Chương 155 : Bí mật năm giới
Sau đó, lão nhân lại xuất ra một chiêu, không phản ứng.
" Di, trên người ngươi rõ ràng còn một thứ a?" Lão nhân kỳ quái, nhấc tay xuất ra một chiêu, vẫn không có phản ứng.
" Chậc chậc, kỳ quái rồi, trong tam giới không ngờ còn có thứ gì mà Thần tộc không lấy được chứ?" Lão nhân rất là kinh ngạc, rõ ràng giơ hai tay lên, dùng sức vung lên, hét lớn một tiếng: " Đi tới cho ta!"
Không hề phản ứng.
Gương mặt lão nhân bắt đầu đỏ lên, trong miệng phát ra tiếng nghiến răng lách cách, chỉ nghe được " oanh" một tiếng, phía sau lão nhân toát ra hùng hùng hỏa quang, thoạt nhìn, lão nhân đã tức giận.
Tiểu Khai không dám chậm trễ, nhanh chóng móc bảo bối trong lòng ngực ra: " Lão…lão nhân gia, ngài nói…có phải là vật này?"
Trên tay hắn, dĩ nhiên đó là Vô Tự Thiên Thư!
Giờ phút này, tất cả những trang sách của Vô Tự Thiên Thư đều phiếm sáng kim hoàng sắc, hào quang màu vàng kim, hào quang này dị thường sáng lạn, thoạt nhìn toàn bộ quyển sách đều là dùng hoàng kim cấu tạo thành.
Lão nhân hít sâu một hơi, phảng phất như nhìn thấy quỷ, thối lui ba bước, ha ha nói: " Này….đây là Vô Tự Thiên Thư?"
Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Đúng vậy, nguyên lai ngươi cũng biết."
Ánh mắt lão nhân bắt đầu nghiêm túc, nhìn hắn thật sâu, trầm giọng nói: " Nguyên lai là ngươi!"
" A?" Tiểu Khai há to miệng: " Là ý tứ gì?"
" Sau này ngươi sẽ biết là ý tứ gì." Lão nhân thở ra một hơi dài: " Trách không được hầu tử đưa Niết Bàn Tàn Phiến cho ngươi, nguyên lai…nguyên lai ngươi đúng là chủ nhân của Vô Tự Thiên Thư." Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Hắn nhìn Vô Tự Thiên Thư màu hoàng kim sáng lạn, thần sắc trong mắt ngay lập tức vạn biến, trầm tư sau nửa ngày, bỗng nhiên nói: " Ngươi ta gặp nhau, đã tính hữu duyên, đã ngươi là chủ nhân của Vô Tự Thiên Thư, hôm nay ta thuận tiện tặng cho ngươi chút nhân tình."
Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Là ý tứ gì?"
Lão nhân cười nói: " Đây là quy củ của Trí Tuệ Thần, phàm là sinh linh trong tam giới, có thể khám phá ra hành tung của ta, ta sẽ trả lời cho hắn năm vấn đề, hôm nay ngươi đã khám phá ra hành tung của ta, ta sẽ trả lời cho ngươi năm vấn đề a."
Tiểu Khai nói: " Ngươi thật có thể trả lời bất cứ vấn đề gì của ta sao?"
Lão nhân lắc đầu nói: " Đương nhiên không phải, vấn đề ngươi hỏi phải ở trong tam giới, nếu liên quan tới Thần giới, thì làm sao sinh linh của tam giới có tư cách biết được bí mật? Huống chi ngươi mang Vô Tự Thiên Thư, vận mệnh đã sớm nhất định, một ngày nào đó sẽ tiến vào Thần giới, bây giờ cần gì hỏi sớm làm chi?"
Tiểu Khai gật gật đầu, đang muốn đặt câu hỏi, lão nhân lại bổ sung nói: " Ngươi đã hỏi qua một vấn đề rồi."
Tiểu Khai quýnh lên, bật thốt: " Không phải đâu, vừa rồi mà cũng tính sao?"
" Đương nhiên tính." Lão nhân cười tủm tỉm nói: " Bây giờ đã là vấn đề thời gian, ngươi đưa ra mỗi một vấn đề đương nhiên là phải tính hết, nga, được rồi, ta đã trả lời vấn đề thứ hai của ngươi."
Gương mặt Tiểu Khai sầm tối, liền ngậm nhanh miệng, sợ mình lại nói lung tung.
Lão nhân cười tủm tỉm nhìn hắn: " Còn có ba cơ hội, nghĩ cho kỹ rồi hỏi nga."
Tiểu Khai suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: " Vấn đề thứ ba của ta là, hắc long xuất thế rốt cuộc có ý nghĩa gì?"
" Vấn đề này rất khá." Lão nhân gật đầu nói: " Mặc dù hắc long không thuộc sinh vật trong tam giới, nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn đồng dạng không thuộc đệ tứ giới và đệ ngũ giới, cho nên vấn đề này, ta miễn cưỡng có thể trả lời ngươi."
" Vậy ngươi…" Tiểu Khai mới nói hai chữ, liền bỗng nhiên phản ứng lại, nhanh chóng ngậm miệng, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của lão nhân.
" Vấn đề này, kỳ thật khó khăn lớn phi thường, thiên địa ngũ giới, người biết cũng không bao nhiêu, cả con khỉ chết tự cho là thiên hạ vô địch kia, kỳ thật cũng không hiểu được." Lão nhân kiêu ngạo, hãnh diện nói, chậm rãi: " Đơn giản mà nói, tiên giới, ma giới, tu chân giới, vận mệnh sinh linh trong ba giới này, đã nắm giữ trong tay hắc long, mà Long Chi không gian, đó là do Sáng Thế Thần sáng tạo ra để bình hành tam giới thuộc lâm giới không gian, cũng là không gian lĩnh vực của hắc long, trong không gian này, cho dù là thần, cũng không phải đối thủ của hắc long."
Tiểu Khai căng căng ôm miệng, yên lặng nghe lão nhân nói chuyện.
" Hắc long có thể nói là tính mạng đặc biệt nhất trong thiên địa, ngươi đừng tưởng đã có hắc long, thì sẽ có bạch long, hoàng long, thanh long, đó đều là lưu ngôn do những người không hiểu biết của tu chân giới lưu truyền ra, Thần tộc chúng ta tổng cộng chỉ có năm thần, đã xem như người cũng rất thưa thớt, nhưng Long tộc càng thêm độc đặc, trong thiên địa cũng chỉ có một hắc long, theo thiên địa sơ khai hắn đã tồn tại, vẫn tồn tại đến bây giờ, nếu hắn đã chết, thì tam giới cũng sẽ tùy tiện mà hỏng mất theo."
" Hắc long cũng không tu luyện, cũng không ngủ say, lực lượng của hắn đến từ Sáng Thế Thần, mục đích duy nhất hắn sinh tồn trên đời này, đúng là cắn nuốt không gian, không gian chính là thực vật của hắn." Lão nhân quay đầu lại, hứng thú giương mắt nhìn Tiểu Khai nói: " Ngươi có biết tam giới làm sao phân ra hay không?"
" Như thế nào…" Tiểu Khai thiếu chút nữa rút lui, nói ba chữ liền phản ứng lại, ác hung hăng trừng mắt nhìn lão nhân.
Lão nhân cười hắc hắc: " Không gian bị hắc long ăn tươi, đó là ma giới, không gian bị hắc long mơ ước, đó là tu chân giới, mà hắc long tạm thời không muốn ăn, chính là tiên giới."
Bí mật lớn này quả nhiên không thể tưởng tượng, Tiểu Khai mở to hai mắt mà nhìn, toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe.
" Cho nên, ma giới kỳ thật là ở trong bụng của hắc long, mà người trong ma giới vô cùng hy vọng hắc long xuất thế, bởi vì hắc long vừa xuất thế, sẽ muốn cắn nuốt không gian, không gian hắn cắn nuốt, sẽ biến thành lãnh địa của ma giới, mà tu chân giới, theo lý thuyết đương nhiên không muốn hắc long xuất thế, nhưng người tu chân quá yếu, bọn họ căn bản cũng không biết chuyện của hắc long, cho nên, chính thức ngăn trở, chính là những người tu chân phi thăng tiên giới, cho nên trong lịch sử vô số thời đại, vẫn là tiên giới ngăn trở hắc long xuất thế, mà ma giới lại trăm phương ngàn kế tạo điều kiện cho hắc long xuất thế."
" Ngươi đừng nghĩ là tiên giới đại công vô tư trợ giúp người, trên sự thật, bọn họ cũng là vì chính mình, phải biết rằng dục vọng cắn nuốt của hắc long là vô cùng vô tận, vĩnh viễn không dừng lại, nếu để cho hắn nuốt lấy tu chân giới, vậy kế tiếp, hắn sẽ muốn cắn nuốt tiên giới, cho nên, kỳ thật tu chân giới là khu vực hoãn trùng của tiên giới, vì muốn lãnh thổ của mình an bình, tiên giới sẽ xuất lực mà đi hiệp trợ tu chân giới trở ngại hắc long xuất thế."
Lão nhân lại nhìn Tiểu Khai cười: " Uy, tiểu tử, có muốn biết tại sao hắc long vì cái gì mà lại bị vây ở Dao Trì, lại vì cái gì mà qua một đoạn thời gian thì có cơ hội xuất thế?"
Tiểu Khai gật gật đầu.
" Muốn biết thì hỏi ta a." Lão nhân cười nói: " Ta tuyệt đối biết sẽ nói ra, nói hết hoàn toàn."
Tiểu Khai hừ một tiếng, nói: " Ta còn vấn đề nặng yếu hơn muốn hỏi."
Lão nhân xoa xoa tay: " Bỏ đi, ngươi tiếp tục hỏi đi."
Tiểu Khai hận đến cắn chặt răng, hết lần này không mở miệng, chỉ chỉ Tiểu Trúc nằm trên mặt đất, nói: " Vấn đề thứ tư của ta là, ta làm sao để cứu được nàng?"
Lão nhân híp mắt nhìn Tiểu Trúc hồi lâu, lúc này mới cười nói: " Vấn đề này ngươi hỏi đúng người, ba hồn bảy phách trên người nữ búp bê này cơ hồ tan hết, còn lại một chút linh trí vừa lúc giáp tại hai khỏa tiên tinh và Thiên Yêu trong lúc hơi tàn lực kiệt, loại tình hình này, nếu là người khác có lẽ đã sớm hồn phi phách tán, nhưng nữ búp bê này, lại có điểm cổ quái."
Tiểu Khai khẩn trương nói: " Có gì cổ quái?"
Lão nhân nói: " Nữ búp bê này căn cốt thật tốt, cơ hồ không có tỳ vết nào, còn hơn nô phó Bạch Ngọc Dạ Hồ kia của ngươi, lại còn muốn tinh khiết nguyên chất hơn, chính là thể chất tu thần ngàn năm khó gặp, đổi lại câu nói của tu chân giới các ngươi, quả nhiên là thu thủy vi thần bạch ngọc vi cốt tuyệt thế kỳ tài, cũng chỉ có thể chất như vậy, mới có thể giữ lại một điểm hồn phách đáng thương vẫn giữ lại trong cơ thể như cũ, mà không bị tiêu hao hoàn toàn."
Hắn có chút dừng lại, lại nói: " Trừ việc này ra, nữ búp bê này còn có một chút kỳ quái, nàng hình như bị vây trong trạng thái cực hưng phấn thì bị trụ đọng lại, cho nên điểm hồn phách còn sót lại của nàng, cư nhiên lại có sức sống của một hồn một phách, gắt gao ngăn cản hai cỗ thần trí khác xâm nhập, cũng không bị vây yếu nhược."
Trên mặt Tiểu Khai có chút đỏ lên, trong lòng biết đây là hiệu quả của thiên hạ đệ nhất song tu đại pháp, ấp úng nói: " Ngài tiếp tục nói."
Lão nhân gật gật đầu, hốt nhiên cười hắc hắc: " Uy, tiểu tử, ngươi vừa mới hỏi ta nữ búp bê này có gì cổ quái, đây chính là vấn đề thứ năm nga."
Tiểu Khai rùng mình, lúc này mới hiểu trong bất tri bất giác đã bị lão nhân này gài bẫy, bất quá suy nghĩ, dù sao cứu Tiểu Trúc chính là tâm nguyện lớn nhất của mình, vấn đề này đã hỏi ra miệng, vậy có lãng phí đi cơ hội thứ năm, cũng không sao nữa, như vậy suy nghĩ, nhất thời tâm bình khí hòa nói: " Vậy ngài mau trả lời nhanh vấn đề thứ tư đi."
Lão nhân kinh ngạc nhìn nhìn hắn, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói: " Trong tam giới, chỉ có một người mới có thể cứu nữ búp bê này, ngươi đi tìm hắn là được."
Tiểu Khai kích động, run giọng nói: " Người này là…"
Lão nhân mỉm cười, chậm rãi nói: " Người này ở ma giới, chính là Tê Bì đại nhân của Bá Cách gia tộc."
" Tê Bì…Bá Cách…" Tiểu Khai khắp đầu óc chỉ có ý niệm cổ quái, ha ha nói: " Tê Bì Nhĩ Bá Cách…hình như giống một đạo diễn nga."
" Di, tiểu tử cũng không sai, không ngờ lại biết toàn danh hiệu của Tê Bì đại nhân." Lão nhân kinh ngạc nói: " Ngươi đừng nhìn thấy tên hắn cổ quái, người này không phải là ma tộc bình thường, Bá Cách gia tộc tại ma giới hách hách nổi danh, Tư Bì đại nhân càng là tộc trưởng của Bá Cách gia tộc, chẳng những một thân ma công được liệt vào trong năm đại cao thủ của ma giới, đối với nghiên cứu về phong ấn giam cầm, càng là đệ nhất trong tam giới, Bá Cách gia tộc truyền lời, trong tam giới còn không có bất cứ phong ấn nào mà tộc trưởng bọn họ không giải được. Tên của hắn có hai chữ Tê Bì, là vì hắn cởi quá nhiều phong ấn mà được xưng tụng."
Tiểu Khai nói: " Ta làm sao mới có thể tìm được hắn? Lại làm sao nói hắn để hắn giúp ta cứu được Tiểu Trúc đây?"
Lão nhân cười ha ha: " Đây lại là vấn đề thứ sáu nga."
Tiểu Khai thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Trúc, đứng lên: " Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ta lên đường đến ma giới, còn thỉnh lão nhân gia thức tỉnh nô phó của ta đi."
" Không cần gấp." Lão nhân ngăn Tiểu Khai: " Ta vừa mới nói, ta muốn tặng cho ngươi một phần nhân tình, vừa mới chỉ là lần thứ nhất, bây giờ ta muốn tặng lần thứ hai cho ngươi."
Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Ngươi đã không thể giúp ta cứu Tiểu Trúc, lại không thể trả lời vấn đề của ta, vậy ngươi còn có thể giúp ta làm cái gì?"
Lão nhân mỉm cười, đưa tay chỉ chỉ Vô Tự Thiên Thư: " Ngươi không phát hiện nó có điểm kỳ quái hay sao?"
Vô Tự Thiên Thư cũng như vừa rồi sáng rực kim quang, cho tới bây giờ còn không có tiêu ẩn, Tiểu Khai ẩn ẩn bắt được một chút đầu mối, rồi lại nghĩ không ra, hỏi: " Chẳng lẽ nó muốn lật sang trang?"
" Nó vốn còn chưa tới thời điểm lật sách." Lão nhân nói: " Nhưng là do ta vừa rồi nhất thời xúc động, dùng trí tuệ thần lực gọi nó về, không thận trọng đã xúc động thần lực đang ngủ say trong sách, bây giờ thần lực đã thức tỉnh, cũng không thể ngủ trở lại nữa."
" Ý tứ của ngài là…" Tiểu Khai có chút kích động.
" A a, Vô Tự Thiên Thư bao hàm bí mật lớn nhất trong thiên địa, đã ẩn hàm lực lượng cao nhất trong trời đất, cho nên nó có được hồn phách của sách cao ngạo nhất, tuyệt không cho phép bị lực lượng gì khác khiêu khích." Lão nhân nói: " Ngoại trừ chủ nhân của nó ra, trong tam giới căn bản không có sinh linh nào dám đụng vào Vô Tự Thiên Thư, bởi vì đụng vào nó thì mọi người sẽ bị lọt vào sự trả thù của nó."
Hắn chỉ vào chính mình: " Ta mặc dù không có trong tam giới, nhưng lực lượng cấp bậc của ta, so sánh với lực lượng che dấu trong Vô Tự Thiên Thư, vẫn còn kém một chút, cho nên nó muốn trả thù ta."
Tiểu Khai nghe được trợn mắt cứng lưỡi, một câu cũng không nói nên lời.
Vẫn tới nay, hắn đều nghĩ những người sờ qua Vô Tự Thiên Thư đều sẽ bị trời phạt, nhưng thẳng đến hôm nay lão nhân nói ra lời này, hắn mới biết được, nguyên lai là sự trả thù của Vô Tự Thiên Thư đối với những ai đã xúc phạm.
Trong lúc này, quyển sách không ngờ lại một trả thù một vị thần, mà vị thần này lại chính miệng thừa nhận, lực lượng của mình không bằng Vô Tự Thiên Thư.
" Trời của ta ạ." Tiểu Khai vừa hoảng sợ vừa mừng rỡ thầm nghĩ: " Sách này đến tột cùng là lợi hại đến trình độ nào?"
Lão nhân nói: " Hoàn hảo nơi này là lĩnh vực trí tuệ do Sáng Thế Thần ban cho ta, trong lĩnh vực này, nó còn không đủ để chiến thắng ta, cho nên ta mới còn đứng ở chỗ này, nhưng chỉ cần nó vừa ra khỏi, nó sẽ trả thù ta, mà nó trả thù, ta cũng không có khả năng ngăn cản."
" Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Khai vội la lên: " Ta không nghĩ đối nghịch với ngươi, ta là chủ nhân của nó, ta có thể chế chỉ nó không?"
" Ngươi không được." Lão nhân thở dài: " Thứ này cùng hầu tử giống nhau, một chút thiệt thòi cũng không chịu, hôm nay ta tặng cho ngươi nhân tình, tống thì cũng là tống, không tiễn không là tống, nói chung nếu bây giờ ta không lấy lòng nó một chút, từ nay về sau khẳng định sẽ bị lọt vào trả thù của nó."
Hắn tràn đầy cảm khái, lắc đầu nói: " Lấy sách ra đi."
Tiểu Khai hồ nghi nói: " Ngươi dám sờ nó?"
" Yên tâm đi, lão nhân gia ta hôm nay nếm khổ lớn, nó vô luận như thế nào cũng sẽ hiểu được." Lão nhân chụp lấy Vô Tự Thiên Thư, đưa một bàn tay khô gầy áp lên trên trang sách.
Kim quang nhàn nhạt trong phút chốc phóng đại gấp trăm lần, kim quang vô hạn sáng lạn phảng phất như ánh sáng mặt trời thăng lên cao phát ra, chiếu sáng đến mức Tiểu Khai cơ hồ không mở mắt ra được, trong kim quang, truyền đến thanh âm dồn dập của lão nhân: " Nhanh lên, lấy máu!"
Tiểu Khai còn không kịp phản ứng gì, đã bị lão nhân bắt tay phải, đầu ngón tay truyền đến một chút đau đớn bén nhọn, máu tươi đã từ đầu ngón tay dũng xuất, lạc xuống quyển Vô Tự Thiên Thư đang lóe vạn đạo kim quang.
Bỗng nhiên kim quang tiêu ẩn, vạn lại câu tịch, ung dung truyền đến " chi nha" một tiếng, phảng phất như vừa mở ra một phiến gì đó, Vô Tự Thiên Thư trang thứ tư, chậm rãi mở ra.
Tiểu Khai nhổ ra một hơi thật dài, hai ánh mắt chăm chăm giương mắt nhìn trang sách kia: " Đây là cái gì?"
Lão nhân dùng sức thở dốc vài hơi, nét mặt già nua có chút tái nhợt, nghiêm nghị nói: " Bí mật năm giới, đều ở trong đó."
" Đơn giản mà nói, ngươi nếu không biết về chuyện gì, thì Vô Tự Thiên Thư đều sẽ nói cho ngươi đáp án." Lão nhân nói: " Ngươi không phải muốn đi tìm Tê Bì Bá Cách hay sao? Bây giờ có Vô Tự Thiên Thư chỉ dẫn, ngươi sẽ dễ dàng tìm hắn hơn."
Tiểu Khai gật gật đầu, tiếp nhận Vô Tự Thiên Thư, trong lòng mặc niệm " Chư Cát Thần Hầu" bốn chữ này quả nhiên xuất hiện trong sách, trên mặt trang sách hiện lên một trận rung động, một hàng chữ thật to xuất hiện trước mặt Tiểu Khai: " Quyền hạn không đủ, không thể tuần tra."
Tiểu Khai có chút trầm ngâm, lại đưa câu " làm sao cứu Tiểu Trúc" năm chữ đưa vào, trên mặt sách lại hiện lên một trận rung động, hiện ra một hàng chữ to: " Thật xin lỗi, chỉ trả lời vấn đề khách quan, không tiếp thụ vấn đề riêng tư chủ quan."
Lão nhân nhắc nhở: " Ngươi không ngại cứ tra Tê Bì Nhĩ Bá Cách."
Tiểu Khai gật gật đầu, đưa vào Tê Bì Nhĩ Bá Cách, lần này quả nhiên nhảy ra một tin tức tư liệu thật dài, Tiểu Khai đọc một lần hết trang, thất vọng nói: " Nháo suốt nửa ngày, thì ra chỉ là một tư liệu công cụ google dùng để dò tìm nga."
" Thúi lắm, cái gì mà google chứ, lão nhân gia ta đã hao phí đại lượng thần lực mới mạnh mẽ mở ra được một trang sách, ngươi cư nhiên không lĩnh tình?" Lão nhân cả giận nói: " Sáng Thế Thần từng nói qua, cơ mật cao nhất của năm giới, đều ở trong Vô Tự Thiên Thư, bây giờ công lực của ngươi còn kém, đương nhiên tuần tra không được những gì ở ngoài tam giới, đây là do tự ngươi vô dụng, sao có thể trách mắng lên đầu Vô Tự Thiên Thư. Nghiêm khắc mà nói, ta giúp ngươi mở ra trang thứ tư, đã là tiết lộ bí mật thiên địa, còn thật không biết là đúng hay sai đây."
Tiểu Khai vội cười nói: " Đúng, đúng, tiểu tử chính mình không tốt, không phải vấn đề của quyển sách, vậy bây giờ…ta cáo từ a?"
" Cút đi." Lão nhân vội vàng phất phất tay: " Nắm chặt tu luyện a, đừng để cho chúng ta chờ ngươi quá lâu."
" Ta cũng muốn tu luyện a…" Tiểu Khai giận dữ nói: " Nói thật ra, ta còn thật không biết nên luyện cái gì đây."
" Hảo tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ta nhìn không ra ngươi lại đang hỏi vấn đề nữa sao?" Lão nhân trừng mắt nhìn hắn: " Cũng được, ta lại tặng cho ngươi thêm một nhân tình, ngươi muốn luyện công, thì đi Diệt Thế Chi Môn mà nhìn xem."
Lần này Trí Tuệ Thần vĩ đại quả nhiên không hề dài dòng, trực tiếp lộng xuất ra một đoàn kim quang bao vây ba người Tiểu Khai, nhưng nhìn thấy bốn phương tám hướng sóng nhiệt cuồn cuộn, hồng quang lòe lòe, cư nhiên trực tiếp xuyên qua ngàn vạn lần lửa ma, đem Tiểu Khai tống đi ra.
" Ba" Tiểu Khai nặng nề té ngã trên mặt đất, mông té phịch trên tảng đá, đau đến cắn chặt răng, nhưng vẫn còn ôm chặt Tiểu Trúc trong lòng ngực, miễn cho giai nhân bị thương, ở bên cạnh hắn, Ngọc Hồ nhảy dựng lên, kêu to: " Ai? Vừa mới là ai đánh lén ta? Cút ra đây! Ách…chủ nhân, như thế nào giống như thay địa phương khác rồi?"
" Đúng vậy, nơi này chính là ma giới, phóng mắt nhìn lại, tất cả đều là bùn đất đỏ đậm và cháy đen, chỉ nhìn thấy bình tuyến đến cuối, những ngọn núi sương khói liễu nhiễu, phảng phất còn nhìn thấy được một cái bóng của thành quách, bầu trời, hai thái dương màu đỏ đang chiếu ra hào quang sí liệt, chiếu đến cả đại địa phảng phất như muốn bốc khói.
Tiểu Khai lung lay hoảng hoảng đứng lên, sờ sờ trong lòng ngực, hoàn hảo Trí Tuệ Thần không có tham ô bảo bối của mình: " Bây giờ chúng ta xuất phát, đi tìm Tê Bì Nhĩ Bá Cách."
Ngọc Hồ ngạc nhiên nói: " Đây là người gì?"
" Một trong năm đại cao thủ ma giới, tộc trưởng của Bá Cách gia tộc." Tiểu Khai hung hung nói: " Người này đã là một trong năm đại cao thủ, thì khẳng định là rất dễ dàng tìm, chúng ta tùy tiện tìm một người hỏi một chút là được."
Ngọc Hồ nhìn Tiểu Khai với ánh mắt cổ quái: " Chủ nhân, ngài giống như còn không hiểu rõ tình huống của ma giới a?"
Tiểu Khai gật đầu nói: " Ngươi nói xem."
Ngọc Hồ tiện tay nhặt lên một đoạn cành cây khô, trên mặt đất bẻ từng mảnh, sau đó ở từng nơi lại xuất ra một khối địa bàn nho nhỏ, nói: " Chủ nhân, ngài xem, nếu nói khối địa bàn này là tu chân giới, vậy cả cương vực này, đó là địa bàn của ma giới, cùng so sánh với tu chân giới, địa vực của ma giới lớn gấp trăm lần, mà số lượng sinh linh của ma giới, lại càng ít hơn tu chân giới, cho nên thường thường đi qua mấy vạn thổ địa, cũng khó gặp được một người Ma tộc, đương nhiên, muốn nghe tin tức, dĩ nhiên cũng sẽ không thuận tiện."
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Như vậy quả thật có điểm phiền toái, bất quá cũng có thể tìm thêm một chút thời gian chứ?"
" Đúng vậy, chúng ta đương nhiên có thể gặp được Ma tộc." Ngọc Hồ nói: " Nhưng sinh linh của Ma giới khác hẳn người tu chân, bọn họ hàng triệu năm qua vẫn luôn tin thờ kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, bọn họ nhìn thấy chúng ta thì phản ứng đầu tiên, không phải là cùng chúng ta nói chuyện, mà là làm thế nào giết chết chúng ta, cướp đi ma khí của chúng ta, cướp đi ma châu của chúng ta, hấp thu nguyên khí tinh hoa của chúng ta, dùng để đề cao thực lực."
Tiểu Khai há to miệng: " Vậy sao ngươi vì cái gì còn muốn mạo hiểm tính mạng để độ ma kiếp?"
" Ta cũng không phải muốn, chủ nhân." Ngọc Hồ cười khổ: " Tu chân giới là một địa phương kỳ quái, một khi thực lực của đám yêu quái chúng ta đề cao đến trình độ nhất định, sẽ gặp phải những thiên kiếp vô cùng vô tận, một lần so với một lần càng mãnh liệt, một lần so với một lần càng dữ dội, nếu chúng ta không đến ma giới, một ngày nào đó sẽ bị thiên lôi đánh chết."
Tiểu Khai hoài nghi nói: " Nhưng bằng vào thực lực vừa rồi ngươi độ ma kiếp, mặc dù có tới ma giới, nhưng không phải cũng sẽ bị giết chết hay sao?"
" Đây là không có biện pháp." Ngọc Hồ nói: " Tu chân giới khẳng định là không thể sống được, cơ hội duy nhất của chúng ta trước hết là vượt qua ma kiếp, sau đó tìm một địa phương an toàn ẩn giấu, hảo hảo tu luyện mấy vạn năm, sau đó lại đi trở ra."
" Nếu tìm không thấy địa phương an toàn?"
" Còn có thể thế nào?" Ngọc Hồ xòe tay: " Thì sẽ bị người khác ăn tươi thôi."
Tiểu Khai " nga" một tiếng, trầm tư nói: " Ai, ngươi nói…có thể có Ma tộc nhỏ yếu nào đó, đang tránh né ở phụ cận nơi này, thừa dịp người khác độ kiếp thân thể suy yếu, thì giết chết hắn, hấp thu nguyên khí hay không?"
Ngọc Hồ lộ ra gương mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng nói: " Chủ nhân, thật không dám giấu giếm, ta vốn là định làm như vậy."
" Ngô, nguyên lai như thế." Tiểu Khai gật gật đầu: " Vậy ngươi nói…có thể có người như vậy tới giết chết chúng ta không?"
Lời vừa nói tới đây, liền nhìn thấy trước mặt có một cái bóng đen nhảy đi ra: " Ha ha, hai tiểu quỷ, các ngươi có phải là vừa mới độ kiếp?"
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m