tên của tôi và Lục Viễn An thậm chí còn không đủ tư cách để đặt cạnh nhau, anh ấy là thái tử gia giới nhà giàu Bắc Kinh, còn tôi chỉ là một nhạc sĩ không mấy nổi tiếng.
Chúng tôi sinh ra đã không giống nhau.
Mọi người đều cho rằng Lục Viễn An chỉ nhất thời có hứng thú với tôi, một người đã quen ăn sơn hào hải vị, thỉnh thoảng sẽ muốn nếm thử mấy món dân dã, rẻ tiền.
Nhưng bất ngờ là Lục Viễn An đối xử với tôi rất tốt.
Anh chủ động theo đuổi tôi.
Biết tôi say mê âm nhạc.
Vào ngày đầu tiên anh ấy ở bên tôi, Lục Viễn An chỉ đơn giản là thuê màn hình lớn trong toàn thành phố phát đi phát lại các bài hát của tôi, đồng thời công khai mối quan hệ của chúng tôi trên Weibo.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, đầy vẻ kiêu ngạo của anh khó mà làm ngơ.
Ngày hôm sau, tên tôi nằm trong danh sách tìm kiếm nhiều nhất.
Nhờ cái tên Lục Viễn An, vài bài hát chưa đến trăm lượt nghe của tôi đã có hơn mười nghìn lượt bình luận chỉ trong một đêm.
Trong một thời gian ngắn, tin đồn đã lan rộng.
Mọi người nói rằng tôi lợi dụng Lục Viễn An.
Nhưng anh ấy làm như không có gì cả, thay vào đó giới thiệu tôi với tất cả bạn bè của anh trong một phòng bao riêng.
Tôi nhìn anh thân thiết với những người ăn mặc sang trọng đó, họ cùng tươi cười thoải mái.
Họ nói chuyện về những chủ đề mà tôi không hiểu, nói về những dự án hàng chục tỷ và uống loại rượu vang đỏ mà tôi có làm cả đời cũng không mua nổi một chai.
Tôi nghe không hiểu gì cả, chỉ có thể ngồi một bên im lặng bưng trà.
Một người phụ nữ xinh đẹp đi giày cao gót đứng dậy, cô ấy che miệng và mỉm cười bước đi. Ngay giây tiếp theo, tôi bị một bàn tay đẩy xuống đất.
Chiếc máy trợ thính treo trên tai dưới ngoại lực rơi xuống, thế giới của tôi chìm vào tĩnh lặng.
Nỗi sợ hãi kỳ lạ vây lấy tôi hết lớp này đến lớp khác.
Tôi hoảng loạn và mò mẫm trên mặt đất một cách vội vàng.
Lục Viễn An cúi đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”
Khuôn mặt anh thấp thoáng dưới ánh đèn hộp đêm, tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi môi anh mấp máy rồi lại nhanh chóng bị bóng tối bao phủ.
Cuối cùng, anh ấy cũng phát hiện ra có điều không ổn với tôi.
Nói đúng hơn là mọi người có mặt đều nhận thấy sự kỳ lạ của tôi.
Họ chỉ vào tai của Lục Viễn An.
Tình cờ có một tia sáng lướt qua bên cạnh người đó.
Tôi đọc rõ chuyển động môi của anh ta——
"Mày điên à? Sao lại yêu một con điếc chứ?"
Lúc này, một cảm giác tự ti khó tả bao trùm lấy tôi như một cơn bão, chỉ chực nhấn chìm.