Chương 164 : Đàm phán thất bại
Ngọc Hồ gãi gãi đầu, khắp đầu óc đều là tương hồ, làm ma tộc từ khí vật thành yêu, hắn không hiểu mấy thứ này. Suy nghĩ hồi lâu mới nói: " Chủ nhân, đây đều là chủ mẫu hay sao? Chúng ta...có còn cần cứu vị chủ mẫu kia nữa không?"
Chín tiểu hồ ly nhất thời lạc lạc cười, trên mặt Tiểu Khai đỏ lên, nói: " Mấy người này không phải chủ mẫu, Tiểu Trúc mới phải."
Lời này rơi xuống trong tai người khác, tự nhiên lại có hàm nghĩa khác: " Nga, nguyên lai mấy người này chỉ là ngoạn vật mà thôi, vị Tiểu Trúc kia, mới chính là chánh thất của Vong Xuyên Quân nha."
Hắn nhìn đám hùng miêu gật gật đầu: " Trong khoảng thời gian này đã quấy rầy rồi, chúng ta bây giờ sẽ xuất phát."
Lão hùng miêu gật đầu thật nhanh: " Một chút cũng không quấy rầy gì, tiểu anh hùng có thể ở lại chỗ này, là vinh hạnh của cả Bái Nhĩ gia tộc chúng ta."
Hắn nghĩ nghĩ, nhịn không được nói: " Ta mạo muội hỏi một câu, ngài thấy cháu ta thế nào?"
" Cháu của ngươi?" Tiểu Khai ngạc nhiên: " Ai?"
Tiểu hùng miêu " ai yêu" một tiếng nhảy ra: " Chính là ta."
Lão hùng miêu nhìn sắc mặt Tiểu Khai, cẩn cẩn thận thận nói: " Cháu của ta, mặc dù da dày một chút, nhưng làm người cơ cảnh hiểu chuyện, tâm tư linh xảo, thiên phú tu luyện của cao nhất trong tộc, ta nghĩ...ta nghĩ...mạo muội hỏi tiểu anh hùng một câu, nếu phương tiện, có thể đưa hắn theo bên người, bưng trà bưng nước được không?"
Lão hùng miêu gian nan nuốt ngụm nước bọt, nhìn phản ứng của Tiểu Khai, lại bổ sung: " Ta biết...muốn hắn theo làm sai vặt cho tiểu anh hùng, có thể cấp bậc thấp một chút, lực lượng cũng làm hổ thẹn, nhưng...nhưng..ta còn hy vọng ngài suy nghĩ một chút."
Tiểu Khai càng kỳ quái: " Hắn đã hiểu chuyện, lại có thiên phú, vừa lúc kế thừa gia tộc các ngươi a, vì cái gì còn muốn theo ta bưng trà rót nước? Đây không phải là minh châu ám đầu hay sao?"
Lão hùng miêu lặng lẽ thở dài, biết đây là Vong Xuyên Quân đại nhân cố ý giả ngây, hiển nhiên Vong Xuyên Quân không xem cháu mình vào mắt, hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có gì hay để giải thích, chỉ có thể ngạnh da đầu nói: " Vô luận như thế nào, thỉnh tiểu anh hùng suy nghĩ một chút ba!"
Tiểu Khai cau mày nhìn lão hùng miêu, xác định lão hùng miêu không hề nói giỡn, nhịn không được nhìn tiểu hùng miêu: " Uy, ngươi nguyện ý đi theo ta không?"
" Ta...ta đương nhiên nguyện ý!" Tiểu hùng miêu gương mặt đỏ bừng, dùng tay chụp cái bụng đang rung rung: " Hảo huynh đệ giảng nghĩa khí, ngài yên tâm, đã ta muốn đi theo ngài, từ nay về sau dù vào trong nước, đi vào trong lửa, tuyệt đối không nhíu mày một chút, cho dù sinh tử trước mắt, đã tuyệt đối không có hai lời, dù sao đầu có rơi xuống đất, thì hai trăm năm sau lại là một đầu hảo hùng, ta cam đoan, ta...ta rên cũng không rên một tiếng!"
Tiểu Khai gật gật đầu: " Được rồi, mặc dù ta không biết ngươi với ông nội ngươi nghĩ như thế nào, nhưng nếu ngươi thật muốn đi theo ta, vậy đi theo ta đi, ngươi tên là gì?"
" Ta gọi là Ảnh." Tiểu hùng miêu thoạt nhìn có chút ngại ngùng: " Ông nội nói thực lực của Bái Nhĩ gia tộc chúng ta quá yếu, cho nên làm việc chỉ nghĩ ước muốn như vậy, mới đặt một cái tên như thế, nếu chủ nhân nghĩ thấy không tốt, có thể giúp ta thay một tên khác."
Tiểu Khai lắc đầu nói: " Ngươi không cần tự hạ thân phận gọi ta là chủ nhân, từ nay về sau ngươi ta xưng tên lẫn nhau là được, ta gọi ngươi là Tiểu Ảnh, ngươi kêu ta là Tiểu Khai đi."
Tiểu hùng miêu liên tục lắc đầu: " Không nên, không nên, sao ta có thể gọi tên của ngài chứ, điều này tuyệt đối không được."
Tiểu Khai trầm ngâm nói: " Đã như vậy, ngươi gọi ta là Khai ca đi."
Tiểu hùng miêu lúc này mới gật gật đầu, đứng ra phía sau Tiểu Khai.
Lão hùng miêu toàn thân run rẩy, bộ dáng như trái tim vô cùng hạnh phúc, sờ tay ôm ngực nói: " Tiểu anh hùng một đường thuận gió."
Tiểu Khai mang theo mọi người bay lên đỉnh núi, giờ phút này đúng là ban ngày, hai thái dương màu đỏ đang tỏa ra hào quang nóng hực, ngàn dặm đất đỏ bốc lên khói xanh, Vô Song Vô Đối một trái một phải đang hầu bên người Tiểu Khai, chẳng biết từ đâu xuất ra hai cây dù, che đi ánh mặt trời. Hồ Niệm ở một bên hé miệng cười: " Hai vị tỷ tỷ thật sự là thể thiếp a."
" Đó là đương nhiên rồi." Một vị hồ nữ bên cạnh cười nói: " Ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy chủ nhân lần đầu tiên sấm vào động hồ ly, tộc trưởng nói muốn đêm Hiểu Nguyệt, Tiểu Hân còn có Vô Song Vô Đối đều đưa cho chủ nhân, thay đổi một con đường sống cho hồ tộc, không nghĩ tới chủ nhân lại là một người rất tốt, chẳng những buông tha chúng ta, còn giúp chúng ta đối phó Tuyết Phong chưởng môn, lúc đi cũng không hề đòi hỏi chuyện gì."
Vô Song gật gật đầu: " Đúng vậy, nếu không phải tộc trưởng kiên quyết đưa Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân cho chủ nhân, phỏng chừng chủ nhân sẽ một mình ly khai."
Hồ Niệm cười hì hì nói: " Di, sao như ta nghe thấy một cỗ dấm chua nồng đậm nga, chẳng lẽ là bởi vì tộc trưởng chỉ tống xuất Hiểu Nguyệt và Tiểu Hân, không tống xuất các người đó chứ?"
Vô Đối ở bên lạc lạc cười, tính cách nàng hào phóng, không biết là thẹn thùng hay là ngược lại trộm nhìn Tiểu Khai, làm ra vẻ tức giận nói: " Đúng vậy, vốn người ta cũng muốn đi theo, nhưng người ta lại không xinh đẹp, chủ nhân không cần nga..."
" Ngô, Vô Đối nói đúng, nói lên song tu...ngươi ta không kém gì hai tiểu nha đầu Hiểu Nguyệt Tiểu Hân đâu..." Lại một tiểu hồ ly xen vào.
" Đúng vậy, chủ nhân đối với Hồ tộc chúng ta ân huệ tề thiên, ta không biết những tỷ muội khác nghĩ gì, nhưng ít nhất chính ta, là nguyện ý vì chủ nhân nỗ lực hết thảy." Lại một tiểu hồ ly thâm sâu ngẩng đầu lên: " Kể cả tính mạng."
Chín tiểu hồ ly đều luyện thành Vạn Hồ Triêu Tông siêu nhiên thần thông, giờ phút này cảnh giới sớm không giống như lúc trước, dung mạo khí chất đã sớm cao hơn một bậc thang, vô luận là một ai, cũng được xem là cực phẩm mỹ nữ, một phen cười đùa trêu chọc nàyđa sáng tỏ là chẳng những phương tâm ám hứa, hơn nữa còn một lòng truy tùy. Đám tiểu hùng miêu bên cạnh cùng Hạn Bạt nhìn thấy chảy ròng nước miếng, quả nhiên là hâm mộ không còn chuyện để nói.
" Ách...ta nói...chúng ta có phải là nên tranh thủ đi thôi?" Tiểu Khai gương mặt có chút phát sốt, nhanh chóng nói sang chuyện khác: " Được rồi Ngọc Hồ, chúng ta đi trước a?"
" Chủ nhân, ba tháng trước ngài từng nói qua, muốn đi Vong Xuyên Chi Nguyên tìm thứ gì đó, bất quá vừa rồi ngài còn đòi đi cứu chủ mẫu, chủ mẫu bây giờ lại bị Bá Cách gia tộc đoạt đi rồi." Ngọc Hồ hươ tay: " Cho nên ta cũng không biết phải đi đâu nữa."
Tiểu hùng miêu nói: " Khai ca, chúng ta nên đi Vong Xuyên Chi Nguyên trước."
" Vì sao?"
" Bởi vì bây giờ ngài đi tìm Bá Cách gia tộc đã vô dụng a." Tiểu hùng miêu chậm rãi nói: " Ngài ở trong thạch động đã ba tháng, nếu Tê Bì đại nhân đối với Tiểu Trúc tỷ tỷ bất lợi, thì đã sớm động thủ rồi, có đi đã muộn. Sự khác biệt, nếu không động thủ, thì qua mấy tháng cũng sẽ không động thủ. Huống chi, ngài muốn cởi phong ấn cho Tiểu Trúc tỷ tỷ, trước tiên phải học được Phá Thư, nhưng bây giờ còn không có bắt đầu học, cho dù tìm được Bá Cách gia tộc, có năng lực thế nào?"
Ngọc Hồ gật gật đầu: " Giống như rất có đạo lý."
Tiểu hùng miêu cười nói: " Đã như vậy, đương nhiên nên về Vong Xuyên Chi Nguyên trước."
Tiểu Khai và Ngọc Hồ cùng gật đầu: " Đúng vậy, vậy đi Vong Xuyên Chi Nguyên trước."
Bọn họ chưa từng chú ý tới, một bên nói " về", còn một bên nói " đi", chỉ một chữ khác nhau, thì ý tứ đã thật sự khác xa nhau.
Bốn con Hạn Bạt ở phía sau nháy nháy mắt, nhịn không được còn lặng lẽ nói chuyện.
" Đại ca, ta phát hiện tiểu hùng miêu này thật sự rất biết vuốt mông ngựa, rõ ràng Vong Xuyên Quân đại nhân muốn tìm một cái cớ để trở về, thì tiểu tử này lập tức đường hoàng cung cấp một cái cớ, phần công lao này rõ ràng ở phía trên chúng ta a."
" Ngươi đừng nói, ta đã nhận ra, ngươi xem Vong Xuyên Quân đại nhân rõ ràng thật vừa ý a, địa vị của tiểu tử kia sẽ cao hơn chúng ta rồi, đây không phải là hiện tượng tốt."
" Cho nên, chúng ta phải càng thêm cực chủ động, ba đứa ngu ngốc còn hơn cả Gia Cát Lượng, chúng ta là thượng cổ thần thú, như thế nào cũng không thể kém hơn một ma tộc cấp thấp a."
" Ân, từ hôm nay bắt đầu, nhất định phải cướp đoạt những cơ hội vỗ mông ngựa, không để cho tiểu tử kia thừa dịp, các huynh đệ, cố gắng!"
Bốn con Hạn Bạt lập tức hành động, Đại Hạn nhanh chóng nhảy tới phía trước Tiểu Khai, siểm nịnh cười nói: " Chủ nhân, ngài tính làm sao đi Vong Xuyên Chi Nguyên a?"
Tiểu Khai kỳ quái liếc mắt nhìn hắn: " Đương nhiên là bay qua, bằng không làm sao đi?"
" Bay qua đương nhiên có thể, nhưng ngài xem." Ngón tay Đại Hạn chỉ lền vầng thái dương màu đỏ trên bầu trời cùng với mặt đất đỏ bên dưới: " Thái dương lớn như vậy, tro bụi nhiều như vậy, ranh giới của ma giới lại mở mang, ngài lại nhìn xem, chín vị chủ mẫu như hoa như ngọc, chẳng lẽ ngài thật nhẫn tâm để các nàng lộ mưa lộ gió, dưới cơn nóng như điên mà chạy đi? Căn cứ vào kinh nghiệm của ta, ánh nắng của ma giới sẽ làm tổn thương làn da đó nga."
Lời này nói xong, đám hồ nữ đồng loạt " oa" một tiếng, điều này nói rằng nữ nhân thích đẹp quả nhiên là một chân lý không hề thay đổi.
" Nhưng, đây cũng là vấn đề chủ yếu!" Nhị Hạn cũng bước lên một bước, bắt đầu bổ sung: " Ngài xem thân hình tiểu Ảnh đơn bạc như thế, thực lực lại thấp kém, tốc độ phi hành của hắn nhất định rất chậm, nếu chúng ta bay qua, thì hắn sẽ rơi xuống mặt sau cùng, thậm chí....rớt đội!"
Tam Hạn cũng đi ra: " Đương nhiên, chủ nhân trạch tâm nhân hậu, trung can nghĩa đảm, không có khả năng bỏ lại hắn mặc kệ, cho nên, chúng ta chỉ có thể không ngừng chờ hắn, như vậy, hắn sẽ làm chậm tốc độ của toàn đội, như vậy sẽ làm chậm trễ chính sự của chủ nhân."
Tiểu Hạn tràn đầy cảm xúc gật gật đầu: " Chúng ta quái hiệp tứ chi mai luôn luôn giảng cứu chính là hiệu suất làm việc, đầu tiên thanh minh, mặc dù chúng ta đều là truy tùy giả của chủ nhân, dĩ nhiên bị vây trong việc cạnh tranh quan hệ, nhưng chúng ta tuyệt đối không phải hiềm khí tiểu Ảnh. Sau đó, chúng ta không thể không thừa nhận, tiểu Ảnh quả thật thành liên lụy chúng ta, vậy nên làm sao bây giờ?"
Hắn thống khổ ngồi xổm xuống, dùng cánh tay đỡ đầu, bày ra một bộ dáng trầm tư, nói từng chữ: " Trải qua thận trọng suy nghĩ, vì nghiệp lớn của chủ nhân, chúng ta quyết định cống hiến ra bảo bối ba ngàn năm cất giữ của chúng ta!"
" Đúng vậy, thân là truy tùy giả, coi như vì chủ nhân của mình mà cống hiến hết thảy!" Đại Hạn nhảy ra, trong tay cao cao cầm một vật: " Các vị thỉnh xem, đây là chí bảo trong truyền thuyết của ma giới: Bôn Lôi!"
Một phen này thật sự làm đến khí thế mười phần, Ngọc Hồ đầy cõi lòng kính sợ giương mắt nhìn lại, nhịn không được rất là ngoài ý muốn: " Đây thật là ma giới chí bảo?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cũng khó trách hắn không tin, thứ trong tay Đại Hạn, thoạt nhìn có tạo hình như một chiếc xe ngựa, nhưng thoạt nhìn lại ảm đạm không ánh sáng, tử dồn khí trầm, chỉ ở trên chân lóe ra vài hỏa quang linh tinh, điểm chết người chính là, đầu xe ngựa kia rõ ràng đã hư hao, cánh tay Đại Hạn lắc lư đung đưa mạnh một chút, nhất thời " ba đát" rớt hai khối bánh xe xuống tới, hoàn hảo tay của Đại Hạn cũng nhanh, một tay chụp trúng, lại gắn ngược trở vào.
" Đương nhiên, chẳng lẽ ngươi không tin lời của thượng cổ thần thú nói?" Một con mắt của Đại Hạn trừng to, hỏa quang lòe lòe, có vẻ tương đối kích động: " Chủ nhân, đến đây đi, ngồi lên ma giới chí bảo do chúng ta cống hiến, dùng cước trình cực mạnh của Hạn Bạt chúng ta, đưa ngài đi đến bất cứ địa phương nào ngài muốn."
" Được rồi." Tiểu Khai thoạt nhìn đã thật không có vẻ tin tưởng: " Kia...ta đây thử xem."
Bốn con Hạn Bạt ngửa mặt lên trời cười to, thoạt nhìn tương đương cao hứng, Đại Hạn ném " ma giới chí bảo" lên không trung, nhất thời " ba lạp" một tiếng nổ, hóa thành một chiếc xe ngựa to có thể chở hơn mười người, xem khí thế này, quả nhiên có vài phần chí bảo phong phạm.
Tiểu Khai nhảy lên trên xe, cảm giác thư thích, nhìn trái nhìn phải, đầu xe hai tấm gỗ chợt rơi, Tiểu Khai nhanh tay chụp lấy, nói: " Sao lại thế này?"
" Chủ nhân, bằng vào trí tuệ và lịch duyệt của ngài, ngài có thể giải thích a." Nhị Hạn nghiêm nghị nói: " Loại bảo bối từ xa xưa truyền xuống, bình thường sẽ có hư hao, nhưng nó mặc dù hư hao, nhưng không tổn hao gì đến việc sử dụng nó, cho nên, chúng ta nên dùng ánh mắt nghệ thuật để xem nó."
" Đúng vậy, không trọn vẹn mới là chính thức xinh đẹp, nguyên nhân chính là vì nó không trọn vẹn, càng có thể thấy được nó có lịch sử đã lâu đến cỡ nào, đã có thể thấy được giá trị của nó." Tam Hạn bay đến đầu xe, kéo dây cương, lớn tiếng nói: " Tất cả đi lên đi, phải lên đường rồi!"
Mọi người nhanh chóng nhảy lên, không gian của xe ngựa này thật ra cũng đủ lớn, túc túc chứa mười hai người cũng còn có vẻ tương đương rộng lớn, bốn con Hạn Bạt tề xoát xoát bay đến đầu xe, tròng vào dây cương, nhất khởi quát lên, xe ngựa nhất thời nhanh như điện chớp bay đi về phía trước.
" Chủ nhân, có chuyện ta nghĩ không rõ." Ngọc Hồ lặng lẽ nói với Tiểu Khai: " Thứ này đã là ma giới chí bảo, vì sao còn phải để bọn họ tự mình kéo xe? Theo lý thuyết, nó phải tự mình chạy được mới đúng nga."
Hắn sờ sờ hai bánh xe đang hoạt động, nhịn không được lại nói: " Còn có hai bánh xe này, ta xem tới xem lui, giống như chỉ là đầu gỗ bình thường, ngài nhìn trên đầu xe, giống như còn bị rớt đi một miếng bên ngoài."
Chín tiểu hồ ly đều là đang vui vẻ, nghe được những lời này của Ngọc Hồ, đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được " vèo" một tiếng, đều nở nụ cười. Tiểu hùng miêu không cười, hắn an an tâm tâm nằm trong xe, bắt đầu ngủ trưa.
Tiểu Khai có chút nhắm mắt lại, nương cơ hội này, hắn tinh tế xem xét tình huống của Cổ lão trong Vạn Uẩn Bình.
Tâm tính của Cổ lão thật ra cũng được, bị Tiểu Khai nhốt túc túc ba tháng, cũng không kêu không nháo, hắn ngồi dưới đáy bình, cả người vẫn không nhúc nhích, không ngờ lại đang tu luyện.
Vạn Uẩn Bình cùng Tiểu Khai tâm thần tương liên, hết thảy đều nắm trong tay Tiểu Khai. Cổ lão tu luyện vốn là vô cùng bí ẩn, nhưng vì nguyên nhân đang ở trong bình, cho nên Tiểu Khai rất dễ dàng xuyên thấu qua da thịt hắn, thấy được lực lượng vận hành trong cơ thể, lần này vừa thấy, nhịn không được lại " di" một tiếng.
Nguyên lai kinh mạch trong cơ thể Cổ lão, thế nhưng lại không giống như nhân loại, đó là một loại mà cho tới bây giờ Tiểu Khai chưa nhìn thấy qua phương thức cấu thành, mà máu chảy trong kinh mạch, thế nhưng lại có hai màu sắc, một loại đen thui như mực, một loại là màu đỏ mang theo màu vàng nhàn nhạt, hai loại máu này trong cơ thể tuần hoàn, mặc dù cũng chảy qua các kinh mạch giống nhau, cũng không giao dung, thoạt nhìn tương đương cổ quái.
Tiểu Khai nhìn hồi lâu, lúc này mới phát hiện loại máu màu vàng này hình như là có điểm không đủ, ở vị trí bụng dưới rõ ràng thiếu đi một khối, cho nên mỗi lần máu vận hành đến nơi đây, đều bị trì trệ một chút, như vậy thứ nhất, tốc độ vận hành của máu đen so với máu vàng còn nhanh hơn, bên này vòng vo đã ba vòng, bên kia chỉ mới chuyển hoàn một vòng.
Tiểu Khai có chút vừa động, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó thời điểm bắt lấy Cổ lão, Cổ lão rõ ràng ói ra một ngụm máu màu đỏ mang theo màu vàng nhạt, sau đó, lực lượng của hắn trong thời gian ngắn bỗng nhiên bội tăng, có thể thấy được loại máu này, rõ ràng là có huyền cơ.
Tiểu Khai cũng không chậm trễ, trực tiếp đánh thức Cổ lão, nói: " Chúng ta nói chuyện đi."
Cổ lão vừa rồi còn thật bình tĩnh, vừa nhìn thấy Tiểu Khai, không ngờ lại bạo nộ lên, lớn tiếng nói: " Ngươi là tên Ma Luyện Sư hèn hạ vô sỉ, đem đồ của ta trả lại cho ta!"
" Đồ của ngươi ta đương nhiên trả lại ngươi, nhưng ngươi trước tiên phải thành thật trả lời vấn đề cho ta trước." Tiểu Khai nói: " Nói cho ta biết, ngươi là ai?"
Cổ lão dồn dập thở dốc vài hơi, hỏi lại: " Ngươi là ai?"
Tiểu Khai cười lạnh nói: " Ngươi phải hiểu rõ trạng huống, bây giờ là ngươi bị ta bắt, không phải ta bị ngươi bắt."
Cổ lão cười lạnh: " Ngươi cũng phải hiểu cho rõ, cho dù ma khí của ngươi có lợi hại, cũng không thể chống lại với Bá Cách gia tộc, nếu không muốn chết, ta khuyên ngươi sớm một chút thả ta ra, nếu không, Tê Bì đại nhân sẽ làm ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết."
Tiểu Khai ngạc nhiên nói: " Ngươi và tam thiếu gia ngày đó không phải liều mạng lui bước hay sao, hôm nay như thế nào bỗng nhiên cường ngạnh?"
" Hừ, ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi hay sao?" Cổ lão hãnh hãnh nói: " Chuyện này nói tiếp thật sự là mất mặt, nếu không phải ta nói với tam thiếu gia ngươi là Vong Xuyên Quân, hắn đã sớm động thủ giết chết ngươi rồi, bằng chút công lực yếu ớt này của ngươi, làm sao còn cơ hội xuất ra ma khí chống lại chúng ta, đã càng không có cơ hội sử dụng Phong Ma Khẩu Quyết, nói đến đây, đều là ta sai, ta phán đoán sai lầm hại tam thiếu gia."
Tiểu Khai càng tò mò: " Vậy bây giờ ngươi dựa vào cái gì kết luận ta không phải Vong Xuyên Quân?"
Cổ lão càng cười lạnh: " Vong Xuyên Quân không am hiểu nhất chính là khí vật chi học, cho nên hắn đối với Ma Luyện Sư quả thật là hận thấu xương, gặp một người thì giết một người, mấy ma khí trong tay ngươi, uy lực to lớn như thế, rõ ràng đã đạt tới xuất thần nhập hóa cảnh giới, sao ngươi lại có thể là Vong Xuyên Quân?"
Hắn dừng một chút, lại thở dài nói: " Nói đến đều là ta sai, không ngờ lại để cho khu khu một Ma Luyện Sư hại tam thiếu gia, ngươi thật sự là chẳng biết trời cao đất rộng, ngươi cho rằng với ma khí trong tay là có thể hoành hành đánh thẳng sao? Nếu không phải ta cản trở, tam thiếu gia ít nhất có một trăm lần cơ hội trước khi ngươi lấy ra ma khí giết chết ngươi."
" Đạo lý này ta biết." Tiểu Khai gật đầu nói: " Mượn lực lượng của ma khí, dù sao không bằng lực lượng của chính mình, tùy tâm ứng thủ."
Cổ lão tinh thần rung lên, nói: " Đã như vậy, ngươi cũng phải thả ta, có ta giúp ngươi cầu tình, Tê Bì đại nhân sẽ không làm gì ngươi đâu!"
Tiểu Khai a a nở nụ cười: " Please, ta cũng không phải ngu ngốc, ta như thế nào có thể tin tưởng chuyện ma quỷ này của ngươi, ngày đó ta dùng Phong Ma Khẩu Quyết hoàn toàn phế đi tam thiếu gia, ta cùng Bá Cách gia tộc đã kết cừu, phỏng chừng không còn cách nào khác hóa giải. Huống chi, hắn còn bắt đi thê tử của ta, vô luận như thế nào ta cũng phải cứu Tiểu Trúc của ta trở về."
Cổ lão hít sâu một hơi, nói: " Chẳng lẽ ngươi muốn khai chiến cùng Bá Cách gia tộc?"
Tiểu Khai nhịn không được thở dài: " Ta vốn không muốn, nhưng bây giờ xem ra, không còn biện pháp."
Cổ lão trầm mặc xuống, qua hồi lâu lại nói: " Vậy ngươi muốn thế nào?"
" Rất đơn giản, hai sự kiện." Tiểu Khai nói: " Thứ nhất, cứu Tiểu Trúc ra, thứ hai, cứu chữa bệnh của Tiểu Trúc."
Cổ lão trầm mặc, hiển nhiên là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, qua thật lâu sau mới nói: " Ngươi muốn ta làm gì?"
Tiểu Khai nói: " Đem những gì ngươi biết nói cho ta biết."
Cổ lão nói: " Sau đó ngươi thả ta?"
" Như thế nào có thể." Tiểu Khai a a cười: " Ta xem có giống người ngốc vậy không, ít nhất cũng phải chờ ta cứu ra Tiểu Trúc, ta mới có thể thả ngươi."
Cổ lão thở ra một hơi, bỗng nhiên nở nụ cười: " Ngươi có biết ta cùng Tê Bì đại nhân có quan hệ gì không?"
Tiểu Khai nhíu mày nói: " Quan hệ gì?"
Cổ lão có chút ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tán mạn, phảng phất như lâm vào hồi ức nào đó, thản nhiên nói: " Lúc trước tại ma giới ta có một đối đầu, thực lực cực cao, ta cũng không có khả năng ngăn cản, người này thề lên trời xuống đất cuộc đời này cũng phải diệt cả nhà ta, ta chạy thoát một trăm năm, tìm kiếm qua vô số bằng hữu, nhưng khắp ma giới, không có ai dám che chở cho ta, đối đầu này của ta chính là một trong năm đại cao thủ của ma giới, ngoại trừ Ma Tôn, căn bản không có bất luận kẻ nào có thể thắng được hắn, nhưng Ma Tôn làm sao lại vì một tiểu nhân vật như ta mà xuất đầu? Ta vốn tưởng rằng tai kiếp khó tránh khỏi, nhưng ta vạn vạn không ngờ được, ở thời khắc cuối cùng, đã có một người ngăn cản tràng tai nạn này cho ta!"
Hắn thu hồi ánh mắt, hốt nhiên mỉm cười: " Người này, chính là Tê Bì đại nhân của Bá Cách gia tộc, hắn đem tất cả chuyện tình đều ngăn trở, nhưng thực lực của hắn cũng không mạnh hơn đối đầu kia của ta, cho nên sau đó, bọn họ liền bắt đầu ân oán miên duyên ngàn năm, cũng từ ngày đó bắt đầu, ta thề sẽ dùng cuộc đời này báo đáp Tê Bì đại nhân, mặc dù thân hãm vạn kiếp bất phục, đã tuyệt không thay đổi."
Tiểu Khai đầu vừa động, nói: " Đối đầu kia của ngươi, đúng là Vong Xuyên Quân Hắc Long?"
Cổ lão gật đầu nói: " Đúng vậy."
Tiểu Khai nói: " Nhưng ta nghe nói, Vong Xuyên Quân xông vào Bá Cách gia tộc, là vì một nữ nhân?"
Cổ lão hừ nói: " Ngươi có tin hay không, ta không cần giải thích với ngươi."
Tiểu Khai lại nói: " Vậy điều kiện mà ta vừa mới nói..."
Cổ lão lắc đầu: " Ta đương nhiên cự tuyệt."
Tiểu Khai nói: " Ngươi đã biết, cái chai vây khốn ngươi là ma khí do chính ta tu luyện, theo ta tâm thần tương thông, nếu ngươi nhất định muốn cự tuyệt, ta sẽ có rất nhiều phương pháp cho ngươi sống không bằng chết."
Cổ lão nhất thời cười ha ha: " Người tuổi trẻ, ta từng thừa nhận bao đau khổ, có lẽ xa xa vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, lúc trước ta bị Vong Xuyên Quân trói ta tại Vong Xuyên Hà Để, dùng Cực Âm Trận Phong sanh sanh luyện hồn từ Cửu U, một lần thổi là đúng trăm năm, ta đều đã chịu hết, đối với ta mà nói, có thứ đau khổ gì mà ta kháng cự không được? Nếu là ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nói hưu nói vượn, ngươi không ngại cứ thử xem, Cổ Thiên Y ta nếu rên một tiếng, thì ta thua!"
Tiểu Khai thở dài, không thèm trả lời, liền cắt đứt liên lạc, mở to mắt.
Xe ngựa đã dừng lại, trước mắt chính là Vong Xuyên.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m