Chương 212 : Nhân duyên thiên định ( hạ)
Giờ khắc này, Tiểu Khai thực sự có cảm giác thời gian quay lại, phảng phất như đang xem phim cổ trang, phảng phất đây chỉ là một gian nhà cỏ bình thường, hắn nhìn kỹ vị lão nhân này, ngoại trừ có thể nhìn ra vẻ già nua và hiền lành của lão, nhìn không ra có chút gì dị thường.
Tiểu Trúc đi tới, ôn nhu nói: " Lão nhân gia, chúng ta đi đến nơi đây, có chút mệt mỏi, có thể ở lại nơi này một đêm hay không?"
" Có thể có thể, không có vấn đề." Lão nhân liên tục gật đầu: " Ra khỏi nhà, đương nhiên là có nhiều chuyện không tiện, dĩ nhiên phải chiếu ứng cho nhau, mời ba vị vào."
Tiểu Khai nhìn thấy, chỉ cảm thấy lão nhân này từng cử động, từng từ ngữ, đều không khác gì người bình thường sống nơi vùng núi, trong lòng không nhịn được nói thầm: " Nơi này rõ ràng là ma giới, nơi này rõ ràng là không bình thường, vì sao lão nhân này lại bình thường tới như vậy, quả thật là bình thường tới mức có điểm khác thường."
Đang khi nói chuyện, đã thấy một vị lão bà ba đang chậm chạp từ trong phòng đi ra: " Ai, ông lão, có khách sao? Nơi này đã lâu không ai tới nữa, khó được a!"
Tiểu Khai càng mơ hồ, máy móc đi theo Tiểu Trúc và Vũ Ca chào hỏi hai lão nhân, chậm rãi đi vào nhà.
Vũ Ca tiểu thư hiển nhiên cũng có chút nghi hoặc, nhịn không được nói: " Lão nhân gia, nơi này còn thuộc về ma giới hay không?"
Thần sắc lão nhân càng nghi hoặc, gãi đầu nói: " Ma giới? Đó là vật gì vậy?"
Vũ Ca tiểu thư cả kinh, nói: " Chẳng lẽ nơi này không phải ma giới? Đây là địa phương nào?"
Lão nhân lắc đầu nói: " Vị tiểu thư này, cho tới bây giờ ta không có nghe nói qua cái gì là ma giới, ta chỉ biết nơi này tên là Cấm Ma Lĩnh Vực, tổ tiên tiểu lão đã sống ở chỗ này bao năm, cho tới bây giờ không có rời đi, còn tiểu lão đã ở nơi này hơn tám mươi năm rồi."
" Cấm Ma Lĩnh Vực." Bốn chữ vừa nói ra, thân thể mềm mại của Vũ Ca tiểu thư khẽ run lên, sau đó nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, làm ra vẻ không có chuyện gì nói: " Nguyên lai như thế."
Tiểu Khai nhìn thấy, nhanh miệng hỏi: " Uy, cái gì là Cấm Ma Lĩnh Vực?"
Vũ Ca chán ghét liếc hắn, thấp giọng nói: " Cút qua một bên."
Tiểu Khai rất là bất đắc dĩ, ngượng ngùng lùi về, hỏi lão nhân: " Cấm Ma Lĩnh Vực, có giảng cứu gì không?"
Lão nhân lộ ra nụ cười như có lỗi, lắc đầu nói: " Tiểu lão từ khi sinh ra, cũng không có đọc qua sách vở, chỉ biết nơi này tên là Cấm Ma Lĩnh Vực, đó là bốn chữ viết như thế nào còn không biết, đương nhiên càng không biết giảng cứu thế nào, công tử nhìn qua rõ là người đọc sách, có lẽ khi con trai ta trở về, có thể trò chuyện với ngươi một phen."
Giờ phút này bóng đêm đã hoàn toàn phủ xuống, gió nổi lên bên ngoài, thổi vào nhà cỏ " chi nha chi nha" vang lên, trong nhà cỏ không có ánh đèn, chỉ có một cây nến long phượng màu đỏ, bị gió thổi vào lung lay hoảng hoảng, lão bà nhìn thấy, cười nói: " Gần đây không có người ở, ba vị đường xa mà đến, đã mệt mỏi rồi, lão nhân, còn không mau đưa ba vị khách nhân vào nghỉ ngơi."
Lão nhân gật đầu, lại lộ ra nụ cười có lỗi: " Ba vị, hàn xá nghèo khó, tổng cộng chỉ có ba phòng, ta và lão bà ở một phòng, còn lại hai gian, ba vị có lẽ phải ở chật chội một chút."
Lão nhìn Tiểu Khai, nói: " Vị công tử này, không bằng nhường cho hai vị nữ quyến ở một gian, ngươi trụ một gian được không?"
Tiểu Khai nhảy dựng, liên tục lắc đầu nói: " Không được không được, ta muốn cùng ở chung với Tiểu Trúc."
Tiểu Trúc nhịn không được liếc mắt nhìn Tiểu Khai, trên mặt thoáng đỏ, cũng không nói chuyện.
Lão nhân lộ ra vẻ giật mình: " Nga, nguyên lai công tử và vị tiểu thư này đúng là vợ chồng, tiểu lão ra loạn chủ ý, thật sự là ngại quá."
Tiểu Trúc nói: " Lão nhân gia, ngài hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không phải vợ chồng."
Lão nhân kinh ngạc: " Kia vì cái gì..."
" Không vì cái gì." Tiểu Khai nắm chặt tay Tiểu Trúc: " Dù sao ta phải ở chung phòng với Tiểu Trúc, nếu không...nếu không ta thật sự lo lắng..."
Vũ Ca ở bên cạnh cười lạnh nói: " Ai muốn ở chung với các ngươi, ngươi yên tâm, Bá Cách Vũ Ca ta cũng không phải hạng người gian tham, khẳng định sẽ không giống như người ta, đánh lén ám toán, gạt thần khí người, làm cho người trong thiên hạ chê cười."
Tiểu Khai cười lạnh: " Điều đó thật khó nói."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, đồng thời hừ một tiếng, lão nhân xem tại trong mắt, càng không dám nhiều lời, nhanh chóng đi phía trước dẫn đường."
Hai gian phòng này cách nhau không xa, cũng sát vách, cửa cách nhau không tới mười thước, lão nhân trước tiên đưa Tiểu Khai và Tiểu Trúc vào một phòng, cười nói: " Đây là lúc trước khi con ta kết hôn đã dùng để động phòng, từ sau khi con ta rời đi, vẫn bỏ không, ở trong đó chữ hỉ và giấy hồng còn chưa bỏ xuống, nếu công tử cảm thấy không tiện, thì xin tha thứ cho."
Tiểu Khai khách khí nói: " Không quan hệ, đây là chúng ta đã quấy rầy ngài, làm sao nói gì đến tha thứ."
Lão nhân đưa Vũ Ca đến một gian phòng nhỏ, nói: " Nơi này vốn chỉ là phòng chứa đồ, cho nên đơn sơ một chút, tiểu thư xin ở đỡ một đêm."
Vũ Ca tiểu thư giường cao nệm ấm, nhìn thấy căn phòng sơ sài, miễn cưỡng cười nói: " Không quan hệ, đa tạ ngươi, lão nhân gia." Trong lòng lại âm thầm mắng Tiểu Khai.
Tiểu Khai và Tiểu Trúc đi vào phòng, đóng cửa, hai người đều rất mệt, vừa lúc trong phòng có hai cái ghế dựa, hai người không nói thêm, đặt mông ngồi xuống, sau đó cùng thét lên kinh hãi, nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy dưới mông lạnh ngắt, Tiểu Khai sờ thử, trên tay đen thui, ướt đẫm, không biết là thứ gì, nhịn không được âm thầm kêu khổ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, thanh âm của lão nhân vang lên bên ngoài: " Hai vị khách nhân, tiểu lão còn có một sự tình, vừa rồi đã quên nói."
Tiểu Khai thất kinh, còn tưởng rằng không cẩn thận trúng ám toán, mở tung cửa, nhìn thấy lão nhân đang cầm nến đỏ, cười nói: " Trong phòng không có đèn, tiểu lão đưa nến tới, mặc khác, gian phòng này không thường quét dọn, ngày hôm qua lại mưa suốt cả đêm, nóc nhà lại dột, có lẽ hai ghế đều ướt, hai vị không ngại dùng nến *** thử, tiểu lão đi tìm vải lau."
Tiểu Khai há to miệng, chỉ cảm thấy một câu cũng nói không nên lời, giơ ánh nến nhìn nóc nhà, trên nóc đen thui một mảnh, lỗ chỗ bị dột, cúi đầu nhìn nước mưa đen thui trong tay, miệng của Tiểu Khai có điểm phát khổ, thấp giọng nói: " Lão nhân gia, nơi này ngươi có gì có thể tẩy rửa quần áo hay không?"
Nếu lúc bình thường, loại việc nhỏ này chỉ cần phát động công pháp một chút, có thể trực tiếp làm khô quần áo, chỗ bị bẩn có thể tiện tay mà xử lý xong, nhưng giờ phút này công pháp mất hết, Tiểu Khai bỗng nhiên phát hiện, chuyện phàm trần đã lâu mình không gặp phải lại làm khó được mình.
Lão nhân có chút kinh ngạc, nghĩ nghĩ mới nói: " Hai vị khách nhân đều thân hình cao lớn, tuấn tú lịch sự, quần áo của ta và lão bà rõ ràng không được, bên tiểu lão còn có hai bộ quần áo lúc con ta kết hôn, vừa lúc đủ cho công tử tiểu thư, nếu hai vị không chê, tiểu lão mang tới cho hai vị."
Tiểu Khai liên tục gật đầu: " Đương nhiên không chê, phiền toái ngài rồi."
Động tác của lão nhân thật nhanh, Tiểu Khai vừa mới tìm được vị trí đặt cây nến xong, lão nhân đã ôm hai kiện quần áo màu đỏ đi tới, Tiểu Khai đưa tay tiếp nhận, chỉ cảm thấy sờ vào bóng loáng như tơ, nhịn không được nói: " Quần áo này thật là tốt a."
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của lão nhân cười tươi như đóa hoa: " Đương nhiên rồi, đây là y phục vui ngày cưới của con ta mặc a, xem như là quần áo tốt nhất trong nhà chúng ta đó."
Tiểu Trúc hiếu kỳ đi tới, hỏi: " Cái gì gọi là cát phục?"
Lão nhân cười cười nhìn nàng, rồi lại nhìn Tiểu Khai, trong ngữ khí có điểm trêu chọc: " Hai vị thay xong y phục, tự nhiên sẽ biết cái gì gọi là cát phục thôi."
Trong lòng Tiểu Khai nhảy dựng, hắn đương nhiên biết cát phục chính là y phục dùng sau khi kết hôn, dùng trong đêm động phòng, trong đêm mờ ảo, mình lại ở cùng phòng với cô gái mình yêu nhất, thế nhưng còn thay cát phục, mặc dù hết thảy chỉ là trùng hợp, nhưng cũng cảm thấy kích động trong mộng đẹp.
Hai người lập tức xoay lưng cởi bỏ quần áo dơ bẩn, thay bộ đồ mới, xoay người nhìn lại, chàng nhìn nàng, nàng lại nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, nhịn không được đều mỉm cười.
" Nghiêm Tiểu Khai, ngươi mặc quần áo này thật ra tuấn tú lịch sự, còn hơn gương mặt có vết sẹo kia đó." Tiểu Trúc tán dương, nhìn Tiểu Khai nói.
" Nàng cũng vậy." Ánh mắt Tiểu Khai có chút đăm đăm, dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng xem càng xinh đẹp, dưới ánh nến mờ ảo, Tiểu Trúc trong bộ áo cưới màu đỏ, mặc dù không đội mão cô dâu, nhưng dung nhan vẻ đẹp, đã đủ làm cho Tiểu Khai ý loạn thần mê: " Tiểu Trúc, nàng biết cái gì gọi là cát phục rồi chứ?"
Trên mặt Tiểu Trúc chợt đỏ ửng, cũng không tránh né: " Biết rồi." Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ánh mắt nàng đảo qua bốn phía, bỗng nhiên nhìn thấy một mảnh vải hồng trên bàn, tiện tay cầm lấy, đã thấy mảnh vải vuông vức, ước chừng dài hơn một thước, bốn cạnh đều có thêu chỉ vàng, hiếu kỳ hỏi: " Nghiêm Tiểu Khai, đây là cái gì?"
Tiểu Khai quay đầu nhìn thấy nở nụ cười: " Đây là khăn trùm đầu."
Tiểu Trúc liên tục gật đầu: " Nga, nghe nói qua, nguyên lai đây là khăn trùm đầu." Ánh mắt nàng chợt liếc, nhìn thấy bên dưới khăn là một cây gậy nhỏ, ngạc nhiên nói: " Di, đây không phải là cây gậy hay sao, không biết con của lão nhân gia làm nghề gì?"
Tiểu Khai nghe được bật cười, cầm cây gậy, lắc đầu nói: " Thứ này không phải dùng như vậy."
Tiểu Trúc nói: " Vậy ngươi thử nói xem."
Tiểu Khai nhu tình nhộn nhạo, đánh bạo đi qua, cầm khăn trùm đầu trong tay Tiểu Trúc, nói: " Nàng không nên cử động."
Tiểu Trúc quả nhiên nghe lời không động, Tiểu Khai đem khăn trùm lên đầu nàng, sau đó cầm một đầu gậy, nhẹ nhàng nâng lên một góc khăn, nhẹ nhàng nâng cái khăn giở xuống, cười nói: " Nhìn thấy rồi chứ, cây gậy này chính là vật dành cho chú rể xử.
Bạn đạng đọc truyện tại Https:// S t t r u y e n . c o m