Chương : 13
Đám người từ trên không trung hạ xuống đất. Đứng ở chính giữa là Không Kiến Chân Nhân, người này thoạt nhìn là trung niên, nhưng tu vi Linh Anh trung kỳ, phía sau hắn là hai hộ pháp Vương Hồng và Triệu Văn Thái, đều ở đẳng cấp Linh Anh sơ kỳ.cuối cùng là ba vị trưởng lão, cũng là tu vi Linh Anh, sau đó mới đến đám đệ tử.
Bạch Hàn Phong nhìn về phía đó mà thầm ước:
“Không biết bao giờ cảnh giới của ta mới đến đó a”
Bên phía Thiên Vân Môn, lão bà áo xanh mỉm cười, cùng với các điện chủ, trưởng lão nghênh đón:
“Từ huynh đến thăm tông môn của ta., khiến lão nương lấy làm vinh hạch”
“Ha ha ha, Ngô sư muội vẫn mạnh giỏi, chúc sư muội sớm tiến cấp Linh Anh hậu kỳ, đứng vào hàng ngũ đại tu sĩ”
Không kiến chân nhân cười ha hả đáp lời. Trong khi hai người đang khách khí nói chuyện thì, đám trưởng lão hộ pháp cũng đang ôn lại chuyện xưa. Lúc này Bạch Hàn Phong mới vỡ lẽ ra, việc đăng môn bái phòng này là thường kỳ, có thể vì có loại phù mới, có thể vì luận bàn một chút về phù đạo. quả nhiên nói chuyện được một lát thì Không Kiến Chân Nhân nói:
“Ngô sư muội, hôm nay ta đến chính là muốn cho đám đệ tỏ của ta luận bàn một chút, để tích lũy kinh nghiệm, chắc hẳn muội không phản đối”
Lão bà áo xanh trả lời:
“Tốt lắm, đám đệ tử của Thiên Vân Môn từ lâu cũng đã mắt cao hơn trán, hôm nay cũng là một cơ hội tốt để cho chúng biết, thiên ngoại hữu thiên”
Nghe vậy Không Kiến Chân Nhân mỉm cười lão chắp tay vái lão bà họ Ngô kia rồi nói.
“Trước khi trận luận bàn bắt đầu, ta có một thứ muốn cho muội xem”
Lão bà họ ngô mở to mắt, chắc hẳn đây mới là Nguyên nhân mà lão này đến. Quả nhiên lão này từ trong người lấy ra một lá phù giơ lên:
“ Nhiều năm qua, bổn tọa bế quan tu luyện theo đuổi phù đạo, trải gần một trăm năm nghiên cứu đã sáng tạo ra một con đường mới cho chế phù sư, “
Lão nhìn tấm phù lư lửng trước mắt rồi nói:
“Trước kia, chúng ta chủ yếu luyện chế phù hoặc là để phòng ngự, hoặc là để công kích, hoặc là phong ấn. thế nhưng bổn tọa lại chọn con đường khác, đó chính là dùng pháp nhập đạo, sáng tạo ra tấm Pháp Phù này, loại phù triện này ngoài công năng bình thường của một tấm phù ra, nó còn có thể khắc lên người địch nhân pháp của người thi triển, dấu vết đó sẽ đi theo cả đời, từng bước từng bước phá hủy đạo tâm của người đó. “
Lão nói một hồi rồi đẩy là phù lên không trung, đoạn lại nói tiếp:
“Lá pháp phù này, dùng thiên hỏa tinh để khắc nên, uy lực thiên cấp, hôm nay bổn tọa đến đây chính là muốn mời, Ngô Chưởng môn ấn chứng”
Nghe xong những lời này mặt Ngô Ỷ Lợi đanh lại, bà đã nhận ra tên này muốn làm gì, hắn muốn nhân cơ hội này để hạ gục bà, vươn lên chiếm lấy chỗ thứ nhất của Thiên Vân môn, Hôm nay bà nhận lời thì còn có đường thắng, chứ nếu từ chối thì xem như đã mặc nhiên thừa nhận Pháp phù của Không kiến mạnh hơn phù lục của Thiên Vân môn, thân là người kế thừa tông phái bà không thể để nó hủy trên tay bà như vậy được,.
Ngô Ỷ Lợi nhìn Không kiến chân nhân rồi nói:
“Không mấy khi Từ huynh ngộ ra được một con đường mới, tiểu muội xin được phụng bồi’”
Không kiến chân nhân nghe vậy thì mỉm cười:
“Xin chỉ giáo”
Vừa dứt lời lão đã chỉ tay vào lá bùa, hô lên một tiếng, lá bùa này, lập tức phát sáng lấp lánh, linh lực mà nó phát ra, khiến mặt đất rung chuyển. là bùa quay tít một vòng rồi hướng Ngô Ỷ Lợi phóng tới, một luồng chân hỏa theo đó vọt ra. Ngô Ỷ Lợi thấy vậy thì cũng vung tay lên, không hổ là chưởng môn của một môn phái, tay Ngô Ỷ Lợi vừa vung ra một tấm phù cũng theo đó bay ra. Cái này không ngờ chính là ảo ảnh phù, nhưng cái mà Bạch Hàn Phong luyện khi trước, nếu so với cái này thì xách dép cũng không đáng, tấm ảo ảnh phù này vừa ném ra thì xung quanh Ngô Ỷ Lợi, cuống phong lập tức hiện diện, chỗ đó xuất hiện một lúc tám ngô ỷ lợi giống nhau như đúc. Từ chân khí cho đến vẻ ngoài đều không thể phân biệt được, cùng lúc này từ đâu không thấy một lá phù thứ hai vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu Không Kiến, một tiếng quát vang lên:
“Định”
Thế nhưng hào quang chưa kịp sáng lên thì Không kiến đã thoát được, lão vung tay lên, luồng hỏa diễm của pháp phù nhanh chóng tiêu hủy hoàn toàn hai lá phù kia, cảnh vật xung quanh lại trở về như cũ.
Không kiến chân nhân thấy cảnh này thì mỉm cười
“Pháp phù này còn hai lần phát động nữa, mời Ngô muội chỉ giáo”
Lão lại chỉ tay niệm chú, chỉ thấy liệt hỏa tuôn ra từ pháp phù mỗi lúc một nhiều, ẩn ẩn còn có cả linh lực. Ngô Ỷ Lợi nhanh chóng lăng không bay lên không trung. Từ hai tay của bà xuất hiện một lúc bốn tấm phù, tất cả đều phát ra tử quang, đây là bốn tấm Kiếm phù cực mạnh,
Ngồi phía bên kia,Bạch Hàn Phong lần đầu tiên được nhìn thấy hai cao thủ dùng phù triện đấu pháp, khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt, qua lần này hắn học được rất nhiều điều, hắn còn đang muốn học thêm nữa thì bỗng nhiên Túi Trữ vật của hắn động đậy:
“Cái gì”
Hắn đưa mắt vào dò xét, xém chút nữa thì há hốc mồm, bởi vì cái vật đang động đậy này không ngờ là vật mà hắn đã quên mất là mình có nó, chiếc lệnh bài mà hắn lấy từ Tinh hà môn, được hắn coi như kỷ vật của môn phái.
Lúc này chiếc lệnh bài đang không ngừng sáng lấp lánh và như muốn thoát ra ngoài. Bạch Hàn Phong kinh sợ, hắn hiểu điều này đến từ đâu, chắc hắn cái lệnh bài này đã nhìn thấy hỏa diễm từ tấm pháp phù, nó thích thôn phệ hỏa diễm, với hỏa diễm tinh thuần thế kia bảo sao nó không động lòng cho được.
“Đừng, đừng, xin lệnh bài lão huynh đừng bay ra”
Bạch Hàn Phong vô cùng hoảng hốt, nếu hôm nay cái lệnh bài này mà bay ra, thì quãng thời gian làm đệ tử Thiên Vân môn của hắn sẽ kết thúc mà rất có thể còn nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ngàn vạn lần không thể cho nó thoát ra được, thế nhưng Bạch Hàn Phong cũng không biết làm thế nào, tấm lệnh bài ngày càng rung lắc dữ dội hơn. Hắn sắp không giữ nổi túi trữ vật.
Trong lúc đó, trên quảng trường, Ngô Ỷ Lợi và Không Kiến đã đấu pháp đến thời điểm tối hậu, lúc này trên đầu Không kiến lơ lửng tấm pháp phù, được khắc bằng thiên hỏa tinh. Còn phía bên kia sau lưng Ngô Ỷ Lợi là bốn tấm kiếm phù đang không ngớt phát sáng lấp lánh. Không kiến cười nói, giọng nói mang đậm chiến thắng:
“Đây là đòn cuối cùng, sư muội cẩn thận, sau đòn này thứ hạng của chúng ta lại phải thay đổi rồi”
“Đến đây đi”
Không kiến nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở mắt ra, lão cắn lưỡi phun lên lá phù của lão, nó đón dòng máu huyết và to ra gấp đôi, lúc này tay lão kết thủ ấn và nói:
“Bạo”
Tức thì với một sức mạnh không tưởng tấm phù vỡ ra, từ trong đó, thiên hỏa lao ra. sức nóng khủng khiếp của nó khiến cho mặt đá xanh dưới quảng trường tan chảy. Cũng vào đúng lúc này, Hỏa thần lệnh đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Bạch Hàn Phong, bằng một cách nào đó nó khiến cho Dị hỏa lao về phía bên này trước anh mắt kinh ngạc và sợ hãi của tất cả mọi người:
“Điều này”
Không Kiến chân nhân vô cùng khiếp sợ, Thiên Hỏa Tinh này lão đã phí sức chín trâu hai hổ mới có thể ép được nó vào tấm phù này, bản thân lão cũng khó mà đối phó, đến ngay như Ngô Ỷ Lợi chống đỡ còn khó khăn, lão tính dùng tấm phù này để nâng cao địa vị tông phái, vượt qua Thiên vân môn để trở thanh môn phái chế phù mạnh nhất vùng biển này. Vậy mà một tên đệ tử nhìn qua không có gì nổi bật lại có thể hút dị hỏa về phía đó, thực làm lão tức chết mà. Lão quát lớn:
“Tên kia ngươi làm gì vậy”
Bạch Hàn Phong không kịp đáp lời lão, thì dị hỏa đã bị nuốt sạch, cùng lúc đó, một thông đạo đột ngột mở ra sau lưng Bạch Hàn Phong, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi biến mất.
……………….
Sự việc xảy ra tại Thiên Vân Môn chả mấy chốc truyền khắp tây hải, ai ai cũng biết chuyện tấm pháp phù của Không kiến chân nhân bị một tên Linh Sỹ trung kỳ phá giải, thậm chí hắn còn trốn mất trước mắt rất nhiều cao thủ Linh Anh kỳ, chuyện này khiến cho Không Kiến chân nhân trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, pháp phù của lão vừa mới khai sinh đã lâm vào nguy cơ chết yểu.
Còn ở Thiên vân môn thì coi Bạch Hàn Phong như một anh hùng, đã giữ vững thứ hạng của môn phái, chỉ thương cho Lý Linh Nhi và Kim Tương Ngọc, sau khi khóc cạn nước mắt thì ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào tu luyện., rất nhiều đệ tử để ý đến nhưng hai nàng đều cự tuyệt.
………….
Bạch Hàn Phong tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi vô cùng kỳ lạ, nơi đây là một vùng đất rộng lớn, trên bầu trời toàn là một màu đỏ như máu, phía xa xa là vô số đền đài lầu gác, nhưng đều đã sụp đổ, chỉ từ nền móng mà biết được nơi đây đã từng huy hoàng thế nào. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh rồi chợt giật mình, cách hắn không xa trên một tảng đá có một cái hư ảnh đang ngồi đó, trước mắt hắn là tấm lệnh bài đang bay lơ lửng, Hư ảnh này ngồi trên đống đổ nát kia, tay chống cằm như đang suy tư điều gì. Mắt nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, trên ngực hắn còn có nguyên một lỗ thủng lớn, Bạch Hàn Phong đoán chắc hắn vì thế mà mất mạng, bất chợt hư ảnh kia mỉm cười. Khóe miệng của Bạch Hàn Phong không nén nổi bắt đầu run run, cảnh tượng này thật đúng là ma quái.
Lại một lát sau, Hư ảnh nhìn về phía Bạch Hàn Phong, trong đầu hắn chợt vang lên một âm thanh vô cùng tang thương:
“Lại đây”
Bạch Hàn Phong nhìn về phía đó mà thầm ước:
“Không biết bao giờ cảnh giới của ta mới đến đó a”
Bên phía Thiên Vân Môn, lão bà áo xanh mỉm cười, cùng với các điện chủ, trưởng lão nghênh đón:
“Từ huynh đến thăm tông môn của ta., khiến lão nương lấy làm vinh hạch”
“Ha ha ha, Ngô sư muội vẫn mạnh giỏi, chúc sư muội sớm tiến cấp Linh Anh hậu kỳ, đứng vào hàng ngũ đại tu sĩ”
Không kiến chân nhân cười ha hả đáp lời. Trong khi hai người đang khách khí nói chuyện thì, đám trưởng lão hộ pháp cũng đang ôn lại chuyện xưa. Lúc này Bạch Hàn Phong mới vỡ lẽ ra, việc đăng môn bái phòng này là thường kỳ, có thể vì có loại phù mới, có thể vì luận bàn một chút về phù đạo. quả nhiên nói chuyện được một lát thì Không Kiến Chân Nhân nói:
“Ngô sư muội, hôm nay ta đến chính là muốn cho đám đệ tỏ của ta luận bàn một chút, để tích lũy kinh nghiệm, chắc hẳn muội không phản đối”
Lão bà áo xanh trả lời:
“Tốt lắm, đám đệ tử của Thiên Vân Môn từ lâu cũng đã mắt cao hơn trán, hôm nay cũng là một cơ hội tốt để cho chúng biết, thiên ngoại hữu thiên”
Nghe vậy Không Kiến Chân Nhân mỉm cười lão chắp tay vái lão bà họ Ngô kia rồi nói.
“Trước khi trận luận bàn bắt đầu, ta có một thứ muốn cho muội xem”
Lão bà họ ngô mở to mắt, chắc hẳn đây mới là Nguyên nhân mà lão này đến. Quả nhiên lão này từ trong người lấy ra một lá phù giơ lên:
“ Nhiều năm qua, bổn tọa bế quan tu luyện theo đuổi phù đạo, trải gần một trăm năm nghiên cứu đã sáng tạo ra một con đường mới cho chế phù sư, “
Lão nhìn tấm phù lư lửng trước mắt rồi nói:
“Trước kia, chúng ta chủ yếu luyện chế phù hoặc là để phòng ngự, hoặc là để công kích, hoặc là phong ấn. thế nhưng bổn tọa lại chọn con đường khác, đó chính là dùng pháp nhập đạo, sáng tạo ra tấm Pháp Phù này, loại phù triện này ngoài công năng bình thường của một tấm phù ra, nó còn có thể khắc lên người địch nhân pháp của người thi triển, dấu vết đó sẽ đi theo cả đời, từng bước từng bước phá hủy đạo tâm của người đó. “
Lão nói một hồi rồi đẩy là phù lên không trung, đoạn lại nói tiếp:
“Lá pháp phù này, dùng thiên hỏa tinh để khắc nên, uy lực thiên cấp, hôm nay bổn tọa đến đây chính là muốn mời, Ngô Chưởng môn ấn chứng”
Nghe xong những lời này mặt Ngô Ỷ Lợi đanh lại, bà đã nhận ra tên này muốn làm gì, hắn muốn nhân cơ hội này để hạ gục bà, vươn lên chiếm lấy chỗ thứ nhất của Thiên Vân môn, Hôm nay bà nhận lời thì còn có đường thắng, chứ nếu từ chối thì xem như đã mặc nhiên thừa nhận Pháp phù của Không kiến mạnh hơn phù lục của Thiên Vân môn, thân là người kế thừa tông phái bà không thể để nó hủy trên tay bà như vậy được,.
Ngô Ỷ Lợi nhìn Không kiến chân nhân rồi nói:
“Không mấy khi Từ huynh ngộ ra được một con đường mới, tiểu muội xin được phụng bồi’”
Không kiến chân nhân nghe vậy thì mỉm cười:
“Xin chỉ giáo”
Vừa dứt lời lão đã chỉ tay vào lá bùa, hô lên một tiếng, lá bùa này, lập tức phát sáng lấp lánh, linh lực mà nó phát ra, khiến mặt đất rung chuyển. là bùa quay tít một vòng rồi hướng Ngô Ỷ Lợi phóng tới, một luồng chân hỏa theo đó vọt ra. Ngô Ỷ Lợi thấy vậy thì cũng vung tay lên, không hổ là chưởng môn của một môn phái, tay Ngô Ỷ Lợi vừa vung ra một tấm phù cũng theo đó bay ra. Cái này không ngờ chính là ảo ảnh phù, nhưng cái mà Bạch Hàn Phong luyện khi trước, nếu so với cái này thì xách dép cũng không đáng, tấm ảo ảnh phù này vừa ném ra thì xung quanh Ngô Ỷ Lợi, cuống phong lập tức hiện diện, chỗ đó xuất hiện một lúc tám ngô ỷ lợi giống nhau như đúc. Từ chân khí cho đến vẻ ngoài đều không thể phân biệt được, cùng lúc này từ đâu không thấy một lá phù thứ hai vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu Không Kiến, một tiếng quát vang lên:
“Định”
Thế nhưng hào quang chưa kịp sáng lên thì Không kiến đã thoát được, lão vung tay lên, luồng hỏa diễm của pháp phù nhanh chóng tiêu hủy hoàn toàn hai lá phù kia, cảnh vật xung quanh lại trở về như cũ.
Không kiến chân nhân thấy cảnh này thì mỉm cười
“Pháp phù này còn hai lần phát động nữa, mời Ngô muội chỉ giáo”
Lão lại chỉ tay niệm chú, chỉ thấy liệt hỏa tuôn ra từ pháp phù mỗi lúc một nhiều, ẩn ẩn còn có cả linh lực. Ngô Ỷ Lợi nhanh chóng lăng không bay lên không trung. Từ hai tay của bà xuất hiện một lúc bốn tấm phù, tất cả đều phát ra tử quang, đây là bốn tấm Kiếm phù cực mạnh,
Ngồi phía bên kia,Bạch Hàn Phong lần đầu tiên được nhìn thấy hai cao thủ dùng phù triện đấu pháp, khiến cho hắn được mở rộng tầm mắt, qua lần này hắn học được rất nhiều điều, hắn còn đang muốn học thêm nữa thì bỗng nhiên Túi Trữ vật của hắn động đậy:
“Cái gì”
Hắn đưa mắt vào dò xét, xém chút nữa thì há hốc mồm, bởi vì cái vật đang động đậy này không ngờ là vật mà hắn đã quên mất là mình có nó, chiếc lệnh bài mà hắn lấy từ Tinh hà môn, được hắn coi như kỷ vật của môn phái.
Lúc này chiếc lệnh bài đang không ngừng sáng lấp lánh và như muốn thoát ra ngoài. Bạch Hàn Phong kinh sợ, hắn hiểu điều này đến từ đâu, chắc hắn cái lệnh bài này đã nhìn thấy hỏa diễm từ tấm pháp phù, nó thích thôn phệ hỏa diễm, với hỏa diễm tinh thuần thế kia bảo sao nó không động lòng cho được.
“Đừng, đừng, xin lệnh bài lão huynh đừng bay ra”
Bạch Hàn Phong vô cùng hoảng hốt, nếu hôm nay cái lệnh bài này mà bay ra, thì quãng thời gian làm đệ tử Thiên Vân môn của hắn sẽ kết thúc mà rất có thể còn nguy hiểm đến tính mạng, cho nên ngàn vạn lần không thể cho nó thoát ra được, thế nhưng Bạch Hàn Phong cũng không biết làm thế nào, tấm lệnh bài ngày càng rung lắc dữ dội hơn. Hắn sắp không giữ nổi túi trữ vật.
Trong lúc đó, trên quảng trường, Ngô Ỷ Lợi và Không Kiến đã đấu pháp đến thời điểm tối hậu, lúc này trên đầu Không kiến lơ lửng tấm pháp phù, được khắc bằng thiên hỏa tinh. Còn phía bên kia sau lưng Ngô Ỷ Lợi là bốn tấm kiếm phù đang không ngớt phát sáng lấp lánh. Không kiến cười nói, giọng nói mang đậm chiến thắng:
“Đây là đòn cuối cùng, sư muội cẩn thận, sau đòn này thứ hạng của chúng ta lại phải thay đổi rồi”
“Đến đây đi”
Không kiến nhắm mắt lại rồi nhanh chóng mở mắt ra, lão cắn lưỡi phun lên lá phù của lão, nó đón dòng máu huyết và to ra gấp đôi, lúc này tay lão kết thủ ấn và nói:
“Bạo”
Tức thì với một sức mạnh không tưởng tấm phù vỡ ra, từ trong đó, thiên hỏa lao ra. sức nóng khủng khiếp của nó khiến cho mặt đá xanh dưới quảng trường tan chảy. Cũng vào đúng lúc này, Hỏa thần lệnh đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Bạch Hàn Phong, bằng một cách nào đó nó khiến cho Dị hỏa lao về phía bên này trước anh mắt kinh ngạc và sợ hãi của tất cả mọi người:
“Điều này”
Không Kiến chân nhân vô cùng khiếp sợ, Thiên Hỏa Tinh này lão đã phí sức chín trâu hai hổ mới có thể ép được nó vào tấm phù này, bản thân lão cũng khó mà đối phó, đến ngay như Ngô Ỷ Lợi chống đỡ còn khó khăn, lão tính dùng tấm phù này để nâng cao địa vị tông phái, vượt qua Thiên vân môn để trở thanh môn phái chế phù mạnh nhất vùng biển này. Vậy mà một tên đệ tử nhìn qua không có gì nổi bật lại có thể hút dị hỏa về phía đó, thực làm lão tức chết mà. Lão quát lớn:
“Tên kia ngươi làm gì vậy”
Bạch Hàn Phong không kịp đáp lời lão, thì dị hỏa đã bị nuốt sạch, cùng lúc đó, một thông đạo đột ngột mở ra sau lưng Bạch Hàn Phong, hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi biến mất.
……………….
Sự việc xảy ra tại Thiên Vân Môn chả mấy chốc truyền khắp tây hải, ai ai cũng biết chuyện tấm pháp phù của Không kiến chân nhân bị một tên Linh Sỹ trung kỳ phá giải, thậm chí hắn còn trốn mất trước mắt rất nhiều cao thủ Linh Anh kỳ, chuyện này khiến cho Không Kiến chân nhân trộm gà không được mà còn mất nắm gạo, pháp phù của lão vừa mới khai sinh đã lâm vào nguy cơ chết yểu.
Còn ở Thiên vân môn thì coi Bạch Hàn Phong như một anh hùng, đã giữ vững thứ hạng của môn phái, chỉ thương cho Lý Linh Nhi và Kim Tương Ngọc, sau khi khóc cạn nước mắt thì ngày ngày chỉ biết vùi đầu vào tu luyện., rất nhiều đệ tử để ý đến nhưng hai nàng đều cự tuyệt.
………….
Bạch Hàn Phong tỉnh dậy thấy mình đang ở một nơi vô cùng kỳ lạ, nơi đây là một vùng đất rộng lớn, trên bầu trời toàn là một màu đỏ như máu, phía xa xa là vô số đền đài lầu gác, nhưng đều đã sụp đổ, chỉ từ nền móng mà biết được nơi đây đã từng huy hoàng thế nào. Hắn ngồi dậy, nhìn quanh rồi chợt giật mình, cách hắn không xa trên một tảng đá có một cái hư ảnh đang ngồi đó, trước mắt hắn là tấm lệnh bài đang bay lơ lửng, Hư ảnh này ngồi trên đống đổ nát kia, tay chống cằm như đang suy tư điều gì. Mắt nhìn chằm chằm vào tấm lệnh bài, trên ngực hắn còn có nguyên một lỗ thủng lớn, Bạch Hàn Phong đoán chắc hắn vì thế mà mất mạng, bất chợt hư ảnh kia mỉm cười. Khóe miệng của Bạch Hàn Phong không nén nổi bắt đầu run run, cảnh tượng này thật đúng là ma quái.
Lại một lát sau, Hư ảnh nhìn về phía Bạch Hàn Phong, trong đầu hắn chợt vang lên một âm thanh vô cùng tang thương:
“Lại đây”