Chương : 17
Choang!
Chiếc cốc bằng thủy tinh tím giá trị kinh người vỡ tan. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ giận giữ không thôi, chiếc vòng tay điện tử trên tay ông vừa mới thông báo ra một tin khiến ông vừa giận vừa lo.
“Hắc… “ Người trung niên rít lên.
Từ trong góc tối tại căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, rồi xuất hiện một người, không biết nam hay nữ, hắn trùm trên người một bộ áo trùm kín mít. Giọng hắn âm u, khàn khàn vang lên.
“Gia chủ? “
“Đã tìm ra nơi con trai ta bị bắt cóc, ngươi tự thân dẫn ba đội Ám vệ đi, ta sẽ điều thêm một sư đoàn cơ giáp cùng một chiến hạm cho ngươi… “
“Vâng!”
“Đi đi, ngươi hiểu ý ta rồi đấy. “
“Vâng! “
Bóng đen ứng lời một tiếng, từ từ lùi lại góc phòng rồi thình lình biến mất. Bóng đen biến mất, người trung niên từ từ bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Cộp… cộp… cộp… cộp!
Từng ngón tay gõ lên chiếc bàn bằng hợp kim tổng hợp vang vọng căn phòng.
“Rốt cuộc là ai… là ai dám động vào Nguyễn gia ta?... Hừ...bất kể là ai, các ngươi hãy xóa sạch dấu vết vào… xóa sạch vào…bằng không, ta sẽ đồ tộc các ngươi… “
Bốp!...Két…
Người đàn ông trung niên đấm mạnh một cái vào chiếc bàn bằng hợp kim, chiếc bàn được chế tạo bằng loại hợp kim đặc thù cực kì cứng rắn không ngờ lại lõm vào một mảng.
~~~~~~
Tại một nơi nào đó.
Mưa rơi rả rích, bầu trời tối sầm, thi thoảng một vài tia sét rạch ngang trời, như muốn xé ra một khoảng trời.
Trong một căn cứ quân sự.
“Hắn chết lâm sàng rồi sao… chết tiệt… chết tiệt… lũ các ngươi làm ăn kiểu gì thế. Các ngươi có biết để bắt được hắn tổ chức mất cái giá thế nào không?... Các ngươi… “
Một tên sĩ quan người ướt nhẹp, trên vai treo một quân hàm thiếu tá, đang cực kỳ phẫn nộ, gào thét với cấp dưới.
“Thưa ngài, chúng tôi chỉ tra tấn mức độ nhẹ nhất, nhưng không ngờ… “
Chíu!
Tên cấp dưới chưa kịp báo cáo hết, tên thiếu tá liền rút khẩu súng laser trong người, bắn vào giữa trán tên cấp dưới. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó đầu tên cấp dưới nổ tung, ngã xuống.
“Bằng mọi cách… cứu tỉnh hắn, tổ chức chỉ muốn biết vị trí của Nguyễn gia. Việc này mà không thành, các người tự sát hết đi. Rõ chưa? “
“Rõ. “
Mười chín sĩ quan cấp dưới đứng nghiêm rồi đồng thanh hô.
~~~~~~~~
“A… “
Vô Tình rên nhẹ một tiếng, cả người bị cột chặt trên chiếc ghế kim loại, đau nhức không thôi, bên tai, hai chiếc tai nghe bên tai đầy những âm thanh quái dị, khiến đầu óc hắn mơ hồ.
Cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút, Vô Tình nhìn xung quanh.
“Đây rốt cuộc là nơi nào? Ta có luân hồi nhầm không vậy? Tại sao linh khí xung quanh mỏng manh đến thê thảm thế? “
Cảm nhận linh khí xung quanh mỏng manh đáng thương, ít hơn Thần Giới trăm vạn lần. Không lẽ chỗ này là Hạ Giới? Vô Tình nghĩ đến khả năng này, tiếp theo hắn dùng thần thức nội thị, chỉ thấy trong linh hồn còn duy nhất một tia hỗn độn chi khí.
Hơn nữa tất cả kinh mạch đều bị bế tắc, dây xích phép tắc linh hồn chi hải thô như cột trời bị đứt thành nhiều khúc.
Không chỉ là linh hồn, kinh mạch trong người của hắn, ngay cả thân thể cũng đang bị vết thương nghiêm trọng.
“Xem ra dù lần này hắn vượt qua một kiếp, đại nạn không chết, nhưng tu vi đã mất sạch, làm lại từ đầu.”
Vô Tình thở ra một hơi:
Phù!
Hắn thử cưỡng ép vận chuyển đan điền, nhưng mới thực hiện thì đau nhức nhói tim, mặt hắn trắng bệch, tầm mắt tối đen.
Vô Tình cười khổ, hắn bình tĩnh lại, nhớ tới thân thế của cái túi da này. Đại thiếu gia của Nguyễn Gia - Nguyễn Vinh, người thừa kế một con quái vật khổng lồ. Nguyễn Gia, một trong ngũ đại tộc của dải Ngân Hà, nắm giữ nguồn tài nguyên khổng lồ lên tới hơn 500 hành tinh có sự sống. Một đại thiếu gia thừa kế gia sản khổng lồ, những tưởng ngày thường sẽ ăn chơi chác táng, phá gia chi tử hoặc sẽ là thiên tài, kỳ lân tử của gia tộc. Nhưng Nguyễn Vinh vì một số nguyên nhân nào đó lại bị mắc bệnh trầm cảm từ nhỏ, ít tiếp xúc với người khác, thỉnh thoảng lại còn phát ngôn ra những từ ngữ quái dị. Bệnh càng ngày càng nặng, cho tới bây giờ. Thậm chí còn hôn mê liên tục, gia chủ Nguyễn gia đã mời biết bao giáo sư bác sĩ, dùng mọi biện pháp vẫn không chữa khỏi căn bệnh quái dị này của con trai.
“Chài… không ngờ cái túi da này còn mắc bệnh động kinh… đã vậy còn bị bắt cóc… “
Rẹt… rẹt… rẹt…
Cơn đau nhức dưới da kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Vị máu tươi trong miệng rỉ ra ngòn ngọt. Những hình ảnh mơ hồ phải mất một lúc lâu mới tập trung được để Nguyễn Vinh nhìn ra gã nhân viên lạnh lùng của tổ chức bắt cóc mình đang ngồi trước mặt mình
Đây đang là bên trong một căn phòng thẩm vấn. Hắn đang phải tiếp nhận một cuộc thẩm tra của lũ bắt cóc. Một cuộc thẩm tra đáng sợ.
“Tỉnh rồi sao?”
Chát! Chát!
Hai cái tát vang lên. Gã nhân viên thẩm vấn tát vào mặt Nguyễn Vinh hai cái. Gã chỉnh lớn dòng điện lưu, nhìn những cái kim dính máu đang giật không ngừng dưới lớp da đầu của Nguyễn Vinh, gã mỉm cười hỏi.
“Nhà mày ở đâu? “
Cái câu hỏi này đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhiều đến nỗi Nguyễn Vinh đã không biết là nghe bao nhiêu rồi.
Bốn bức tường xung quanh phòng thẩm vấn là những mảnh kim loại dày sáng bóng. Trên những chiếc kệ làm bằng vật liệu từ tính, bày mấy vật trang trí cực kỳ đơn giản. Vài gã quan viên mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng nhìn Nguyễn Vinh bị khóa chặt trên ghế, không nhúc nhích.
Căn phòng im lặng chỉ có tiếng điện lưu rì rì và những tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ đôi môi khô nứt của hắn.
Những chiếc kim điện luồn xuống dưới da đầu Nguyễn Vinh, nảy lên liên hồi, truyền sự đau đớn vào trong cơ thể hắn, nhưng lại làm cho đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo. Mới chuyển thế vào thân xác này, thần kinh của hắn đã có chút kém minh mẫn. Bây giờ, dưới sự tác động của những cơn đau, hắn đã có thể từ từ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mấy gã quan viên. Vừa bình thản, vừa khổ sở.
Trí nhớ trong thoáng chốc đã dung nhập hoàn hảo, đây đã là ngày thẩm vấn thứ tư liên tiếp của lũ bắt cóc, cũng là ngày thứ ba hắn dung nhập hoàn toàn linh hồn với cơ thể. Mặc dù trong mấy ngày qua, Nguyễn Vinh phải chịu đựng những tra tấn tinh thần chưa từng có, nhưng lại càng giúp hắn dung hợp linh hồn nhanh hơn.
Một gã quan viên chạy đến nhìn Nguyễn Vinh rồi lại nhìn viên thiếu tá bên cạnh, lắc lắc đầu, với tay tắt cỗ máy.
Mức điện lưu mà cỗ máy này vừa phát ra đã vượt qua giới hạn cơ thể người bình chịu đựng được, nhưng gã thiếu niên cứng đầu này thì vẫn chưa chịu mở lời. Mặc dù gã quan viên phụ trách thẩm vấn biết Nguyễn Vinh chỉ là một tên công tử bột, bị mắc bệnh trầm cảm nặng, nhưng hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao Nguyễn Vinh lại có thể chịu đựng được lâu như thế.
“Bốn ngày vừa rồi, hình như ta vẫn chưa tự giới thiệu thân phận của mình thì phải?”
Gã sĩ quan thiếu tá có khuôn mặt tái nhợt và một đôi mắt lạnh lùng, rút chiếc găng tay trắng trên tay, bước đến gần Nguyễn Vinh, dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, nói.
“Ta là sĩ quan trực thuộc tiểu đoàn 9 của sư đoàn lục quân 2. Ta biết thân phận của ngươi. Nhưng dưới tay ta ngươi đừng hy vọng chuyện sẽ có người cứu ngươi ra khỏi đây. Ta đã giới thiệu rồi, và ngươi phải hiểu ta sẽ làm gì để thông tin này không lộ ra ngoài. Ngươi sẽ chết… phải... sẽ chết, chỉ có điều ngươi chọn cách chết cực kỳ đau khổ hay một cái chết thống khoái đây? “
Nguyễn Vinh trầm ngâm không nói gì, tên thiếu tá vỗ nhẹ vào má Nguyễn Vinh nói.
“Chắc thiếu gia ngươi nghĩ đây thực sự là một sự uy hiếp nhàm chán. Ta cũng biết như vậy.”
Tên thiếu tá khoát tay cho thủ hạ tắt hết đèn trong phòng thẩm vấn, bật chiếc đèn pha cực mạnh, chiếu thẳng vào khuôn mặt be bét máu của Nguyễn Vinh.
“Nào… nói cho ta biết… nhà của ngươi ở đâu? Tổng hành dinh chính thức của Nguyễn gia ở đâu? “
Điện lưu lại được nối thông, Nguyễn Vinh đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cũng không khống chế được bản năng tự nhiên của mình, rên lên mấy tiếng đau đớn. Gân xanh nổi chằng chịt trên cổ, mấy giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.
“Khốn khiếp… từ khi nào mấy con kiến hôi này dám đụng lên đầu ta… “
Đột nhiên, Nguyễn Vinh mở trừng mắt, ném về phía tên thiếu tá một cái nhìn giận dữ.
“Căm thù lắm hả? Nhưng đáng tiếc, ngươi không có cơ hội báo thù.”
Tên thiếu tá búng nhẹ ngón tay, ra lệnh cho đám thủ hạ sử dụng tất cả các loại kỹ năng thủ thuật với mục đích làm cho Hứa Nhạc phải đau đứa cả về thể xác lẫn tinh thần rồi trầm giọng nói.
“Dù sao thì ngươi cũng sẽ không trụ vững được đâu, sao phải tự làm khổ mình như thế? Nói đi… chỉ cần nói tổng hành dinh của Nguyễn gia ở đâu? “
Nguyễn Vinh nhấc đầu một cách khó nhọc, cất giọng khàn khàn.
“Ngươi… ngươi sẽ chết rất khó coi… ngươi không biết mình đang đối mặt với ai đâu… “
Tên thiếu tá đột nhiên đứng dậy, giật hai chiếc tai nghe ra khỏi tai Hứa Nhạc, rít lên giận dữ:
“Đây không phải là đáp án mà ta muốn. Ngươi cũng biết câu trả lời ta cần là gì.”
Hắn vung tay tát Nguyễn Vinh một bạt tai, nói:
“Ta sắp không nhịn được nữa rồi. Ta nghĩ ngươi cũng sắp không chịu đựng thêm được nữa...nói đi… nói Tổng hành dinh Nguyễn gia ở đâu? “
Điện lưu một lần nữa lại chạy vào cơ thể Nguyễn Vinh. Nguyễn Vinh cúi đầu, kêu lên những tiếng gầm nhẹ.
Bất chợt, một tên sĩ quan hớt hải chạy vào, khuôn mặt tái mét, lắp bắp hô lớn.
“Đội trưởng… đội trưởng… không tốt… căn cứ của chúng ta đã bị bao vây triệt để… “
“Cái gì… “
Tên thiếu tá đứng bật dậy hô lớn, không cần nói hắn cũng biết, quân đội bao vây chỗ này là của ai. Mặt hắn âm trầm, hai mắt đỏ ngầu, giật mạnh chiếc cúc áo trên cổ, hắn giận dữ quát lớn.
“Khốn kiếp… “
Dòng điện lại được chỉnh cho lớn hơn, Nguyễn Vinh đột nhiên bật cười. Hắn cười không phải vì thấy khốn cảnh của lũ bắt cóc, mà bởi vì sau mấy ngày này, Nguyễn Vinh cũng đã thành công dung nhập một tia hỗn độn khí vào cơ thể này.
Dung hợp đã hoàn mỹ, lúc này ánh mắt của Nguyễn Vinh đã không còn mơ hồ nữa. Trong nháy mắt đó, trong đồng tử Nguyễn Vinh lóe lên quang mang sáng ngời.
Chiếc cốc bằng thủy tinh tím giá trị kinh người vỡ tan. Một người đàn ông trung niên dáng vẻ giận giữ không thôi, chiếc vòng tay điện tử trên tay ông vừa mới thông báo ra một tin khiến ông vừa giận vừa lo.
“Hắc… “ Người trung niên rít lên.
Từ trong góc tối tại căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng, rồi xuất hiện một người, không biết nam hay nữ, hắn trùm trên người một bộ áo trùm kín mít. Giọng hắn âm u, khàn khàn vang lên.
“Gia chủ? “
“Đã tìm ra nơi con trai ta bị bắt cóc, ngươi tự thân dẫn ba đội Ám vệ đi, ta sẽ điều thêm một sư đoàn cơ giáp cùng một chiến hạm cho ngươi… “
“Vâng!”
“Đi đi, ngươi hiểu ý ta rồi đấy. “
“Vâng! “
Bóng đen ứng lời một tiếng, từ từ lùi lại góc phòng rồi thình lình biến mất. Bóng đen biến mất, người trung niên từ từ bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Cộp… cộp… cộp… cộp!
Từng ngón tay gõ lên chiếc bàn bằng hợp kim tổng hợp vang vọng căn phòng.
“Rốt cuộc là ai… là ai dám động vào Nguyễn gia ta?... Hừ...bất kể là ai, các ngươi hãy xóa sạch dấu vết vào… xóa sạch vào…bằng không, ta sẽ đồ tộc các ngươi… “
Bốp!...Két…
Người đàn ông trung niên đấm mạnh một cái vào chiếc bàn bằng hợp kim, chiếc bàn được chế tạo bằng loại hợp kim đặc thù cực kì cứng rắn không ngờ lại lõm vào một mảng.
~~~~~~
Tại một nơi nào đó.
Mưa rơi rả rích, bầu trời tối sầm, thi thoảng một vài tia sét rạch ngang trời, như muốn xé ra một khoảng trời.
Trong một căn cứ quân sự.
“Hắn chết lâm sàng rồi sao… chết tiệt… chết tiệt… lũ các ngươi làm ăn kiểu gì thế. Các ngươi có biết để bắt được hắn tổ chức mất cái giá thế nào không?... Các ngươi… “
Một tên sĩ quan người ướt nhẹp, trên vai treo một quân hàm thiếu tá, đang cực kỳ phẫn nộ, gào thét với cấp dưới.
“Thưa ngài, chúng tôi chỉ tra tấn mức độ nhẹ nhất, nhưng không ngờ… “
Chíu!
Tên cấp dưới chưa kịp báo cáo hết, tên thiếu tá liền rút khẩu súng laser trong người, bắn vào giữa trán tên cấp dưới. Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, sau đó đầu tên cấp dưới nổ tung, ngã xuống.
“Bằng mọi cách… cứu tỉnh hắn, tổ chức chỉ muốn biết vị trí của Nguyễn gia. Việc này mà không thành, các người tự sát hết đi. Rõ chưa? “
“Rõ. “
Mười chín sĩ quan cấp dưới đứng nghiêm rồi đồng thanh hô.
~~~~~~~~
“A… “
Vô Tình rên nhẹ một tiếng, cả người bị cột chặt trên chiếc ghế kim loại, đau nhức không thôi, bên tai, hai chiếc tai nghe bên tai đầy những âm thanh quái dị, khiến đầu óc hắn mơ hồ.
Cố gắng khiến đầu óc tỉnh táo đôi chút, Vô Tình nhìn xung quanh.
“Đây rốt cuộc là nơi nào? Ta có luân hồi nhầm không vậy? Tại sao linh khí xung quanh mỏng manh đến thê thảm thế? “
Cảm nhận linh khí xung quanh mỏng manh đáng thương, ít hơn Thần Giới trăm vạn lần. Không lẽ chỗ này là Hạ Giới? Vô Tình nghĩ đến khả năng này, tiếp theo hắn dùng thần thức nội thị, chỉ thấy trong linh hồn còn duy nhất một tia hỗn độn chi khí.
Hơn nữa tất cả kinh mạch đều bị bế tắc, dây xích phép tắc linh hồn chi hải thô như cột trời bị đứt thành nhiều khúc.
Không chỉ là linh hồn, kinh mạch trong người của hắn, ngay cả thân thể cũng đang bị vết thương nghiêm trọng.
“Xem ra dù lần này hắn vượt qua một kiếp, đại nạn không chết, nhưng tu vi đã mất sạch, làm lại từ đầu.”
Vô Tình thở ra một hơi:
Phù!
Hắn thử cưỡng ép vận chuyển đan điền, nhưng mới thực hiện thì đau nhức nhói tim, mặt hắn trắng bệch, tầm mắt tối đen.
Vô Tình cười khổ, hắn bình tĩnh lại, nhớ tới thân thế của cái túi da này. Đại thiếu gia của Nguyễn Gia - Nguyễn Vinh, người thừa kế một con quái vật khổng lồ. Nguyễn Gia, một trong ngũ đại tộc của dải Ngân Hà, nắm giữ nguồn tài nguyên khổng lồ lên tới hơn 500 hành tinh có sự sống. Một đại thiếu gia thừa kế gia sản khổng lồ, những tưởng ngày thường sẽ ăn chơi chác táng, phá gia chi tử hoặc sẽ là thiên tài, kỳ lân tử của gia tộc. Nhưng Nguyễn Vinh vì một số nguyên nhân nào đó lại bị mắc bệnh trầm cảm từ nhỏ, ít tiếp xúc với người khác, thỉnh thoảng lại còn phát ngôn ra những từ ngữ quái dị. Bệnh càng ngày càng nặng, cho tới bây giờ. Thậm chí còn hôn mê liên tục, gia chủ Nguyễn gia đã mời biết bao giáo sư bác sĩ, dùng mọi biện pháp vẫn không chữa khỏi căn bệnh quái dị này của con trai.
“Chài… không ngờ cái túi da này còn mắc bệnh động kinh… đã vậy còn bị bắt cóc… “
Rẹt… rẹt… rẹt…
Cơn đau nhức dưới da kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Vị máu tươi trong miệng rỉ ra ngòn ngọt. Những hình ảnh mơ hồ phải mất một lúc lâu mới tập trung được để Nguyễn Vinh nhìn ra gã nhân viên lạnh lùng của tổ chức bắt cóc mình đang ngồi trước mặt mình
Đây đang là bên trong một căn phòng thẩm vấn. Hắn đang phải tiếp nhận một cuộc thẩm tra của lũ bắt cóc. Một cuộc thẩm tra đáng sợ.
“Tỉnh rồi sao?”
Chát! Chát!
Hai cái tát vang lên. Gã nhân viên thẩm vấn tát vào mặt Nguyễn Vinh hai cái. Gã chỉnh lớn dòng điện lưu, nhìn những cái kim dính máu đang giật không ngừng dưới lớp da đầu của Nguyễn Vinh, gã mỉm cười hỏi.
“Nhà mày ở đâu? “
Cái câu hỏi này đã hỏi đi hỏi lại nhiều lần, nhiều đến nỗi Nguyễn Vinh đã không biết là nghe bao nhiêu rồi.
Bốn bức tường xung quanh phòng thẩm vấn là những mảnh kim loại dày sáng bóng. Trên những chiếc kệ làm bằng vật liệu từ tính, bày mấy vật trang trí cực kỳ đơn giản. Vài gã quan viên mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng nhìn Nguyễn Vinh bị khóa chặt trên ghế, không nhúc nhích.
Căn phòng im lặng chỉ có tiếng điện lưu rì rì và những tiếng kêu rên đau đớn phát ra từ đôi môi khô nứt của hắn.
Những chiếc kim điện luồn xuống dưới da đầu Nguyễn Vinh, nảy lên liên hồi, truyền sự đau đớn vào trong cơ thể hắn, nhưng lại làm cho đầu óc hắn càng thêm tỉnh táo. Mới chuyển thế vào thân xác này, thần kinh của hắn đã có chút kém minh mẫn. Bây giờ, dưới sự tác động của những cơn đau, hắn đã có thể từ từ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn mấy gã quan viên. Vừa bình thản, vừa khổ sở.
Trí nhớ trong thoáng chốc đã dung nhập hoàn hảo, đây đã là ngày thẩm vấn thứ tư liên tiếp của lũ bắt cóc, cũng là ngày thứ ba hắn dung nhập hoàn toàn linh hồn với cơ thể. Mặc dù trong mấy ngày qua, Nguyễn Vinh phải chịu đựng những tra tấn tinh thần chưa từng có, nhưng lại càng giúp hắn dung hợp linh hồn nhanh hơn.
Một gã quan viên chạy đến nhìn Nguyễn Vinh rồi lại nhìn viên thiếu tá bên cạnh, lắc lắc đầu, với tay tắt cỗ máy.
Mức điện lưu mà cỗ máy này vừa phát ra đã vượt qua giới hạn cơ thể người bình chịu đựng được, nhưng gã thiếu niên cứng đầu này thì vẫn chưa chịu mở lời. Mặc dù gã quan viên phụ trách thẩm vấn biết Nguyễn Vinh chỉ là một tên công tử bột, bị mắc bệnh trầm cảm nặng, nhưng hắn chẳng thể hiểu nổi tại sao Nguyễn Vinh lại có thể chịu đựng được lâu như thế.
“Bốn ngày vừa rồi, hình như ta vẫn chưa tự giới thiệu thân phận của mình thì phải?”
Gã sĩ quan thiếu tá có khuôn mặt tái nhợt và một đôi mắt lạnh lùng, rút chiếc găng tay trắng trên tay, bước đến gần Nguyễn Vinh, dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, nói.
“Ta là sĩ quan trực thuộc tiểu đoàn 9 của sư đoàn lục quân 2. Ta biết thân phận của ngươi. Nhưng dưới tay ta ngươi đừng hy vọng chuyện sẽ có người cứu ngươi ra khỏi đây. Ta đã giới thiệu rồi, và ngươi phải hiểu ta sẽ làm gì để thông tin này không lộ ra ngoài. Ngươi sẽ chết… phải... sẽ chết, chỉ có điều ngươi chọn cách chết cực kỳ đau khổ hay một cái chết thống khoái đây? “
Nguyễn Vinh trầm ngâm không nói gì, tên thiếu tá vỗ nhẹ vào má Nguyễn Vinh nói.
“Chắc thiếu gia ngươi nghĩ đây thực sự là một sự uy hiếp nhàm chán. Ta cũng biết như vậy.”
Tên thiếu tá khoát tay cho thủ hạ tắt hết đèn trong phòng thẩm vấn, bật chiếc đèn pha cực mạnh, chiếu thẳng vào khuôn mặt be bét máu của Nguyễn Vinh.
“Nào… nói cho ta biết… nhà của ngươi ở đâu? Tổng hành dinh chính thức của Nguyễn gia ở đâu? “
Điện lưu lại được nối thông, Nguyễn Vinh đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh cũng không khống chế được bản năng tự nhiên của mình, rên lên mấy tiếng đau đớn. Gân xanh nổi chằng chịt trên cổ, mấy giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.
“Khốn khiếp… từ khi nào mấy con kiến hôi này dám đụng lên đầu ta… “
Đột nhiên, Nguyễn Vinh mở trừng mắt, ném về phía tên thiếu tá một cái nhìn giận dữ.
“Căm thù lắm hả? Nhưng đáng tiếc, ngươi không có cơ hội báo thù.”
Tên thiếu tá búng nhẹ ngón tay, ra lệnh cho đám thủ hạ sử dụng tất cả các loại kỹ năng thủ thuật với mục đích làm cho Hứa Nhạc phải đau đứa cả về thể xác lẫn tinh thần rồi trầm giọng nói.
“Dù sao thì ngươi cũng sẽ không trụ vững được đâu, sao phải tự làm khổ mình như thế? Nói đi… chỉ cần nói tổng hành dinh của Nguyễn gia ở đâu? “
Nguyễn Vinh nhấc đầu một cách khó nhọc, cất giọng khàn khàn.
“Ngươi… ngươi sẽ chết rất khó coi… ngươi không biết mình đang đối mặt với ai đâu… “
Tên thiếu tá đột nhiên đứng dậy, giật hai chiếc tai nghe ra khỏi tai Hứa Nhạc, rít lên giận dữ:
“Đây không phải là đáp án mà ta muốn. Ngươi cũng biết câu trả lời ta cần là gì.”
Hắn vung tay tát Nguyễn Vinh một bạt tai, nói:
“Ta sắp không nhịn được nữa rồi. Ta nghĩ ngươi cũng sắp không chịu đựng thêm được nữa...nói đi… nói Tổng hành dinh Nguyễn gia ở đâu? “
Điện lưu một lần nữa lại chạy vào cơ thể Nguyễn Vinh. Nguyễn Vinh cúi đầu, kêu lên những tiếng gầm nhẹ.
Bất chợt, một tên sĩ quan hớt hải chạy vào, khuôn mặt tái mét, lắp bắp hô lớn.
“Đội trưởng… đội trưởng… không tốt… căn cứ của chúng ta đã bị bao vây triệt để… “
“Cái gì… “
Tên thiếu tá đứng bật dậy hô lớn, không cần nói hắn cũng biết, quân đội bao vây chỗ này là của ai. Mặt hắn âm trầm, hai mắt đỏ ngầu, giật mạnh chiếc cúc áo trên cổ, hắn giận dữ quát lớn.
“Khốn kiếp… “
Dòng điện lại được chỉnh cho lớn hơn, Nguyễn Vinh đột nhiên bật cười. Hắn cười không phải vì thấy khốn cảnh của lũ bắt cóc, mà bởi vì sau mấy ngày này, Nguyễn Vinh cũng đã thành công dung nhập một tia hỗn độn khí vào cơ thể này.
Dung hợp đã hoàn mỹ, lúc này ánh mắt của Nguyễn Vinh đã không còn mơ hồ nữa. Trong nháy mắt đó, trong đồng tử Nguyễn Vinh lóe lên quang mang sáng ngời.