Chương : 13
Lâm Vu Chi là người lái xe trực tiếp biến xe có rèm che trở thành xe thể thao tốc độ. Lâm Vu Hồng ngồi ở hàng ghế sau không ngừng vỗ ngực Lâm Vô Ý, cũng càng lúc càng thúc giục Lâm Vu Chi mau nữa mau nữa lên. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi lái xe của riêng mình ở phía sau họ, trên xe là những người của Lâm gia bị dọa đến nỗi tim sắp ngừng đập.
Thấy bệnh viện ở ngay đằng trước, một tay Lâm Vu Hồng ôm chặt Lâm Vô Ý, một tay sờ mặt cậu: “Vô Ý, cố gắng chịu đựng, cố gắng chịu đựng! Cậu cố gắng chịu đựng cho tôi có nghe thấy không!” Câu sau gần như là quát lên.
Bệnh viện đã được thông báo trước nên đã làm tốt công việc chuẩn bị cấp cứu. Xe của Lâm Vu Chi đi thẳng đến trước cửa bệnh viện rồi dừng lại ngay. Giường được đẩy đến đây, một tay Lâm Vu Hồng mở cửa xe, Lâm Vu Chi đã ra ngoài. Giúp Lâm Vu Hồng đỡ Lâm Vô Ý xuống, hai người cùng bác sĩ, y tá đưa người đang hôn mê lên giường.
Nhanh chóng đeo bình khí oxy cho Lâm Vô Ý, y tá đẩy giường chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng tay chân đều lạnh toát chạy ở phía sau, đầu ngón tay hai người đặt trên giường đều phát run. Ngoài cửa có hai tiếng xe dừng lại, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng đuổi theo đến nơi. Không quay lại nhìn mấy người lớn ở trên xe, hai người xuống xe xong liền chạy ngay vào bệnh viện. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đỡ mấy người lớn sắp bị hù chết xuống xe, hai cô gái một bên khóc lóc một bên chạy vào bệnh viện.
“Vu Chi! Vu Hồng!”
Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nôn nóng đi tới, mặt mũi trắng bệch, tất cả mọi người đều chỉ mặc áo ngủ. Lâm Vu Chi nhìn phòng cấp cứu nói: “Vô Ý ở bên trong.”
“Mấy đứa trông coi ở đây, chuyện đêm nay không thể để truyền thông chú ý quá nhiều.” Lâm Chiếu Đông giao nơi này cho đám tiểu bối, ông đi tìm viện trưởng bệnh viện. Ba vừa mới mất, truyền thông vẫn còn chăm chú nhìn vào Lâm gia, chuyện đêm nay nhất định đã khiến truyền thông chú ý đến, họ muốn dùng hết sức để áp chế tin tức. Sau khi em trai trở về truyền thông vẫn còn rất quan tâm, không thể để vì việc này mà để đám truyền thông đào bới chuyện trước kia được.
Lúc Lâm Vu Huệ đi có mang theo di động, Lâm Chiếu Đông cầm điện thoại của con gái đi xử lý mấy chuyện với Lâm Chiếu Vũ. Bệnh viện này trực thuộc Lâm gia, rất nhanh đã có nhân viên bảo vệ của bệnh viện ngăn chặn bên ngoài phòng cấp cứu, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện đi vào. Lâm Chiếu Trinh và Giang Y Viện nâng đỡ lẫn nhau cùng nhìn vào phòng cấp cứu, Thẩm Như Vi đỡ mợ cả, Lâm Vu Huệ đỡ thím hai. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều mang đôi mắt đầy tơ máu.
Lâm Vu Hồng đang đứng ở ngay cửa phòng bệnh bỗng đi ra sau mấy bước, đột nhiêm đấm mạnh mấy cái vào tường.
“Vu Hồng!”
“Anh/ Anh họ Vu Hồng!”
Cho tới giờ Lâm Vu Hồng đều lạnh như băng, vẻ giận dữ rõ ràng như vậy khiến người ta sợ hãi.
Lâm Vu Hồng tự trách nói: “Tôi ngủ như chết. Nếu phát hiện sớm một chút, cậu ấy sẽ không nguy hiểm như thế.”
“Hiện tại không phải lúc tự trách.” Lâm Vu Chi dùng sức ấn bờ vai anh. “Không ai trong chúng ta muốn chuyện này phát sinh. Vô Ý không có việc gì, ông nội sẽ phù hộ cậu ấy.”
Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế, hai tay xoa mạnh đầu tóc. Cảm giác vô lực khi đối mặt với tử vong không có cách nào ngăn cản được thế này cuốn sạch mọi thứ trong anh. Vừa nghĩ đến chuyện chỉ cần anh phát hiện ra người kia chậm một chút nữa thôi… Anh nắm chặt tay.
“Cậu ấy sẽ không có việc gì.” Lâm Vu Chi đứng cạnh Lâm Vu Hồng kiên định nói với anh, cũng là tự nói với mình và tất cả những người khác.
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi nín nhịn tiếng khóc, cho dù các cô đang sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài. Không quan tâm mình đang mặc áo ngủ, hai người cứ cầu nguyện trong lòng, muốn ông nội/ ông ngoại phù hộ cho người ở bên trong, phù hộ người đó có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm.
Hai mươi phút sau, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều trở lại, đằng sau còn có một người cấp cao phụ trách bệnh viện. Lâm Vô Ý vẫn chưa đi ra, trái tim mọi người như muốn rụng xuống. Lại qua mười phút nữa, viện trưởng và phó viện trưởng của bệnh viện đều tới. Đèn của phòng cấp cứu cũng được tắt trong sự khẩn trương của mọi người.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, mọi người lập tức vây quanh, Lâm Chiếu Đông liền hỏi: “Em trai tôi sao rồi?”
Nằm trên giường, trên mũi Lâm Vô Ý có ống thở, sắc mặt trắng bệch, nhưng không xanh tím khó thở như trước. Bác sĩ cấp cứu tháo khẩu trang xuống: “Xin hỏi bình thường Lâm tiên sinh có bệnh tật gì về tim không?”
Ông ta vừa hỏi câu này, Giang Y Viện như sắp ngất đi. Y tá đưa Lâm Vô Ý đến phòng bệnh, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đi qua đó, những người còn lại chờ bác sĩ giải thích.
Giang Y Viện yếu ớt lắc đầu: “Không, không có! Thân thể con tôi luôn rất khỏe mạnh, tuy rằng, tuy rằng nó không thích vận động, nhưng tuyệt đối không có bệnh gì về tim!”
Lâm Vu Chi bình tĩnh trả lời: “Tình cảm của cậu ấy và ông nội tôi rất sâu đậm. Từ lúc ông nội sinh bệnh cho đến lúc qua đời cậu ấy đều luôn thương tâm, hôm qua còn khóc cả một ngày rồi ngất đi. Bác sĩ của gia đình có nói không thể để cậu ấy tiếp tục thương tâm như thế.”
Bác sĩ gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vừa nãy Lâm tiên sinh có xuất hiện tình huống đột ngột ngừng thở, vô cùng nguy hiểm.” Mọi người hít lạnh một hơi.
“Kết hợp giữa việc Lâm tiên sinh không có bệnh về tim và và gần đây bi thương quá độ, rất có thể Lâm tiên sinh quá mức thương tâm dẫn đến “chứng tâm toái tổng hợp”.”
“Chứng tâm toái tổng hợp?”
“Đúng vậy. Theo như tình huống vừa rồi của Lâm tiên sinh, rất có thể là vậy, bệnh viện cũng từng tiếp nhận bệnh trạng như vậy. Bi thương và kinh hãi quá độ đều sẽ có nhiều phản ứng không tốt như khó thở, ngực khó chịu, ngột ngạt, nôn mửa. Người nghiêm trọng thậm chí sẽ chết. Đối với người tình cảm phong phú mà nói, “chứng tâm toái tổng hợp” này rất dễ mắc phải. Tình huống của Lâm tiên sinh rất ăn khớp với bệnh trạng của “chứng tâm toái tổng hợp”. Chỉ cần tâm tình người bệnh có chuyển biến tốt đẹp, người nhà khuyên bảo thích hợp, thoát ra khỏi nỗi bi thương vì người thân qua đời, loại bệnh trạng này sẽ khỏi hẳn, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại di chứng về sau. Tinh thần bị kích thích quá mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến cơ quan hô hấp trong cơ thể.”
Nghe thấy người nghiêm trọng còn có thể chết, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh. Lại nghe được loại bệnh trạng này có chuyển biến tốt đẹp sẽ khỏi hẳn, cũng không lưu lại di chứng gì, mọi người lại nhịn không được mà lệ tuôn ra, dọa chết bọn họ rồi.
“Tình huống hiện tại của cậu ấy sao rồi?” Lâm Vu Chi hỏi.
Bác sĩ trả lời: “Tình huống của Lâm tiên sinh có thể nói là nguy hiểm. Cần phải giúp cậu ấy mau chóng thoát khỏi bi thương vì người thân qua đời. Tuy nói “chứng tâm toái tổng hợp” có thể khỏi hẳn, nhưng nếu người bệnh vẫn luôn chìm đắm trong bi thương, sẽ tạo thành gánh nặng nghiêm trọng cho thân thể cậu ấy. Bất cứ người nào có áp lực về tinh thần đều ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lâm Vu Chi gật đầu, hiểu được ý bác sĩ: “Chúng tôi sẽ làm cậu ấy mau chóng thoát ra.”
“24 giờ tiếp theo là thời gian quan sát. Trong lúc này nếu không còn xuất hiện tình huống khó thở, chậm nhất là 24 giờ sau sẽ tỉnh lại. Chỉ cần tỉnh lại là không sao.”
“Cám ơn ông.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
Bác sĩ rời đi, đến phòng bệnh xem bệnh nhân một chút. Lâm Vu Chi hít một hơi thật sâu, vỗ vai Lâm Vu Hồng vẫn không lên tiếng từ nãy đến giờ. Lâm Vu Hồng chậm rãi thả lỏng nắm tay, cùng Lâm Vu Chi đỡ mấy ông ba đến phòng bệnh.
Bác sĩ lại kiểm tra tình huống của Lâm Vô Ý một chút rồi rời đi. Nhìn em trai nằm trên giường bệnh, nghĩ đến ba vừa mới mất, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ như già đi mấy tuổi. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vu Chu, Tiếu Vi, hai đứa đưa mọi người về trước, thuận tiện thay quần áo. Vu Huệ, lấy một bộ quần áo cho anh và Vu Hồng, để Vu Chu và Tiếu Vi mang đến đây.” Rồi anh mới quay sang nói với mấy người lớn: “Nơi này có bọn con ở đây, mọi người trở về trước đi. Hiện giờ mọi người ai cũng không thể ngã xuống.”
“Tôi ở lại.” Giang Y Viện khàn giọng lên tiếng.
Lâm Vu Chi nói: “Trưa nay Vô Ý không thể lộ diện, bà gì Giang phải đại diện cho Vô Ý, để người ngoài biết được quan hệ của hai người với Lâm gia.”
Giang Y Viện nhìn con trai đang hôn mê, gật đầu, nghe theo Lâm Vu Chi sắp xếp.
“Được rồi. Ba mẹ, chú hai, thím hai, cô, mọi người về trước đi. Ở đây có bọn con là được rồi.” Lâm Vu Chi bảo mấy người lớn về trước.
“Vậy vất vả cho mấy đứa. Có chuyện gì phải gọi điện về nhà ngay.”
“Vâng.”
Lâm Vu Chi đưa mấy người lớn ra ngoài, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nghe theo anh họ cả sắp xếp mà cùng lái xe đưa mọi người về nhà, thuận tiện thay áo ngủ trên người. Mọi người đi rồi, Lâm Vu Chi quay về phòng bệnh. Ở bên trong, Lâm Vu Hồng ngồi bên giường nhìn Lâm Vô Ý, không nói một lời.
Lâm Vu Chi ngồi cạnh anh, đặt một tay lên vai anh. Lâm Vu Hồng luôn luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có thể coi là lạnh lùng, còn hôm nay, anh thất thố. Cho dù là lúc ôm Lâm Vô Ý lao nhanh xuống lầu hay là khi ôm Lâm Vô Ý đến bệnh viện, suốt dọc đường đi, anh đều mất bình tĩnh. Lâm Vu Chi cũng giống vậy. Đến giờ mà tay anh vẫn run.
“Cậu ấy không có việc gì. Cậu ấy sẽ vượt qua 24 giờ này.”
Lâm Vu Hồng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vô Ý, không lên tiếng.
Lâm Vu Chi cũng không khuyên nữa, bất quá vẫn khoác tay lên vai Lâm Vu Hồng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương vẫn chưa khôi phục lại từ đợt “hoảng sợ” vừa rồi.
Rất lâu sau đó, Lâm Vu Hồng có động tác. Anh hít sâu một hơi, trong giọng nói thanh lãnh vẫn mang chút sợ hãi: “Lần đầu tiên em biết, cái chết cách em, gần như vậy.”
“Cậu ấy không có việc gì.” Lâm Vu Chi vỗ vỗ anh.
“Nếu em ngủ say một chút nữa, có lẽ cậu ấy cứ đi như thế.”
Lâm Vu Chi vẫn vỗ anh: “Em là Vu Hồng, nhất định em sẽ phát hiện cậu ấy khác thường.”
Lâm Vu Hồng giật giật khóe miệng: “Anh đúng là tín nhiệm em.”
“Vì em là Vu Hồng.” Đối với khả năng và thực lực của người em họ này, Lâm Vu Chi chưa bao giờ xem thường. Đó cũng là lý do tại sao đêm nay anh để Lâm Vu Hồng ở lại trông người này.
Có lẽ sự an ủi của Lâm Vu Chi có tác dụng, có lẽ là Lâm Vu Hồng phục hồi lại từ sự tự trách không cần thiết, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vùng trán lạnh lẽo của Lâm Vô Ý, trách cứ một câu: “Thật là một người khiến cho người ta không thể an tâm.” Lâm Vu Chi bỏ tay khỏi vai anh.
Sau đó hai người không nói chuyện gì với nhau nữa, im lặng trông coi người trên giường bệnh. Một giờ sau, cửa phòng bệnh được người bên ngoài mở ra, hai người khôi phục, quay đầu lại.
“Anh họ cả, anh!
“Anh họ cả, anh họ Vu Hồng!” Là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi.
Trên tay hai người có hai túi lớn, còn có một túi giấy nhỏ. Đưa túi nhỏ cho Lâm Vu Chi trước, Lâm Vu Chu nói: “Bên trong là café.” Rồi mới đặt túi lớn lên ghế sofa: “Anh họ cả, đây là quần áo, giày, cả ví và di động của anh!”
“Anh họ Vu Hồng, đây là của anh!” Thẩm Tiếu Vi đưa túi trên tay mình qua.
Uống vài hớp café trước, Lâm Vu Chi cầm túi vào phòng tắm thay quần áo. Lâm Vu Chu nhìn người trên giường, hỏi: “Tình huống sao rồi?”
“Trước mắt vẫn chưa lặp lại.” Rõ ràng là Lâm Vu Hồng không muốn nói nhiều, Lâm Vu Chu không hỏi nữa.
Thẩm Tiếu Vi cũng biết đêm nay người bị kích thích nhất là anh họ Vu Hồng, cũng không hỏi nhiều. Đưa café cho người không hề động đậy kia.
Lâm Vu Hồng uống café, mắt vẫn nhìn Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều tự tìm chỗ ngồi. Lâm Vu Chi thay quần áo xong đi ra, Lâm Vu Hồng buông ly café của mình xuống rồi cầm túi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm lại đóng lại, Thẩm Tiếu Vi nhỏ giọng hỏi: “Anh họ cả, anh họ Vu Hồng không sao chứ?”
“Cậu ấy hơi tự trách, chờ Vô Ý tỉnh lại sẽ không sao nữa.” Lâm Vu Chi trả lời đơn giản, hỏi tiếp: “Mấy người lớn vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tiếu Vi than thở: “Không ổn lắm, lúc bọn em đi mọi người còn chưa về phòng nghỉ ngơi. Mẹ bảo em gọi điện cho ba, bảo ba em chú ý đám truyền thông, đừng để bọn họ viết bậy.” Vợ và con trai đều không thể quản chuyện công ty, buối tối ba của Thẩm Tiếu Vi về nhà xử lý công việc, không ở lại.
Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý, thản nhiên nói một câu: “Chuyện trước kia coi như xong. Lúc này đám truyền thông nào viết bậy là không muốn sống ở Hongkong.”
Thân mình Thẩm Tiếu Vi chấn động, Lâm Vu Chi nghiêm túc nói: “Ông nội giao cậu ta cho chúng ta chăm sóc, chúng ta không thể để ông nội đi không an lòng.”
Thẩm Tiếu Vi gật đầu. Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý không nói gì, anh còn chưa bình tĩnh được. Vừa rồi người này nằm trong ***g ngực anh trai anh giống như đã chết, loại cảm giác đến trái tim cũng phải ngừng đập này thật không xong.
Cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Hồng thay quần áo xong liền đi ra. Ngồi xuống chỗ ngồi lúc trước, thoạt nhìn đã hoàn toàn khôi phục lại. Lấy café, anh uống một ngụm, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Vu Chi tựa vào lưng ghế, cũng nhắm hai mắt lại, trông như là cũng muốn nghỉ ngơi.
Lại là bốn người cùng nhau trông coi một người. Chỉ là bốn người này đều không hy vọng tình huống tương tự lại xuất hiện một lần nữa. Thẩm Tiếu Vi tra tư liệu trên điện thoại di động, rồi mới đẩy tay Lâm Vu Chu, đưa điện thoại cho anh xem. Thẩm Tiếu Vi đang tìm hiểu về “chứng tâm toái tổng hợp”. Sau khi xem những giải thích trên mạng về chứng bệnh này, Lâm Vu Chu nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy thuộc nhóm máu gì?” Trên tư liệu nói là người có nhóm máu A sẽ càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tâm tình bi thương.
Thẩm Tiếu Vi nhỏ giọng trả lời: “Không biết. Bất quá tính cách cậu nhỏ như vậy em thấy không giống người có nhóm máu A.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời mở mắt. Lâm Vu Chi quay đầu lại: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Vu Chu đưa điện thoại di động của Thẩm Tiếu Vi qua: “Tiếu Vi tra được những tư liệu liên quan đến “chứng tâm toái tổng hợp”.”
Di động lại được chuyển cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, tiếp đó Thẩm Tiếu Vi nói: “Trên đó nói người nhóm máu A sẽ càng dễ mắc phải bệnh trạng này. Cậu nhỏ có thể là người nhóm máu A không?”
“Không giống.” Lâm Vu Chi nói một câu: “Cậu ấy giống người nhóm máu B hơn.” Trên đó nói người có nhóm máu A dễ nóng nảy, dễ xúc động, không có tính kiên nhẫn… Tuy rằng thời gian anh ở chung với người này không tính là quá lâu, nhưng cũng đủ để anh nhìn ra tính cách cậu không giống một chút nào với tính cách của người có nhóm máu A, ngược lại rất giống người nhóm máu B – kiên nhẫn khoan dung, không tranh giành háo thắng.
Lâm Vu Chu thêm một câu: “Hình như cậu ấy còn thuộc chòm song ngư.”
“Đừng có cái gì cũng nói đến chòm sao nữa.” Lâm Vu Hồng không muốn nghe câu này nhất.
Lâm Vu Chu phản bác: “Nói thế là không đúng. Có đôi khi tính cách đều có liên quan đến nhóm máu, chòm sao, cầm tinh.”
Lâm Vu Hồng lạnh nhạt nói: “Cậu ta hoàn toàn là được ông nội nuông chiều nên mới như vậy. Cùng là con trai, sao ba và bác cả lại không giống cậu ấy.”
“Người thuộc chòm sao song ngư đều rất đa sầu đa cảm.” Lâm Vu Chu vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
“Em là Như Vi sao? Mê muội mấy cái chòm sao như vậy?” Lâm Vu Hồng cho Lâm Vu Chu một ánh mắt xem thường. Lâm Vu Chu cũng không giận, nhún nhún vai, chỉ là anh cảm thấy người này rất phù hợp với tính cách, đặc điểm của chòm sao song ngư thôi. Còn chuyện có tin hay không, vậy còn tùy.
Thẩm Tiếu Vi không quan tâm đến mấy chòm sao hay nhóm máu, anh hỏi ra một vấn đề thực tế nhất: “Phải làm sao để cậu nhỏ thoát khỏi bóng ma vì ông ngoại qua đời đây? Dựa vào thời gian sao?”
Dựa vào thời gian? Để cho người này tiếp tục vẫy vùng giữa sống chết vài lần nữa? Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều có ý tứ giống nhau trong ánh mắt, khẳng định không thể dựa vào thời gian.
Sau đó, Lâm Vu Chi nói: “Dẫn cậu ấy ra ngoài giải sầu đi.”
“Đi đâu?” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi hỏi.
Lâm Vu Chi nhìn về phía người nằm trên giường bệnh, nghĩ xem nên đi đâu thì thích hợp. Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Ra biển đi.” Ba người còn lại đều nhìn anh. Lâm Vu Hồng nói: “Ra biển, cách Hongkong không xa, lại có thể tránh được truyền thông và phóng viên. Đối mặt với biển rộng, chắc là tâm tình cậu ta sẽ tốt hơn một chút.”
Lâm Vu Chi gật gật đầu, cảm thấy đề nghị này không tồi.
“Chờ thân thể cậu ấy tốt hơn một chút, chúng ta đi du thuyền của nhà ra vùng biển quốc tế đi. Nằm phơi nắng, đón gió biển, có lợi cho sức khỏe cậu ấy.”
“Vậy thì ra biển.” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng thấy không tồi.
4 giờ sáng, bốn người không nói gì nữa, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đương nhiên, ai cũng không dám ngủ say.
Thấy bệnh viện ở ngay đằng trước, một tay Lâm Vu Hồng ôm chặt Lâm Vô Ý, một tay sờ mặt cậu: “Vô Ý, cố gắng chịu đựng, cố gắng chịu đựng! Cậu cố gắng chịu đựng cho tôi có nghe thấy không!” Câu sau gần như là quát lên.
Bệnh viện đã được thông báo trước nên đã làm tốt công việc chuẩn bị cấp cứu. Xe của Lâm Vu Chi đi thẳng đến trước cửa bệnh viện rồi dừng lại ngay. Giường được đẩy đến đây, một tay Lâm Vu Hồng mở cửa xe, Lâm Vu Chi đã ra ngoài. Giúp Lâm Vu Hồng đỡ Lâm Vô Ý xuống, hai người cùng bác sĩ, y tá đưa người đang hôn mê lên giường.
Nhanh chóng đeo bình khí oxy cho Lâm Vô Ý, y tá đẩy giường chạy thẳng đến phòng cấp cứu. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng tay chân đều lạnh toát chạy ở phía sau, đầu ngón tay hai người đặt trên giường đều phát run. Ngoài cửa có hai tiếng xe dừng lại, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng đuổi theo đến nơi. Không quay lại nhìn mấy người lớn ở trên xe, hai người xuống xe xong liền chạy ngay vào bệnh viện. Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đỡ mấy người lớn sắp bị hù chết xuống xe, hai cô gái một bên khóc lóc một bên chạy vào bệnh viện.
“Vu Chi! Vu Hồng!”
Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nôn nóng đi tới, mặt mũi trắng bệch, tất cả mọi người đều chỉ mặc áo ngủ. Lâm Vu Chi nhìn phòng cấp cứu nói: “Vô Ý ở bên trong.”
“Mấy đứa trông coi ở đây, chuyện đêm nay không thể để truyền thông chú ý quá nhiều.” Lâm Chiếu Đông giao nơi này cho đám tiểu bối, ông đi tìm viện trưởng bệnh viện. Ba vừa mới mất, truyền thông vẫn còn chăm chú nhìn vào Lâm gia, chuyện đêm nay nhất định đã khiến truyền thông chú ý đến, họ muốn dùng hết sức để áp chế tin tức. Sau khi em trai trở về truyền thông vẫn còn rất quan tâm, không thể để vì việc này mà để đám truyền thông đào bới chuyện trước kia được.
Lúc Lâm Vu Huệ đi có mang theo di động, Lâm Chiếu Đông cầm điện thoại của con gái đi xử lý mấy chuyện với Lâm Chiếu Vũ. Bệnh viện này trực thuộc Lâm gia, rất nhanh đã có nhân viên bảo vệ của bệnh viện ngăn chặn bên ngoài phòng cấp cứu, không cho phép bất kỳ ai tùy tiện đi vào. Lâm Chiếu Trinh và Giang Y Viện nâng đỡ lẫn nhau cùng nhìn vào phòng cấp cứu, Thẩm Như Vi đỡ mợ cả, Lâm Vu Huệ đỡ thím hai. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều mang đôi mắt đầy tơ máu.
Lâm Vu Hồng đang đứng ở ngay cửa phòng bệnh bỗng đi ra sau mấy bước, đột nhiêm đấm mạnh mấy cái vào tường.
“Vu Hồng!”
“Anh/ Anh họ Vu Hồng!”
Cho tới giờ Lâm Vu Hồng đều lạnh như băng, vẻ giận dữ rõ ràng như vậy khiến người ta sợ hãi.
Lâm Vu Hồng tự trách nói: “Tôi ngủ như chết. Nếu phát hiện sớm một chút, cậu ấy sẽ không nguy hiểm như thế.”
“Hiện tại không phải lúc tự trách.” Lâm Vu Chi dùng sức ấn bờ vai anh. “Không ai trong chúng ta muốn chuyện này phát sinh. Vô Ý không có việc gì, ông nội sẽ phù hộ cậu ấy.”
Lâm Vu Hồng ngồi xuống ghế, hai tay xoa mạnh đầu tóc. Cảm giác vô lực khi đối mặt với tử vong không có cách nào ngăn cản được thế này cuốn sạch mọi thứ trong anh. Vừa nghĩ đến chuyện chỉ cần anh phát hiện ra người kia chậm một chút nữa thôi… Anh nắm chặt tay.
“Cậu ấy sẽ không có việc gì.” Lâm Vu Chi đứng cạnh Lâm Vu Hồng kiên định nói với anh, cũng là tự nói với mình và tất cả những người khác.
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi nín nhịn tiếng khóc, cho dù các cô đang sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài. Không quan tâm mình đang mặc áo ngủ, hai người cứ cầu nguyện trong lòng, muốn ông nội/ ông ngoại phù hộ cho người ở bên trong, phù hộ người đó có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm.
Hai mươi phút sau, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều trở lại, đằng sau còn có một người cấp cao phụ trách bệnh viện. Lâm Vô Ý vẫn chưa đi ra, trái tim mọi người như muốn rụng xuống. Lại qua mười phút nữa, viện trưởng và phó viện trưởng của bệnh viện đều tới. Đèn của phòng cấp cứu cũng được tắt trong sự khẩn trương của mọi người.
Cửa phòng cấp cứu được mở ra, mọi người lập tức vây quanh, Lâm Chiếu Đông liền hỏi: “Em trai tôi sao rồi?”
Nằm trên giường, trên mũi Lâm Vô Ý có ống thở, sắc mặt trắng bệch, nhưng không xanh tím khó thở như trước. Bác sĩ cấp cứu tháo khẩu trang xuống: “Xin hỏi bình thường Lâm tiên sinh có bệnh tật gì về tim không?”
Ông ta vừa hỏi câu này, Giang Y Viện như sắp ngất đi. Y tá đưa Lâm Vô Ý đến phòng bệnh, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu đi qua đó, những người còn lại chờ bác sĩ giải thích.
Giang Y Viện yếu ớt lắc đầu: “Không, không có! Thân thể con tôi luôn rất khỏe mạnh, tuy rằng, tuy rằng nó không thích vận động, nhưng tuyệt đối không có bệnh gì về tim!”
Lâm Vu Chi bình tĩnh trả lời: “Tình cảm của cậu ấy và ông nội tôi rất sâu đậm. Từ lúc ông nội sinh bệnh cho đến lúc qua đời cậu ấy đều luôn thương tâm, hôm qua còn khóc cả một ngày rồi ngất đi. Bác sĩ của gia đình có nói không thể để cậu ấy tiếp tục thương tâm như thế.”
Bác sĩ gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Vừa nãy Lâm tiên sinh có xuất hiện tình huống đột ngột ngừng thở, vô cùng nguy hiểm.” Mọi người hít lạnh một hơi.
“Kết hợp giữa việc Lâm tiên sinh không có bệnh về tim và và gần đây bi thương quá độ, rất có thể Lâm tiên sinh quá mức thương tâm dẫn đến “chứng tâm toái tổng hợp”.”
“Chứng tâm toái tổng hợp?”
“Đúng vậy. Theo như tình huống vừa rồi của Lâm tiên sinh, rất có thể là vậy, bệnh viện cũng từng tiếp nhận bệnh trạng như vậy. Bi thương và kinh hãi quá độ đều sẽ có nhiều phản ứng không tốt như khó thở, ngực khó chịu, ngột ngạt, nôn mửa. Người nghiêm trọng thậm chí sẽ chết. Đối với người tình cảm phong phú mà nói, “chứng tâm toái tổng hợp” này rất dễ mắc phải. Tình huống của Lâm tiên sinh rất ăn khớp với bệnh trạng của “chứng tâm toái tổng hợp”. Chỉ cần tâm tình người bệnh có chuyển biến tốt đẹp, người nhà khuyên bảo thích hợp, thoát ra khỏi nỗi bi thương vì người thân qua đời, loại bệnh trạng này sẽ khỏi hẳn, hơn nữa cũng sẽ không lưu lại di chứng về sau. Tinh thần bị kích thích quá mạnh sẽ làm ảnh hưởng đến cơ quan hô hấp trong cơ thể.”
Nghe thấy người nghiêm trọng còn có thể chết, tất cả mọi người đều toát mồ hôi lạnh. Lại nghe được loại bệnh trạng này có chuyển biến tốt đẹp sẽ khỏi hẳn, cũng không lưu lại di chứng gì, mọi người lại nhịn không được mà lệ tuôn ra, dọa chết bọn họ rồi.
“Tình huống hiện tại của cậu ấy sao rồi?” Lâm Vu Chi hỏi.
Bác sĩ trả lời: “Tình huống của Lâm tiên sinh có thể nói là nguy hiểm. Cần phải giúp cậu ấy mau chóng thoát khỏi bi thương vì người thân qua đời. Tuy nói “chứng tâm toái tổng hợp” có thể khỏi hẳn, nhưng nếu người bệnh vẫn luôn chìm đắm trong bi thương, sẽ tạo thành gánh nặng nghiêm trọng cho thân thể cậu ấy. Bất cứ người nào có áp lực về tinh thần đều ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lâm Vu Chi gật đầu, hiểu được ý bác sĩ: “Chúng tôi sẽ làm cậu ấy mau chóng thoát ra.”
“24 giờ tiếp theo là thời gian quan sát. Trong lúc này nếu không còn xuất hiện tình huống khó thở, chậm nhất là 24 giờ sau sẽ tỉnh lại. Chỉ cần tỉnh lại là không sao.”
“Cám ơn ông.”
“Đây là chuyện tôi nên làm.”
Bác sĩ rời đi, đến phòng bệnh xem bệnh nhân một chút. Lâm Vu Chi hít một hơi thật sâu, vỗ vai Lâm Vu Hồng vẫn không lên tiếng từ nãy đến giờ. Lâm Vu Hồng chậm rãi thả lỏng nắm tay, cùng Lâm Vu Chi đỡ mấy ông ba đến phòng bệnh.
Bác sĩ lại kiểm tra tình huống của Lâm Vô Ý một chút rồi rời đi. Nhìn em trai nằm trên giường bệnh, nghĩ đến ba vừa mới mất, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ như già đi mấy tuổi. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vu Chu, Tiếu Vi, hai đứa đưa mọi người về trước, thuận tiện thay quần áo. Vu Huệ, lấy một bộ quần áo cho anh và Vu Hồng, để Vu Chu và Tiếu Vi mang đến đây.” Rồi anh mới quay sang nói với mấy người lớn: “Nơi này có bọn con ở đây, mọi người trở về trước đi. Hiện giờ mọi người ai cũng không thể ngã xuống.”
“Tôi ở lại.” Giang Y Viện khàn giọng lên tiếng.
Lâm Vu Chi nói: “Trưa nay Vô Ý không thể lộ diện, bà gì Giang phải đại diện cho Vô Ý, để người ngoài biết được quan hệ của hai người với Lâm gia.”
Giang Y Viện nhìn con trai đang hôn mê, gật đầu, nghe theo Lâm Vu Chi sắp xếp.
“Được rồi. Ba mẹ, chú hai, thím hai, cô, mọi người về trước đi. Ở đây có bọn con là được rồi.” Lâm Vu Chi bảo mấy người lớn về trước.
“Vậy vất vả cho mấy đứa. Có chuyện gì phải gọi điện về nhà ngay.”
“Vâng.”
Lâm Vu Chi đưa mấy người lớn ra ngoài, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi nghe theo anh họ cả sắp xếp mà cùng lái xe đưa mọi người về nhà, thuận tiện thay áo ngủ trên người. Mọi người đi rồi, Lâm Vu Chi quay về phòng bệnh. Ở bên trong, Lâm Vu Hồng ngồi bên giường nhìn Lâm Vô Ý, không nói một lời.
Lâm Vu Chi ngồi cạnh anh, đặt một tay lên vai anh. Lâm Vu Hồng luôn luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi có thể coi là lạnh lùng, còn hôm nay, anh thất thố. Cho dù là lúc ôm Lâm Vô Ý lao nhanh xuống lầu hay là khi ôm Lâm Vô Ý đến bệnh viện, suốt dọc đường đi, anh đều mất bình tĩnh. Lâm Vu Chi cũng giống vậy. Đến giờ mà tay anh vẫn run.
“Cậu ấy không có việc gì. Cậu ấy sẽ vượt qua 24 giờ này.”
Lâm Vu Hồng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vô Ý, không lên tiếng.
Lâm Vu Chi cũng không khuyên nữa, bất quá vẫn khoác tay lên vai Lâm Vu Hồng, anh có thể cảm nhận được rõ ràng đối phương vẫn chưa khôi phục lại từ đợt “hoảng sợ” vừa rồi.
Rất lâu sau đó, Lâm Vu Hồng có động tác. Anh hít sâu một hơi, trong giọng nói thanh lãnh vẫn mang chút sợ hãi: “Lần đầu tiên em biết, cái chết cách em, gần như vậy.”
“Cậu ấy không có việc gì.” Lâm Vu Chi vỗ vỗ anh.
“Nếu em ngủ say một chút nữa, có lẽ cậu ấy cứ đi như thế.”
Lâm Vu Chi vẫn vỗ anh: “Em là Vu Hồng, nhất định em sẽ phát hiện cậu ấy khác thường.”
Lâm Vu Hồng giật giật khóe miệng: “Anh đúng là tín nhiệm em.”
“Vì em là Vu Hồng.” Đối với khả năng và thực lực của người em họ này, Lâm Vu Chi chưa bao giờ xem thường. Đó cũng là lý do tại sao đêm nay anh để Lâm Vu Hồng ở lại trông người này.
Có lẽ sự an ủi của Lâm Vu Chi có tác dụng, có lẽ là Lâm Vu Hồng phục hồi lại từ sự tự trách không cần thiết, anh đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vùng trán lạnh lẽo của Lâm Vô Ý, trách cứ một câu: “Thật là một người khiến cho người ta không thể an tâm.” Lâm Vu Chi bỏ tay khỏi vai anh.
Sau đó hai người không nói chuyện gì với nhau nữa, im lặng trông coi người trên giường bệnh. Một giờ sau, cửa phòng bệnh được người bên ngoài mở ra, hai người khôi phục, quay đầu lại.
“Anh họ cả, anh!
“Anh họ cả, anh họ Vu Hồng!” Là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi.
Trên tay hai người có hai túi lớn, còn có một túi giấy nhỏ. Đưa túi nhỏ cho Lâm Vu Chi trước, Lâm Vu Chu nói: “Bên trong là café.” Rồi mới đặt túi lớn lên ghế sofa: “Anh họ cả, đây là quần áo, giày, cả ví và di động của anh!”
“Anh họ Vu Hồng, đây là của anh!” Thẩm Tiếu Vi đưa túi trên tay mình qua.
Uống vài hớp café trước, Lâm Vu Chi cầm túi vào phòng tắm thay quần áo. Lâm Vu Chu nhìn người trên giường, hỏi: “Tình huống sao rồi?”
“Trước mắt vẫn chưa lặp lại.” Rõ ràng là Lâm Vu Hồng không muốn nói nhiều, Lâm Vu Chu không hỏi nữa.
Thẩm Tiếu Vi cũng biết đêm nay người bị kích thích nhất là anh họ Vu Hồng, cũng không hỏi nhiều. Đưa café cho người không hề động đậy kia.
Lâm Vu Hồng uống café, mắt vẫn nhìn Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều tự tìm chỗ ngồi. Lâm Vu Chi thay quần áo xong đi ra, Lâm Vu Hồng buông ly café của mình xuống rồi cầm túi vào phòng tắm. Cửa phòng tắm lại đóng lại, Thẩm Tiếu Vi nhỏ giọng hỏi: “Anh họ cả, anh họ Vu Hồng không sao chứ?”
“Cậu ấy hơi tự trách, chờ Vô Ý tỉnh lại sẽ không sao nữa.” Lâm Vu Chi trả lời đơn giản, hỏi tiếp: “Mấy người lớn vẫn ổn chứ?”
Thẩm Tiếu Vi than thở: “Không ổn lắm, lúc bọn em đi mọi người còn chưa về phòng nghỉ ngơi. Mẹ bảo em gọi điện cho ba, bảo ba em chú ý đám truyền thông, đừng để bọn họ viết bậy.” Vợ và con trai đều không thể quản chuyện công ty, buối tối ba của Thẩm Tiếu Vi về nhà xử lý công việc, không ở lại.
Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý, thản nhiên nói một câu: “Chuyện trước kia coi như xong. Lúc này đám truyền thông nào viết bậy là không muốn sống ở Hongkong.”
Thân mình Thẩm Tiếu Vi chấn động, Lâm Vu Chi nghiêm túc nói: “Ông nội giao cậu ta cho chúng ta chăm sóc, chúng ta không thể để ông nội đi không an lòng.”
Thẩm Tiếu Vi gật đầu. Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý không nói gì, anh còn chưa bình tĩnh được. Vừa rồi người này nằm trong ***g ngực anh trai anh giống như đã chết, loại cảm giác đến trái tim cũng phải ngừng đập này thật không xong.
Cửa phòng tắm mở, Lâm Vu Hồng thay quần áo xong liền đi ra. Ngồi xuống chỗ ngồi lúc trước, thoạt nhìn đã hoàn toàn khôi phục lại. Lấy café, anh uống một ngụm, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Vu Chi tựa vào lưng ghế, cũng nhắm hai mắt lại, trông như là cũng muốn nghỉ ngơi.
Lại là bốn người cùng nhau trông coi một người. Chỉ là bốn người này đều không hy vọng tình huống tương tự lại xuất hiện một lần nữa. Thẩm Tiếu Vi tra tư liệu trên điện thoại di động, rồi mới đẩy tay Lâm Vu Chu, đưa điện thoại cho anh xem. Thẩm Tiếu Vi đang tìm hiểu về “chứng tâm toái tổng hợp”. Sau khi xem những giải thích trên mạng về chứng bệnh này, Lâm Vu Chu nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy thuộc nhóm máu gì?” Trên tư liệu nói là người có nhóm máu A sẽ càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi tâm tình bi thương.
Thẩm Tiếu Vi nhỏ giọng trả lời: “Không biết. Bất quá tính cách cậu nhỏ như vậy em thấy không giống người có nhóm máu A.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đồng thời mở mắt. Lâm Vu Chi quay đầu lại: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Vu Chu đưa điện thoại di động của Thẩm Tiếu Vi qua: “Tiếu Vi tra được những tư liệu liên quan đến “chứng tâm toái tổng hợp”.”
Di động lại được chuyển cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, tiếp đó Thẩm Tiếu Vi nói: “Trên đó nói người nhóm máu A sẽ càng dễ mắc phải bệnh trạng này. Cậu nhỏ có thể là người nhóm máu A không?”
“Không giống.” Lâm Vu Chi nói một câu: “Cậu ấy giống người nhóm máu B hơn.” Trên đó nói người có nhóm máu A dễ nóng nảy, dễ xúc động, không có tính kiên nhẫn… Tuy rằng thời gian anh ở chung với người này không tính là quá lâu, nhưng cũng đủ để anh nhìn ra tính cách cậu không giống một chút nào với tính cách của người có nhóm máu A, ngược lại rất giống người nhóm máu B – kiên nhẫn khoan dung, không tranh giành háo thắng.
Lâm Vu Chu thêm một câu: “Hình như cậu ấy còn thuộc chòm song ngư.”
“Đừng có cái gì cũng nói đến chòm sao nữa.” Lâm Vu Hồng không muốn nghe câu này nhất.
Lâm Vu Chu phản bác: “Nói thế là không đúng. Có đôi khi tính cách đều có liên quan đến nhóm máu, chòm sao, cầm tinh.”
Lâm Vu Hồng lạnh nhạt nói: “Cậu ta hoàn toàn là được ông nội nuông chiều nên mới như vậy. Cùng là con trai, sao ba và bác cả lại không giống cậu ấy.”
“Người thuộc chòm sao song ngư đều rất đa sầu đa cảm.” Lâm Vu Chu vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
“Em là Như Vi sao? Mê muội mấy cái chòm sao như vậy?” Lâm Vu Hồng cho Lâm Vu Chu một ánh mắt xem thường. Lâm Vu Chu cũng không giận, nhún nhún vai, chỉ là anh cảm thấy người này rất phù hợp với tính cách, đặc điểm của chòm sao song ngư thôi. Còn chuyện có tin hay không, vậy còn tùy.
Thẩm Tiếu Vi không quan tâm đến mấy chòm sao hay nhóm máu, anh hỏi ra một vấn đề thực tế nhất: “Phải làm sao để cậu nhỏ thoát khỏi bóng ma vì ông ngoại qua đời đây? Dựa vào thời gian sao?”
Dựa vào thời gian? Để cho người này tiếp tục vẫy vùng giữa sống chết vài lần nữa? Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều có ý tứ giống nhau trong ánh mắt, khẳng định không thể dựa vào thời gian.
Sau đó, Lâm Vu Chi nói: “Dẫn cậu ấy ra ngoài giải sầu đi.”
“Đi đâu?” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi hỏi.
Lâm Vu Chi nhìn về phía người nằm trên giường bệnh, nghĩ xem nên đi đâu thì thích hợp. Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Ra biển đi.” Ba người còn lại đều nhìn anh. Lâm Vu Hồng nói: “Ra biển, cách Hongkong không xa, lại có thể tránh được truyền thông và phóng viên. Đối mặt với biển rộng, chắc là tâm tình cậu ta sẽ tốt hơn một chút.”
Lâm Vu Chi gật gật đầu, cảm thấy đề nghị này không tồi.
“Chờ thân thể cậu ấy tốt hơn một chút, chúng ta đi du thuyền của nhà ra vùng biển quốc tế đi. Nằm phơi nắng, đón gió biển, có lợi cho sức khỏe cậu ấy.”
“Vậy thì ra biển.” Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng thấy không tồi.
4 giờ sáng, bốn người không nói gì nữa, điều chỉnh một tư thế thoải mái cho mình rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đương nhiên, ai cũng không dám ngủ say.