Chương : 74
Bạch Hàn Phong sắc mặt không đổi một tay nâng lãnh nguyệt lên chém xuống, tạo thành một đạo ngân quang thật lớn đánh vào hoàng mang. Phát ra tiếng động "xẹt xẹt" chói tai cực kỳ. Tay còn lại lấy ra một xấp phù lục, nhanh chóng phát ra vô số hỏa cầu cùng băng trùy, nhất thời quang hoa đủ loại màu sắc cùng với âm thanh bạo liệt vang lên không ngừng.
Dưới sự đau nhức, Phùng Vĩnh Cát kinh hoảng cực kì. Hắn rõ ràng cảm thấy được dưới sự áp bức của Hỏa Thần Nộ của đối phương, cộng với thương thế trên người, tiêu hao pháp lực của hắn đột nhiên rất lớn, đã có chút chống đỡ không được sự tiêu hao của hoàng quang hộ thể rồi.
Trong cơn Hoảng sợ, hắn cũng mặc kệ ba bảy hai mốt liền sử dụng bí thuật, mạnh lẽ đưa cách tay mặt lên, sử dụng ngón trỏ vẽ lên trán một đồ hình quái dị, Hoàng mang quanh thân hắn trong phút chốc lại trở nên đại thịnh,
Đúng lúc này thì âm thanh chú ngữ lạnh lùng của Bạch Hàn Phong đột nhiên vang lên. Nhất thời hỏa diễm chung quang điên cuồng dâng trào lên. Sau đó, áp lực vốn đã rất lớn trên người hắn đột nhiên tăng lên mấy lần, làm cho cương khí hộ thân trên người hắn phát ra âm thanh bạo liệt
Dưới sự kinh hoàng của Phùng Vĩnh Cát, cương khí hộ thân quanh thân hắn biến mất vô ảnh vô tung, lãnh nguyệt mang theo sức mạnh kinh khủng của Hỏa thần nộ bổ xuống, khiến cho thân hình hắn chao đảo vài cái, rốt cuộc cũng không chịu nỗi quỳ xuống đất.
Ngâng quang chợt lóe lên, Bạch Hàn Phong đột nhiên vô thanh xuất hiện bên người Phùng Vĩnh Cát, liền đem đầu lâu của hắn chém bay ra hơn trượng. Máu tươi bắn cao hơn thước, một mùi vị huyết tinh nồng đậm bay khắp không trung, tay còn lại của Bạch Hàn Phong nhanh chóng thọc vào bụng của Phùng Vĩnh Cát moi linh đan của hắn ra ngoài,
Đến lúc này, Bạch Hàn Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơn. Tiến lên một bước, đến gần tử thi không đầu quơ tay lấy túi trử vật bên hông thu lấy. Đồng thời Bạch Hàn Phong cũng thu lấy pháp bảo của hắn rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi hắn bỏ chạy được một canh giờ, một cỗ thần thức cường đại phẫn nộ cực kì buông xuống xung quanh bắt đầu tìm kiếm., thế nhưng lúc này Bạch Hàn Phong đã chạy mất rồi, tìm đâu cho thấy được,
Đứng cạnh cái xác không đầu của Phũng Vĩnh Cát, La Thông cay đắng nói:
“Sư phụ, thù này cần phải trả”
Một lão đạo đi giày cửu long đứng bên cạnh La Thông nói:
“Việc này, trước hết hãy tra khảo tên phản đồ kia đi đã, sưu huynh ngươi nhất định sẽ không chết uổng.”
Nói xong rồi cùng với La Thông mang theo xác của Phùng Vĩnh Cát phi thân đi mất.
Cách đó mấy ngàn dặm, Bạch Hàn Phong đang bay trên không trung, hắn dùng hết tốc lực mà bay, hắn không biết rằng có người truy sát hắn hay không, nhưng có thể khẳng định nơi này không phải là nơi mà Linh sư tu sĩ như hắn có thể ở lại, có thể rời xa phạm vi thế lực của Phùng Vĩnh Cát này là tốt nhất.
Hắn một bên phi hành, một bên, đem túi trữ vật của Phùng Vĩnh Cát lấy ra. Thời gian trước lo lắng đề phòng sự tìm kiếm của đám người kia, Bạch Hàn Phong cũng không có tâm tư xem xét qua vật này, hôm nay cũng có thể nhìn xem rồi.
Túi trữ vật của một vị tu sĩ Linh Đan hậu Kỳ, sẽ không hề nghèo nào chút nào! Hy vọng có thể cho hắn một chút kinh hỷ.
Thần thức chậm rãi tiến vào trong túi trữ vật, Bạch Hàn Phong liền nhìn thấy khoảng hai trăm viên linh thạch các loại và gần mười vạn Kim tệ, Vị Phùng Vĩnh Cát thân gia này thật sự là không hề nghèo nàn chút nào! Chắc hẳn trong môn phái đảm nhận chức vụ không hề thấp.
Bạch Hàn Phong chuyến sự chú ý rời khỏi linh thạch và kim tệ, ánh mắt chuyển đến những vật khác bên trong. Trong này chủ yếu là bình bình lọ lọ, trên dán đủ các loại nhãn, Bạch Hàn Phong đưa mắt đọc qua, trong này không ngờ là đủ các loại đan dược, từ độc đan, cho đến hồi ;phục pháp lực trị thương,
Điều này khiến hắn cười đến phát cuồng, có mấy thứ này sau này cũng có chút tiền vốn, thực khổng hổ là môn phái chuyên luyện đan, chỗ đan dược này quả thực quá nhiều, Bạch Hàn Phong lại đưa mắt xem xét, ngoài đan dược và tiền tài ra. Còn lại toàn thứ không đáng giá chút nào., công pháp cấp thấp, pháp khí cấp thấp, toàn là chổi cùng rế rách, không có gì đáng nói cả,
Hắn lại đưa mắt về mớ bình bình lọ lọ đựng đan dược kia xem xét một lần nữa, hắn đếm được tổng cổng có ba bươi tám loại đan dược, trong đó có năm loại độc đan, mười loại phục hồi pháp lực, tám loại trị thương, ba loại gia tăng tỉ lệ tiến cấp linh sư, khi hắn nhìn thấy mười hai bình còn lại thì ngây ngẩn hồi lâu. Không ngờ đó chính là dan dược gia tăng pháp lực, thậm chí ba bình cuối cùng, trong số 12 bình này chính là gia tăng tỷ lệ tiến cấp linh anh,
Bạch Hàn Phong đột nhiên cười lên thành tiếng, xem ra lần liều mạng này là hoàn toàn đáng giá, chỉ tính riêng số đan dược này đã hơn hẳn số linh thạch và kim tệ kia nhiều lần.
Lúc này hắn đã quyết định được bước tiếp theo của mình, đó chính là tìm một chỗ có linh khí nhưng phải là địa phương an toàn, tiến hành tiêu hóa hết chỗ đan dược này, mang theo trên người chính là đem dài lắm mộng. thế nhưng bế quan không phải nói bế là bế ngay được
trước hết phảii chuẩn bị đầy đủ linh dược và một số đồ phụ trợ khác nữa, và quan trọn hơn hắn vẫn chưa tìm ra nơi nào để làm động phủ,
Bạch Hàn Phong âm thầm tính toán, với số đan dược này, hắn chí ít phải bế quan ba bốn năm mới có thể hấp thu hết dược lực được. Cụ thể thời gian kéo dài như thế nào cũng phải xem đến tư chất của người tiến hành mà định. với tư chất ngu độn của hắn, chắc phải lâu hơn không thể nghi ngờ.
Cho nên, lúc này Bạch Hàn Phong muốn tìm một nơi vừa phải có linh khí, vừa phải bí ẩn, yên tĩnh để tiến hành bế quan, việc tu luyện là không thể qua loa được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Hàn Phong lấy ra một khối ngọc giản mà Khổng Tuyên đưa cho, đây chính là bản đồ của khu vực này, lấy Linh Hoàng Lâm làm trung tâm kéo dài về bốn phương tám hướng đến hàng vạn vạn dặm.
Bạch Hàn Phong tiến thần thức vào bên trong, phán đoán ra đại khái vị trí chính mình hiện tại, Sau đó mới mới từ trong địa đồ tìm mảnh đất phù hợp.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, Bạch Hàn Phong ngừng đăm chiêu rời khỏi ngọc giản. Sau đó nhìn về một phương hướng, hắn nhanh chóng biến thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt biến mất nơi chân trời.
Hắn cũng vô cùng cẩn thận trên đường đi, liên tục đổi hướng, để tránh bị theo dõi hoặc để lại dấu vết, hắn còn không tiếc tiêu hao pháp lực, lặn xuống một con sông, đi liên tục dưới đáy sông năm ngày mới ngoi lên, Liên tiếp hai ba lần đổi phương hướng như thế, Bạch Hàn Phong mới hướng đến địa điểm mình đã chọn cực nhanh bay đi.
Hai tháng sau, trên bầu trời phía trước một ngôi thành nhỏ Bạch Hàn Phong đang lăng không quan sát xuống dưới.
Tòa thanh này xem ra nhỏ hơn nhiều so với nhưng gì trong bản đồ miêu tả, Đây chính là nơi Bạch Hàn Phong muốn đến, Thành Kim Ngưu. Trong bản đồ miêu tả, nơi đây đã từng là một quốc gia hưng thịnh, nhưng vì phát hiện ra mỏ linh thạch nên dẫn tới bị diệt vong, tòa thành này là những gì còn sót lại.
Trong thành ngoại trừ nhiều phàm nhân ra, đại đa số đều là tu tiên giả cấp thấp, càng không có cái gì Thành chủ, hoàn toàn là nơi có thể tự do tùy ý ra vào. Đây là nơi mà Bạch hàn phong nhắm được./.
Dưới sự đau nhức, Phùng Vĩnh Cát kinh hoảng cực kì. Hắn rõ ràng cảm thấy được dưới sự áp bức của Hỏa Thần Nộ của đối phương, cộng với thương thế trên người, tiêu hao pháp lực của hắn đột nhiên rất lớn, đã có chút chống đỡ không được sự tiêu hao của hoàng quang hộ thể rồi.
Trong cơn Hoảng sợ, hắn cũng mặc kệ ba bảy hai mốt liền sử dụng bí thuật, mạnh lẽ đưa cách tay mặt lên, sử dụng ngón trỏ vẽ lên trán một đồ hình quái dị, Hoàng mang quanh thân hắn trong phút chốc lại trở nên đại thịnh,
Đúng lúc này thì âm thanh chú ngữ lạnh lùng của Bạch Hàn Phong đột nhiên vang lên. Nhất thời hỏa diễm chung quang điên cuồng dâng trào lên. Sau đó, áp lực vốn đã rất lớn trên người hắn đột nhiên tăng lên mấy lần, làm cho cương khí hộ thân trên người hắn phát ra âm thanh bạo liệt
Dưới sự kinh hoàng của Phùng Vĩnh Cát, cương khí hộ thân quanh thân hắn biến mất vô ảnh vô tung, lãnh nguyệt mang theo sức mạnh kinh khủng của Hỏa thần nộ bổ xuống, khiến cho thân hình hắn chao đảo vài cái, rốt cuộc cũng không chịu nỗi quỳ xuống đất.
Ngâng quang chợt lóe lên, Bạch Hàn Phong đột nhiên vô thanh xuất hiện bên người Phùng Vĩnh Cát, liền đem đầu lâu của hắn chém bay ra hơn trượng. Máu tươi bắn cao hơn thước, một mùi vị huyết tinh nồng đậm bay khắp không trung, tay còn lại của Bạch Hàn Phong nhanh chóng thọc vào bụng của Phùng Vĩnh Cát moi linh đan của hắn ra ngoài,
Đến lúc này, Bạch Hàn Phong mới thở dài nhẹ nhõm một hơn. Tiến lên một bước, đến gần tử thi không đầu quơ tay lấy túi trử vật bên hông thu lấy. Đồng thời Bạch Hàn Phong cũng thu lấy pháp bảo của hắn rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sau khi hắn bỏ chạy được một canh giờ, một cỗ thần thức cường đại phẫn nộ cực kì buông xuống xung quanh bắt đầu tìm kiếm., thế nhưng lúc này Bạch Hàn Phong đã chạy mất rồi, tìm đâu cho thấy được,
Đứng cạnh cái xác không đầu của Phũng Vĩnh Cát, La Thông cay đắng nói:
“Sư phụ, thù này cần phải trả”
Một lão đạo đi giày cửu long đứng bên cạnh La Thông nói:
“Việc này, trước hết hãy tra khảo tên phản đồ kia đi đã, sưu huynh ngươi nhất định sẽ không chết uổng.”
Nói xong rồi cùng với La Thông mang theo xác của Phùng Vĩnh Cát phi thân đi mất.
Cách đó mấy ngàn dặm, Bạch Hàn Phong đang bay trên không trung, hắn dùng hết tốc lực mà bay, hắn không biết rằng có người truy sát hắn hay không, nhưng có thể khẳng định nơi này không phải là nơi mà Linh sư tu sĩ như hắn có thể ở lại, có thể rời xa phạm vi thế lực của Phùng Vĩnh Cát này là tốt nhất.
Hắn một bên phi hành, một bên, đem túi trữ vật của Phùng Vĩnh Cát lấy ra. Thời gian trước lo lắng đề phòng sự tìm kiếm của đám người kia, Bạch Hàn Phong cũng không có tâm tư xem xét qua vật này, hôm nay cũng có thể nhìn xem rồi.
Túi trữ vật của một vị tu sĩ Linh Đan hậu Kỳ, sẽ không hề nghèo nào chút nào! Hy vọng có thể cho hắn một chút kinh hỷ.
Thần thức chậm rãi tiến vào trong túi trữ vật, Bạch Hàn Phong liền nhìn thấy khoảng hai trăm viên linh thạch các loại và gần mười vạn Kim tệ, Vị Phùng Vĩnh Cát thân gia này thật sự là không hề nghèo nàn chút nào! Chắc hẳn trong môn phái đảm nhận chức vụ không hề thấp.
Bạch Hàn Phong chuyến sự chú ý rời khỏi linh thạch và kim tệ, ánh mắt chuyển đến những vật khác bên trong. Trong này chủ yếu là bình bình lọ lọ, trên dán đủ các loại nhãn, Bạch Hàn Phong đưa mắt đọc qua, trong này không ngờ là đủ các loại đan dược, từ độc đan, cho đến hồi ;phục pháp lực trị thương,
Điều này khiến hắn cười đến phát cuồng, có mấy thứ này sau này cũng có chút tiền vốn, thực khổng hổ là môn phái chuyên luyện đan, chỗ đan dược này quả thực quá nhiều, Bạch Hàn Phong lại đưa mắt xem xét, ngoài đan dược và tiền tài ra. Còn lại toàn thứ không đáng giá chút nào., công pháp cấp thấp, pháp khí cấp thấp, toàn là chổi cùng rế rách, không có gì đáng nói cả,
Hắn lại đưa mắt về mớ bình bình lọ lọ đựng đan dược kia xem xét một lần nữa, hắn đếm được tổng cổng có ba bươi tám loại đan dược, trong đó có năm loại độc đan, mười loại phục hồi pháp lực, tám loại trị thương, ba loại gia tăng tỉ lệ tiến cấp linh sư, khi hắn nhìn thấy mười hai bình còn lại thì ngây ngẩn hồi lâu. Không ngờ đó chính là dan dược gia tăng pháp lực, thậm chí ba bình cuối cùng, trong số 12 bình này chính là gia tăng tỷ lệ tiến cấp linh anh,
Bạch Hàn Phong đột nhiên cười lên thành tiếng, xem ra lần liều mạng này là hoàn toàn đáng giá, chỉ tính riêng số đan dược này đã hơn hẳn số linh thạch và kim tệ kia nhiều lần.
Lúc này hắn đã quyết định được bước tiếp theo của mình, đó chính là tìm một chỗ có linh khí nhưng phải là địa phương an toàn, tiến hành tiêu hóa hết chỗ đan dược này, mang theo trên người chính là đem dài lắm mộng. thế nhưng bế quan không phải nói bế là bế ngay được
trước hết phảii chuẩn bị đầy đủ linh dược và một số đồ phụ trợ khác nữa, và quan trọn hơn hắn vẫn chưa tìm ra nơi nào để làm động phủ,
Bạch Hàn Phong âm thầm tính toán, với số đan dược này, hắn chí ít phải bế quan ba bốn năm mới có thể hấp thu hết dược lực được. Cụ thể thời gian kéo dài như thế nào cũng phải xem đến tư chất của người tiến hành mà định. với tư chất ngu độn của hắn, chắc phải lâu hơn không thể nghi ngờ.
Cho nên, lúc này Bạch Hàn Phong muốn tìm một nơi vừa phải có linh khí, vừa phải bí ẩn, yên tĩnh để tiến hành bế quan, việc tu luyện là không thể qua loa được.
Trong lòng nghĩ như vậy, Bạch Hàn Phong lấy ra một khối ngọc giản mà Khổng Tuyên đưa cho, đây chính là bản đồ của khu vực này, lấy Linh Hoàng Lâm làm trung tâm kéo dài về bốn phương tám hướng đến hàng vạn vạn dặm.
Bạch Hàn Phong tiến thần thức vào bên trong, phán đoán ra đại khái vị trí chính mình hiện tại, Sau đó mới mới từ trong địa đồ tìm mảnh đất phù hợp.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm, Bạch Hàn Phong ngừng đăm chiêu rời khỏi ngọc giản. Sau đó nhìn về một phương hướng, hắn nhanh chóng biến thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt biến mất nơi chân trời.
Hắn cũng vô cùng cẩn thận trên đường đi, liên tục đổi hướng, để tránh bị theo dõi hoặc để lại dấu vết, hắn còn không tiếc tiêu hao pháp lực, lặn xuống một con sông, đi liên tục dưới đáy sông năm ngày mới ngoi lên, Liên tiếp hai ba lần đổi phương hướng như thế, Bạch Hàn Phong mới hướng đến địa điểm mình đã chọn cực nhanh bay đi.
Hai tháng sau, trên bầu trời phía trước một ngôi thành nhỏ Bạch Hàn Phong đang lăng không quan sát xuống dưới.
Tòa thanh này xem ra nhỏ hơn nhiều so với nhưng gì trong bản đồ miêu tả, Đây chính là nơi Bạch Hàn Phong muốn đến, Thành Kim Ngưu. Trong bản đồ miêu tả, nơi đây đã từng là một quốc gia hưng thịnh, nhưng vì phát hiện ra mỏ linh thạch nên dẫn tới bị diệt vong, tòa thành này là những gì còn sót lại.
Trong thành ngoại trừ nhiều phàm nhân ra, đại đa số đều là tu tiên giả cấp thấp, càng không có cái gì Thành chủ, hoàn toàn là nơi có thể tự do tùy ý ra vào. Đây là nơi mà Bạch hàn phong nhắm được./.