Chương 67: Câu Trả Lời
Liễu Khánh An tuy mặc váy áo kín kẽ nhưng vẫn không giảm đi sự quyến rũ của mình với đàn ông, ai nhìn bộ dạng này của cô cũng khó rời mắt.Mà ngay lúc này Liễu Khánh An đột nhiên giơ tay lên như muốn giáng xuống mặt của người đàn ông trước mặt một cái tát. Có điều không như cô mong muốn, cánh tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị người bắt lấy, đồng thời một giọng nói cũng lướt qua tai cô: “Nghĩ có thể tát tôi lần hai sao? Cùng một hành động đừng nên lặp lại hai lần, không ai nói cho cô biết à?”“Anh… Buông tôi ra.” Liễu Khánh An vừa tức giận vừa xấu hổ, từ trước đến nay chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ.Sầm Hạo Nhiên lại cố tình không thả, còn nhìn cô cố ý nói: “Còn muốn đánh tôi không?”Muốn, đương nhiên là muốn rồi, nhưng cô biết mình không có bản lĩnh đó.“Sầm Hạo Nhiên, anh đủ rồi đó.”“Sao mà đủ, đối với tôi như vậy chưa đủ, tôi còn muốn.” Ánh mắt của anh lại nhìn xuống phía dưới.Liễu Khánh An dường như nhận ra điều gì đó hét lên: “Sầm Hạo Nhiên, anh là đồ biến thái, anh mà dám có ý đồ gì với tôi dù có phải liều mạng tôi cũng liều với anh.”“Giọng lớn thật, muốn hôn nữa sao?”“Anh…” Liễu Khánh An bị lời nói của anh làm cho nghẹn họng.Sầm Hạo Nhiên nhìn đôi môi đỏ hồng có phần ướt át kia quả thật muốn nếm thử thêm lần nữa, thế nhưng hắn còn chưa kịp làm gì thì có một giọng nói vang lên: “Nhiên thiếu, đã làm xong rồi ạ.”Đột nhiên bị người cắt ngang Sầm Hạo Nhiên có chút không vui nhìn người vừa đến có chút sắc lạnh.Người kia rùng mình một cái, cúi đầu không dám nói gì, hiển nhiên cũng biết mình làm hỏng chuyện tốt của lão đại.Sầm Hạo Nhiên cũng không còn hứng thú nữa buông Liễu Khánh An ra lại bảo: “Đưa vị tiểu thư này quay lại bữa tiệc.”“Vâng.”“Tiểu thư, mời theo tôi.” Vệ sĩ có chút cung kính.Liễu Khánh An thoát khỏi vuốt sói nhanh chóng đi theo vệ sĩ nhưng chưa được mấy bước lại bị người đàn ông gọi giật lại: “Khoan đã.”Cô dừng bước nhưng không dám quay mặt lại, lại cảm nhận được cái gì đó trùm lên đầu.Sầm Hạo Nhiên ném áo khoác của mình cho cô xong lại bảo: “Mang về giặt cho tôi, cô làm dơ áo tôi rồi.”………..Dương Ái Vân kéo Sầm Cảnh Đình một mạch đến vườn hoa bách hợp thì dừng lại, cô liếc nhìn người đàn ông nhưng anh vẫn chỉ có bộ dạng âm u.Dường như không nhịn được Dương Ái Vân ôm lấy anh, vỗ về nói: "Chỉ là một người phụ nữ tệ hại mà thôi, anh không cần vì cô ta mà buồn bã, anh nên vui mừng vì thoát khỏi người như vậy mới đúng.""Dương Ái Vân, có phải cô thấy tôi rất ngu ngốc đúng không?" Giọng điệu của anh như tự mỉa mai chính mình.Dương Ái Vân thở dài nói: "Yêu một người không phải ngu ngốc, là do anh dành tình cảm cho cô ta quá nhiều nên không nhìn thấy sự toan tính của cô ta thôi. Sầm Cảnh Đình, anh như vậy mới đáng được trân trọng, những người không yêu quý anh một ngày nào đó họ sẽ phải hối hận thôi.""Hối hận sao?" Ai lại hối hận khi bỏ qua một tên mù chứ, Sầm Cảnh Đình không thể nào suy nghĩ thông thoáng được, hiện tại anh chẳng còn gì ngoài chức vị là một đại thiếu gia, cho nên ai cũng chỉ nhìn anh bằng nửa con mắt, họ không dám nói trước mặt anh là vì có ông nội chống đỡ, một khi anh không còn chỗ dựa nữa thì đại thiếu gia cũng chẳng là gì.Thấy anh chỉ biết trào phúng chính mình cô hỏi: "Sầm Cảnh Đình, anh còn yêu Dương Ái Linh sao?""Yêu?” Sầm Cảnh Đình nói chữ này có vẻ trào phúng, lúc trước anh không mù nhưng lại như người mù không nhìn ra được lòng người, mới bị Dương Ái Linh đùa giỡn trong lòng bàn tay còn tự lừa dối mình cô ta không phải người như vậy, nghĩ lại anh đã ngu ngốc cỡ nào.Sầm Cảnh Đình cười mỉa, cuối cùng lạnh tanh nói: “Cô ta không xứng.”Nghe vậy Dương Ái Vân thở nhẹ ra lại không vui nói: "Cô ta không xứng thì anh buồn cái gì. Anh như vậy khiến người vợ là tôi muốn ghen cũng không biết ghen làm sao.”"Cô ghen." Giọng nói của anh có chút thăm dò, trong lòng bắt đầu xôn xao.Dương Ái Vân ngước mắt nhìn anh: "Thì sao? Thấy chồng mình còn đau buồn vì người phụ nữ khác chẳng lẽ tôi không được ghen?"Sầm Cảnh Đình trầm lặng vài giây, người phụ nữ này sẽ ghen vì anh sao? Là thật lòng hay đang lấy lòng anh?Dương Ái Vân thấy anh chỉ mãi chìm vào suy nghĩ của mình cô không muốn anh nghĩ nhiều nữa nên bảo: "Bỏ đi! Vào nhà thôi, tôi nấu cái gì cho chúng ta ăn, hôm nay người hầu đều bị điều động đến buổi tiệc hết rồi cũng không có ai ở biệt thự nấu ăn.""Dương Ái Vân.” Cô đang nói thì Sầm Cảnh Đình ngắt lời, sắc mặt anh có chút ngưng trọng.Dương Ái Vân hoang mang hỏi: “Anh sao vậy?”“Lúc trước cô từng hỏi tôi một câu nhưng tôi chưa trả lời.” Sầm Cảnh Đình bỗng nhiên nghiêm túc lạ thưởng.“Câu nào cơ?” Dương Ái Vân nghi hoặc, cô nói với anh rất nhiều điều làm sao biết anh đang nói điều gì.“Chính là câu cô hỏi có thể theo đuổi tôi không.” Sầm Cảnh Đình nói.“À.” Đúng là cô đã hỏi câu này nhưng lúc đó người đàn ông đã không trả lời, hôm nay đột nhiên nói ra lời nà lẽ nào… Ánh mắt của cô lóe lên.“Anh hỏi vậy là muốn trả lời tôi sao? Thế nào, câu trả lời của anh là…”“Tôi…”“Khoan, cẩn thận.” Sầm Cảnh Đình chưa kịp nói gì Dương Ái Vân đột nhiên kéo anh qua một bên, theo đó có một tiếng bịch rơi xuống, cô nhìn vật vừa rơi hít phải một ngụm khí lạnh.