Chương : 40
“Không đâu, chị tuyệt đối sẽ không để ai đưa em đến đó”, Hạ Tuyết cắn răng nghĩ đến lúc cha mẹ qua đời, dì của họ vì sợ hai chị em sẽ gây phiền phức đến gia đình mình, nên liền nhẫn tâm gạt Hạ Tuyết, quyết tâm đem Hạ Hân đến cô nhi viện … Lúc ấy, Hạ Tuyết như muốn điên, khóc tìm em trai mình khắp nơi, cô khóc và quỳ xuống cầu xin dì mình …
“Dì à … con van cầu dì, chúng con tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến dì … cho dù phát sinh chuyện gì, cho dù hai chị em phải đi ăn xin, cũng phải sống chung với nhau! Tuyệt đối sẽ không cầu xin các người, dù chỉ là một chút xíu … Con ở đây xin thề với trời đất, nếu có một ngày như thế, con sẽ chết không yên lành!”
“Tao đưa nó đi, không phải vì suy nghĩ cho hai chị em mày sao, hai đứa tụi mày làm gì để sinh sống, mày mới 17 tuổi, nó mới đầy tháng, mày nuôi nó như thế nào?”, dì nhẫn tâm nói với Hạ Tuyết như vậy.
Hạ Tuyết khóc, nói to “ Sẽ không … Dì à, con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chị em con phải ở cùng nhau, nếu không có em, trên thế giới này con chỉ có một mình, không còn người thân nào, là một cô nhi … Dì, con van cầu dì … Em mới đầy tháng đã mất đi cha mẹ, đã đủ tội nghiệp rồi … con van cầu dì …”
Lúc ấy, Hạ Tuyết quỳ gối trên tuyết, vừa khóc vừa không ngừng dập đầu, trán đụng đến toát máu tươi, nhuộm đỏ cả một khoảng tuyết trắng …
Cuối cùng, Hạ Tuyết theo lời dì nói, đến cô nhi viện tìm được em trai. Lúc ấy, cô chạy như bay đến cô nhi viện, được một Sơ dẫn dắt, đi đến gian phòng trẻ sơ sinh u ám kia, nhìn thấy em trai đáng thương của mình đang oa oa khóc to, ngay lúc ấy, cô cũng chạy thằng đến quỳ gối bên cạnh em mình, khóc rống lên, muốn đem em mình rời khỏi cô nhi viện ngay lập tức.
Ba mẹ để lại mấy vạn đồng, đều để dành mua sữa bột cho em uống, ban ngày, buổi tối đều cõng em trên lưng, đến nhà ăn rửa chén cho người ta, giặt đồ, hoặc nhân những việc lao động chân tay để làm, đến mùa tuyết rơi, nhìn em vui vẻ bò khắp trong căn nhà ấm áp, cô cũng bắt đầu tìm việc để kiếm sống …
Những tháng năm ấy rồi cũng đã qua, bây giờ Hạ Hân đã ba tuổi, bắt đầu đi học ở nhà trẻ, cô liền cho em tới nhà trẻ của dì Lưu hàng xóm, nhờ thế, nên tiền học phí luôn luôn được ưu đãi rất nhiều.
Bình thường, ở nhà không có việc gì, dì Lưu thường hay mua thức ăn và quần áo cho Hạ Hân, nghĩ tới em trai mình cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện, tuy rằng còn rất nhỏ nhưng đã biết cám ơn mỗi khi ai đó cho một cái bánh qui, một cục kẹo, bé đều cúi đầu thật sâu nói “Cám ơn…”
Hạ Tuyết nhớ tới những việc ấy, cô cảm thấy như được an ủi, cười rộ lên, ôm chầm lấy em mình, nước mắt tuôn trào “Hạ Hân, chị có em bên cạnh đã rất mãn nguyện rồi, chị không sợ gì hết … cho nên … chúng ta phải sống vui vẻ hạnh phúc … hôm nay, chị biết mình vẫn có thể sống tiếp, mãi mãi ở cạnh bên em, trong lòng vô cùng cảm kích …”
Hạ Hân nghe chị mình nói thế, cũng ngoan ngoãn cười to, nói “Hạ Hân cũng yêu chị, Hạ Hân sẽ nhanh chóng lớn lên, sau đó sẽ cùng chị đi rửa chén …”
“Bé ngốc!”, Hạ Tuyết cười, nước mắt không ngừng chảy, nói “Đứa bé ngốc a … Em phải học thật tốt, làm một người đàn ông thực thụ trong tương lai, như vậy, ba mẹ ở thế giới bên kia sẽ vui vẻ cười … biết không?”
“Dạ”, Hạ Hân ngoan ngoãn gật đầu.
“Tới đây, chị hát ru em ngủ …”, Hạ Tuyết hăm hở nói.
“Không 0cần, chị hát rất khó nghe….”Hạ Hân nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy sao?”, Hạ Tuyết lải nhải “Quả thật rất hay mà”
“Không xuôi tai…”
“Rất hay…”
“Cháy nhà_______ chạy mau!!!”
“Chị hát ru em ngủ …”
“Em không muốn nghe …”
“Hạ aTuyết, Hạ Hân, mau ra đây … Cháy a …………”, ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm, cùng với tiếng gọi thất thanh của dì Lưu … “Hạ Tuyết … Hạ Hân … mau ra đây … cháy nhà rồi!!!