Chương : 179
- Trong lọ thuốc kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao làm Tam đại trưởng lão thất thố như vậy?
Đám người nghi hoặc nhìn bình ngọc trong tay Chu Hùng, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
- Không có khả năng, dược dịch này không phải ngươi luyện chế. Những dược thảo kia rõ ràng tối đa chỉ có thể luyện chế Tứ Phẩm Dược Dịch, ngươi làm sao có thể luyện chế ra Ngũ Phẩm!
Chu Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hung quang nhìn Tiêu Phàm.
- Cái gì? Ngũ Phẩm Dược Dịch?
Đám người nghe vậy, tất cả đều trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một kẽ đất chui vào.
Bọn hắn trước đó châm chọc Tiêu Phàm không biết luyện dược, cố ý để nổ Luyện Dược Đỉnh. Thế nhưng hiện tại, Tiêu Phàm chẳng những luyện chế ra dược dịch, mà còn là Ngũ Phẩm Dược Dịch?
Hắn lúc này mới bao nhiêu, chừng mười sáu mười bảy tuổi đi, vẻn vẹn chỉ một thiếu niên lại là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư?
Tần Mộng Điệp, Bạch Vũ, Tuyết Lung Giác cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, dù bọn hắn nhìn thế nào cũng không cách nào đem Tiêu Phàm cùng Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư liên tưởng với nhau.
- Không, có một loại khả năng có thể làm cho dược dịch tăng lên một phẩm giai!
Tần Mặc vốn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.
- Hừ, Tần Mặc, hắn là ngươi đề cử, ngươi đương nhiên nói giúp hắn!
Chu Hùng lạnh lùng nhìn Tần Mặc nói.
Nghe nói như thế, đám người kinh ngạc nhìn Tần Mặc. Tần Mặc đề cử Tiên Phàm lúc nào?
Ngay cả Tiêu Phàm cùng Bàn Tử cũng kinh ngạc không thôi, Bàn Tử đột nhiên vỗ trán một cái:
- Ta cứ nghĩ báo danh là được, lại quên mất, báo danh khảo hạch Luyện Dược Sư cần Luyện Dược Sư khác đề cử.
Tiêu Phàm cảm kích liếc nhìn Tần Mặc. Hắn cũng biết, Tần Mặc vì sao vừa rồi không dám nói giúp hắn, không phải là Tiêu Phàm không có luyện chế ra dược dịch mà là hành vi của hắn đang khiêu khích quyền uy Luyện Dược Sư Công Hội.
- Hừ, thân làm Luyện Dược Sư, chẳng lẽ ngay cả dược dịch này lúc nào luyện chế được mà không phân biệt được sao?
Nói chuyện là Lãnh U, trước đó nàng mặc dù không ưa Tiêu Phàm nhưng hiện tại lại đứng về phía Tiêu Phàm trước tiên.
Chu Hùng nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, dược dịch này đúng là vừa mới luyện chế được, hơn nữa trong đó thành phần cũng chính là mười mấy loại Dược Tài trước đó Tiêu Phàm lựa chọn.
- Không có khả năng, nhất định là bản thân hắn từ chỗ nào lấy được dược dịch.
Trong mắt Chu Văn Bân đều là thất sắc sợ hãi.
Hồng hộc!
Đột nhiên kiếm mang nhanh như thiểm điện xuất hiện trong hư không, trong nháy mắt xẹt qua cổ Chu Văn Bân. Cùng lúc, một đạo thân ảnh lóe qua hư không rồi lập tức trở lại tại chỗ.
Phốc!
Tiếng vang nhỏ, một cột máu bắn ra, cách Chu Hùng không xa có một cỗ thi thể không đầu phù phù một tiếng ngã xuống, huyết dịch đỏ tươi tràn ngập bốn phía.
- Híttt! Chu Văn Bân chết!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh vội vàng lui ra, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Chỉ thấy dưới chân Tiêu Phàm đang giẫm lên một cái đầu, trừ Chu Văn Bân thì còn có thể là ai?
Chu Văn Bân mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng, thi thể ngã trên mặt đất kia là ta? Ta đã chết?
Tần Mặc và Lãnh U kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn làm sao ngờ Tiêu Phàm sát phạt quyết đoán như thế, xuất thủ tấn mãnh như thế, ở đây còn không có một người kịp phản ứng thì Chu Văn Bân đã chết.
Đám người Tuyết Lung Giác, Bạch Vũ, Tần Mộng Điệp hít vào ngụm khí lạnh, tất cả đều bị sát khí trên người Tiêu Phàm chấn nhiếp.
- Người sát phạt quả quyết vậy, hoặc là triệt để giết chết hắn, còn không phải tuyệt đối đừng đắc tội hắn.
Thiếu niên tên Ngạn Huyền nhẹ giọng nói.
- Ranh con, ta muốn giết ngươi!
Chu Hùng lấy lại tinh thần, ngửa mặt lên trời gào thét, dốc hết toàn lực phóng về hướng Tiêu Phàm, nếu không phải nhìn thấy đầu Chu Văn Bân dưới chân Tiêu Phàm, hắn còn không biết phát sinh chuyện gì.
- Giấy trắng mực đen làm chứng, hắn thua!
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, những người này thực coi mình là cừu non đợi làm thịt? Mặc cho chà đạp?
Đối mặt Chu Hùng, Tiêu Phàm không có bất kỳ sợ hãi gì, hắn có thể xác định khí tức từ trên người Chu Hùng phát ra, người này tối đa chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong.
Nếu như là cường giả Chiến Vương, cho dù là khí thế cũng đã ép hắn không thở nổi rồi.
- Bang!
Tiêu Phàm cầm Vô Phong trong tay, chém vào trên không một cái ngăn trở thế công Chu Hùng. Bàn Tử ôm Niệm Niệm vội vàng vọt đến một bên, liếc Tiểu Kim một cái, chuẩn bị lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Cách đó không xa, Trương Hi bị dọa đến ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi, muốn lẫn vào đám người để chạy trốn.
- Muốn chạy?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khi hắn xuất hiện lần nữa đã ở trước người Trương Hi.
Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, phiêu miểu vô hình, mặc dù Tiêu Phàm chỉ tu luyện tới Đệ Nhất Trọng: Quỷ Bộ, nhưng tốc độ Trương Hi cũng không thể sánh bằng.
- Đừnggg!
Trương Hi khủng hoảng gào thét.
- Đừng tổn thương con ta!
Trương Nhiễm từ trong đám người xông ra, đánh về phía Tiêu Phàm, tay đánh ra một chưởng, một đạo sương mù màu đen xuất hiện lượn lờ trong bàn tay.
- Cẩn thận, có độc!
Tần Mặc lớn tiếng nhắc nhở, trong lòng hắn vô cùng kiên quyết. Một người chưa đến mười bảy tuổi đã là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, dù thế nào cũng phải kéo vào trong Luyện Dược Sư Công Hội.
Tiêu Phàm cảm kích liếc mắt nhìn Tần Mặc, Vô Phong trong tay nhấc lên vạch ra một hình vòng cung, sắc mặt lạnh lùng nhìn Trương Nhiễm:
- Ta không chỉ muốn đả thương hắn, mà còn muốn giết hắn!
Phốc!
Huyết quang nở rộ, thân thể Trương Hi đột nhiên phân thành hai, lục phủ ngũ tạng rơi cùng một chỗ, mọi người bị dọa đến khuôn mặt thất sắc.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, tay trái lăng không đánh ra một chưởng, chưởng cương bá đạo nghịch tập đụng vào bàn tay của Trương Nhiễm.
Tiêu Phàm mượn lực rút lui, vừa lúc tránh thoát công kích của Chu Hùng.
- Ai dám ở đây động thủ!
Một tiếng quát lớn vang lên, chỉ thấy tầm mười đạo thân ảnh từ cửa chính phóng đến, đó là hộ vệ Luyện Dược Sư Công Hội kịp thời chạy tới.
- Đi hết ra ngoài cho ta.
Lãnh U quét mắt nhìn những người kia, quát lên.
- Rõ, Lãnh Trưởng Lão!
Những hộ vệ kia nghe vậy, lại liếc mắt về phía Chu Hùng nơi xa, cuối cùng vẫn rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội.
Chu Hùng có tâm tư muốn giết chết Tần Mặc và Lãnh U. Đều là Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công hội, vậy mà trợ giúp một ngoại nhân tới đối phó với hắn.
- Nơi này quá chật, rất dễ làm người khác ngộ thương, ngươi ra đây chịu chết cho ta.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, hóa thành một đạo tia chớp màu đen xông ra đại sảnh, xuất hiện ở đường cái bên ngoài.
Hai người Chu Hùng và Trương Nhiễm không chút do dự chạy theo.
- Ta nhớ ra rồi, người này chính là người hôm qua ở cửa thành giết hơn mấy chục người kia! Hắn bình thường nhìn qua bình dị gần gũi, nhưng giết người lại đáng sợ như thế!
Có người liền lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn ngập rung động.
Đám người chen chúc nhao nhao đi đến đường cái, nơi đó Tiêu Phàm đang cùng hai người Trương Nhiễm, Chu Hùng đại chiến, con trai của hai người đều bị Tiêu Phàm giết chết, bọn họ đã bắt đầu liều mạng.
- Tần lão, hắn chỉ là Chiến Tông trung kỳ...
Hai mắt Lãnh U khẽ híp.
- Các ngươi nhìn thấy không? Thực lực Bàn Tử kia lại không thấp.
Không đợi nàng nói xong, Tần Mặc lại lắc đầu:
- Nếu như Tiêu Phàm không địch lại, hắn sớm đã đi lên rồi.
Chính như Tần Mặc nói, Bàn Tử bất cứ lúc nào đều chuẩn bị xuất thủ. Có Tiểu Kim ở đó, an nguy của Niệm Niệm không có bất cứ vấn đề gì.
Trên đường cái, tuyết lớn đầy trời, kiếm khí tung hoành trên không, ba đạo thân ảnh không ngừng va chạm, cọ sát ra hoa lửa chói mắt. Xung quanh đứng đầy tu sĩ đều nhìn ba đạo thân ảnh kia.
Đám người nghi hoặc nhìn bình ngọc trong tay Chu Hùng, trong mắt tràn ngập hiếu kỳ.
- Không có khả năng, dược dịch này không phải ngươi luyện chế. Những dược thảo kia rõ ràng tối đa chỉ có thể luyện chế Tứ Phẩm Dược Dịch, ngươi làm sao có thể luyện chế ra Ngũ Phẩm!
Chu Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hung quang nhìn Tiêu Phàm.
- Cái gì? Ngũ Phẩm Dược Dịch?
Đám người nghe vậy, tất cả đều trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, rất nhiều người sắc mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một kẽ đất chui vào.
Bọn hắn trước đó châm chọc Tiêu Phàm không biết luyện dược, cố ý để nổ Luyện Dược Đỉnh. Thế nhưng hiện tại, Tiêu Phàm chẳng những luyện chế ra dược dịch, mà còn là Ngũ Phẩm Dược Dịch?
Hắn lúc này mới bao nhiêu, chừng mười sáu mười bảy tuổi đi, vẻn vẹn chỉ một thiếu niên lại là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư?
Tần Mộng Điệp, Bạch Vũ, Tuyết Lung Giác cũng kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, dù bọn hắn nhìn thế nào cũng không cách nào đem Tiêu Phàm cùng Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư liên tưởng với nhau.
- Không, có một loại khả năng có thể làm cho dược dịch tăng lên một phẩm giai!
Tần Mặc vốn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói.
- Hừ, Tần Mặc, hắn là ngươi đề cử, ngươi đương nhiên nói giúp hắn!
Chu Hùng lạnh lùng nhìn Tần Mặc nói.
Nghe nói như thế, đám người kinh ngạc nhìn Tần Mặc. Tần Mặc đề cử Tiên Phàm lúc nào?
Ngay cả Tiêu Phàm cùng Bàn Tử cũng kinh ngạc không thôi, Bàn Tử đột nhiên vỗ trán một cái:
- Ta cứ nghĩ báo danh là được, lại quên mất, báo danh khảo hạch Luyện Dược Sư cần Luyện Dược Sư khác đề cử.
Tiêu Phàm cảm kích liếc nhìn Tần Mặc. Hắn cũng biết, Tần Mặc vì sao vừa rồi không dám nói giúp hắn, không phải là Tiêu Phàm không có luyện chế ra dược dịch mà là hành vi của hắn đang khiêu khích quyền uy Luyện Dược Sư Công Hội.
- Hừ, thân làm Luyện Dược Sư, chẳng lẽ ngay cả dược dịch này lúc nào luyện chế được mà không phân biệt được sao?
Nói chuyện là Lãnh U, trước đó nàng mặc dù không ưa Tiêu Phàm nhưng hiện tại lại đứng về phía Tiêu Phàm trước tiên.
Chu Hùng nghe vậy sắc mặt trở nên khó coi, bởi vì trong lòng hắn rõ ràng, dược dịch này đúng là vừa mới luyện chế được, hơn nữa trong đó thành phần cũng chính là mười mấy loại Dược Tài trước đó Tiêu Phàm lựa chọn.
- Không có khả năng, nhất định là bản thân hắn từ chỗ nào lấy được dược dịch.
Trong mắt Chu Văn Bân đều là thất sắc sợ hãi.
Hồng hộc!
Đột nhiên kiếm mang nhanh như thiểm điện xuất hiện trong hư không, trong nháy mắt xẹt qua cổ Chu Văn Bân. Cùng lúc, một đạo thân ảnh lóe qua hư không rồi lập tức trở lại tại chỗ.
Phốc!
Tiếng vang nhỏ, một cột máu bắn ra, cách Chu Hùng không xa có một cỗ thi thể không đầu phù phù một tiếng ngã xuống, huyết dịch đỏ tươi tràn ngập bốn phía.
- Híttt! Chu Văn Bân chết!
Đám người hít vào ngụm khí lạnh vội vàng lui ra, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm.
Chỉ thấy dưới chân Tiêu Phàm đang giẫm lên một cái đầu, trừ Chu Văn Bân thì còn có thể là ai?
Chu Văn Bân mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng, thi thể ngã trên mặt đất kia là ta? Ta đã chết?
Tần Mặc và Lãnh U kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn làm sao ngờ Tiêu Phàm sát phạt quyết đoán như thế, xuất thủ tấn mãnh như thế, ở đây còn không có một người kịp phản ứng thì Chu Văn Bân đã chết.
Đám người Tuyết Lung Giác, Bạch Vũ, Tần Mộng Điệp hít vào ngụm khí lạnh, tất cả đều bị sát khí trên người Tiêu Phàm chấn nhiếp.
- Người sát phạt quả quyết vậy, hoặc là triệt để giết chết hắn, còn không phải tuyệt đối đừng đắc tội hắn.
Thiếu niên tên Ngạn Huyền nhẹ giọng nói.
- Ranh con, ta muốn giết ngươi!
Chu Hùng lấy lại tinh thần, ngửa mặt lên trời gào thét, dốc hết toàn lực phóng về hướng Tiêu Phàm, nếu không phải nhìn thấy đầu Chu Văn Bân dưới chân Tiêu Phàm, hắn còn không biết phát sinh chuyện gì.
- Giấy trắng mực đen làm chứng, hắn thua!
Con ngươi Tiêu Phàm vô cùng băng lãnh, những người này thực coi mình là cừu non đợi làm thịt? Mặc cho chà đạp?
Đối mặt Chu Hùng, Tiêu Phàm không có bất kỳ sợ hãi gì, hắn có thể xác định khí tức từ trên người Chu Hùng phát ra, người này tối đa chỉ là Chiến Tông cảnh đỉnh phong.
Nếu như là cường giả Chiến Vương, cho dù là khí thế cũng đã ép hắn không thở nổi rồi.
- Bang!
Tiêu Phàm cầm Vô Phong trong tay, chém vào trên không một cái ngăn trở thế công Chu Hùng. Bàn Tử ôm Niệm Niệm vội vàng vọt đến một bên, liếc Tiểu Kim một cái, chuẩn bị lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Cách đó không xa, Trương Hi bị dọa đến ngã xuống đất, trong mắt tràn ngập sợ hãi, muốn lẫn vào đám người để chạy trốn.
- Muốn chạy?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, chân đạp Phiêu Miểu Thần Tung Bộ trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khi hắn xuất hiện lần nữa đã ở trước người Trương Hi.
Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, phiêu miểu vô hình, mặc dù Tiêu Phàm chỉ tu luyện tới Đệ Nhất Trọng: Quỷ Bộ, nhưng tốc độ Trương Hi cũng không thể sánh bằng.
- Đừnggg!
Trương Hi khủng hoảng gào thét.
- Đừng tổn thương con ta!
Trương Nhiễm từ trong đám người xông ra, đánh về phía Tiêu Phàm, tay đánh ra một chưởng, một đạo sương mù màu đen xuất hiện lượn lờ trong bàn tay.
- Cẩn thận, có độc!
Tần Mặc lớn tiếng nhắc nhở, trong lòng hắn vô cùng kiên quyết. Một người chưa đến mười bảy tuổi đã là Ngũ Phẩm Luyện Dược Sư, dù thế nào cũng phải kéo vào trong Luyện Dược Sư Công Hội.
Tiêu Phàm cảm kích liếc mắt nhìn Tần Mặc, Vô Phong trong tay nhấc lên vạch ra một hình vòng cung, sắc mặt lạnh lùng nhìn Trương Nhiễm:
- Ta không chỉ muốn đả thương hắn, mà còn muốn giết hắn!
Phốc!
Huyết quang nở rộ, thân thể Trương Hi đột nhiên phân thành hai, lục phủ ngũ tạng rơi cùng một chỗ, mọi người bị dọa đến khuôn mặt thất sắc.
- Bá Đạo Thiên Quyền!
Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, tay trái lăng không đánh ra một chưởng, chưởng cương bá đạo nghịch tập đụng vào bàn tay của Trương Nhiễm.
Tiêu Phàm mượn lực rút lui, vừa lúc tránh thoát công kích của Chu Hùng.
- Ai dám ở đây động thủ!
Một tiếng quát lớn vang lên, chỉ thấy tầm mười đạo thân ảnh từ cửa chính phóng đến, đó là hộ vệ Luyện Dược Sư Công Hội kịp thời chạy tới.
- Đi hết ra ngoài cho ta.
Lãnh U quét mắt nhìn những người kia, quát lên.
- Rõ, Lãnh Trưởng Lão!
Những hộ vệ kia nghe vậy, lại liếc mắt về phía Chu Hùng nơi xa, cuối cùng vẫn rời khỏi Luyện Dược Sư Công Hội.
Chu Hùng có tâm tư muốn giết chết Tần Mặc và Lãnh U. Đều là Trưởng Lão Luyện Dược Sư Công hội, vậy mà trợ giúp một ngoại nhân tới đối phó với hắn.
- Nơi này quá chật, rất dễ làm người khác ngộ thương, ngươi ra đây chịu chết cho ta.
Tiêu Phàm để lại một câu nói, hóa thành một đạo tia chớp màu đen xông ra đại sảnh, xuất hiện ở đường cái bên ngoài.
Hai người Chu Hùng và Trương Nhiễm không chút do dự chạy theo.
- Ta nhớ ra rồi, người này chính là người hôm qua ở cửa thành giết hơn mấy chục người kia! Hắn bình thường nhìn qua bình dị gần gũi, nhưng giết người lại đáng sợ như thế!
Có người liền lên tiếng kinh hô, trong mắt tràn ngập rung động.
Đám người chen chúc nhao nhao đi đến đường cái, nơi đó Tiêu Phàm đang cùng hai người Trương Nhiễm, Chu Hùng đại chiến, con trai của hai người đều bị Tiêu Phàm giết chết, bọn họ đã bắt đầu liều mạng.
- Tần lão, hắn chỉ là Chiến Tông trung kỳ...
Hai mắt Lãnh U khẽ híp.
- Các ngươi nhìn thấy không? Thực lực Bàn Tử kia lại không thấp.
Không đợi nàng nói xong, Tần Mặc lại lắc đầu:
- Nếu như Tiêu Phàm không địch lại, hắn sớm đã đi lên rồi.
Chính như Tần Mặc nói, Bàn Tử bất cứ lúc nào đều chuẩn bị xuất thủ. Có Tiểu Kim ở đó, an nguy của Niệm Niệm không có bất cứ vấn đề gì.
Trên đường cái, tuyết lớn đầy trời, kiếm khí tung hoành trên không, ba đạo thân ảnh không ngừng va chạm, cọ sát ra hoa lửa chói mắt. Xung quanh đứng đầy tu sĩ đều nhìn ba đạo thân ảnh kia.