Chương : 14
“Thế Chiến sao? Rốt cuộc có chuyện gì? “
Nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve bảo hạp, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
“Vô Tình Kiếm Đế khiêu chiến Long tộc trưởng lão Long Ngạo Thiên… “
Mọi tình tiết đều được vị phụ nhân này kể ra một loạt, đến cả cuối cùng Nguyệt Thiên Phong phát động Thế Chiến với Thú Vực.
“Sư phụ ta ý kiến thế nào? “
“Lão tổ nói việc này do trang chủ toàn quyền quyết định. “
Nữ tử hít mạnh một hơi, cất bảo hạp lại, phất tay đạp không mà lên.
“Ta còn có việc, hai năm sau ta sẽ quay lại. “
“Trang chủ, còn việc Thế Chiến? “
Thân ảnh nữ tử đã không còn thấy đâu, nhưng cả vùng sơn mạch Trường Sơn này đều văng vẳng tiếng nói dịu êm, nhưng tràn ngập khí phách của nàng.
“Tĩnh Trang ta… Tham chiến. “
Nhiều tu sĩ đang thu hoạch thảo dược, hay săn bắt linh thú hay chém giết lẫn nhau… nghe được giọng nói của nữ tử đều dừng tay, kinh hô.
“Tĩnh Trang, Tĩnh tiên tử… “
~~~~~~~~
“Báo… báo… cấp báo…”
Một tên tướng quân mũ giáp lộn xộn, dáng vẻ phong trần, đang cưỡi một con đại giác mã phóng như điên trên đường đường phố. Sạp hàng, tu sĩ xung quanh hai bên đường sợ hãi, dạt sang hai bên nhường đường cho vị tướng quân này. Sợ hãi không chỉ vì con đại giác mã, mà là vị tướng quân mũ giáp xộc xệch, vẻ mặt mệt mỏi. Người này mặc một bộ chiến giáp đỏ thẫm, đang phi như bay. Người biết lai lịch vị tướng quân này không khỏi kinh hô.
“Vệ Thần Vương… “
Cái tên vừa mới thốt ra, các tu sĩ xung quanh liền sợ hãi.
“Không phải Vệ Thần Vương đang dẫn binh tại biên giới giữa Việt Quốc và Long Giới sao? Sao bây giờ bộ dáng hốt hoảng, khẩn trương như vậy? “
Nhiều người bàn tán nhưng không ai dám tiến lên hỏi chuyện.
Vệ Thần Vương phóng Đại Giác Mã như bay, một đường phi thẳng vào Hoàng Cung.
Hoàng Cung này chính là nơi có quyền lực nhất Đại Việt Thần Quốc. Đại Việt Thần Quốc là thần quốc duy nhất trong Nhân Giới, chiếm tới bốn phần lãnh thổ toàn Nhân Giới.
Hoàng Cung của Đại Việt Thần Quốc ở Hồng Hà Thành. Hồng Hà thành náo nhiệt có thể coi là đệ nhất Nhân Giới, hơn nữa Hồng Hà thành cũng cực kì phồn vinh. Lai lịch của Hồng Hà thành rất đơn giản, bởi vì truyền thuyết ở phía bắc Nhân giới có một dòng sông cổ xưa vô cùng, linh khí đậm đặc kinh nhân, lại có một sắc đỏ hồng. Các bậc tiên hiền của Nhân tộc muốn cho tộc quần của mình có một nơi an ổn phát triển, đã xây dựng một tòa đại thành ở đây. Người đời sau gọi nó là Hồng Hà thành.
Mặc dù diện tích của Thần Vực mênh mông hơn, nhưng nhân số thì thưa thớt, Hồng Hà thành lai bất đồng, thành nhỏ vô số, sinh linh phồn vinh, ở Nhân giới, Hồng Hà thành là căn cứ lớn nhất của Nhân tộc, thậm chí có không ít những chủng tộc khác cũng tụ tập ở Hồng Hà thành.
Hồng Hà thành từng được xem là nơi khởi nguyên của Nhân tộc, truyền thuyết ở thời đại hoang mãng, Nhân tộc là bắt đầu cắm rễ ở chỗ này, sau đó lại trải qua thời đại khai hoang bách tộc chiến loạn, lại sau đó trải qua thời đại Thú Vực hắc ám, cho đến cuối cùng là thời đại chư Thần rục rõ ước lệ, cho thẳng đến hiện tại, Nhân tộc vững vàng cắm rễ ở chỗ này.
Ở Hồng Hà thành có rất nhiều truyền thừa cổ xưa, có vô số đại giáo, thánh địa cổ tông cường đại thâm hậu! Như Phiêu Miểu Tiên Cung, Thạch Linh các, Thánh Đạo tông, Hề Gia..., đây đều là đại môn đại giáo cường đại mà cổ xưa!
Cường đại nhất phải kể tới Ngạo Thiên tông, tuy gọi là một tông, nhưng mỗi đời tông chủ đều đăng Đế vị, Đế vương của Đại Việt Thần Quốc. Ngự chủ Hoàng Cung, hiệu lệnh quần hùng.
Vệ Thần Vương sau khi tiến nhập Hoàng Cung, không dừng bước, phi Đại Giác mã về phía Trung Cung. Tới cổng trung cung, bước vào cổng vòm, sau khi bước vào cổng vòm, lúc này Vệ Thần Vương lại tiến nhập động thiên khác, ở chỗ này thanh sơn lục thủy, thực sự không phải là cổ đình lầu viện như trong tưởng tượng.
Lúc này, xuất hiện ở trước mắt Vệ Thần Vương lại là một biển mây, bay bổng lượn lờ lấp loáng, nhưng biển mây chớp động ba quang, lại không phải sóng vân chi quang, mà là kim quang.
Toàn bộ biển mây thoạt nhìn như là một thế giới, thế giới mây, tựa hồ, mây trên chín tầng rơi xuống thế gian, rơi vào nơi đây.
Ở phía trên biển mây lúc này có một người ngồi xếp bằng, một đóa hồng vân ở trên người nàng nở rộ, đóa hồng vân này tách ra ngũ quang thập sắc, chiếu vào chỗ sâu của biển mây, mà chỗ sâu của biển mây hiện lên dị tượng trùng điệp, tựa hồ có vô thượng bảo tàng muốn mở ra.
Nữ tử ngồi trên hồng vân, thoạt nhìn mới đôi mươi, nàng phong hoa khó mà dùng bút mực hình dung, tuyệt thế phong hoa, thuỳ mị nết na để cho người ta tim đập thình thịch!
Thời điểm Vệ Thần Vương đến, nữ tử trong nháy mắt mở cặp mắt ra, nàng vừa nhìn thấy Vệ Thần Vương liền mở miệng, giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng vang lên, giọng nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng cả thế giới mây này.
“Có chuyện gì xảy ra? “
Vệ Thần Vương oai chấn một cõi, thống lĩnh ngàn vạn hùng binh, nhưng trước mặt nữ tử này, hắn liền thu liễm sạch khí thế, chỉnh sửa mũ giáp, quỳ xuống hô.
“Tham kiến Khánh Vân công chúa!”
“Miễn lễ! Có chuyện gì mau nói đi!”
“Khởi bẩm công chúa, Đảo Chủ Luân Hồi đại nhân cùng Vô Tình Kiếm Đế tại Long giới đã vẫn lạc. Nguyệt Giới, Thiên Nguyệt cung chủ đại nhân tại Long giới đã hướng Thú Vực phát động thế chiến. Vạn Hoa Tông tông chủ đại nhân đã tham chiến, tin tức mới nhất thần nhận được, Thạch Linh các các chủ tuyên bố tham chiến. Tình hình phương Bắc cực kì không ổn định, Bệ Hạ lại đang bế quan, mong công chúa ra mặt giải quyết. “
“Được rồi, ngươi lui đi. “
“Vâng… thần xin cáo lui. “
Soạt, soạt, soạt...
Theo Vệ Thần Vương vừa đi, tâm tình bình thản của nàng lập tức xảy ra ba động, toàn bộ thế giới mây lay động, hồng vân phát tán ra ngũ quang thập sắc lập tức sáng tối chập chờn, tựa hồ là bão tố muốn tới.
“Tâm như vân… vân huyền ảo… vân tĩnh lặng… “
Đang lúc nàng sắp nổi bão, một giọng nói xa xa vang lên, vọng vào nội tâm đang ba động của nàng. Nghe được thanh âm này, nàng liền vận khởi tâm pháp, lắng đọng lại nội tâm của mình.
“Ca… xuất quan rồi sao? “
“Ta đã biết chuyện rồi… “
“Vậy chuyện này ca định tính sao? “
Trầm ngâm một hồi, Khánh Vân công chúa phất tay, không gian sụp đổ, trong nháy mắt nàng đã vượt qua không gian, thuấn di tới một nơi. Trước mặt nàng thoáng chốc xuất hiện một thần điện, vừa tiến vào Thần điện, Khánh Vân công chúa cũng gặp được nam tử lên tiếng.
Chỉ thấy nam tử ngồi ở trên Đế tọa, cả người để lộ ra một cỗ khí thế cao cao tại thượng, dạng khí thế này của hắn tuyệt đối không phải giả vờ. Vai mang hoàng kim hộ giáp, thắt eo Bàn Long chiến mang, đầu đội lấy Phi Vân thần quan, cái này khiến cả người hắn thoạt nhìn tràn đầy bá khí lăng lệ. Khi thấy hắn, để cho người ta nhìn thấy chính là một vị Đế giả ngồi ở trước mặt, một bá chủ khí thế khinh người, chính là một Đế Vương trong Đế Vương.
“Chiến… “
Khi nam tử mở miệng, lập tức Đế Vương khí như kinh đào hải lãng, có thể đánh ra thiên khung, trong nháy mắt này, Đế khí tựa như Thái Sơn áp đỉnh, trấn áp hết thảy! Cả Hoàng Cung đều bị Đế khí của hắn ảnh hưởng, mọi người hai chân đều mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên mặt đất.
“Được rồi, muội đi phát lệnh. “
Khánh Vân công chúa gật đầu, đạp mây mà bay. Bay tới trung cung, nàng hít sâu, nhìn về phía chân trời xa xa, ánh mắt phức tạp trở nên kiên quyết.
“Lệnh triệu tập của Tà Đế. Những đầu lãnh quân đội cấp Tướng trở lên, bất kể công việc, bất kể gần xa, bất kể nhiệm vụ,sau ba ngày phải tụ tập về Hoàng Cung. Trái lệnh… Trảm”
Giọng Khánh Vân công chúa trong nháy mắt vang vọng cả Hồng Hà thành. Những gia tộc, đại môn, đại giáo chưa biết tin gì đều hoảng sợ. Nhao nhao đi hỏi thăm tin tức,.
“Các ngươi biết tin gì chưa? “
“Nói mau, nói mau, ta thấy Đế đô binh mã đang tụ tập rất nhiều, không khí cực kỳ áp lực, chẳng lẽ có đại sự? “
“Không những là đại sự, mà là đại đại sự. Sắp có chiến tranh, hơn nữa lại là Thế Chiến… “
“Ngươi nói cái gì?... Thế Chiến?... Không thể nào… “
“Bé mồm thôi, ta lấy mạng ta ra thề tin tức này cực kỳ chính xác. Ta có ông anh họ đang là cấm vệ của Tà Đại Đế, tin tức này là ổng nói ta mới biết. Sắp tới Đại Đế sẽ công chiếu thiên hạ, phát binh Thú Vực. Đây là một cơ hội cho Nhân tộc quật khởi, ba ngày nữa ta sẽ đăng kí nhập ngũ… “
Tên kia hít một hơi lãnh khí, tin tức Thế Chiến làm hắn rung động thật lớn.
“Phải… Chiến… huynh đệ, ta với ngươi cùng đi… “
Sau hai tuần, tin tức Thế Chiến đã lan rộng toàn Nhân Giới, cả Nhân Giới sôi trào. Có người vui mừng, có người lo âu, cũng có người sợ hãi. Nhưng đa số mọi người đều nhất chí một quan điểm chung… Chiến.
Chiến… Chiến… Chiến.
Cả Nhân Giới hừng hực chiến ý, chưa bao giờ Nhân Giới đoàn kết như hiện tại. Bọn họ đã đợi, đợi chờ cuộc chiến quật khởi của giống loài. Mồi lửa cùng gió đông đã có, cuộc chiến tranh chủng tộc đã sắp mở màn… Thế Chiến.
~~~~~~~
“Aizzz… “
Một tiếng thở dài xa xăm, Long Thương cắm xuống đất, long giáp vỡ tan, đầu tóc rối loạn. Long Ngạo Thiên từ từ bước tới chỗ Vô Tình Kiếm Đế, ánh mắt phức tạp. Hắn từ từ ngồi xuống, từ trong không gian trữ vật lôi ra một bình rượu. Một hơi uống cạn một bình, một bình, lại một bình.
“Năm xưa ta và ngươi cùng nhau tu đạo tại Thiên Viện, đối địch lẫn nhau. Ta thừa nhận, ta vẫn kém ngươi một bậc, nhưng ta không phục. Tại sao lão thiên lại đối tốt với ngươi như vậy? Cơ duyên, vận khí ngươi đều có, thậm chí có nhiều tới nghịch thiên. Ta càng không phục… choang… “
Một bình rượu bị Long Ngạo Thiên ném bể, hắn không để ý, tiếp tục lôi ra một bình, ngẩng đầu uống ừng ực.
“Ta cố gắng đêm ngày, đuổi theo bước tiến của ngươi. Ta không tin số phận, con người tạo nên số phận chứ không phải số phận làm nên con người. Phế vật cũng có thể trở thành thiên tài nếu cố gắng, và ta đã thành công ha… ha… ha… “
“Ta không biết từ lúc nào đã coi ngươi như bạn bè, ta biết, ngươi cũng vậy. Nhưng ngươi… vì lí do gì, lại trảm tình, lại đoạn hồng trần? Ta không hiểu… ta cũng không muốn hiểu nữa… bởi vì quá muộn rồi… huynh đệ… ra đi thanh thản… “
Hắn uống một ngụm lớn, rồi đổ toàn bộ rượu còn lại ra đất. Rượu cùng với máu Vô Tình Kiếm Đế hòa tan. Long Ngạo Thiên đứng dậy, liếc nhìn Vô Tình Kiếm Đế lần nữa, rồi đạp không mà bay. Lúc hắn bay đi, hoàn toàn không hề phát hiện bên cạnh Vô Tình Kiếm Đế có một thân ảnh lão già. Lão già đứng đó, nhưng lại như dung hợp với thiên địa, không hề có khí tức, không hề có dao động nào. Lão già đứng đó, nhìn Long Ngạo Thiên rời đi, rồi lại nhìn Vô Tình Kiếm Đế. Lão phất tay, liền thu lấy Vô Tình Kiếm Đế, thân ảnh lão dần dần nhạt đi rồi biến mất.
Nữ tử nhẹ nhàng vuốt ve bảo hạp, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
“Vô Tình Kiếm Đế khiêu chiến Long tộc trưởng lão Long Ngạo Thiên… “
Mọi tình tiết đều được vị phụ nhân này kể ra một loạt, đến cả cuối cùng Nguyệt Thiên Phong phát động Thế Chiến với Thú Vực.
“Sư phụ ta ý kiến thế nào? “
“Lão tổ nói việc này do trang chủ toàn quyền quyết định. “
Nữ tử hít mạnh một hơi, cất bảo hạp lại, phất tay đạp không mà lên.
“Ta còn có việc, hai năm sau ta sẽ quay lại. “
“Trang chủ, còn việc Thế Chiến? “
Thân ảnh nữ tử đã không còn thấy đâu, nhưng cả vùng sơn mạch Trường Sơn này đều văng vẳng tiếng nói dịu êm, nhưng tràn ngập khí phách của nàng.
“Tĩnh Trang ta… Tham chiến. “
Nhiều tu sĩ đang thu hoạch thảo dược, hay săn bắt linh thú hay chém giết lẫn nhau… nghe được giọng nói của nữ tử đều dừng tay, kinh hô.
“Tĩnh Trang, Tĩnh tiên tử… “
~~~~~~~~
“Báo… báo… cấp báo…”
Một tên tướng quân mũ giáp lộn xộn, dáng vẻ phong trần, đang cưỡi một con đại giác mã phóng như điên trên đường đường phố. Sạp hàng, tu sĩ xung quanh hai bên đường sợ hãi, dạt sang hai bên nhường đường cho vị tướng quân này. Sợ hãi không chỉ vì con đại giác mã, mà là vị tướng quân mũ giáp xộc xệch, vẻ mặt mệt mỏi. Người này mặc một bộ chiến giáp đỏ thẫm, đang phi như bay. Người biết lai lịch vị tướng quân này không khỏi kinh hô.
“Vệ Thần Vương… “
Cái tên vừa mới thốt ra, các tu sĩ xung quanh liền sợ hãi.
“Không phải Vệ Thần Vương đang dẫn binh tại biên giới giữa Việt Quốc và Long Giới sao? Sao bây giờ bộ dáng hốt hoảng, khẩn trương như vậy? “
Nhiều người bàn tán nhưng không ai dám tiến lên hỏi chuyện.
Vệ Thần Vương phóng Đại Giác Mã như bay, một đường phi thẳng vào Hoàng Cung.
Hoàng Cung này chính là nơi có quyền lực nhất Đại Việt Thần Quốc. Đại Việt Thần Quốc là thần quốc duy nhất trong Nhân Giới, chiếm tới bốn phần lãnh thổ toàn Nhân Giới.
Hoàng Cung của Đại Việt Thần Quốc ở Hồng Hà Thành. Hồng Hà thành náo nhiệt có thể coi là đệ nhất Nhân Giới, hơn nữa Hồng Hà thành cũng cực kì phồn vinh. Lai lịch của Hồng Hà thành rất đơn giản, bởi vì truyền thuyết ở phía bắc Nhân giới có một dòng sông cổ xưa vô cùng, linh khí đậm đặc kinh nhân, lại có một sắc đỏ hồng. Các bậc tiên hiền của Nhân tộc muốn cho tộc quần của mình có một nơi an ổn phát triển, đã xây dựng một tòa đại thành ở đây. Người đời sau gọi nó là Hồng Hà thành.
Mặc dù diện tích của Thần Vực mênh mông hơn, nhưng nhân số thì thưa thớt, Hồng Hà thành lai bất đồng, thành nhỏ vô số, sinh linh phồn vinh, ở Nhân giới, Hồng Hà thành là căn cứ lớn nhất của Nhân tộc, thậm chí có không ít những chủng tộc khác cũng tụ tập ở Hồng Hà thành.
Hồng Hà thành từng được xem là nơi khởi nguyên của Nhân tộc, truyền thuyết ở thời đại hoang mãng, Nhân tộc là bắt đầu cắm rễ ở chỗ này, sau đó lại trải qua thời đại khai hoang bách tộc chiến loạn, lại sau đó trải qua thời đại Thú Vực hắc ám, cho đến cuối cùng là thời đại chư Thần rục rõ ước lệ, cho thẳng đến hiện tại, Nhân tộc vững vàng cắm rễ ở chỗ này.
Ở Hồng Hà thành có rất nhiều truyền thừa cổ xưa, có vô số đại giáo, thánh địa cổ tông cường đại thâm hậu! Như Phiêu Miểu Tiên Cung, Thạch Linh các, Thánh Đạo tông, Hề Gia..., đây đều là đại môn đại giáo cường đại mà cổ xưa!
Cường đại nhất phải kể tới Ngạo Thiên tông, tuy gọi là một tông, nhưng mỗi đời tông chủ đều đăng Đế vị, Đế vương của Đại Việt Thần Quốc. Ngự chủ Hoàng Cung, hiệu lệnh quần hùng.
Vệ Thần Vương sau khi tiến nhập Hoàng Cung, không dừng bước, phi Đại Giác mã về phía Trung Cung. Tới cổng trung cung, bước vào cổng vòm, sau khi bước vào cổng vòm, lúc này Vệ Thần Vương lại tiến nhập động thiên khác, ở chỗ này thanh sơn lục thủy, thực sự không phải là cổ đình lầu viện như trong tưởng tượng.
Lúc này, xuất hiện ở trước mắt Vệ Thần Vương lại là một biển mây, bay bổng lượn lờ lấp loáng, nhưng biển mây chớp động ba quang, lại không phải sóng vân chi quang, mà là kim quang.
Toàn bộ biển mây thoạt nhìn như là một thế giới, thế giới mây, tựa hồ, mây trên chín tầng rơi xuống thế gian, rơi vào nơi đây.
Ở phía trên biển mây lúc này có một người ngồi xếp bằng, một đóa hồng vân ở trên người nàng nở rộ, đóa hồng vân này tách ra ngũ quang thập sắc, chiếu vào chỗ sâu của biển mây, mà chỗ sâu của biển mây hiện lên dị tượng trùng điệp, tựa hồ có vô thượng bảo tàng muốn mở ra.
Nữ tử ngồi trên hồng vân, thoạt nhìn mới đôi mươi, nàng phong hoa khó mà dùng bút mực hình dung, tuyệt thế phong hoa, thuỳ mị nết na để cho người ta tim đập thình thịch!
Thời điểm Vệ Thần Vương đến, nữ tử trong nháy mắt mở cặp mắt ra, nàng vừa nhìn thấy Vệ Thần Vương liền mở miệng, giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng vang lên, giọng nàng tuy nhẹ nhàng, nhưng lại vang vọng cả thế giới mây này.
“Có chuyện gì xảy ra? “
Vệ Thần Vương oai chấn một cõi, thống lĩnh ngàn vạn hùng binh, nhưng trước mặt nữ tử này, hắn liền thu liễm sạch khí thế, chỉnh sửa mũ giáp, quỳ xuống hô.
“Tham kiến Khánh Vân công chúa!”
“Miễn lễ! Có chuyện gì mau nói đi!”
“Khởi bẩm công chúa, Đảo Chủ Luân Hồi đại nhân cùng Vô Tình Kiếm Đế tại Long giới đã vẫn lạc. Nguyệt Giới, Thiên Nguyệt cung chủ đại nhân tại Long giới đã hướng Thú Vực phát động thế chiến. Vạn Hoa Tông tông chủ đại nhân đã tham chiến, tin tức mới nhất thần nhận được, Thạch Linh các các chủ tuyên bố tham chiến. Tình hình phương Bắc cực kì không ổn định, Bệ Hạ lại đang bế quan, mong công chúa ra mặt giải quyết. “
“Được rồi, ngươi lui đi. “
“Vâng… thần xin cáo lui. “
Soạt, soạt, soạt...
Theo Vệ Thần Vương vừa đi, tâm tình bình thản của nàng lập tức xảy ra ba động, toàn bộ thế giới mây lay động, hồng vân phát tán ra ngũ quang thập sắc lập tức sáng tối chập chờn, tựa hồ là bão tố muốn tới.
“Tâm như vân… vân huyền ảo… vân tĩnh lặng… “
Đang lúc nàng sắp nổi bão, một giọng nói xa xa vang lên, vọng vào nội tâm đang ba động của nàng. Nghe được thanh âm này, nàng liền vận khởi tâm pháp, lắng đọng lại nội tâm của mình.
“Ca… xuất quan rồi sao? “
“Ta đã biết chuyện rồi… “
“Vậy chuyện này ca định tính sao? “
Trầm ngâm một hồi, Khánh Vân công chúa phất tay, không gian sụp đổ, trong nháy mắt nàng đã vượt qua không gian, thuấn di tới một nơi. Trước mặt nàng thoáng chốc xuất hiện một thần điện, vừa tiến vào Thần điện, Khánh Vân công chúa cũng gặp được nam tử lên tiếng.
Chỉ thấy nam tử ngồi ở trên Đế tọa, cả người để lộ ra một cỗ khí thế cao cao tại thượng, dạng khí thế này của hắn tuyệt đối không phải giả vờ. Vai mang hoàng kim hộ giáp, thắt eo Bàn Long chiến mang, đầu đội lấy Phi Vân thần quan, cái này khiến cả người hắn thoạt nhìn tràn đầy bá khí lăng lệ. Khi thấy hắn, để cho người ta nhìn thấy chính là một vị Đế giả ngồi ở trước mặt, một bá chủ khí thế khinh người, chính là một Đế Vương trong Đế Vương.
“Chiến… “
Khi nam tử mở miệng, lập tức Đế Vương khí như kinh đào hải lãng, có thể đánh ra thiên khung, trong nháy mắt này, Đế khí tựa như Thái Sơn áp đỉnh, trấn áp hết thảy! Cả Hoàng Cung đều bị Đế khí của hắn ảnh hưởng, mọi người hai chân đều mềm nhũn, quỳ rạp xuống trên mặt đất.
“Được rồi, muội đi phát lệnh. “
Khánh Vân công chúa gật đầu, đạp mây mà bay. Bay tới trung cung, nàng hít sâu, nhìn về phía chân trời xa xa, ánh mắt phức tạp trở nên kiên quyết.
“Lệnh triệu tập của Tà Đế. Những đầu lãnh quân đội cấp Tướng trở lên, bất kể công việc, bất kể gần xa, bất kể nhiệm vụ,sau ba ngày phải tụ tập về Hoàng Cung. Trái lệnh… Trảm”
Giọng Khánh Vân công chúa trong nháy mắt vang vọng cả Hồng Hà thành. Những gia tộc, đại môn, đại giáo chưa biết tin gì đều hoảng sợ. Nhao nhao đi hỏi thăm tin tức,.
“Các ngươi biết tin gì chưa? “
“Nói mau, nói mau, ta thấy Đế đô binh mã đang tụ tập rất nhiều, không khí cực kỳ áp lực, chẳng lẽ có đại sự? “
“Không những là đại sự, mà là đại đại sự. Sắp có chiến tranh, hơn nữa lại là Thế Chiến… “
“Ngươi nói cái gì?... Thế Chiến?... Không thể nào… “
“Bé mồm thôi, ta lấy mạng ta ra thề tin tức này cực kỳ chính xác. Ta có ông anh họ đang là cấm vệ của Tà Đại Đế, tin tức này là ổng nói ta mới biết. Sắp tới Đại Đế sẽ công chiếu thiên hạ, phát binh Thú Vực. Đây là một cơ hội cho Nhân tộc quật khởi, ba ngày nữa ta sẽ đăng kí nhập ngũ… “
Tên kia hít một hơi lãnh khí, tin tức Thế Chiến làm hắn rung động thật lớn.
“Phải… Chiến… huynh đệ, ta với ngươi cùng đi… “
Sau hai tuần, tin tức Thế Chiến đã lan rộng toàn Nhân Giới, cả Nhân Giới sôi trào. Có người vui mừng, có người lo âu, cũng có người sợ hãi. Nhưng đa số mọi người đều nhất chí một quan điểm chung… Chiến.
Chiến… Chiến… Chiến.
Cả Nhân Giới hừng hực chiến ý, chưa bao giờ Nhân Giới đoàn kết như hiện tại. Bọn họ đã đợi, đợi chờ cuộc chiến quật khởi của giống loài. Mồi lửa cùng gió đông đã có, cuộc chiến tranh chủng tộc đã sắp mở màn… Thế Chiến.
~~~~~~~
“Aizzz… “
Một tiếng thở dài xa xăm, Long Thương cắm xuống đất, long giáp vỡ tan, đầu tóc rối loạn. Long Ngạo Thiên từ từ bước tới chỗ Vô Tình Kiếm Đế, ánh mắt phức tạp. Hắn từ từ ngồi xuống, từ trong không gian trữ vật lôi ra một bình rượu. Một hơi uống cạn một bình, một bình, lại một bình.
“Năm xưa ta và ngươi cùng nhau tu đạo tại Thiên Viện, đối địch lẫn nhau. Ta thừa nhận, ta vẫn kém ngươi một bậc, nhưng ta không phục. Tại sao lão thiên lại đối tốt với ngươi như vậy? Cơ duyên, vận khí ngươi đều có, thậm chí có nhiều tới nghịch thiên. Ta càng không phục… choang… “
Một bình rượu bị Long Ngạo Thiên ném bể, hắn không để ý, tiếp tục lôi ra một bình, ngẩng đầu uống ừng ực.
“Ta cố gắng đêm ngày, đuổi theo bước tiến của ngươi. Ta không tin số phận, con người tạo nên số phận chứ không phải số phận làm nên con người. Phế vật cũng có thể trở thành thiên tài nếu cố gắng, và ta đã thành công ha… ha… ha… “
“Ta không biết từ lúc nào đã coi ngươi như bạn bè, ta biết, ngươi cũng vậy. Nhưng ngươi… vì lí do gì, lại trảm tình, lại đoạn hồng trần? Ta không hiểu… ta cũng không muốn hiểu nữa… bởi vì quá muộn rồi… huynh đệ… ra đi thanh thản… “
Hắn uống một ngụm lớn, rồi đổ toàn bộ rượu còn lại ra đất. Rượu cùng với máu Vô Tình Kiếm Đế hòa tan. Long Ngạo Thiên đứng dậy, liếc nhìn Vô Tình Kiếm Đế lần nữa, rồi đạp không mà bay. Lúc hắn bay đi, hoàn toàn không hề phát hiện bên cạnh Vô Tình Kiếm Đế có một thân ảnh lão già. Lão già đứng đó, nhưng lại như dung hợp với thiên địa, không hề có khí tức, không hề có dao động nào. Lão già đứng đó, nhìn Long Ngạo Thiên rời đi, rồi lại nhìn Vô Tình Kiếm Đế. Lão phất tay, liền thu lấy Vô Tình Kiếm Đế, thân ảnh lão dần dần nhạt đi rồi biến mất.