Chương : 22
Editor: Diệp Lạc Hoa
Trác Minh Liệt làm xong việc của công ty liền nhanh chóng lái ô tô tiến về phía Cô Nhi Viện, lúc này Tiểu Thi đang dẫn Cầu Cầu ra khỏi cổng, họ mới rời đi thi Trác Minh Liệt đến anh vừa đúng nhìn thấy bóng lưng bọn họ.
“Người phụ nữ này sao nhìn giống với nhân viên tặng hoa vậy” Trác Minh Liệt dừng xe xong liền nhanh chóng đi tới phòng làm việc của viện trưởng.
“Trác tiên sinh rất vui được gặp mặt!” Viện trưởng là một phụ nữ trung niên thái độ của cô vô cùng hiền hòa. Cô biết Trác Minh Liệt là vì chuyện của Mộc Mộc mà đến vì thế mà trước đó cô đã đem tất cả tư liệu về Mộc Mộc chuẩn bị trước rồi. “Những thứ này là tư liệu về Mộc Mộc ngài xem trước một chút đi!” Trác Minh Liệt mở tài liệu ra ngay tờ đầu tiên là rất nhiều hình ảnh của một đứa bé gầy yếu.
“Theo bệnh viện nói Mộc Mộc là một đứa bé sinh non nhi lúc đó khi ra đời thật sự rất nhỏ nhẹ hô hấp khó khăn, không biết có phải là vì vậy mà nó mới bị cha mẹ vứt bỏ hay không nói tóm lại Mộc Mộc là một đứa bé rất đáng thương!”
Trác Minh Liệt không nói một lời nào nghiêm túc xem tài liệu, trên đó ghi lại tất cả mọi chuyện của Mộc Mộc từ khi vừa vào Cô Nhi Viện cho đến bây giờ. Trong đó có một cột ghi chép về tình trạng cơ thể của Mộc Mộc bé trai này thân thể hình như đặc biệt yếu có thể là do nó bị sinh non trước đó mà ra.
“Trác tiên sinh…”
“Tình trạng của Mộc Mộc không phải rất tốt nhưng viện trưởng xin yên tâm. Tôi nhận nuôi Mộc Mộc sau này sẽ đặc biệt phái người chăm sóc nó!”
“Thứ cho tôi mạo muội Trác tiên sinh tại sao ngày lại muốn nhận nuôi Mộc Mộc?”
“Khả năng này là duyên phận đi!” Trác Minh Liệtcũng không hiểu nổi mình.
“Ai,,, nếu như có thể có nhiều người giống như Trác tiên sinh như vậy có lẽ trên xã hội này những đứa trẻ bị vứt bỏ sẽ ít đi!” Viện trưởng cảm động nói.
“Viện trưởng tôi muốn đi xem Mộc Mộc một chút!”
“Được.” Viện trưởng cầm điện thoại lên gọi cho bộ nhận phụ trách chăm sóc cho Mộc Mộc “Sơ Lý làm phiền cô có thể đem Mộc Mộc tới phòng làm việc của tôi”
“Viện trưởng hay là hay để tôi đến chỗ của Mộc Mộc tìm nó, tránh cho nó khẩn trương.”
“Mộc Mộc là một trong số những đứa bé tương đối yếu ớt ,đi thôi tôi dẫn ngày đi.”
Viện trưởng dẫn Trác Minh Liệt đi tới khu vui chơi các bé trai ,bé gái vừa nhìn thấy viện trưởng tới thì đều chạy tới vây quanh nhưng bọn họ lại không nhìn thấy Mộc Mộc.
“Các cháu có ai nhìn thấy Mộc Mộc đâu không ?” Viện trưởng hỏi.
“Mới vừa rồi cậu ấy và Cầu Cầu đánh nhau sau đó Cầu Cầu được mẹ đem mang đi Mộc Mộc đã không thấy tăm hơi đâu rội ạ” một bẹ trai nhỏ cất tiếng nói non nớt theo sát viện trưởng hồi báo.
“ Đánh nhau? Tại sao lại có thể có chuyện như vậy?” Viện trưởng rất kinh ngạc theo lý thuyết Mộc Mộc sẽ không bao giờ động thủ đánh người!
“Viện trưởng Mộc Mộc sẽ đi tới nơi nào?” Trác Minh Liệtvừa nghe nói Mộc Mộc đánh nhau lòng có chút gấp gáp.
“Trác tiên sinh không nên sốt ruột cô nhi viện có biện pháp bảo an rất tốt Mộc Mộc sẽ không có việc gì đâu! Bây giờ chung ta sẽ đi phong ngủ xem một chút, trước kia Mộc Mộc có chuyện không vui sẽ trốn tới nơi ấy!”
Từng dãy giường nhỏ chỉnh tề sắp xếp thành hàng đứng yên trong phòng nghỉ , ánh sáng chiếu vào phòng mang theo hương vị ảm đạm. Cái loại đó tĩnh lặng đó tràn ngập mùi vị bi thương.
“Mộc Mộc Mộc Mộc cháu ở đâu?” Viện trưởng dịu dàng mà gọi Mộc Mộc nhưng không ai trả lời.
Trong không khí trầm lặng tiếng khóc mơ hồ truyền đến tai viện trưởng! “Ngày hãy nghe!” Trác Minh Liệt ngừng thở cẩn thận phân biệt phương hướng của âm thanh nó được phát ra từ tủ đồ chơi khổng nồ ở cuối gian phòng này!
“Mộc Mộc!” Trác Minh Liệt đi lên phía trước muốn đem cửa tủ mở ra nhưng viện trưởng lại kéo anh lại.
“Mộc Mộc cháu trốn thật kỹ! Tôi tới tìm cháu” Viện trưởng dịu dàng kéo cánh cửa tủ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của Mộc Mộc trong nháy mắt xuất trước mặt bọn họ. Con ngươi nó như hắc ngọc ( ngọc có màu đen mọi người có ai biết nó tên là gì không) trong ngấn mắt chứa đầy nước mắt thân thể nho nhỏ co rút thành một cục.