Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh
Tác giả | Astory.vn |
---|---|
Thể loại | Ngôn Tình |
Số chương | 226 |
Lượt đọc | 230 |
Trạng thái | Đã kết thúc |
Cập nhật | 3 năm trước |
Tóm tắt truyện
Có nỗi đau nào hơn khi ta từ người tình sau này gặp lại trở thành những người vô tình lướt qua nhau. Trớ trêu hơn nữa là do cả hai đã yêu nhau đậm sâu mà vì những lỗi lầm trong quá khứ truyện tình yêu của họ chấm dứt, đẩy họ ra xa nhau hơn. Lần đầu tiên gặp mặt, anh hai mươi sáu tuổi, là con cưng của một gia đình giàu có bậc nhất, được sự yêu chiều sủng ái của tất cả mọi người.
Cô mười bảy tuổi là cô gái nhỏ đeo kính gọng đen, răng niềng, tự ti, hướng nội . Cô tặng hoa cho anh, lại bị anh lạnh lùng cự tuyệt.
Cô vì trả thù cho cha, ở câu lạc bộ xa hoa, cô gặp lại anh lần nữa, khi đó trong bóng tối ai cũng không biết người nào. Lần thứ hai gặp mặt, là một tháng sau. Anh đeo chiếc kính gọng vàng, mặc áo cưới màu trắng, đeo găng tay trắng, nhận lấy tay cô trong tay cha cô.
Cho dù là kết hôn, cô vẫn mặc trang phục đó, mang mắt kính đó , luôn tự ti rụt rè không hề thay đổi. Một nửa tháng sau, bọn họ ly hôn. Cô có thai, đem tấm chi phiếu ngàn vạn ném thẳng vào gương mặt đẹp trai cua anh, sau đó nghênh ngang rời đi, từ đó biến mất khỏi thế giới của anh. Lần thứ ba gặp mặt, đã là bốn năm sau. Bọn họ đứng đối diện với nhau nhưng không ai nhận ra ai. Anh không nhận ra cô, là bởi vì giờ đây cô thay đổi quá lớn. Mà cô không nhận ra anh là bởi vì sao, có chăng giờ cô đã là Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh.
Tags: Vợ trước của tổng giám đốc lạnh lùng, vo truoc cua tong giam doc lanh lung
5 chương mới nhất
Danh sách chương
BÌNH LUẬN TRUYỆN
Truyện theo dõi
Nhấn để xem...Gợi ý truyện
Sống Lại Chỉ Muốn Bên Người Vạn Kiếp
“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.
“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.
ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.
“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.
“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.
Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.
lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.
cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.