Chương : 163
- Băng Hỏa Xà Lân Quả?
Âm thanh Bàn Tử the thé, ngay lập tức liền nhướng người ra nhìn xuống.
Phía dưới vách núi cách bọn hắn hai mươi mấy mét, nơi đó đang có một gốc cây nhỏ màu trắng vươn giữa không trung, cây nhỏ cũng chỉ cao một thước nhưng toàn thân óng ánh trong suốt, hiện ra bạch sắc lân quang.
Trên cây nhỏ đang có bốn quả thủy tinh như bạch xà trong nhẹ nhàng va vào nhau trong gió, phát ra tiếng leng keng êm tai, phía trên còn lượn lờ một tia sương mù màu trắng.
Băng Hỏa Xà Lân Quả, chính là một loại linh dược lục phẩm, có thể xưng là linh dược Vương cấp, ban ngày có màu trắng như là băng tinh trường xà, thuộc tính âm hàn.
Màn đêm vừa xuống, liền biến thành màu đỏ, như là hỏa diễm đang thiêu đốt, nếu nhìn sơ qua sẽ thấy giống như một con hỏa xà đang nhảy múa.
Đây cũng là nguyên nhân nó có tên Băng Hỏa Xà Lân Quả.
- Đúng thực sự là Băng Hỏa Xà Lân Quả!
Sắc mặt Bàn Tử kích động tới cực điểm, hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh để bay xuống dưới.
- Lão Nhị, đừng nóng vội.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn cũng cố ổn định tâm thần:
- Quả này còn chưa thành thục, xem hình dáng thì xem ra cần phải một hai ngày nữa.
- Một hai ngày? Chúng ta không có thời gian a, vạn nhất đám người kia phát hiện thì chúng là làm sao tranh với bọn hắn?
Bàn Tử lo lắng nói.
- Rống rống!
Lúc này, Tiểu Kim đột nhiên kêu lên, hướng về phía dưới vách núi giương nanh múa vuốt.
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên nặng nề, tay phải kéo lại nói:
- Nếu như thực sự là như thế, muốn có được Băng Hỏa Xà Lân Quả này thật đúng là có chút phiền phức.
- Lão Tam, làm sao thế?
Bàn Tử có chút không cam tâm, Lục Phẩm Băng Hỏa Xà Lân Quả đang ở trước mắt, một khi lấy được thì thực lực nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
- Không có gì, qua bên kia nghỉ một chút.
Tiêu Phàm hít một hơi mặc kệ Bàn Tử nghi hoặc, trực tiếp đi vào trong rừng.
- Đợi thì đợi, chờ Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục, ta nhất định phải nếm thử một chút.
Bàn Tử nhỏ giọng thì thầm, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng ở trên một cành cây cổ thụ to lớn, Vô Tận Chiến Quyết tiếp tục vận chuyển, hắn làm sao không muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả kia.
Hiện tại hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, phục dụng Băng Hỏa Xà Lân Quả xong nhất định có thể đột phá.
Nhưng hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất là Băng Hỏa Xà Lân Quả vẫn chưa thành thục, dược hiệu sẽ giảm đi rất nhiều, thứ hai, nếu muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.
- Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để bào chế Xà Lân Tửu, dược tính còn tốt hơn so với Thối Hồn Dịch? Hơn nữa còn có thể bài trừ ám tật trong cơ thể?
Tiêu Phàm bên trong Tu La trong truyền thừa tìm được một số thông tin liên quan tới Băng Hỏa Xà Lân Quả, trong lòng âm thầm quyết định.
- Tính lại một chút, lúc đột phá Chiến Tông cảnh ta vẫn chưa sử dụng Luyện Thể Dịch ngũ phẩm và Thối Hồn Dịch, bất quá vẫn còn sớm, chỉ cần trước khi đột phá Chiến Vương cảnh sử dụng là được, đến lúc đó thực lực liền có thể nâng cao một tầng.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Một ngày nháy mắt trôi qua, Bàn Tử thỉnh thoảng chạy qua chạy lại giữa rừng rậm và vách núi lúc trước, tên mập này sợ bỏ lỡ thời khắc Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục.
- Quận Chúa, vách núi kia ngay ở phía trước, chỉ cần lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả, Quận Chúa nhất định có thể liên tiếp đột phá.
Đang lúc Bàn Tử chuẩn bị đi đến bên vách núi xem một lần nữa, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
- Lại là bọn hắn.
Bàn Tử phẫn nộ không thôi.
- Không đúng, người của bọn chúng tại sao ít như thế.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn phía xa, nơi này cách xa hơn trăm mét, đối phương muốn phát hiện là điều không thể nào, vì thế nên Tiêu Phàm cũng không quá khẩn trương.
- Đúng rồi, những người khác đâu?
Bàn Tử cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính, nói: - Những người này lúc trước trực tiếp tiến vào sơn cốc, xem ra không phải đặc biệt vì Băng Hỏa Xà Lân Quả mà đến, nhưng hiện tại bọn hắn chắc chắn đến đây vì Xà Lân Quả.
- Vậy tại sao lại ít người như vậy?
Bàn Tử hỏi.
- Ha ha, Quận Chúa quả nhiên cao siêu, lại tìm người chơi kế điệu hổ ly sơn với chúng ta, đáng tiếc ngươi cũng quá xem thường chúng ta.
Một tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên vang lên, chỉ thấy chừng mười thân ảnh từ một phía rừng rậm khác đi đến.
Cầm đầu là một tên thanh niên áo trắng, tóc dài xõa sau vai, mày rậm mắt kiếm khá là anh tuấn.
Sắc mặt đám người đến trước trầm xuống, đoàn đội kết thành một vòng tròn, đề phòng nhìn chằm chằm đám người mới đến.
- Vũ Thừa Quân, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, dám phản bội Bát Hoàng huynh, ngươi thật sự cho rằng trở thành chó săn của Tam Hoàng Tử thì bản Quận Chúa không dám giết ngươi?
Sắc mặt nữ tử giả nam trang kia âm trầm nói.
- Hèn hạ? Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến, Tuyết Lung Giác, ngươi cho rằng gọi ngươi một tiếng Quận Chúa thì ngươi đã ở trên trời? Nói một câu không dễ nghe, cho dù giết ngươi thì ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh niên áo trắng Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng.
Tiêu Phàm và Bàn Tử nghe thấy ba chữ Vũ Thừa Quân, thần sắc hơi hơi tập trung, nếu là lúc trước thì hai ngươi họ cũng chả biết cái tên này.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại rõ ràng, Vũ Thừa Quân chính là một trong thập tú của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, xếp hạng thứ mười, thực lực không thể khinh thường.
Vũ Thừa Quân nói chuyện vô cùng bá đạo, căn bản không đem Quận Chúa Tuyết Lung Giác này để vào trong mắt.
- Làm càn! Vũ Thừa Quân, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Tuyết Lung Giác không mở miệng, một tên nam tử trung niên bên cạnh nàng đã hùng hổ lên tiếng.
- Ta biết ta đang nói chuyện với ai.
Vũ Thừa Quân cười tủm tỉm nhìn Tuyết Lung Giác, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm không chút che dấu, điều này khiến cho mấy người đối diện thập phần khó chịu.
- Quản tốt đôi mắt chó của ngươi!
Tuyết Lung Giác lạnh giọng nói.
- A đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Tam Hoàng Tử đã nói nếu mấy người các ngươi đã rời khỏi Hoàng Thành thì không cần phải trở về nữa, về phần Tam Công Chúa ngươi, để cho ta tùy ý xử trí.
Vũ Thừa Quân cười ha ha một tiếng, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo vô tình nói ra một câu:
- Trừ Tuyết Lung Giác, còn lại giết sạch không chừa một tên.
- Giết!
Vừa dứt lời, mười người Vũ Thừa Quân mang đến ngay lập tức xông ra, Hồn Lực cường đại phóng ra bốn phương tám hướng, đủ loại chiến kỹ bắt đầu xuất hiện.
Người của Tuyết Lung Giác cũng không sợ hãi chút nào, nhưng mấy người bọn hắn rõ ràng không phải là đối thủ của đám Vũ Thừa Quân.
- Quận Chúa nhanh lên, người đi lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả, ta tới ngăn bọn chúng lại.
Một tên nam tử trung niên thủ hộ trước người Tuyết Lung Giác Tuyết Lung Giác mở miệng nói.
- Băng Hỏa Xà Lân Quả?
Tai của Vũ Thừa Quân khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý đi từng bước đến Tuyết Lung Giác, cười tà nói:
- Thì ra là thế, các ngươi vội vàng chạy đến Hồn Thú Sơn Mạch, nguyên lai là vì là Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra các ngươi muốn dùng Băng Hỏa Xà Lân Quả đến cứu Bát Hoàng Tử, nhưng các ngươi đã thất bại rồi.
- Quận Chúa, nhanh lên!
Nam tử trung niên thấy thế liền biến sắc, hắn mặc dù là Chiến Tông cảnh đỉnh phong nhưng cũng có áp lực rất lớn khi đối mặt với Vũ Thừa Quân.
Hoàng Thành Thập Tú không chỉ là mười người cường đại nhất trong thế thệ trẻ ở Hoàng Thành, mà còn là mười người có hy vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
Vũ Thừa Quân ở vị trí thứ mười, có thể thấy thực lực của hắn cũng không tầm thường.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn ta lại?
Vũ Thừa Quân coi thường, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ thấy được một đạo kiếm mang sắc bén màu trắng xuyên thủng hư không, nam tử trung niên kai liền bị chém làm đôi, huyết dịch bắn tung tóe.
- Khốn kiếp.
Tuyết Lung Giác phẫn nộ tới cực điểm, nàng huy động trường kiếm trong tay chém tới.
Âm thanh Bàn Tử the thé, ngay lập tức liền nhướng người ra nhìn xuống.
Phía dưới vách núi cách bọn hắn hai mươi mấy mét, nơi đó đang có một gốc cây nhỏ màu trắng vươn giữa không trung, cây nhỏ cũng chỉ cao một thước nhưng toàn thân óng ánh trong suốt, hiện ra bạch sắc lân quang.
Trên cây nhỏ đang có bốn quả thủy tinh như bạch xà trong nhẹ nhàng va vào nhau trong gió, phát ra tiếng leng keng êm tai, phía trên còn lượn lờ một tia sương mù màu trắng.
Băng Hỏa Xà Lân Quả, chính là một loại linh dược lục phẩm, có thể xưng là linh dược Vương cấp, ban ngày có màu trắng như là băng tinh trường xà, thuộc tính âm hàn.
Màn đêm vừa xuống, liền biến thành màu đỏ, như là hỏa diễm đang thiêu đốt, nếu nhìn sơ qua sẽ thấy giống như một con hỏa xà đang nhảy múa.
Đây cũng là nguyên nhân nó có tên Băng Hỏa Xà Lân Quả.
- Đúng thực sự là Băng Hỏa Xà Lân Quả!
Sắc mặt Bàn Tử kích động tới cực điểm, hận không thể lập tức mọc ra một đôi cánh để bay xuống dưới.
- Lão Nhị, đừng nóng vội.
Tiêu Phàm lắc đầu, hắn cũng cố ổn định tâm thần:
- Quả này còn chưa thành thục, xem hình dáng thì xem ra cần phải một hai ngày nữa.
- Một hai ngày? Chúng ta không có thời gian a, vạn nhất đám người kia phát hiện thì chúng là làm sao tranh với bọn hắn?
Bàn Tử lo lắng nói.
- Rống rống!
Lúc này, Tiểu Kim đột nhiên kêu lên, hướng về phía dưới vách núi giương nanh múa vuốt.
Sắc mặt Tiêu Phàm lập tức trở nên nặng nề, tay phải kéo lại nói:
- Nếu như thực sự là như thế, muốn có được Băng Hỏa Xà Lân Quả này thật đúng là có chút phiền phức.
- Lão Tam, làm sao thế?
Bàn Tử có chút không cam tâm, Lục Phẩm Băng Hỏa Xà Lân Quả đang ở trước mắt, một khi lấy được thì thực lực nhất định sẽ tăng thêm một bậc.
- Không có gì, qua bên kia nghỉ một chút.
Tiêu Phàm hít một hơi mặc kệ Bàn Tử nghi hoặc, trực tiếp đi vào trong rừng.
- Đợi thì đợi, chờ Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục, ta nhất định phải nếm thử một chút.
Bàn Tử nhỏ giọng thì thầm, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng.
Tiêu Phàm ngồi xếp bằng ở trên một cành cây cổ thụ to lớn, Vô Tận Chiến Quyết tiếp tục vận chuyển, hắn làm sao không muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả kia.
Hiện tại hắn chỉ cách Chiến Tông cảnh trung kỳ một bước, phục dụng Băng Hỏa Xà Lân Quả xong nhất định có thể đột phá.
Nhưng hiện tại có hai vấn đề, thứ nhất là Băng Hỏa Xà Lân Quả vẫn chưa thành thục, dược hiệu sẽ giảm đi rất nhiều, thứ hai, nếu muốn lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả cũng không phải sự tình đơn giản như vậy.
- Băng Hỏa Xà Lân Quả dùng để bào chế Xà Lân Tửu, dược tính còn tốt hơn so với Thối Hồn Dịch? Hơn nữa còn có thể bài trừ ám tật trong cơ thể?
Tiêu Phàm bên trong Tu La trong truyền thừa tìm được một số thông tin liên quan tới Băng Hỏa Xà Lân Quả, trong lòng âm thầm quyết định.
- Tính lại một chút, lúc đột phá Chiến Tông cảnh ta vẫn chưa sử dụng Luyện Thể Dịch ngũ phẩm và Thối Hồn Dịch, bất quá vẫn còn sớm, chỉ cần trước khi đột phá Chiến Vương cảnh sử dụng là được, đến lúc đó thực lực liền có thể nâng cao một tầng.
Tiêu Phàm nghĩ thầm.
Một ngày nháy mắt trôi qua, Bàn Tử thỉnh thoảng chạy qua chạy lại giữa rừng rậm và vách núi lúc trước, tên mập này sợ bỏ lỡ thời khắc Băng Hỏa Xà Lân Quả thành thục.
- Quận Chúa, vách núi kia ngay ở phía trước, chỉ cần lấy được Băng Hỏa Xà Lân Quả, Quận Chúa nhất định có thể liên tiếp đột phá.
Đang lúc Bàn Tử chuẩn bị đi đến bên vách núi xem một lần nữa, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
- Lại là bọn hắn.
Bàn Tử phẫn nộ không thôi.
- Không đúng, người của bọn chúng tại sao ít như thế.
Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn phía xa, nơi này cách xa hơn trăm mét, đối phương muốn phát hiện là điều không thể nào, vì thế nên Tiêu Phàm cũng không quá khẩn trương.
- Đúng rồi, những người khác đâu?
Bàn Tử cũng bắt đầu nghi ngờ.
Tiêu Phàm híp hai mắt, trong lòng nhanh chóng suy tính, nói: - Những người này lúc trước trực tiếp tiến vào sơn cốc, xem ra không phải đặc biệt vì Băng Hỏa Xà Lân Quả mà đến, nhưng hiện tại bọn hắn chắc chắn đến đây vì Xà Lân Quả.
- Vậy tại sao lại ít người như vậy?
Bàn Tử hỏi.
- Ha ha, Quận Chúa quả nhiên cao siêu, lại tìm người chơi kế điệu hổ ly sơn với chúng ta, đáng tiếc ngươi cũng quá xem thường chúng ta.
Một tiếng cười cuồng ngạo đột nhiên vang lên, chỉ thấy chừng mười thân ảnh từ một phía rừng rậm khác đi đến.
Cầm đầu là một tên thanh niên áo trắng, tóc dài xõa sau vai, mày rậm mắt kiếm khá là anh tuấn.
Sắc mặt đám người đến trước trầm xuống, đoàn đội kết thành một vòng tròn, đề phòng nhìn chằm chằm đám người mới đến.
- Vũ Thừa Quân, ngươi là một tên tiểu nhân hèn hạ, dám phản bội Bát Hoàng huynh, ngươi thật sự cho rằng trở thành chó săn của Tam Hoàng Tử thì bản Quận Chúa không dám giết ngươi?
Sắc mặt nữ tử giả nam trang kia âm trầm nói.
- Hèn hạ? Chim khôn chọn cành mà đậu, người khôn chọn chủ mà thờ, đây là đạo lý tuyên cổ bất biến, Tuyết Lung Giác, ngươi cho rằng gọi ngươi một tiếng Quận Chúa thì ngươi đã ở trên trời? Nói một câu không dễ nghe, cho dù giết ngươi thì ngươi có thể làm gì được ta?
Thanh niên áo trắng Vũ Thừa Quân tà tà cười một tiếng.
Tiêu Phàm và Bàn Tử nghe thấy ba chữ Vũ Thừa Quân, thần sắc hơi hơi tập trung, nếu là lúc trước thì hai ngươi họ cũng chả biết cái tên này.
Nhưng hiện tại bọn hắn lại rõ ràng, Vũ Thừa Quân chính là một trong thập tú của Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, xếp hạng thứ mười, thực lực không thể khinh thường.
Vũ Thừa Quân nói chuyện vô cùng bá đạo, căn bản không đem Quận Chúa Tuyết Lung Giác này để vào trong mắt.
- Làm càn! Vũ Thừa Quân, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Tuyết Lung Giác không mở miệng, một tên nam tử trung niên bên cạnh nàng đã hùng hổ lên tiếng.
- Ta biết ta đang nói chuyện với ai.
Vũ Thừa Quân cười tủm tỉm nhìn Tuyết Lung Giác, trong mắt lóe lên vẻ tham lam nồng đậm không chút che dấu, điều này khiến cho mấy người đối diện thập phần khó chịu.
- Quản tốt đôi mắt chó của ngươi!
Tuyết Lung Giác lạnh giọng nói.
- A đúng rồi, quên nói cho ngươi biết, Tam Hoàng Tử đã nói nếu mấy người các ngươi đã rời khỏi Hoàng Thành thì không cần phải trở về nữa, về phần Tam Công Chúa ngươi, để cho ta tùy ý xử trí.
Vũ Thừa Quân cười ha ha một tiếng, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo vô tình nói ra một câu:
- Trừ Tuyết Lung Giác, còn lại giết sạch không chừa một tên.
- Giết!
Vừa dứt lời, mười người Vũ Thừa Quân mang đến ngay lập tức xông ra, Hồn Lực cường đại phóng ra bốn phương tám hướng, đủ loại chiến kỹ bắt đầu xuất hiện.
Người của Tuyết Lung Giác cũng không sợ hãi chút nào, nhưng mấy người bọn hắn rõ ràng không phải là đối thủ của đám Vũ Thừa Quân.
- Quận Chúa nhanh lên, người đi lấy Băng Hỏa Xà Lân Quả, ta tới ngăn bọn chúng lại.
Một tên nam tử trung niên thủ hộ trước người Tuyết Lung Giác Tuyết Lung Giác mở miệng nói.
- Băng Hỏa Xà Lân Quả?
Tai của Vũ Thừa Quân khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười đầy thâm ý đi từng bước đến Tuyết Lung Giác, cười tà nói:
- Thì ra là thế, các ngươi vội vàng chạy đến Hồn Thú Sơn Mạch, nguyên lai là vì là Băng Hỏa Xà Lân Quả, xem ra các ngươi muốn dùng Băng Hỏa Xà Lân Quả đến cứu Bát Hoàng Tử, nhưng các ngươi đã thất bại rồi.
- Quận Chúa, nhanh lên!
Nam tử trung niên thấy thế liền biến sắc, hắn mặc dù là Chiến Tông cảnh đỉnh phong nhưng cũng có áp lực rất lớn khi đối mặt với Vũ Thừa Quân.
Hoàng Thành Thập Tú không chỉ là mười người cường đại nhất trong thế thệ trẻ ở Hoàng Thành, mà còn là mười người có hy vọng đột phá Chiến Vương cảnh nhất.
Vũ Thừa Quân ở vị trí thứ mười, có thể thấy thực lực của hắn cũng không tầm thường.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn ta lại?
Vũ Thừa Quân coi thường, thân hình đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ thấy được một đạo kiếm mang sắc bén màu trắng xuyên thủng hư không, nam tử trung niên kai liền bị chém làm đôi, huyết dịch bắn tung tóe.
- Khốn kiếp.
Tuyết Lung Giác phẫn nộ tới cực điểm, nàng huy động trường kiếm trong tay chém tới.