Chương 37 : Viện trưởng tới
>Bạch Tiểu Linh nghe nàng kể mọi việc ánh mắt nữa tin nữa ngờ.
- Biểu tỷ lời tỷ nói là thật sao? Không phải là tỷ bị hắn uy hiếp nên mới nói như vậy đó chứ?
- Tiểu Linh nếu như hắn uy hiếp tỷ thì tỷ có thể đưa thứ đó cho hắn sao?
- Thanh tỷ chuyện này tỷ đã nói cho bá mẫu biết chưa?
Ngọc Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt ấm áp nhìn nam nhân ngồi trên giường.
- Vẫn chưa.
- Thanh tỷ, muội nghĩ tỷ nên nói cho bá mẫu biết dù sao người cũng có kinh nghiệm trong mấy chuyện này, tốt nhất là nên dẫn hắn đến để bá mẫu kiểm tra nếu không đủ tiêu chuẩn thì lập tức cắt đi, tránh để tiểu tử thúi này gây sự lung tung.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói liền nắm chặt lấy giới chỉ bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào bên trong, an toàn của tiểu đệ đệ là trên hết cho dù bị lộ bí mật cũng chẳng sao bất quá là bắt Ngọc Thanh vào bên trong sao đó cao bay xa chạy.
- Tiểu Linh chuyện này tỷ sẽ tự giải quyết muội yên tâm đi, thật ra chàng không xấu như muội nghĩ đâu.
Bạch Tiểu Linh nhìn vẻ mặt thân mật của hai người thì biết vị biểu tỷ này đã không cứu được liền tìm đối tượng còn lại.
- Lý Thiên Hành bổn tiểu thư cảnh cáo người nếu sao này người dám khi dễ biểu tỷ của ta cho dù người trốn đến đâu đi nữa bổn tiểu thư nhất định lôi ra cho bằng được sao đó bổn tiểu thư sẽ lột da cắt thịt ngươi, thứ nào dư ra bổn tiểu thư sẽ cắt trước.
Hắn nhìn gương mặt đe dọa không có chút sát khí của nha đầu trước mặt trong lòng có chút buồn cười, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ gật đầu.
- Bạch tiểu thư yên tâm chỉ cần tiểu nhân còn sống nhất định sẽ không để Ngọc Thanh tiểu thư gặp chuyện.
Tiểu Linh nhìn biểu hiện của hắn hài lòng quay sang nói với Ngọc Thanh.
- Thanh tỷ lúc nãy muội đã báo chuyện của hắn cho viện trưởng có lẽ ngài ấy đang trên đường tới, bây giờ tỷ nên tạm thời tránh mặt tránh mọi chuyện thêm rắc rối.
Lý Thiên Hành trong lòng tràng đầy kinh ngạc, thật không ngờ tiểu nha đầu này lại hiểu chuyện như vậy? hắn còn đang muốn báo cho lão viện trưởng kia để kiếm chút đỉnh không ngờ nha đầu này lại giúp hắn.
- Tiểu bạo nữ này không phải lúc nào cũng đáng ghét.
Ngọc Thanh có chút do dự cuối cùng cũng gật đầu dù sao nàng cũng không phải người ở học viện nếu bị người khác phát hiện cũng không hay cho lắm nhất là gặp phải BOSS.
Tiểu Linh thấy nàng gật đầu vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn.
- Thanh tỷ bây giờ chúng ta sẽ đi mua y phục trước sao đó lại đến vạn bảo các mua nữ trang được không?
- Ân.
Lý Thiên Hành nhìn hai nàng rời đi bây giờ hắn mới hiểu vì sao nha đầu kia lại đi báo với viện trưởng, hai người vừa đi được một lúc thì bên ngoài đã có người đến.
- Tiểu Lý ta vào được không?
Hắn lập tức nằm lên giường, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
- Viện trưởng mời vào.
Lãnh Ngạo Nhân tiến vào bên trong sao lưng lão còn có một mỹ nữ chính là Như Nguyệt lão sư.
- Như Nguyệt lão sư người cũng tới sao?
Lý Thiên Hành nhìn thấy nàng hai mắt liền sáng lên.
- Tiểu Lý ta nghe tiểu Linh nói người bị thương nên mới tới đây, giữ đường gặp phải viện trưởng nên cùng tới.
Hai người nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của hắn liền đoán được vết thương lần này không nhẹ, Lãnh Ngạo Nhân đi lại cạnh giường ánh mắt đánh giá vết thương trên người hắn, vẻ mặt khẽ biến đổi.
- Bọn người này hạ thủ cũng tàn nhẫn thật nếu tiểu tử người không phản ứng kịp thì vết thương này đã đi ngay tim.
Như Nguyệt đứng một bên khẽ gật đầu.
- Viện trưởng nói không sai, người ra tay đúng là vô cùng chuyên nghiệp, một kích chí mạng, tiểu Lý bây giờ người cảm thấy thế nào rồi?
- Đa tạ lão sư quan tâm mai mắn đồ nhi được người khác cứu giúp nên mới giữ được tính mạng.
Lãnh Ngạo nhân nghe hắn nói vẻ mặt trở nên âm trầm hẳn.
- Bọn người này lại dám ra tay với đệ tử hoàng gia học viện ngay tại bên trong Vương thành đúng là không xem chúng ta ra gì, tiểu Lý người có nhận ra bọn chúng không?
Lý Thiên Hành suy nghĩ một chút liền lắc đầu.
- Đồ nhi không nhìn thấy mặt bọn chúng lúc đó xung quanh tối đen với lại bọn chúng ra tay rất nhanh.
- Người yên tâm nghĩ ngơi đi chuyện này ta sẽ giúp người giải quyết, hoàng gia học viện không phải ai cũng có thể động vào.
Lãnh Ngạo Nhân nói xong liền nhớ ra một việc.
- Tiểu Lý hình như người chưa tới tàn binh các nhận binh khí đúng không?
- Đúng vậy.
- Được rồi lần này ta sẽ tặng cho người thêm một kiện binh khí xem như là thành ý của học viện dành cho người.
- Đa tạ viện trưởng.
- Người yên tâm nghĩ đi, ta còn có chuyện phải giải quyết nếu có gì thì đến gặp ta.
Lãnh Ngạo Nhân nói xong liền rời đi, trong phòng chỉ còn lại cô nam quả nữ.
- Tiểu Lý ta đã nghe Linh nhi nói về chuyện của người, tuy ta không chắc là có phải bọn chúng làm hay không nhưng nếu thật sự là bọn chúng ta sẽ giúp người đòi lại công đạo.
- Như Nguyệt lão sư có thể cho ta biết người muốn bắt Ngọc Thanh là ai không?
- Người rất muốn biết sao?
Lý Thiên Hành gật đầu khóe miệng mỉm cười nói.
- Lão sư yên tâm đồ nhi không dạy dột đi tìm bọn chúng đâu, chỉ là đồ nhi muốn biết để có sự chuẩn bị đề phòng mà thôi.
- Vậy sao này người hãy tránh xa Triệu gia là được.
Nàng nói xong lấy ra một bình đang dược đặc trên bàn.
- Người cố gắn dưỡng thương sao khi hồi phục phải tới đan phòng nghe ta giảng bài hiểu không? Ta nghe tiểu Linh nói người rất thường xuyên trốn học.
- Vâng, đồ nhi biết.
Như Nguyệt nhìn bộ dạng sợ hãy của hắn mỉm cười một cái rồi rời đi để lại tên nào đó đang ngơ ngác nằm trên giường.
- Lần này tử sắc huynh đệ tại sao lại không có báo động? không lẽ nàng không có sử dụng mị thuật sao?
Lý Thiên Hành nhớ lại nụ cười hòa ái lúc nãy của nàng quả thật làm cho người khác tan chảy, cảm giác gần gũi bình yên đến kì lạ.
- Nữ nhân càng xinh đẹp lại càng không đơn giản.
Hắn ngồi trên giường bắt đầu suy nghĩ chuyện tối qua, mặt dù trong lúc nguy hiểm nhất hắn có thể trốn vào bên trong thần đồ hoặc giới chỉ nhưng cũng cần phải có thời gian, tối đêm qua nếu như hắn không phản ứng kịp thì đã bị ba mũi tên kia xuyên qua tim đến lúc đó cho dù có muốn tiến vào bên trong giới chỉ cũng không kịp.
- Xem ra lão tử cần phải tìm một kiện bảo giáp phòng thân.
Đột nhiên hắn nghĩ đến cái mai rùa lúc trước lập tức lấy ra xem thử, Lý Thiên Hành nhìn cái mai rùa trên tay thứ này ít nhất là địa cấp binh khí, chỉ có binh khí đạt đến địa cấp thì mới có thể biến to nhỏ tùy thích được, hắn truyền một tia linh lực vào bên trong mai rùa vẫn nằm im không phản ứng, Lý Thiên Hành lại tiếp tục truyền linh lực vào đến khi tiêu hao 9 phần linh lực bên trong cơ thể hắn chiếc mai rùa đột nhiên biến lớn che chắn trước mặt hắn.
- Chỉ có như thế này thôi sao?
Chiếc mai rùa này không khác gì một tấm khiên, chỉ có thể dùng để chiến đấu, xem ra hắn phải đi tàn binh các một chuyến, Lý Thiên Hành viết một mãnh giấy để lại trong phòng sao đó thay một bộ y phục rời đi, hắn vừa ra khỏi phòng liền nhớ tới tên Lý Mục, hướng phòng bên cạnh đi tới.
- Lý Mục, người có bên trong không?
- Có chuyện gì sao?
Lý Mục mở cửa nhìn thấy Lý Thiên Hành sắc mặt có chút ngạc nhiên.
- Lý huynh tìm ta có chuyện gì sao?
- Ta muốn đi tàn binh các nên rủ người đi cùng.
- Là chuyện này sao? Tiếc quá lúc trước ta đã chọn binh khí rồi giờ đến đó cũng không có gì để làm.
- Vậy sao? Vậy thì ta đi một mình vậy.
- Mục ca ca… sao huynh đi lâu vậy?
Lý Thiên Hành vừa định rời đi liền nghe một giọng nữ nhân vang lên bộ dạng như làm nũng chút nữa làm hắn toàn thân nổi gia gà.
- Thiên Hành huynh đệ ta có chuyện gấp, lần sao gặp lại.
Lý Mục nói xong liền đóng cửa lại, Lý Thiên Hành nhìn thấy bộ dạng của hắn thầm mắng tên này có sắc quên bạn sao đó hướng tàn binh các đi đến.
Bên trong Triệu gia Triệu Lâm đang nghe thuộc hạ hắn báo cáo lại, bên cạnh còn có một người chính là đại ca của hắn Triệu Kiệt.
- Không ngờ tên đó mạng lớn thật ngay cả hủ huyết độc cũng giết không chết.
Triệu Kiệt nghe thủ hạ bẩm báo sắc mặt có chút âm trầm.
- Hủ huyết độc không phải là loại độc bình thường nếu không có đan dược giải độc trừ khi nguyên anh cường giả ra tay nếu không tiểu tử đó chắc chắn phải chết.
- Ca ca ý huynh nói sao lưng tên tiểu tử đó có cường giả?
Triệu Kiệt khẽ gật đầu sao đó quay sang nhìn Triệu Lâm.
- Tạm thời người đừng đụng vào hắn để ta điều tra rõ lai lịch tên này sao đó sẽ tìm cách đối phó.
Hai người đang nói chuyện đột nhiên bên ngoài có một tên áo đen tiến vào.
- Thiếu chủ người của hoàng tộc lại đến.
- Bọn chúng đến làm gì?
- Thuộc hạ nghe nói là vì chuyện một tên học đồ bên trong hoàng gia học viện bị ám sát.