Chương : 171
Tiêu Phàm chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn hơn mười đạo thân ảnh đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng vẫn chậm rãi thu hồi Vô Phong, những người này có lẽ đáng chết, nhưng hiện tại giết bọn chúng cũng không còn chút hứng thú nào rồi.
- Tạ ơn!
- Đa tạ đại nhân!
Nhìn thấy Tiêu Phàm thu hồi Hắc Thiết Kiếm, mười mấy người quỳ trên mặt đất lập tức lệ nóng quanh tròng, hướng về phía Tiêu Phàm dập đầu mấy cái.
Lúc này bọn hắn mới phát hiện, người, chỉ khi còn sống mới là đang quý nhất.
Tiêu Phàm cũng không thèm nhìn bọn họ một cái đã trực tiếp đi đến cửa thành, Bàn Tử nhìn Tiêu Phàm một cái rồi cùng Tiểu Kim đi theo.
Đi đến cửa thành, Tiêu Phàm lấy ra 30 khối Hạ Phẩm Hồn Thạch, mấy tên tướng sĩ thủ thành kia nào dám lấy, vội vàng nhường đường cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đem 30 khối Hạ Phẩm Hồn Thạch ném cho một tên tướng sĩ, cũng không quay đầu lại đi vào bên trong Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp biến mất, đám người im lặng thật lâu.
Đi trên đường cái trong thành, sự băng lãnh trên người Tiêu Phàm trong nháy mắt biến mất, hắn sờ Niệm Niệm trong ngực, nói:
- Lạnh không?
- Đại ca ca, muội không lạnh.
Niệm Niệm nhu thuận lắc đầu, hiếu kỳ đánh giá Tiêu Phàm.
- Muội tên là Niệm Niệm đúng không, cha mẹ muội đâu?
Tiêu Phàm hỏi.
Nghe nói như thế, Niệm Niệm lập tức khóc thút thít, ngón tay nhỏ bé chỉ về một phương hướng, thương tâm nói:
- Cha mẹ đều chết rồi.
- Yên tâm, về sau có ca ca, ai cũng không thể khi dễ muội.
Tiêu Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của Niệm Niệm, trong lòng chẳng biết tại sao lại cảm thấy thập phần đau lòng.
Hai người dưới sự chỉ dẫn của Niệm Niệm, rất nhanh đi tới một ngôi nhà gỗ cũ nát, trên đường đi, có không ít người nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm nào.
- Nơi này hẳn là xóm nghèo của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, đều là những người ở tầng lớp thấp nhất.
Bàn Tử nhìn phòng ốc cũ nát bốn phía, thần sắc có chút trầm trọng.
Tiêu Phàm gật đầu, vô luận là ở đâu đều cũng có dân chúng bình thường, bọn họ giẩy dụa sinh tồn dưới tầng chót nhất, không có bọn họ thì những thứ được gọi là thế gia cùng quý tộc cũng vô pháp tôn vinh thân phận và địa vị của chúng.
- Ba ba, mụ mụ!
Niệm Niệm nức nở kêu to, giãy dụa tránh thoát từ trong ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thả Niệm Niệm xuống, Niệm Niệm nhanh chóng chạy vào trong nhà gỗ, tuyết lớn rơi đầy cổ của cô bé nhưng nàng vẫn không mảy may dừng lại.
- Hài tử nhà nghèo đã sớm hiểu chuyện rồi.
Bàn Tử thán một hơi, tiểu nữ hài này chỉ có ba tuổi mà thôi, cũng đã rất hiểu chuyện, những con em đại gia tộc kia thời điểm ba tuổi, đoán chừng còn nũng nịu trong ngực phụ mẫu.
Tiêu Phàm không đành lòng, ôm lấy Niệm Niệm đi đến trước cửa nhà gỗ, đẩy cửa nhà gỗ ra, một cỗ gió lớn thổi vào, trong nhà gỗ cũng bao trùm lấy một tầng hơi mỏng bông tuyết.
Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới nguyên lai chủ nhân thân thể này, so với tiểu nữ hài Niệm Niệm thì hắn cảm thấy may mắn hơn nhiều.
Trên chiếc giường cây đang nằm hai cỗ thi thể đã lạnh như băng, Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, quét mắt một vòng liền phát hiện, hai người này đoán chừng đã chết được vài ngày, bởi vì thời tiết giá lạnh nên nhìn qua chỉ giống như đang ngủ.
- Lão Tam, bọn họ chết như thế nào?
Bàn Tử nhìn hai cỗ thi thể kian nói.
- Chết cóng.
Tiêu Phàm lắc đầu, người người lớn như thế này đều bị chết cóng, cô bé Niệm Niệm có thể sống sót đã là ông trời thủ hạ lưu tình rồi.
Bất quá khi Tiêu Phàm nhìn thấy khe hở trong ngực hai người thì hắn liền hiểu ra, Niệm Niệm sở dĩ không chết là bởi vì phụ mẫu nàng đã đem hơi ấm cuối cùng để sưởi ấm nàng.
- Tìm một chỗ chôn bọn họ thôi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, Bàn Tử hiểu ý, ôm hai cỗ thi thể đi ra ngoài cửa.
Không bao lâu, hai người một thú xuất hiện ở trên một đỉnh núi bên ngoài Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, trước người bọn họ có hai nấm mồ, bọn hắn biết rất nhanh chỗ này sẽ bị băng tuyết bao trùm, đến lúc đó cũng không lưu lại được thứ gì.
Cô bé Niệm Niệm còn đang nức nở, thấy Tiêu Phàm và Bàn Tử, nàng liền qùy trên mặt đất, nhu thuận nói:
- Tạ ơn hai vị đại ca ca, Niệm Niệm làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp hai vị đại ca ca.
Tiêu Phàm đau lòng ôm Niệm Niệm, vuốt cái mũi ngọc tinh xảo nói của cô bé nói:
- Chúng ta là đại ca ca của muội, muội không cần cám ơn chúng ta.
- Đúng thế, Niệm Niệm, tên đầy đủ của muội là Niệm Niệm sao? Về sau liền cùng hai vị đại ca ca cùng một chỗ, xông xáo thiên hạ.
Bàn Tử cười cười nói.
-Muội cũng không biết tên đầy đủ của muội là gì, cha mẹ đều là gọi muội
như vậy, nhưng muội nghe hàng xóng nói là cha mẹ nhặt muội về từ trong rừng.
Niệm Niệm thập phần hiểu chuyện nói ra, nháy mắt nhìn Tiêu Phàm và Bàn Tử:
- Hai vị ca ca tên gọi là gì?
- Ta tên Tiêu Phàm, đây là ta Nhị Ca Nam Cung Tiêu Tiêu, ngươi gọi hắn là Bàn ca ca đi, còn nữa, đây là bằng hữu Tiểu Kim.
Tiêu Phàm cười giới thiệu một lần.
- Con mèo nhỏ thật đáng yêu, Niệm Niệm ôm một cái.
Niệm Niệm nhìn thấy Tiểu Kim liền vui vẻ, ánh mắt thuần khiết giơ hai tay về phía Tiểu Kim.
Điều hiếm thấy là Tiểu Kim bình thường không cho Tiêu Phàm ôm lại thân mật cọ cọ vào cái đầu nhỏ của Niệm Niệm.
Đột nhiên, Niệm Niệm nhìn Tiêu Phàm nói:
- Đại ca ca, sau này muội có thể gọi là Tiêu Niệm Niệm được không?
- Huh?
Tiêu Phàm không hiểu nhìn Niệm Niệm.
- Niệm Niệm, tại sao không lây họ của ta, gọi là Nam Cung Niệm Niệm a, so với Tiêu Niệm Niệm thì êm tai hơn nhiều.
Bàn Tử trêu ghẹo nói.
Niệm Niệm nhất thời im lặng, chu miệng nhỏ nói:
- Dù sao muội cũng muốn cùng họ với đại ca ca, liền gọi là Tiêu Niệm Niệm.
- Vậy sau này muội tên Tiêu Niệm Niệm, ta sẽ là ca ca của muội.
Tiêu Phàm ôm Niệm Niệm cười nói.
Trong lòng hắn hết sức vui mừng, tiểu hài tử cuối cùng là tiểu hài tử, rất nhanh quên đi bi thương, đây cũng là điều mà hắn hy vọng.
Ba người một thú rất nhanh trở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử tại tiệm may mua cho Niệm Niệm vài bộ y phục xinh đẹp, Niệm Niệm cười như tiểu tinh linh.
Niệm Niệm mặc một bộ y phục bằng lông chồn, nhìn qua như một búp bê xinh đẹp bằng sứ, linh động, đáng yêu, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Cũng tại lúc này, Trần Hạo một mình một người đi vào một tòa trong tửu lâu trong Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, một nữ tử mặc váy đỏ liếc hắn một cái, liền chào đón:
- Khách quan, ta có thể giúp gì cho ngài?
- Ta muốn giết người.
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, sự tình hôm nay làm hắn quá oan uổng, hắn muốn về gia tộc tìm mấy người giết Tiêu Phàm, nhưng lại lo lắng thân phận Tiêu Phàm, sợ liên lụy đến gia tộc, cho nên cuối cùng hắn liền làm một lựa chọn: Tuyết Lâu!
Tuyết Lâu giết người, xưa nay sẽ không tiết lộ tên người thuê, cho dù Tiêu Phàm may mắn không chết, hắn cũng sẽ không bị bại lộ bản thân.
- Khách quan biết quy củ của Tuyết Lâu?
Nữ tử váy đỏ vũ mị cười một tiếng, phong tình vạn chủng.
- Biết rõ.
Trần Hạo gật đầu, quy củ Tuyết Lâu đơn giản chính là, chỉ cần mục tiêu chưa chết thì vẫn tiếp tục truy sát, đây chính là thứ mà Trần Hạo cần.
- Tính danh, thực lực, đem tin tức ngươi biết nói cho ta, ta đăng ký một chút.
Nữ tử váy đỏ lấy ra giấy bút.
- Ta không biết tên hắn, chỉ biết là hắn là Chiến Tông cảnh sơ kỳ, cầm một chuôi Hắc Thiết Kiếm, đúng rồi, bên cạnh hắn còn có một tên mập, cùng một tiểu nữ hài ba bốn tuổi.
Trần Hạo đem tin tức hắn biết nói ra toàn bộ.
- Những tin tức này đủ rồi.
Nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng:
- 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.
- 400 vạn?
Thanh âm Trần Hạo bỗng bén nhọn mấy phần, 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói cũng là con số không nhỏ.
Cuối cùng, Trần Hạo vẫn lấy ra một tấm Hồn Thạch Tạp, đưa 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch cho đối phương.
- Khách quan yên tâm, ba ngày sau ngươi sẽ thấy được đầu người mà ngươi muốn.
Nữ tử váy đỏ cười vũ mị, trên mặt thập phần tự tin.
- Tạ ơn!
- Đa tạ đại nhân!
Nhìn thấy Tiêu Phàm thu hồi Hắc Thiết Kiếm, mười mấy người quỳ trên mặt đất lập tức lệ nóng quanh tròng, hướng về phía Tiêu Phàm dập đầu mấy cái.
Lúc này bọn hắn mới phát hiện, người, chỉ khi còn sống mới là đang quý nhất.
Tiêu Phàm cũng không thèm nhìn bọn họ một cái đã trực tiếp đi đến cửa thành, Bàn Tử nhìn Tiêu Phàm một cái rồi cùng Tiểu Kim đi theo.
Đi đến cửa thành, Tiêu Phàm lấy ra 30 khối Hạ Phẩm Hồn Thạch, mấy tên tướng sĩ thủ thành kia nào dám lấy, vội vàng nhường đường cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đem 30 khối Hạ Phẩm Hồn Thạch ném cho một tên tướng sĩ, cũng không quay đầu lại đi vào bên trong Tuyết Nguyệt Hoàng Thành.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp biến mất, đám người im lặng thật lâu.
Đi trên đường cái trong thành, sự băng lãnh trên người Tiêu Phàm trong nháy mắt biến mất, hắn sờ Niệm Niệm trong ngực, nói:
- Lạnh không?
- Đại ca ca, muội không lạnh.
Niệm Niệm nhu thuận lắc đầu, hiếu kỳ đánh giá Tiêu Phàm.
- Muội tên là Niệm Niệm đúng không, cha mẹ muội đâu?
Tiêu Phàm hỏi.
Nghe nói như thế, Niệm Niệm lập tức khóc thút thít, ngón tay nhỏ bé chỉ về một phương hướng, thương tâm nói:
- Cha mẹ đều chết rồi.
- Yên tâm, về sau có ca ca, ai cũng không thể khi dễ muội.
Tiêu Phàm xoa xoa cái đầu nhỏ của Niệm Niệm, trong lòng chẳng biết tại sao lại cảm thấy thập phần đau lòng.
Hai người dưới sự chỉ dẫn của Niệm Niệm, rất nhanh đi tới một ngôi nhà gỗ cũ nát, trên đường đi, có không ít người nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, không có bất kỳ tình cảm nào.
- Nơi này hẳn là xóm nghèo của Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, đều là những người ở tầng lớp thấp nhất.
Bàn Tử nhìn phòng ốc cũ nát bốn phía, thần sắc có chút trầm trọng.
Tiêu Phàm gật đầu, vô luận là ở đâu đều cũng có dân chúng bình thường, bọn họ giẩy dụa sinh tồn dưới tầng chót nhất, không có bọn họ thì những thứ được gọi là thế gia cùng quý tộc cũng vô pháp tôn vinh thân phận và địa vị của chúng.
- Ba ba, mụ mụ!
Niệm Niệm nức nở kêu to, giãy dụa tránh thoát từ trong ngực Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm thả Niệm Niệm xuống, Niệm Niệm nhanh chóng chạy vào trong nhà gỗ, tuyết lớn rơi đầy cổ của cô bé nhưng nàng vẫn không mảy may dừng lại.
- Hài tử nhà nghèo đã sớm hiểu chuyện rồi.
Bàn Tử thán một hơi, tiểu nữ hài này chỉ có ba tuổi mà thôi, cũng đã rất hiểu chuyện, những con em đại gia tộc kia thời điểm ba tuổi, đoán chừng còn nũng nịu trong ngực phụ mẫu.
Tiêu Phàm không đành lòng, ôm lấy Niệm Niệm đi đến trước cửa nhà gỗ, đẩy cửa nhà gỗ ra, một cỗ gió lớn thổi vào, trong nhà gỗ cũng bao trùm lấy một tầng hơi mỏng bông tuyết.
Tiêu Phàm không khỏi nghĩ tới nguyên lai chủ nhân thân thể này, so với tiểu nữ hài Niệm Niệm thì hắn cảm thấy may mắn hơn nhiều.
Trên chiếc giường cây đang nằm hai cỗ thi thể đã lạnh như băng, Tiêu Phàm không khỏi cau mày một cái, quét mắt một vòng liền phát hiện, hai người này đoán chừng đã chết được vài ngày, bởi vì thời tiết giá lạnh nên nhìn qua chỉ giống như đang ngủ.
- Lão Tam, bọn họ chết như thế nào?
Bàn Tử nhìn hai cỗ thi thể kian nói.
- Chết cóng.
Tiêu Phàm lắc đầu, người người lớn như thế này đều bị chết cóng, cô bé Niệm Niệm có thể sống sót đã là ông trời thủ hạ lưu tình rồi.
Bất quá khi Tiêu Phàm nhìn thấy khe hở trong ngực hai người thì hắn liền hiểu ra, Niệm Niệm sở dĩ không chết là bởi vì phụ mẫu nàng đã đem hơi ấm cuối cùng để sưởi ấm nàng.
- Tìm một chỗ chôn bọn họ thôi.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, Bàn Tử hiểu ý, ôm hai cỗ thi thể đi ra ngoài cửa.
Không bao lâu, hai người một thú xuất hiện ở trên một đỉnh núi bên ngoài Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, trước người bọn họ có hai nấm mồ, bọn hắn biết rất nhanh chỗ này sẽ bị băng tuyết bao trùm, đến lúc đó cũng không lưu lại được thứ gì.
Cô bé Niệm Niệm còn đang nức nở, thấy Tiêu Phàm và Bàn Tử, nàng liền qùy trên mặt đất, nhu thuận nói:
- Tạ ơn hai vị đại ca ca, Niệm Niệm làm trâu làm ngựa cũng nhất định báo đáp hai vị đại ca ca.
Tiêu Phàm đau lòng ôm Niệm Niệm, vuốt cái mũi ngọc tinh xảo nói của cô bé nói:
- Chúng ta là đại ca ca của muội, muội không cần cám ơn chúng ta.
- Đúng thế, Niệm Niệm, tên đầy đủ của muội là Niệm Niệm sao? Về sau liền cùng hai vị đại ca ca cùng một chỗ, xông xáo thiên hạ.
Bàn Tử cười cười nói.
-Muội cũng không biết tên đầy đủ của muội là gì, cha mẹ đều là gọi muội
như vậy, nhưng muội nghe hàng xóng nói là cha mẹ nhặt muội về từ trong rừng.
Niệm Niệm thập phần hiểu chuyện nói ra, nháy mắt nhìn Tiêu Phàm và Bàn Tử:
- Hai vị ca ca tên gọi là gì?
- Ta tên Tiêu Phàm, đây là ta Nhị Ca Nam Cung Tiêu Tiêu, ngươi gọi hắn là Bàn ca ca đi, còn nữa, đây là bằng hữu Tiểu Kim.
Tiêu Phàm cười giới thiệu một lần.
- Con mèo nhỏ thật đáng yêu, Niệm Niệm ôm một cái.
Niệm Niệm nhìn thấy Tiểu Kim liền vui vẻ, ánh mắt thuần khiết giơ hai tay về phía Tiểu Kim.
Điều hiếm thấy là Tiểu Kim bình thường không cho Tiêu Phàm ôm lại thân mật cọ cọ vào cái đầu nhỏ của Niệm Niệm.
Đột nhiên, Niệm Niệm nhìn Tiêu Phàm nói:
- Đại ca ca, sau này muội có thể gọi là Tiêu Niệm Niệm được không?
- Huh?
Tiêu Phàm không hiểu nhìn Niệm Niệm.
- Niệm Niệm, tại sao không lây họ của ta, gọi là Nam Cung Niệm Niệm a, so với Tiêu Niệm Niệm thì êm tai hơn nhiều.
Bàn Tử trêu ghẹo nói.
Niệm Niệm nhất thời im lặng, chu miệng nhỏ nói:
- Dù sao muội cũng muốn cùng họ với đại ca ca, liền gọi là Tiêu Niệm Niệm.
- Vậy sau này muội tên Tiêu Niệm Niệm, ta sẽ là ca ca của muội.
Tiêu Phàm ôm Niệm Niệm cười nói.
Trong lòng hắn hết sức vui mừng, tiểu hài tử cuối cùng là tiểu hài tử, rất nhanh quên đi bi thương, đây cũng là điều mà hắn hy vọng.
Ba người một thú rất nhanh trở lại Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, Tiêu Phàm cùng Bàn Tử tại tiệm may mua cho Niệm Niệm vài bộ y phục xinh đẹp, Niệm Niệm cười như tiểu tinh linh.
Niệm Niệm mặc một bộ y phục bằng lông chồn, nhìn qua như một búp bê xinh đẹp bằng sứ, linh động, đáng yêu, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Cũng tại lúc này, Trần Hạo một mình một người đi vào một tòa trong tửu lâu trong Tuyết Nguyệt Hoàng Thành, một nữ tử mặc váy đỏ liếc hắn một cái, liền chào đón:
- Khách quan, ta có thể giúp gì cho ngài?
- Ta muốn giết người.
Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ, sự tình hôm nay làm hắn quá oan uổng, hắn muốn về gia tộc tìm mấy người giết Tiêu Phàm, nhưng lại lo lắng thân phận Tiêu Phàm, sợ liên lụy đến gia tộc, cho nên cuối cùng hắn liền làm một lựa chọn: Tuyết Lâu!
Tuyết Lâu giết người, xưa nay sẽ không tiết lộ tên người thuê, cho dù Tiêu Phàm may mắn không chết, hắn cũng sẽ không bị bại lộ bản thân.
- Khách quan biết quy củ của Tuyết Lâu?
Nữ tử váy đỏ vũ mị cười một tiếng, phong tình vạn chủng.
- Biết rõ.
Trần Hạo gật đầu, quy củ Tuyết Lâu đơn giản chính là, chỉ cần mục tiêu chưa chết thì vẫn tiếp tục truy sát, đây chính là thứ mà Trần Hạo cần.
- Tính danh, thực lực, đem tin tức ngươi biết nói cho ta, ta đăng ký một chút.
Nữ tử váy đỏ lấy ra giấy bút.
- Ta không biết tên hắn, chỉ biết là hắn là Chiến Tông cảnh sơ kỳ, cầm một chuôi Hắc Thiết Kiếm, đúng rồi, bên cạnh hắn còn có một tên mập, cùng một tiểu nữ hài ba bốn tuổi.
Trần Hạo đem tin tức hắn biết nói ra toàn bộ.
- Những tin tức này đủ rồi.
Nữ tử váy đỏ cười nhạt một tiếng:
- 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.
- 400 vạn?
Thanh âm Trần Hạo bỗng bén nhọn mấy phần, 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch đối với hắn mà nói cũng là con số không nhỏ.
Cuối cùng, Trần Hạo vẫn lấy ra một tấm Hồn Thạch Tạp, đưa 400 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch cho đối phương.
- Khách quan yên tâm, ba ngày sau ngươi sẽ thấy được đầu người mà ngươi muốn.
Nữ tử váy đỏ cười vũ mị, trên mặt thập phần tự tin.