Chương 20 : Trúc cơ hậu kì
>Hắn liếc nhìn mấy chậu hoa vài lần không hiểu tại sao càng nhìn càng thấy sai lầm khi mua chúng.
- Xem ra bệnh tình của cô hồi phục không tệ.
Nàng chỉ lạnh nhạt nhìn hắn một cái sao đó tiếp tục công việc của mình.
- Này lão tử đang nói chuyện với cô đó.
- Có chuyện gì sao?
- Hôm nay lão tử đã gặp được biểu muội gì đó của cô.
Ngọc Thanh nghe đến đây liền ngừng lại ánh mắt nhìn hắn bên trong ẩn chứa chút hi vọng.
- Người thật sự gặp nàng sao?
Lý Thiên Hành mỉm cười đi vào bên trong ngôi nhà.
- Đột nhiên lão tử cảm thấy khác nước không muốn nói chuyện nữa.
Nàng nghe hắn nói khẽ cắn môi đi đến rót cho hắn một ly nước.
- Nước của người.
- Đừng nói là lấy nước tưới mấy chậu cây kia cho ta đó chứ?
- Không muốn thì thôi.
Lý Thiên Hành vội cầm lấy li nước nốc một hơi cạn sạch.
- Không ngờ cô lại có thân thích với Bạch gia một trong tứ đại gia tộc của Vương thành, không biết lão tử có nên đòi thêm thù lao không nữa?
- Ta không có liên quan gì đến Bạch gia.
Vẻ mặt hắn tràn đầy khó hiểu nhìn nàng.
- Không lẽ Bạch Tiểu Linh kia không phải là tiểu thư Bạch gia?
- Nàng đúng là tiểu thư của Bạch gia.
- Nàng rõ ràng là biểu muội của cô nàng là người của Bạch gia đáng lý ra cô cũng có liên quan đến Bạch gia mới phải?
- Ta nói lần nữa ta với bạch gia không có quan hệ gì cả, ta họ Ngọc không phải họ Bạch.
Lý Thiên Hành thấy nàng nổi giận đành phải nhượng bộ.
- Được rồi không liên quan thì không liên quan.
Ngọc Thanh ngồi trên giường cố gắn áp chế tâm tình của mình sao đó quay sang Lý Thiên Hành.
- Hôm nay người đã nói gì với Tiểu Linh?
- Chỉ có lão tử gặp cô ta còn cô ta không có gặp được lão tử.
Hắn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng tiếp tục giải thích.
- Lão tử vừa định tiến lại thì bị người của Bạch gia ngăn lại, cô tưởng một người bình thường như lão tử muốn gặp tiểu thư đại gia tộc dễ lắm sao?
- Vậy bây giờ phải làm sao?
- Lão tử khác nước.
Nàng nhìn thái độ của hắn cho dù tâm tình lạnh nhạt đến đâu đi nữa cũng sẽ tức giận nhưng cuối cùng cũng đi lấy cho hắn một ly nước, Ngọc Thanh ngồi đối diện đặt ly nước lên bàn.
- Người đừng quá đáng.
- Hừ lão tử làm gì mà quá đáng? lão tử liều mạng cứu cô, lại chữa khỏi thương thế cho cô, bây giời lại tìm cách đưa cô về nhà, cô đã từng nói một tiếng đa tạ hay chưa? đúng là làm ơn mắc quán.
Ngọc Thanh nghe hắn nói nàng cũng cảm thấy bản thân quả thật không đúng nếu không có hắn mình không biết đã ra sao rồi.
- Ta xin lỗi.
- Lão tử cũng không hẹp hồi như vậy, nếu cô muốn biểu muội cô tin chỉ có hai cách một là cô đưa tín vật cho lão tử sao đó lão tử sẽ mang bán à không mang cho biểu muội cô, thứ hai là cô kể chuyện lúc nhỏ của nàng ta nhất là chuyện chỉ có hai người biết sao đó lão tử đi nói chuyện với nàng ta.
Nàng nghe hắn nói có chút ngẫn người suy nghĩ, trên người nàng hiện tại chỉ còn một miếng ngọc bội của mẫu thân tặng, nàng đã mang theo từ nhỏ đến lớn huống chi nó còn một ý nghĩa khác nàng không thể tặng cho người ngoài được, còn chuyện riêng của biểu muội làm sao có thể kể cho tên lưu manh trước mặt được.
- Không còn cách khác sao? hay là người đưa ta đến Bạch phủ như vậy không phải dễ dàng hơn sao?
Hắn nghe nàng nói liền khinh bỉ trong lòng một cái, nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì còn làm ăn được gì nữa.
- Chỉ sợ ta và cô chưa tới Bạch phủ thì bị bọn chúng bắt được rồi, với lại chúng ta còn không biết có phải là người bên trong Bạch phủ muốn đối phó với cô hay không.
Lý Thiên Hành không nở nhìn vẽ mặt khó sử của nàng hắn lấy ra một túi trữ vật cùng một bình đan dược.
- Bên trong bình đan dược này là nhị phẩm ích huyết đan có thể giúp cô cầm cự trong vòng ba tháng sao khi dùng có thể ăn một chút thức ăn không cần phải cắn thuốc để sống, bình đan dược này lão tử phải liều mạng, trãi qua cửu tử nhất sinh mới có thể lấy được cho nên sao này cô nhất định phải trả linh thạch cho lão tử, bên trong túi trữ vật là thức ăn lão tử đã chuẩn bị sẵn, đủ cho cô ăn mấy ngày, đúng rồi cô còn chưa trả hai viên linh thạch cho lão tử.
Ngọc Thanh nghe hắn nói liền lấy ra hai viên linh thạch.
- Đa tạ người.
- Không cần sao này dùng linh thạch trả cho lão tử là được.
Hắn cầm lấy hai viên linh thạch đưa lên mũi hít một hơi vẽ mặt tràn đầy thỏa mãng.
- Thật thơm a… hắc hắc lão tử đi đây.
- Ngươi… hạ lưu, vô sĩ, hỗn đản…
Ngọc Thanh nhìn hắn chạy ra khỏi căn nhà gỗ gương mặt nhợt nhạt khẽ ửng đỏ, nàng nhìn bình đan dược trên bàn không hiểu sao trong nội tâm lại có chút ấm áp, ngoại trừ mẫu thân và biểu muội hắn là người thứ ba mang lại cho nàng cảm giác kì lạ tràng đầy bình yên này.
Lý Thiên Hành tìm một chỗ cách đó vài ngàn dặm sao đó lấy ra 3 khối đổ thạch, có kinh nghiệm lần trước lần này hắn quyết định cắt ở bên trong giới chỉ, tử sắc linh khí bắt đầu thôn phệ khối đổ thạch thứ nhất sao khi lớp đá bên ngoài biến mất chỉ còn lại một viên lục sắc tinh thể trôi lơ lững trên không.
- Cực phẩm linh thạch mộc thuộc tính, không tệ, không tệ chỉ một viên này lão tử đã lấy lại được vốn.
Hắn nhìn viên lục sắc linh thạch trên tay vô cùng hài lòng nếu để viên linh thạch này bên dưới ngôi nhà gỗ sẽ làm cho cây ở đó phát triển nhanh hơn đến mấy lần. Tử sắc linh khí bắt đầu thôn phệ khối đổ thạch thứ hai, đột nhiên nhiệt đột xung quanh bắt đầu tăng lên liên tục.
- Hi vọng thứ này không phải là hỏa tâm.
Sao khi lớp đá cuối cùng biến mất bên trong tử sắc linh khí xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua vài lần nhận ra thứ này chính là linh hỏa có thể xem là chí bảo của luyện dược sư nhưng ngọn lửa trước mặt hắn vần còn chưa trưởng thành tuy nhiên nếu dùng để luyện chế tam phẩm đan dược thì không thành vấn đề.
- Đúng là bùa ngủ gặp chiếu manh, mèo mù vớt được cá ráng nhân phẩm lão tử ít nhất cũng thuộc hàng thượng phẩm mém chút tiếp cận cực phẩm.
Lý Thiên Hành ngoắt tay ngọn lửa lập tức hiện lên bên trên bàn tay của hắn nếu là bên ngoài chắc chắn hắn sẽ bị ngọn lửa này đốt thành tro bụi nhưng bên trong giới chỉ ý niệm của hắn bao phủ tất cả, trừ khi có thể phá bỏ giới chỉ nếu không sẽ bị hắn đập cho một trận nhừ tử.
- Tiểu tử người muốn tự nguyện thần phục hay solo với lão tử một trận, người muốn đánh kiểu gì giả chiến hay SM, muốn chơi tư thế gì lão tử đều chấp nhận.
Tiểu hỏa bị dâm khí trên người Lý Thiên Hành dọa, kích thước chỉ còn lại phân nữa lúc đầu, hắn mỉm cười hài lòng theo chỉ dẫn thần thư thu phục đóa hỏa diễm này, tử sắc linh khí bắt đầu thôn phệ khối đổ thạch cuối cùng hắn nhìn một cây phi đao đang lơ lửng trên không khẽ nhíu mày, thanh phi đao dài khoảng 7 phân lưỡi đao trong suốt, cán đao đen thẫm trong giống như một binh khí bình thường.
- Không lẽ còn có huyền cơ.
Hắn dùng thần thư quét qua một lần ánh mắt thoáng kinh ngạc, lưỡi đao không ngờ được làm từ thiên niên huyền băng thiên cấp tài liệu luyện khí, cán đao làm bằng ẩn thạch một loại kì thạch có thể che giấu linh lực được xem là chí bảo để chế tạo ám khí, tuy nhiên thanh phi đao này chưa trãi qua thiên kiếp tẩy lễ nên chưa thể xem là thiên cấp binh khí được.
- Hắc hắc thanh phi đao này lão tử thích.
Hắn khẽ vuốt thanh phi đao vài lần cảm giác mát lạnh truyền đến làm hắn ưa thích không muốn buôn tay, nếu như dùng thanh phi đao này phối hợp với ẩn thân thuật cùng với kinh nghiệm của hắn để đánh lén đúng là vô cùng hoàn hảo.
Lý Thiên Hành rời khỏi giới chỉ trở lại căn phòng của mình tiếp tục tu luyện ẩn thân thuật cùng xuyên tâm chỉ thỉnh thoảng lại vào bên trong thần đồ ngáp vài hơi, hai ngày sao hắn cảm thấy linh lực bên trong cơ thể đã tràn đầy có thể đột phá cảnh giới trúc cơ hậu kì.
Lý Thiên Hành lấy ra một viên cực phẩm linh thạch để cho tử sắc linh khí thôn phệ sao đó tiến vào bên trong cơ thể hắn, nữa canh giờ sao hắn mở mắt ra thở phào một hơi.
- Cuối cùng cũng đột phá thành công không uổng công lão tử miệt mày tu luyện hai ngày nay.
Lý Thiên Hành mang theo tâm trạng hưng phấn rời khỏi căn phòng đúng lúc gặp phải tên hắn không muốn gặp nhất.
- Lý Thiên Hành người đứng lại đó cho ta.
- Lý Mục huynh có chuyện gì sao?
Lý Thiên Hành vẽ mặt đầy kinh ngạc sao đó liền chuyển sang phẩn nộ.
- Lý huynh nói cho ta biết người bị ai đánh lão tử lập tức tìm bọn họ tính sổ.
- Hừ, còn không phải do huynh đệ người ban cho sao?
Hắn nghe Lý Mục nói ánh mắt liền trở nên mờ mịt vẻ mặt ngây thơ vô số tội xuất hiện.
- Lý Mục huynh người đang nói gì vậy? sao ta lại không hiểu?
Lý Mục nhìn bộ mặt của hắn chỉ muốn đấm cho vài cái.
- Tiểu nha đầu kia rõ ràng là nhị tiểu thư của Bạch gia người lại nói nàng chỉ có hai tỷ muội.
- Hiểu lầm chỉ là hiểu lầm.
- Người còn nói là hiểu lầm toàn bộ vết thương trên người của ta đều là do hiểu lầm của tên huynh đệ như người gây ra.
Lý Thiên Hành vừa nghe đến đây trên mặt liền mừng rỡ.
- Tất cả vết thương trên người huynh đều là do nàng gây ra sao?
- Người còn cười? không phải đều là do tiểu tử người ban ân sao?