Chương : 11
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, Bát Phẩm Chiến Hồn: Ngân Hoàng Đằng tốc độ khủng bố tới cực điểm, không trung truyền đến từng đợt tiếng xé gió, nhìn đến một kích này nhất định rất cường đại.
Việc đã đến nước này Tiểu Ma Nữ hiển nhiên là liều mạng, Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong quả nhiên cường đại không tưởng.
"Rống!" Kim Cuồng Sư cũng không phải ăn chay, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng liền hướng Tiểu Ma Nữ phóng đi.
Biết rõ tránh không khỏi công kích của Bát Phẩm Chiến Hồn, nó cũng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần, chạy trốn, hẳn phải chết không thôi, công kích, có lẽ còn có đường sống.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa nở rộ trên hư không, mấy cái Ngân Hoàng Đằng xuyên thủng phần bụng của Kim Cuồng Sư, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, Kim Cuồng Sư không cam lòng gầm thét một tiếng cuối cùng rồi ngã xuống đất.
Tiểu Ma Nữ sắc mặt trắng bệch, một kích vừa rồi cơ hồ tiêu hao hết Hồn Lực của nàng, thực lực của nàng có thể chém giết Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong, nhưng cũng phải dùng hết sức lực.
"Tam Giai đỉnh phong Hồn Tinh, hẳn là đủ ta đột phá đến Chiến Sư hậu kỳ." Lúc này Tiểu Ma Nữ mới thở ra hơi, hướng về thi thể Kim Cuồng Sư đi đến.
Tiêu Phàm đang núp trong bóng tối thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, thực lực Tiểu Ma Nữ này thực sự là khủng bố, thậm chí ngay cả Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong cũng có thể chém giết, hơn nữa còn là siêu việt hai cái tiểu cảnh giới.
"Chết sao?" Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Kim Cuồng Sư, hắn ở góc độ này có thể lờ mờ nhìn thấy phần bụng Kim Cuồng Sư chập trùng, đây rõ ràng vẫn còn hô hấp a.
"Rống!" Thời điểm hắn muốn nhắc nhở Tiểu Ma Nữ, Kim Cuồng Sư đột nhiên bạo khởi, mở ra cái miệng như chậu máu hướng về Tiểu Ma Nữ đánh tới, toàn thân máu tươi phun ra, nhìn qua hết sức khủng bố.
"Cứu mạng!" Tiểu Ma Nữ bị dọa đến phát hoảng, thiếu chút nữa thì khóc lên, giờ phút này nàng thực sự bị doa sợ, với khoảng cách gần như thế thì làm sao có thể tránh a.
Thân thể mềm mại run lên, theo bản năng lui về phía sau nhưng vẫn như cũ trốn không thoát một kích tất sát của Kim Cuồng Sư, trong lúc nguy cấp liền dùng toàn bộ sức lực bản thân đánh ra.
Mượn nhờ một cỗ xảo lực đẩy lui đầu của Kim Cuồng Sư, một kích mặc dù cản được, nhưng mà móng vuốt Kim Cuồng Sư lại là hung hăng xẹt qua tay nàng, tuy chỉ là sát qua nhưng máu tươi cũng bắn lên tung tóe.
Hai tiếng kêu thảm, Tiểu Ma Nữ cùng Kim Cuồng Sư đồng thời ứng thanh ngã xuống đất.
"Thực sự đồng quy vu tận?" Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn một người một thú đang nằm dưới mặt đất, sau nửa ngày hắn mới từ trong bụi cỏ xuất hiện đi đến thi thể Kim Cuồng Sư.
Để hắn vui mừng chính là Kim Cuồng Sư đã chết đến không thể chết lại, lấy ra Hồn Tinh Tam Giai đỉnh phong trong đầu Kim Cuồng Sư, Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ xán lạn.
Chỉ là khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Ma Nữ lại là có chút rối rắm, hô hấp Tiểu Ma Nữ mặc dù suy yếu nhưng xác thực còn chưa có chết.
Nếu như hắn hiện tại rời đi bỏ mặc nàng nằm như thế thì sớm muộn cũng sẽ trở thành thức ăn cho Hồn Thú, nhưng nếu bảo Tiểu Phàm cứu nàng thì trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.
Bản thân mình chỉ vọ tình nhìn nàng một cái vậy mà nàng liền đòi đánh đòi giết.
Kỳ thật, lấy năng lực của Tiêu Phàm muốn cứu nàng ngược lại cũng không khó, điều quan trong là vạn nhất đem nàng cứu sống, sau khi tỉnh lại lại muốn giết mình thì phải làm sao đây?
Tiêu Phàm trong đầu không ngừng thiên nhân giao chiến, sau nửa ngày, vẫn là thở dài, hướng về phía Tiểu Ma Nữ đang hôn mê nói: "Ta nói trước, lần này cứu ngươi coi như sự tình lúc trước bỏ qua, à phải rồi, còn có viên Hồn Tinh này cũng thuộc về ta."
Một bên vừa lầm bầm, một bên đẩy đẩy thân thể Tiểu Ma Nữ.
"Ta đây là cứu người." Tiêu Phàm âm thầm an ủi bản thân, ôm Tiểu Ma Nữ hướng về bờ sông, Tiểu Ma Nữ bản thân bị trọng thương, nhất định phải xử lý vết thương một chút, bằng không rất dễ bị nhiễm trùng.
Đi tới bờ sông, cẩn thận từng li từng tí đem thân thể Tiểu Ma Nữ đặt lên một tảng đá, cầm ấm nước đổ đầy một bình rồi lần nữa trở lại bên người Tiểu Ma Nữ.
Bất quá, lúc này Tiêu Phàm lại rầu rỉ, toàn thân Tiểu Ma Nữ toàn là vết thương, hơn nữa còn không ít vết thương ở những vị trí nhạy cảm.
"Dù sao đã nhìn qua một lần, cũng không ngại lại nhìn thêm một lần, hơn nữa, ta đây là cứu người." Tiêu Phàm lại cho bản thân một liều thuốc trợ tim.
Tiêu Phàm mặc dù không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải hạng người tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vẫn có đạo đức nghề nghiệp y học thánh thủ.
Bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, Tiểu Ma Nữ mặc dù ác độc một chút nhưng đúng là đẹp đến khuynh thành, lớn lên chút nữa chắn chắn sẽ trở thành một cái tuyệt thế mỹ nhân.
Đối với phương diện xử lý vết thương, Tiêu Phàm tự nhiên là dễ như trở bàn tay, rất nhanh liền xử lý sạch sẽ, cũng tại phụ cận tìm một chút thảo dược nhai nát đắp lên miệng vết thương, lấy một bộ quần áo sạch sẽ còn sót lại trên người đắp cho Tiểu Ma Nữ.
Làm xong hết thảy, Tiêu Phàm rốt cục thả lỏng một hơi, tay lấy lấy ra viên Hồn Tinh Kim Cuồng Sư.
"Tam Giai đỉnh phong Hồn Tinh, Chiến Sĩ đỉnh phong cách không xa." Tiêu Phàm cười cười, ngồi ở chỗ cách Tiểu Ma Nữ không xa, bắt đầu hấp thu luyện hóa. So với hấp thu thiên địa linh khí tu luyện thì trực tiếp hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh xác thực là nhanh hơn rất nhiều.
Những ngày qua, Tiêu Phàm cũng rốt cuộc biết Hồn Lực và Cảnh Giới là gì, nếu như ví Cảnh Giới là một cái ao nước mà nói thì Hồn Lực chính là nguồn nước.
Mỗi khi cảnh giới đột phá thì ao nước liền biến lớn, liền cần càng nhiều Hồn Lực bổ khuyết, khi Hồn Lực bổ khuyết đầy thì ao nước phải tiếp tục mở rộng mới có thể đột phá.
Chỉ là ao nước có thể mở rộng hay không vậy thì phải xem thiên phú, thiên phú càng mạnh càng dễ dàng đột phá, mà thứ quyết định thiên phú chính là Chiến Hồn! Phẩm giai Chiến Hồn càng cao lại càng dễ dàng đột phá, cũng càng có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, dung nạp càng nhiều Hồn Lực hơn.
Tiêu Phàm mặc dù không biết U Linh Chiến Hồn là mấy phẩm, nhưng hắn có thể cảm nhận được tại Chiến Sĩ cảnh, đột phá cảnh giới cơ hồ là thế như chẻ tre.
Thoáng cái qua mấy ngày, Tiêu Phàm ngoại trừ tu luyện chính là học tập chiến kỹ, lúc trước ở Chiến Kỹ các hắn mới chỉ có lĩnh ngộ được một nửa.
Hơn nữa mỗi loại chiến kỹ, hắn đều luyện đến đỉnh phong, dạng thiên phú này đừng nói Tiêu Thành thậm chí phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều cũng gần như không có tồn tại! Chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung!
"Oanh!" Đột nhiên, bên trong cơ thể Tiêu Phàm truyền ra một trận âm thanh ầm ầm, đó là thanh âm Hồn Lực thông suốt đang ở trong kinh mạch đang trùng kích.
Theo cái âm thanh này vang lên, khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra một vòng tiếu dung, hắn biết rõ, đây là cảm giácđột phá.
Nhình viên Hồn Tinh Tam Giai đỉnh phong bây giờ chỉ lớn như hạt đâu nành, Tiêu Phàm trực tiếp nuốt vào, nói: "Rốt cục đột phá đến Chiến Sĩ đỉnh phong, chỉ là Hồn Tinh càng ngày càng khó tìm a, hiện tại nếu muốn đột phá, đoán chừng cần ít nhất phải Tứ Giai Hồn Tinh mới được."
Nói đến đây, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cay đắng, khi hắn nhìn về phía Tiểu Ma Nữ lại là phát hiện Tiểu Ma Nữ đã biến mất.
"Không phải bị Hồn Thú tha đi rồi chứ?" Tiêu Phàm lắp bắp nói, vừa dứt lời, hắn cảm giác lưng phát lạnh, một đạo chưởng cương từ phía sau đánh tới.
Việc đã đến nước này Tiểu Ma Nữ hiển nhiên là liều mạng, Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong quả nhiên cường đại không tưởng.
"Rống!" Kim Cuồng Sư cũng không phải ăn chay, ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng liền hướng Tiểu Ma Nữ phóng đi.
Biết rõ tránh không khỏi công kích của Bát Phẩm Chiến Hồn, nó cũng chỉ có thể liều chết đánh cược một lần, chạy trốn, hẳn phải chết không thôi, công kích, có lẽ còn có đường sống.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa nở rộ trên hư không, mấy cái Ngân Hoàng Đằng xuyên thủng phần bụng của Kim Cuồng Sư, máu tươi cuồn cuộn chảy ra, Kim Cuồng Sư không cam lòng gầm thét một tiếng cuối cùng rồi ngã xuống đất.
Tiểu Ma Nữ sắc mặt trắng bệch, một kích vừa rồi cơ hồ tiêu hao hết Hồn Lực của nàng, thực lực của nàng có thể chém giết Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong, nhưng cũng phải dùng hết sức lực.
"Tam Giai đỉnh phong Hồn Tinh, hẳn là đủ ta đột phá đến Chiến Sư hậu kỳ." Lúc này Tiểu Ma Nữ mới thở ra hơi, hướng về thi thể Kim Cuồng Sư đi đến.
Tiêu Phàm đang núp trong bóng tối thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc, thực lực Tiểu Ma Nữ này thực sự là khủng bố, thậm chí ngay cả Hồn Thú Tam Giai đỉnh phong cũng có thể chém giết, hơn nữa còn là siêu việt hai cái tiểu cảnh giới.
"Chết sao?" Đột nhiên ánh mắt Tiêu Phàm gắt gao nhìn chằm chằm thi thể Kim Cuồng Sư, hắn ở góc độ này có thể lờ mờ nhìn thấy phần bụng Kim Cuồng Sư chập trùng, đây rõ ràng vẫn còn hô hấp a.
"Rống!" Thời điểm hắn muốn nhắc nhở Tiểu Ma Nữ, Kim Cuồng Sư đột nhiên bạo khởi, mở ra cái miệng như chậu máu hướng về Tiểu Ma Nữ đánh tới, toàn thân máu tươi phun ra, nhìn qua hết sức khủng bố.
"Cứu mạng!" Tiểu Ma Nữ bị dọa đến phát hoảng, thiếu chút nữa thì khóc lên, giờ phút này nàng thực sự bị doa sợ, với khoảng cách gần như thế thì làm sao có thể tránh a.
Thân thể mềm mại run lên, theo bản năng lui về phía sau nhưng vẫn như cũ trốn không thoát một kích tất sát của Kim Cuồng Sư, trong lúc nguy cấp liền dùng toàn bộ sức lực bản thân đánh ra.
Mượn nhờ một cỗ xảo lực đẩy lui đầu của Kim Cuồng Sư, một kích mặc dù cản được, nhưng mà móng vuốt Kim Cuồng Sư lại là hung hăng xẹt qua tay nàng, tuy chỉ là sát qua nhưng máu tươi cũng bắn lên tung tóe.
Hai tiếng kêu thảm, Tiểu Ma Nữ cùng Kim Cuồng Sư đồng thời ứng thanh ngã xuống đất.
"Thực sự đồng quy vu tận?" Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn một người một thú đang nằm dưới mặt đất, sau nửa ngày hắn mới từ trong bụi cỏ xuất hiện đi đến thi thể Kim Cuồng Sư.
Để hắn vui mừng chính là Kim Cuồng Sư đã chết đến không thể chết lại, lấy ra Hồn Tinh Tam Giai đỉnh phong trong đầu Kim Cuồng Sư, Tiêu Phàm trên mặt lộ ra vẻ xán lạn.
Chỉ là khi ánh mắt của hắn nhìn về phía Tiểu Ma Nữ lại là có chút rối rắm, hô hấp Tiểu Ma Nữ mặc dù suy yếu nhưng xác thực còn chưa có chết.
Nếu như hắn hiện tại rời đi bỏ mặc nàng nằm như thế thì sớm muộn cũng sẽ trở thành thức ăn cho Hồn Thú, nhưng nếu bảo Tiểu Phàm cứu nàng thì trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu.
Bản thân mình chỉ vọ tình nhìn nàng một cái vậy mà nàng liền đòi đánh đòi giết.
Kỳ thật, lấy năng lực của Tiêu Phàm muốn cứu nàng ngược lại cũng không khó, điều quan trong là vạn nhất đem nàng cứu sống, sau khi tỉnh lại lại muốn giết mình thì phải làm sao đây?
Tiêu Phàm trong đầu không ngừng thiên nhân giao chiến, sau nửa ngày, vẫn là thở dài, hướng về phía Tiểu Ma Nữ đang hôn mê nói: "Ta nói trước, lần này cứu ngươi coi như sự tình lúc trước bỏ qua, à phải rồi, còn có viên Hồn Tinh này cũng thuộc về ta."
Một bên vừa lầm bầm, một bên đẩy đẩy thân thể Tiểu Ma Nữ.
"Ta đây là cứu người." Tiêu Phàm âm thầm an ủi bản thân, ôm Tiểu Ma Nữ hướng về bờ sông, Tiểu Ma Nữ bản thân bị trọng thương, nhất định phải xử lý vết thương một chút, bằng không rất dễ bị nhiễm trùng.
Đi tới bờ sông, cẩn thận từng li từng tí đem thân thể Tiểu Ma Nữ đặt lên một tảng đá, cầm ấm nước đổ đầy một bình rồi lần nữa trở lại bên người Tiểu Ma Nữ.
Bất quá, lúc này Tiêu Phàm lại rầu rỉ, toàn thân Tiểu Ma Nữ toàn là vết thương, hơn nữa còn không ít vết thương ở những vị trí nhạy cảm.
"Dù sao đã nhìn qua một lần, cũng không ngại lại nhìn thêm một lần, hơn nữa, ta đây là cứu người." Tiêu Phàm lại cho bản thân một liều thuốc trợ tim.
Tiêu Phàm mặc dù không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng không phải hạng người tiểu nhân lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, vẫn có đạo đức nghề nghiệp y học thánh thủ.
Bất quá hắn cũng không thể không thừa nhận, Tiểu Ma Nữ mặc dù ác độc một chút nhưng đúng là đẹp đến khuynh thành, lớn lên chút nữa chắn chắn sẽ trở thành một cái tuyệt thế mỹ nhân.
Đối với phương diện xử lý vết thương, Tiêu Phàm tự nhiên là dễ như trở bàn tay, rất nhanh liền xử lý sạch sẽ, cũng tại phụ cận tìm một chút thảo dược nhai nát đắp lên miệng vết thương, lấy một bộ quần áo sạch sẽ còn sót lại trên người đắp cho Tiểu Ma Nữ.
Làm xong hết thảy, Tiêu Phàm rốt cục thả lỏng một hơi, tay lấy lấy ra viên Hồn Tinh Kim Cuồng Sư.
"Tam Giai đỉnh phong Hồn Tinh, Chiến Sĩ đỉnh phong cách không xa." Tiêu Phàm cười cười, ngồi ở chỗ cách Tiểu Ma Nữ không xa, bắt đầu hấp thu luyện hóa. So với hấp thu thiên địa linh khí tu luyện thì trực tiếp hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh xác thực là nhanh hơn rất nhiều.
Những ngày qua, Tiêu Phàm cũng rốt cuộc biết Hồn Lực và Cảnh Giới là gì, nếu như ví Cảnh Giới là một cái ao nước mà nói thì Hồn Lực chính là nguồn nước.
Mỗi khi cảnh giới đột phá thì ao nước liền biến lớn, liền cần càng nhiều Hồn Lực bổ khuyết, khi Hồn Lực bổ khuyết đầy thì ao nước phải tiếp tục mở rộng mới có thể đột phá.
Chỉ là ao nước có thể mở rộng hay không vậy thì phải xem thiên phú, thiên phú càng mạnh càng dễ dàng đột phá, mà thứ quyết định thiên phú chính là Chiến Hồn! Phẩm giai Chiến Hồn càng cao lại càng dễ dàng đột phá, cũng càng có thể đạt tới cảnh giới cao hơn, dung nạp càng nhiều Hồn Lực hơn.
Tiêu Phàm mặc dù không biết U Linh Chiến Hồn là mấy phẩm, nhưng hắn có thể cảm nhận được tại Chiến Sĩ cảnh, đột phá cảnh giới cơ hồ là thế như chẻ tre.
Thoáng cái qua mấy ngày, Tiêu Phàm ngoại trừ tu luyện chính là học tập chiến kỹ, lúc trước ở Chiến Kỹ các hắn mới chỉ có lĩnh ngộ được một nửa.
Hơn nữa mỗi loại chiến kỹ, hắn đều luyện đến đỉnh phong, dạng thiên phú này đừng nói Tiêu Thành thậm chí phóng nhãn toàn bộ Đại Yên Vương Triều cũng gần như không có tồn tại! Chỉ có thể dùng từ biến thái để hình dung!
"Oanh!" Đột nhiên, bên trong cơ thể Tiêu Phàm truyền ra một trận âm thanh ầm ầm, đó là thanh âm Hồn Lực thông suốt đang ở trong kinh mạch đang trùng kích.
Theo cái âm thanh này vang lên, khóe miệng Tiêu Phàm hiện ra một vòng tiếu dung, hắn biết rõ, đây là cảm giácđột phá.
Nhình viên Hồn Tinh Tam Giai đỉnh phong bây giờ chỉ lớn như hạt đâu nành, Tiêu Phàm trực tiếp nuốt vào, nói: "Rốt cục đột phá đến Chiến Sĩ đỉnh phong, chỉ là Hồn Tinh càng ngày càng khó tìm a, hiện tại nếu muốn đột phá, đoán chừng cần ít nhất phải Tứ Giai Hồn Tinh mới được."
Nói đến đây, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ cay đắng, khi hắn nhìn về phía Tiểu Ma Nữ lại là phát hiện Tiểu Ma Nữ đã biến mất.
"Không phải bị Hồn Thú tha đi rồi chứ?" Tiêu Phàm lắp bắp nói, vừa dứt lời, hắn cảm giác lưng phát lạnh, một đạo chưởng cương từ phía sau đánh tới.