Chương : 174
Tiêu Phàm lơ đễnh liếc mắt nhìn nam tử áo xanh, đoán chừng lại là đệ tử đại gia tộc, sợ mình đoạt lấy nữ thần trong lòng liền ghi hận mình.
Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về mười thanh niên nam nữ phía trước, mười người đã chuẩn bị ổn thỏa đang bắt đầu luyện dược.
Thời gian một nén nhang rất gấp rút, Tiêu Phàm có thể dễ dàng nhìn ra có mấy người đang vô cùng khẩn trương, hơn nữa ngay cả dược tài và liều lượng cũng chọn sai, có thể thành công luyện chế ra dược dịch mới là lạ.
- Oanh!
Đột nhiên tiếng nổ ở trung ương vang lên, một cái Luyện Dược Đỉnh run lên bần bật kém chút nổ tung, người thanh niên kia bị một cỗ hỏa diễm bá đạo trùng kích, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi rồi cảm thán một hơi, bất đắc dĩ thối lui xuống dưới.
Mặc dù mỗi người đều có ba lần cơ hội luyện dược, nhưng thân thể hắn đã bị thương, muốn hoàn thành luyện dược đã không còn khả năng.
- Ngay cả không hỏa cũng không nắm chắc mà còn muốn khảo hạch Luyện Dược Sư?
Lam bào nam tử coi thường nói.
Cho dù là một tên Luyện Dược Sư, trừ có thể phân biệt phương thuốc và liều lượng, điều quan trọng nhất là khả năng không chế hỏa diễm và khống chế Hồn Lực.
Một ít tu sĩ nắm giữ Chiến Hồn có một tia Hỏa thuộc tính thì trong phương diện khống chế hỏa diễm sẽ có ưu thế hơn hẳn, những người này cũng là Luyện Dược Sư trời phú.
Nhất là người nắm giữ Chiến Hồn Hỏa Diễm đặc thù, đó chính là những người vì Luyện Dược Sư mà sinh ra.
Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn xem, dù hắn biết cơ hội những người này thành công luyện chế dược dịch là rất nhỏ, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, vô luận ai cũng có chỗ thích hợp.
Sau nửa ngày, lại có ba người bị nổ đỉnh, trong đó có một người mém chút chết khí khí lãng hỏa diễm trùng kích.
- Khống chế hỏa diễm mặc dù trọng yếu, nhưng quan trọng nhất vẫn là khống chế đối với Hồn Lực.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nghĩ.
Thời gian một nén nhang rất nhanh liền qua đi, lúc tuyên bố tranh tài kết thúc chỉ có ba người luyện chế thành công ra dược dịch, bọn họ lấy dược dịch để vào trong bình ngọc sớm đã chuẩn bị từ trước, sau khi viết tên mình lên rồi đặt ở trên bàn trước mặt ba vị giám khảo.
Ba người không để ý đến mấy cái bình ngọc kia, chỉ thấy nam tử trung niên ban giám khảo tiếp tục tuyên bố danh sách nhóm thứ hai khảo hạch, lại có mười người đi đi lên.
- Mấy đợt phía trước cũng không tốt đẹp gì, đoán chừng ra một tên Tam Phẩm Luyện Dược Sư cũng khó khăn a.
- Luyện Dược Sư Công Hội vốn cố ý an bài như thế, nếu như ai cũng có thể luyện chế Tam Phẩm Dược Dịch, thậm chí Tứ Phẩm dược dịch, thì phía sau cũng còn gì đáng xem nữa.
- Nghe nói lần này khảo hạch Luyện Dược Sư, mười hạng đầu sẽ có một phần ban thưởng thần bí, không biết là ban thưởng cái gì a.
Đám người xì xào bàn tán, thần sắc cũng không kích động, mấy nhóm người đầu tiên này gần như không có khả năng xuất hiện Luyện Dược Sư cường đại.
Thời gian thong thả trôi qua, sau ba canh giờ đã có 120 người hoàn thành khảo hạch, về phần kết quả thì chỉ có đợt đến cuối cùng mới có thể biết.
- Nhóm thứ mười ba ra sân, Tần Mộng Điệp...
Nam tử trung niên mới vừa đọc lên một cái tên, ánh mắt nhìn về phương hướng Tiêu Phàm đang đứng, cuối cùng rơi vào trên người thiếu nữ váy tím cách Tiêu Phàm không xa.
- Mộng Điệp, đến lượt chúng ta rồi.
Thanh niên lam bào Chu Văn Bân nhếch miệng cười một tiếng, nịnh nọt nhìn thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi rất bình tĩnh, bước chân liên tục nhẹ nhàng hướng về trung ương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ông lão mặc áo đen trong ban giám khảo, ông lão mặc áo đen nhàn nhạt gật đầu.
- Tần Mộng Điệp? Đó là tôn nữ của Tần Trưởng Lão? Nghe nói nàng mười lăm tuổi đã trở thành Tam Phẩm Luyện Dược Sư, hiện tại lại qua hai năm, rất có thể trở đã thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
- Quả nhiên phần đặc sắc nhất vẫn ở phía sau, đây chính là phần kích thích nhất của vở kịch a.
Ánh mắt đám người nhao nhao rơi vào trên người thiếu nữ váy tím Tần Mộng Điệp, phảng phất đi tới chỗ nào nàng đều sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
- Cha, đó là Tiêu Phàm?
Cũng đúng lúc này, Trương Hi phía xa phát hiện thân ảnh Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia sát ý nồng đậm.
Trương Nhiễm âm trầm, đè thấp thanh âm nói:
- Trước không cần quản hắn, luyện dược cho tốt là được.
- Ta biết, ta nhất định làm Tần Mặc hội trưởng lau mắt mà nhìn, đến lúc đó hắn sẽ tha thứ sai lầm ở Yến Thành cho chúng ta, chúng ta cũng có thể an ổn sống trong Luyện Dược Sư Công Hội.
Trương Hi gật đầu nắm chặt nắm đấm.
- Đây không phải mục tiêu cuối cùng nhất, mục tiêu cuối cùng của ngươi là cưới được Tần Mộng Điệp.
Trương Nhiễm nhẹ giọng nói bên tai Trương Hi.
- Chu Văn Bân!
Âm thanh nam tử trung niên giám khảo tiếp tục vang lên.
- Có.
Lam bào thanh niên bên cạnh Tiêu Phàm nhấc tay ra hiệu, vội vàng đuổi theo bước chân Tần Mộng Điệp.
- Chu thiếu gia không phải đã là Tam Phẩm Luyện Dược Sư rồi ư? Tại sao lại muốn khảo hạch?
- Ngu dốt, ngươi không biết sao, phía dưới Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, mỗi một quý mới có một lần cơ hội khảo hạch, chỉ có khảo hạch Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm trở lên mới có thể đơn độc khảo hạch, hơn nữa nhất định phải có tư cách Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
- Ta thiếu chút quên mất, nam tử trung niên giám khảo kia có vẻ như chính là phụ thân Chu thiếu gia, Chu Hùng? Xem ra Chu thiếu gia rất có cơ hội trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư a.
Âm thanh đám người nhẹ giọng nghị luận đều lọt vào tai Tiêu Phàm, hắn rốt cục minh bạch vì sao Chu Văn Bân lại không coi ai ra gì như thế, mọi thứ đều ỷ vào thân phận phụ thân Chu Hùng của hắn.
Chu Hùng có thể trở thành giám khảo Luyện Dược Sư Công Hội Hoàng Thành, chí ít cũng là Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm đỉnh phong, thậm chí Lục Phẩm Dược Vương!
- Bạch Vũ!
Cái tên thứ ba được đọc ra làm đám người triệt để xôn xao, dù là Tần Mộng Điệp hay Chu Văn Bân đều không có đãi ngộ như thế.
Ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người thanh niên mặc bạch sắc cừu bào, thanh niên chừng mười tám tuổi, con ngươi đen kịt, tiếu dung giống như gió xuân, cả người phong độ nhẹ nhàng, tư thế hiên ngang làm mấy nàng hoa si lập tức hét rầm lên.
- Hoàng Thành Thập Tú bài danh thứ bảy, Bạch Vũ, lại còn là một tên Luyện Dược Sư?
Bàn Tử cũng hơi kinh ngạc.
- Cái này có gì kỳ quái.
Tiêu Phàm cũng không quá để ý, tu vi cường đại cũng không có nghĩa không có tài năng khác, không phải bản thân hắn cũng là một tên Luyện Dược Sư sao?
- Tuyết Lung Giác.
Tên thứ tư được đọc ra, những tên tu sĩ giống đực liền hưng phấn đến cực điểm, Bàn Tử cũng thình kình kích động một cái nhưng bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Lão Nhị, cơ hội của ngươi tới rồi.
Tiêu Phàm vừa lúc nhìn thấy được thần sắc Bàn Tử, lập tức trêu ghẹo nói.
Bàn Tử nhún vai, bộ dáng chuyện không liên quan ta.
- Trương Hi, Ngạn Huyền, Kiếm Tam, Tiêu Phàm.
Trung niên ban giám khảo Chu Hùng liên tiếp đọc lên bốn cái danh tự, ngữ tốc trong nháy mắt nhanh lên rất nhiều, rất hiển nhiên bốn người cuối cùng đều không lọt vào mắt hắn.
- Lão Tam, đến lượt ngươi, ngươi nên cảm ơn ta vì đã báo danh giúp ngươi, hiện tại được an bài trong nhóm cuối cùng rồi.
Bàn Tử cười ha ha, bộ dáng âm mưu đã đạt được.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, những người này đều có thể xem là nhân vật phong vân trong Hoàng Thành, bất kỳ ở đâu đều là tâm điểm vạn chúng chú mục, không nghĩ tới mình vậy mà một tổ cùng bọn hắn.
Trương Hi một mặt ngạo nghễ đi bàn đá, chẳng qua khi hắn nghe được tên Tiêu Phàm thì sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
- Ngươi cũng là Luyện Dược Sư?
Lúc Tiêu Phàm đi đến, sắc mặt Chu Văn Bân coi thường nhìn Tiêu Phàm, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.
- Chẳng lẽ trên mặt Luyện Dược Sư đều khắc ba chữ Luyện Dược Sư hay sao?
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Chu Văn Bân, tên gia hỏa này quả thật quá để ý mình rồi.
Nghe nói thế, đám người lập tức cười lên ha hả, sắc mặt Chu Văn Bân trở nên khó coi, Chu Hùng khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm, chế giễu nhi tử của hắn trước mặt mọi người, làm phụ thân như hắn cũng không nhịn được.
- Không biết tên nhà quê từ đâu xuất hiện, thật đúng là không biết sống chết.
Chu Hùng đè nén giận dữ trong lòng, nhàn nhạt nói ra:
- Luyện Dược Sư khảo hạch, hiện tại bắt đầu.
MềuSiuBự -
Thu hồi ánh mắt, hắn nhìn về mười thanh niên nam nữ phía trước, mười người đã chuẩn bị ổn thỏa đang bắt đầu luyện dược.
Thời gian một nén nhang rất gấp rút, Tiêu Phàm có thể dễ dàng nhìn ra có mấy người đang vô cùng khẩn trương, hơn nữa ngay cả dược tài và liều lượng cũng chọn sai, có thể thành công luyện chế ra dược dịch mới là lạ.
- Oanh!
Đột nhiên tiếng nổ ở trung ương vang lên, một cái Luyện Dược Đỉnh run lên bần bật kém chút nổ tung, người thanh niên kia bị một cỗ hỏa diễm bá đạo trùng kích, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi rồi cảm thán một hơi, bất đắc dĩ thối lui xuống dưới.
Mặc dù mỗi người đều có ba lần cơ hội luyện dược, nhưng thân thể hắn đã bị thương, muốn hoàn thành luyện dược đã không còn khả năng.
- Ngay cả không hỏa cũng không nắm chắc mà còn muốn khảo hạch Luyện Dược Sư?
Lam bào nam tử coi thường nói.
Cho dù là một tên Luyện Dược Sư, trừ có thể phân biệt phương thuốc và liều lượng, điều quan trọng nhất là khả năng không chế hỏa diễm và khống chế Hồn Lực.
Một ít tu sĩ nắm giữ Chiến Hồn có một tia Hỏa thuộc tính thì trong phương diện khống chế hỏa diễm sẽ có ưu thế hơn hẳn, những người này cũng là Luyện Dược Sư trời phú.
Nhất là người nắm giữ Chiến Hồn Hỏa Diễm đặc thù, đó chính là những người vì Luyện Dược Sư mà sinh ra.
Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn xem, dù hắn biết cơ hội những người này thành công luyện chế dược dịch là rất nhỏ, nhưng hắn cũng không muốn bỏ qua một chi tiết nào.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, vô luận ai cũng có chỗ thích hợp.
Sau nửa ngày, lại có ba người bị nổ đỉnh, trong đó có một người mém chút chết khí khí lãng hỏa diễm trùng kích.
- Khống chế hỏa diễm mặc dù trọng yếu, nhưng quan trọng nhất vẫn là khống chế đối với Hồn Lực.
Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm nghĩ.
Thời gian một nén nhang rất nhanh liền qua đi, lúc tuyên bố tranh tài kết thúc chỉ có ba người luyện chế thành công ra dược dịch, bọn họ lấy dược dịch để vào trong bình ngọc sớm đã chuẩn bị từ trước, sau khi viết tên mình lên rồi đặt ở trên bàn trước mặt ba vị giám khảo.
Ba người không để ý đến mấy cái bình ngọc kia, chỉ thấy nam tử trung niên ban giám khảo tiếp tục tuyên bố danh sách nhóm thứ hai khảo hạch, lại có mười người đi đi lên.
- Mấy đợt phía trước cũng không tốt đẹp gì, đoán chừng ra một tên Tam Phẩm Luyện Dược Sư cũng khó khăn a.
- Luyện Dược Sư Công Hội vốn cố ý an bài như thế, nếu như ai cũng có thể luyện chế Tam Phẩm Dược Dịch, thậm chí Tứ Phẩm dược dịch, thì phía sau cũng còn gì đáng xem nữa.
- Nghe nói lần này khảo hạch Luyện Dược Sư, mười hạng đầu sẽ có một phần ban thưởng thần bí, không biết là ban thưởng cái gì a.
Đám người xì xào bàn tán, thần sắc cũng không kích động, mấy nhóm người đầu tiên này gần như không có khả năng xuất hiện Luyện Dược Sư cường đại.
Thời gian thong thả trôi qua, sau ba canh giờ đã có 120 người hoàn thành khảo hạch, về phần kết quả thì chỉ có đợt đến cuối cùng mới có thể biết.
- Nhóm thứ mười ba ra sân, Tần Mộng Điệp...
Nam tử trung niên mới vừa đọc lên một cái tên, ánh mắt nhìn về phương hướng Tiêu Phàm đang đứng, cuối cùng rơi vào trên người thiếu nữ váy tím cách Tiêu Phàm không xa.
- Mộng Điệp, đến lượt chúng ta rồi.
Thanh niên lam bào Chu Văn Bân nhếch miệng cười một tiếng, nịnh nọt nhìn thiếu nữ váy tím.
Thiếu nữ váy tím nhẹ nhàng gật đầu, con ngươi rất bình tĩnh, bước chân liên tục nhẹ nhàng hướng về trung ương, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía ông lão mặc áo đen trong ban giám khảo, ông lão mặc áo đen nhàn nhạt gật đầu.
- Tần Mộng Điệp? Đó là tôn nữ của Tần Trưởng Lão? Nghe nói nàng mười lăm tuổi đã trở thành Tam Phẩm Luyện Dược Sư, hiện tại lại qua hai năm, rất có thể trở đã thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
- Quả nhiên phần đặc sắc nhất vẫn ở phía sau, đây chính là phần kích thích nhất của vở kịch a.
Ánh mắt đám người nhao nhao rơi vào trên người thiếu nữ váy tím Tần Mộng Điệp, phảng phất đi tới chỗ nào nàng đều sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người.
- Cha, đó là Tiêu Phàm?
Cũng đúng lúc này, Trương Hi phía xa phát hiện thân ảnh Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên một tia sát ý nồng đậm.
Trương Nhiễm âm trầm, đè thấp thanh âm nói:
- Trước không cần quản hắn, luyện dược cho tốt là được.
- Ta biết, ta nhất định làm Tần Mặc hội trưởng lau mắt mà nhìn, đến lúc đó hắn sẽ tha thứ sai lầm ở Yến Thành cho chúng ta, chúng ta cũng có thể an ổn sống trong Luyện Dược Sư Công Hội.
Trương Hi gật đầu nắm chặt nắm đấm.
- Đây không phải mục tiêu cuối cùng nhất, mục tiêu cuối cùng của ngươi là cưới được Tần Mộng Điệp.
Trương Nhiễm nhẹ giọng nói bên tai Trương Hi.
- Chu Văn Bân!
Âm thanh nam tử trung niên giám khảo tiếp tục vang lên.
- Có.
Lam bào thanh niên bên cạnh Tiêu Phàm nhấc tay ra hiệu, vội vàng đuổi theo bước chân Tần Mộng Điệp.
- Chu thiếu gia không phải đã là Tam Phẩm Luyện Dược Sư rồi ư? Tại sao lại muốn khảo hạch?
- Ngu dốt, ngươi không biết sao, phía dưới Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, mỗi một quý mới có một lần cơ hội khảo hạch, chỉ có khảo hạch Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm trở lên mới có thể đơn độc khảo hạch, hơn nữa nhất định phải có tư cách Tứ Phẩm Luyện Dược Sư.
- Ta thiếu chút quên mất, nam tử trung niên giám khảo kia có vẻ như chính là phụ thân Chu thiếu gia, Chu Hùng? Xem ra Chu thiếu gia rất có cơ hội trở thành Tứ Phẩm Luyện Dược Sư a.
Âm thanh đám người nhẹ giọng nghị luận đều lọt vào tai Tiêu Phàm, hắn rốt cục minh bạch vì sao Chu Văn Bân lại không coi ai ra gì như thế, mọi thứ đều ỷ vào thân phận phụ thân Chu Hùng của hắn.
Chu Hùng có thể trở thành giám khảo Luyện Dược Sư Công Hội Hoàng Thành, chí ít cũng là Luyện Dược Sư Ngũ Phẩm đỉnh phong, thậm chí Lục Phẩm Dược Vương!
- Bạch Vũ!
Cái tên thứ ba được đọc ra làm đám người triệt để xôn xao, dù là Tần Mộng Điệp hay Chu Văn Bân đều không có đãi ngộ như thế.
Ánh mắt tất cả mọi người không hẹn mà cùng rơi vào trên người thanh niên mặc bạch sắc cừu bào, thanh niên chừng mười tám tuổi, con ngươi đen kịt, tiếu dung giống như gió xuân, cả người phong độ nhẹ nhàng, tư thế hiên ngang làm mấy nàng hoa si lập tức hét rầm lên.
- Hoàng Thành Thập Tú bài danh thứ bảy, Bạch Vũ, lại còn là một tên Luyện Dược Sư?
Bàn Tử cũng hơi kinh ngạc.
- Cái này có gì kỳ quái.
Tiêu Phàm cũng không quá để ý, tu vi cường đại cũng không có nghĩa không có tài năng khác, không phải bản thân hắn cũng là một tên Luyện Dược Sư sao?
- Tuyết Lung Giác.
Tên thứ tư được đọc ra, những tên tu sĩ giống đực liền hưng phấn đến cực điểm, Bàn Tử cũng thình kình kích động một cái nhưng bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại.
- Lão Nhị, cơ hội của ngươi tới rồi.
Tiêu Phàm vừa lúc nhìn thấy được thần sắc Bàn Tử, lập tức trêu ghẹo nói.
Bàn Tử nhún vai, bộ dáng chuyện không liên quan ta.
- Trương Hi, Ngạn Huyền, Kiếm Tam, Tiêu Phàm.
Trung niên ban giám khảo Chu Hùng liên tiếp đọc lên bốn cái danh tự, ngữ tốc trong nháy mắt nhanh lên rất nhiều, rất hiển nhiên bốn người cuối cùng đều không lọt vào mắt hắn.
- Lão Tam, đến lượt ngươi, ngươi nên cảm ơn ta vì đã báo danh giúp ngươi, hiện tại được an bài trong nhóm cuối cùng rồi.
Bàn Tử cười ha ha, bộ dáng âm mưu đã đạt được.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng, những người này đều có thể xem là nhân vật phong vân trong Hoàng Thành, bất kỳ ở đâu đều là tâm điểm vạn chúng chú mục, không nghĩ tới mình vậy mà một tổ cùng bọn hắn.
Trương Hi một mặt ngạo nghễ đi bàn đá, chẳng qua khi hắn nghe được tên Tiêu Phàm thì sát khí trong mắt càng lúc càng đậm.
- Ngươi cũng là Luyện Dược Sư?
Lúc Tiêu Phàm đi đến, sắc mặt Chu Văn Bân coi thường nhìn Tiêu Phàm, trong mắt tràn ngập vẻ khinh bỉ.
- Chẳng lẽ trên mặt Luyện Dược Sư đều khắc ba chữ Luyện Dược Sư hay sao?
Tiêu Phàm buồn cười nhìn Chu Văn Bân, tên gia hỏa này quả thật quá để ý mình rồi.
Nghe nói thế, đám người lập tức cười lên ha hả, sắc mặt Chu Văn Bân trở nên khó coi, Chu Hùng khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia quang mang hung ác nham hiểm, chế giễu nhi tử của hắn trước mặt mọi người, làm phụ thân như hắn cũng không nhịn được.
- Không biết tên nhà quê từ đâu xuất hiện, thật đúng là không biết sống chết.
Chu Hùng đè nén giận dữ trong lòng, nhàn nhạt nói ra:
- Luyện Dược Sư khảo hạch, hiện tại bắt đầu.
MềuSiuBự -