Chương : 2
Rời khỏi Lâm gia, Giang Y Viện cũng không để tài xế đưa mình đến khách sạn mà là quay về bệnh viện. Lâm Chính Huy nằm trong bệnh viện Lâm Thị trực thuộc gia tộc Lâm Thị. Vào bệnh viện bằng lối đi đặc biệt, tránh đám phóng viên, nhà báo, Giang Y Viện đi tới phòng bệnh của Lâm Chính Huy. Nhìn ông già nằm trên giường không có ý thức, nội tâm Giang Y Viện cũng không hơn gì. Khi bà còn ở độ tuổi thiếu nữ, bà luôn thích lãng mạn, thích ảo tưởng, tình yêu với Lâm Chính Huy chính là bà muốn vẽ ra sự lãng mạn theo kiểu Quỳnh Dao. Còn khi lãng mạn kết thúc, bà mới phát hiện ra sự thật làm người ta đau lòng đến vậy.
Thế nhưng, rời khỏi Lâm Chính Huy cũng không có nghĩa là Giang Y Viện hối hận. Bà và Lâm Chính Huy đúng là có tình yêu, nhưng vì sau đó có rất nhiều nguyên nhân nên bà đã rời đi. Bà cho rằng tình yêu với Lâm Chính Huy chính là mối tình đầu của bà, là những tình cảm bao bọc trong sự lãng mạn khi bà còn là thiếu nữ, cũng là người đàn ông mà sau khi bà rời đi thì không một ai có thể sánh được. Sau khi trải qua năm tháng của đời người, cho dù bên cạnh bà có bao nhiêu đàn ông, thì Lâm Chính Huy cũng là người đàn ông duy nhất bà có suy nghĩ muốn “được gả cho anh ấy” trong đầu.
Hiện giờ, Lâm Chính Huy là một ông già tuổi xế chiều, còn bà thoạt trông vẫn trẻ trung như cũ. Có lẽ, đây là nguyên nhân thực sự khiến hai người không thể đi cùng nhau đến già. Bà sợ phải nhìn thấy Lâm Chính Huy già đi, sợ hãi khi phải sống cô độc trong tòa nhà to lớn của Lâm gia. Bởi vì sợ hãi, nên bà chạy trốn; cũng bởi vì áy náy, Lâm Chính Huy vẫn có một vị trí trong lòng bà. Đời này bà chỉ sinh con cho một người đàn ông, bà cảm thấy, vậy là đủ rồi.
Đi đến bên giường bệnh, nước mắt Giang Y Viện trào ra. Bà cầm bàn tay gầy gò khô héo của Lâm Chính Huy, một bàn tay thuộc về người già. Nước mắt càng rơi nhanh hơn, Giang Y Viện đặt tay Lâm Chính Huy lên trán mình, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Chính Huy…”
Ngón tay Lâm Chính Huy run rẩy một chút, rất khẽ. Giang Y Viện nhỏ giọng khóc.
“Tôi, nói cho Vô Ý…”
“Thằng bé sợ lắm, nó vội về ngay…”
Ngón tay Lâm Chính Huy run run rõ ràng.
“Chính Huy, mau tỉnh lại… Tôi xin ông mau tỉnh lại… Ông phải biết, Vô Ý coi trọng người cha này thế nào…”
“Chính Huy… Tôi cũng sợ lắm, tôi sợ không được nhìn thấy ông… Chính Huy…”
Ngón tay Lâm Chính Huy có động tác, dường như ông muốn cầm tay Giang Y Viện, nhưng không còn đủ sức. Giang Y Viện đã nhận ý ông, nắm chặt tay ông, nước mắt đầy trong đôi mắt bà.
“Chính Huy… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Chúng tôi đều rất ích kỷ… Không chịu vì ông, mà bỏ đi sự kiên trì của mình… Thực xin lỗi…”
“Chính Huy… Cho Vô Ý một cơ hội để hiếu thuận với ông, nếu không, cả đời nó cũng không buông được… Chính Huy… Tôi xin ông, mau tỉnh lại…”
Đôi mắt Lâm Chính Huy không mở ra, nhưng từ khóe mắt ông lại chảy ra một giọt nước mắt tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt người khác. Giang Y Viện mím chặt miệng, cố khống chế tiếng khóc của mình. Bà nghiêng người hôn lên giọt lệ đó của Lâm Chính Huy, ôm lấy ông.
Chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh tưởng như là vĩnh viễn. Đứng thẳng người dậy, Giang Y Viện lau mặt, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc. Một tay vẫn nắm tay Lâm Chính Huy, bà dùng tay kia mở ví da lấy điện thoại. Nhìn cuộc gọi đến, trên mặt bà là sự kích động, sau đó càng là khổ sở.
Nghe điện thoại, Giang Y Viện nói với âm lượng đủ nghe.
“Vô Ý.”
“Mẹ, con đến Leon rồi. Con đang ở sân bay. Có người trả lại vé, con liền thay đổi chuyến bay, 12 giờ đêm sẽ bay về Hongkong.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
“Mẹ…”
Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia bất ổn.
Giang Y Viện nhanh chóng đặt điện thoại bên tai Lâm Chính Huy, giọng nói cũng bất ổn giống vậy: “Mẹ, đang ở cạnh ba. Con và ba, nói chuyện. Ba ba, rất nhớ con.”
Hơn mười giây sau, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gọi sắp khóc của một người: “Ba…” Trong nháy mắt, khóe mắt Lâm Chính Huy chảy hai hàng lệ.
“Ba… Con sẽ về ngay… Ba, con xin lỗi… Con xin lỗi…” Người ở đầu điện thoại bên kia không hề kìm nén nỗi bi thương của mình.
Môi Lâm Chính Huy khẽ động đậy, dường như muốn gọi ai đó.
“Ba, con xin lỗi… Con nên về sớm một chút, con nên về sớm một chút với ba… Ba… Con xin lỗi…”
Đầu điện thoại bên kia, Lâm Vô Ý khóc ngày một rõ ràng hơn, cậu muốn sám hối với người cha đang hôn mê. Bởi vì muốn chạy trốn khỏi những chuyện mà cậu không muốn đối mặt, cậu không ở cạnh ba để tận hiếu, để ba bước vào tuổi già vẫn phải lo lắng cho cậu. Cậu hối hận, vô cùng hối hận.
“Vô Ý…” Thanh âm mỏng manh phát ra từ trong miệng Lâm Chính Huy. Nói là thanh âm, không bằng nói đó là luồng khí.
“Vô Ý! Ba con đang gọi con! Con nghe thấy không?” Tiếng khóc của Giang Y Viện mang theo chút hy vọng.
“Ba…”
Ở sân bay Leon, một chàng trai phương Đông khoảng hơn hai mươi tuổi khóc không thành tiếng với cái di động. Những người đi qua đi lại, cho dù có đến từ quốc gia nào cũng không có ai chê cười chàng trai đó. Cho dù không biết ngôn ngữ nước đó, bọn họ cũng hiểu rõ, chàng trai đang khóc vì ba mình. Trong ngôn ngữ của toàn bộ thế giới, hai tiếng “Mẹ” và “Ba” chắc chắn không thể nghe sai.
Cuộc điện thoại này vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi Lâm Vô Ý lên máy bay. Đêm nay, Giang Y Viện trông coi bên giường bệnh Lâm Chính Huy cả một đêm. Ngày hôm sau, trước khi người của Lâm gia đến bệnh viện, Giang Y Viện trở về khách sạn, vì hai mắt sưng đỏ nên bà tránh gặp mặt người của Lâm gia. Sau khi bà rời đi không bao lâu, Lâm Chính Huy hôn mê hai ngày liền tỉnh lại.
…
Ký xong hợp đồng với một công ty của nước Mỹ, Lâm Vu Hồng cho cấp dưới đi chiêu đãi đối phương, còn mình lái xe đến bệnh viện. Có điện thoại, anh hạ cửa kính trên xe xuống, ô tô vừa lúc đi vào đường lớn.
“Anh, anh đang ở bệnh viện sao?”
Là em ruột của Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu.
“Đang trên đường.”
Lâm Vu Hồng trả lời với giọng điệu hơi lạnh. Không phải là vô cảm với chuyện ông nội bị bệnh nặng, chẳng qua giọng nói của anh trời sinh đã thế, khiến cho tính cách cũng trở nên lạnh như băng.
“Ông nội tỉnh rồi.”
Mắt Lâm Vu Hồng híp lại, thần sắc không chút thay đổi nói: “Chuyện tốt.” Không thể nói là có tình cảm rất thân thiết với ông nội, nhưng cũng không phải quá kém, Lâm Vu Hồng không hề có suy nghĩ ông nội sớm rời đi gì gì đó trong đầu, bởi vì không cần thiết phải vậy.
“Nghe người ở bệnh viện nói tối hôm qua Giang Y Viện ở trong phòng bệnh với ông nội cả đêm, còn khóc lóc mãi, rồi sáng nay ông nội tỉnh lại. Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu à?”
Lâm Vu Hồng hơi giật khóe miệng, xem như là phản ứng lại với những lời này.
“Hay là, vì người kia sắp trở về?”
“Anh không quan tâm những chuyện không liên quan đến anh. Cậu ta có về hay không cũng không thay đổi được cục diện của Lâm gia. Em đang ở bệnh viện?”
Biết đối phương không cảm thấy hứng thú, Lâm Vu Chu cũng không nói nhiều. Anh vốn không phải người thích nói đến mấy chuyện bát quái, chẳng qua hiện giờ hơi nhàm chán chút thôi. Đứng ở vườn hoa của bệnh viện hút một điếu thuốc, Lâm Vu Chu nói: “Nửa giờ sau em đến. Ba, mẹ, bác cả và mấy người kia đang ở trong phòng bệnh, em ra ngoài hút thuốc.”
“Vậy lát gặp.”
“Lát gặp.”
Lâm Vu Chu cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng giẫm phanh, phía trước là đèn đỏ. Đối với cái người sắp về kia, biểu hiện của Lâm Vu Hồng cũng giống như con người anh, không chút quan tâm. Năm nay Lâm Vu Hồng 32 tuổi, dựa theo bối phận thì cái người là chú kia còn nhỏ hơn anh hai tuổi. Hiện tại là người con thứ hai quản lý một phần sản nghiệp của Lâm gia, Lâm Vu Hồng tuyệt đối là một thương nhân thành công và cũng có địa vị cao. Sao anh có thể quan tâm hay là ngạc nhiên về một người nhỏ tuổi hơn mình, ngay cả hình dáng đối phương thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Đối với Lâm Vô Ý, ấn tượng của Lâm Vu Hồng chính là một thiếu niên u buồn, trầm mặc, hướng nội. Một người con trai đọc sách cũng khóc, thứ cho mấy thiếu gia của Lâm gia không thể hiểu nổi cậu. Huống chi, cho dù là bốn năm kia Lâm Vô Ý sống ở Hongkong, số lần họ gặp mặt nhau cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù có gặp mặt, đối phương cũng mau chóng trốn về phòng không chịu ra, bộ dáng hận không thể chui vào mai đó tất nhiên họ cũng không chủ động đi khiêu khích đối phương. Trước đây anh còn cảm thấy ông nội sẽ giao một phần sản nghiệp của Lâm gia cho đối phương, hiện giờ đối phương không hề có chút uy hiếp đối với phần sản nghiệp của Lâm gia mà anh sẽ thừa kế, anh càng không để đối phương vào mắt. Bất quá dường như ý tứ trong lời nói của Lâm Vu Chu lúc nãy còn có thâm ý khác. Tiếp đó, Lâm Vu Hồng giật nhẹ khóe miệng. Thế lực của bác cả và ba anh đã sớm khống chế được tài sản của Lâm gia, cho dù lão gia tử có muốn đổi ý cũng không thể thay đổi được gì. Sau đó, Lâm Vu Hồng vứt cái người chỉ biết ẩn hình sắp trở về kia ra sau đầu, chuyên tâm lái xe.
Sản nghiệp của Lâm Thị lấy “Tập đoàn Huy Lai” và “Tập đoàn Chính Đầu” làm trung tâm để mở rộng các lĩnh vực. Mà Lâm Chính Huy cũng dựa vào “Tập đoàn Huy Lai” và ‘Tập đoàn Chính Đầu” để “phân chia” cho hai người con. Lâm Chiếu Đông thừa kế “Tập đoàn Huy Lai” và các công ty con trực thuộc; Lâm Chiếu Vũ thừa kế “Tập đoàn Chính Đầu” và các công ty con trực thuộc. Lâm Chính Huy không quan tâm làm vậy sẽ khiến thực lực của xí nghiệp Lâm Thị suy yếu, sự thật chứng minh quyết định của Lâm Chính Huy là vô cùng chính xác. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều là thương nhân trời sinh, họ kế thừa ở người cha năng lực và sự khôn khéo trong chuyện làm ăn. Rồi cũng tương ứng như vậy, con của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng kế thừa được năng lực ở phương diện này từ ông nội và ba của họ.
Sản nghiệp của Lâm Chiếu Đông trước mắt đều giao cho con trai ruột duy nhất là Lâm Vu Chi toàn quyền xử lý. Làm trưởng tôn của Lâm Chính Huy, con cả của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Chi không để cho ông nội và ba anh phải thất vọng, tập đoàn Huy Lai có thể nói là ngày càng lớn mạnh trong tay anh. Con cả Lâm Vu Hồng của Lâm Chiếu Vũ đương nhiên cũng kế thừa sản nghiệp trên danh nghĩ của ba mình, anh là người cầm quyền tuyệt đối của tập đoàn Chính Đầu. Con trai thứ hai của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Vu Chu không có hứng thú với chuyện làm ăn, kinh doanh của gia tộc. Khi anh qua sinh nhật 18 tuổi liền mang chiếc cameras và hành lý bắt đầu hành trình du ngoạn của mình. Trên đường du lịch, Lâm Vu Chu cũng học bồi dưỡng ở các trường đại học có danh tiếng trên thế giới, hiện giờ anh là nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế. Bởi vì không quen ẩm thực của nước ngoài, anh về Hongkong tự mở phòng chụp ảnh và một tập san. Anh là nhiếp ảnh gia chạm tay cũng có thể bị bỏng trên trường quốc tế.
Về chuyện này, Lâm Chiếu Vũ cũng vui vẻ giúp đỡ. Nếu cả hai con trai đều có hứng thú với chuyện kế thừa công ty, người làm cha như ông nhất định sẽ phải đau đầu. Ông cũng không định chia sản nghiệp trên danh nghĩa của mình thành hai phần, cho nên đối với hứng thú của con trai thứ hai, Lâm Chiếu Vũ cũng biểu thị thái độ ủng hộ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng có thể nói là hai hổ trong một ngọn núi, giống như hai người cha của họ vậy. Bất quá, bởi vì huyết thống và sự hợp tác hay cạnh tranh trong chuyện làm ăn, quan hệ của hai người cũng như là bảo trì sự ổn định và yên bình tương đối. Lâm Vu Chi là một người kín đáo nội liễm, Lâm Vu Hồng lại quá ư lạnh lùng, nếu không phải bậc cha chú có tình cảm không tồi, người ngoài sẽ nghĩ một ngày nào đó hai người này sẽ trở thành địch nhân vì lợi ích của Lâm gia.
Lâm Vu Hồng lái xe đến bệnh viện, Lâm Vu Chi vừa kết thúc hội nghị xong cũng đang đi trên đường. Tin tức trong radio đang thông báo chuyện Lâm Chính Huy nằm viện, tất nhiên không thể thiếu scandal của nhiều năm trước. Trong mắt Lâm Vu Chi có chút không kiên nhẫn. Hongkong có một số lượng đám săn tin nhiều đến mức khiến người ta chán ghét. Lâm gia là thương nhân, không phải minh tinh trong giới giải trí, thế nhưng đám săn tin của Hongkong có đôi khi còn có hứng thú với thương nhân hơn cả minh tinh. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho người của Lâm gia cố gắng có ít liên quan đến các nữ minh tinh. Lâm gia đã bị đám săn tin chú ý đủ rồi, nếu còn có quan hệ gì đó với các nữ minh tinh, đám săn tin nhất định sẽ tuôn ra như đàn ong vỡ tổ. Nhớ lại scandal của một người nhiều năm trước làm cho Lâm gia bị đám săn tin đuổi theo chặn đường, đến nay vẫn không thể sống yên ổn, Lâm Vu Chi ít nhiều cũng có chút phản cảm về chuyện người nào đó sắp trở về.
Quẹo tay lái sang bên trái, bệnh viện Lâm Thị đã ở ngay phía trước, Lâm Vu Chi không khỏi nhíu chặt mi tâm lại, trước cổng bệnh viện có không ít phóng viên. Lấy kính râm ra đeo, chân anh nhấn ga. Đến trước cổng lớn của bệnh viện, có người nhận ra xe của Lâm Vu Chi, nhóm nhà báo và phóng viên ào ạt xông tới, chụp ảnh liên tục, muốn phỏng vấn anh. Lâm Vu Chi không có biểu tình, lái xe vào trong bệnh viện, để cho các bảo tiêu và bảo vệ chặn đám ruồi bọ ở ngoài. Tìm chỗ để dừng xe, Lâm Vu Chi xuống xe, khóa cửa xe lại. Đằng sau là tiếng cameras bấm liên tục, anh bước bình tĩnh lên bậc thang của bệnh viện, vào thang máy lên phòng bệnh trên tầng mười của ông nội.
Lâm Vu Chi lái xe vào bệnh viện chưa được bao lâu lại có một chiếc xe khác đi vào, phóng viên và nhà báo đứng ngoài cũng mau chóng vây đến. Thẩm Tiếu Vi ngồi ở ghế phó lái, đeo kính râm, ngồi ở hàng ghế phía sau là ba mẹ và em gái Thẩm Như Vi của anh. Năm ngoái Thẩm Tiếu Vi trở về từ Mỹ đã gia nhập công ty, đi cùng ba anh để xử lý chuyện làm ăn của Thẩm Thị. Thẩm Thị đã xác lập quyền thừa kế tập đoàn ở thế hệ này cho Thẩm Tiếu Vi. Bất quá Thẩm Tiếu Vi lại không muốn trói buộc mình vào gia tộc sớm như vậy, anh muốn nhân lúc còn trẻ để thoải mái tận hưởng cuộc sống, đương nhiên, anh cũng có vốn riêng. Nhưng vì ông ngoại bệnh nặng, cuộc sống gần đây của Thẩm Tiếu Vi rất có quy luật, mỗi ngày không phải là về nhà ngủ thì cũng là ở bệnh viện. Vào thời điểm thế này ai cũng không muốn bị người khác gán cho tội danh bất hiếu.
“Lão gia tử nhập viện đã ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng Bội Bội, thật không hiểu Vu Chi quản vợ thế nào.” Lâm Chiếu Trinh bất mãn, nói ra câu bực tức.
Con gái nhỏ của Lâm Chiếu Trinh, Thẩm Như Vi, mang thái độ xin miễn cho kẻ bất tài đối với người chị dâu này, nói: “Chỉ e chị ấy còn đi mua sắm bên Paris. Dù sao Quách gia và Lâm gia vẫn cho đủ tiền để chị ấy tiêu xài.”
Mặt Lâm Chiếu Trinh càng lúc càng đen, mím chặt môi. Cho dù bình thường con dâu đó của Lâm gia không hiểu chuyện thế nào, vào lúc thế này hẳn là nên trở về mới phải.
“Mẹ, chuyện của anh họ Vu Chi mẹ đừng quản nhiều.”
“Mẹ là cô nó, chuyện này mẹ muốn quản!”
Hiển nhiên Lâm Chiếu Trinh tức giận không nhẹ về người con dâu duy nhất hiện nay của Lâm gia.
Thẩm Tiếu Vi cong khóe môi, nói: “Hôm nào con và Như Vi cũng đến bệnh viện xem ông ngoại, con dâu của Lâm gia không đến chẳng phải là không có quan hệ gì với Thẩm gia sao? Cậu cả cũng chưa nói gì, mẹ cần gì phải làm kẻ ác.”
“Em thấy không phải là cậu chưa nói gì, căn bản là không quản được. Chị dâu là con dâu Lâm gia, nhưng cũng là thiên kim của Quách gia đó.” Thẩm Như Vi nói với vẻ đâm chọc.
Xe dừng lại, Thẩm Tiếu Vi không nói gì nữa.
Mọi người xuống xe, bước vào bệnh viện, tránh khỏi những phòng khám bệnh bình thường, họ đi vào thang máy lên lầu. Sau khi vào tháng máy, Thẩm Tiếu Vi tháo kính râm xuống, lộ ra trên khuôn mặt bất cần đời là một chút nghiêm chỉnh. Nhìn ông ngoại ngã bệnh, tất nhiên anh không thể cười nổi. Ôm vai em gái, Thẩm Tiếu Vi đi sau ba mẹ đến phòng bệnh của ông ngoại, bông tai kim cương đeo bên tai trái phát ra ánh sáng theo bước đi của anh.
Sau khi cả nhà Lâm Chiếu Trinh vào phòng bệnh, con cháu của Lâm Chính Huy có thể nói là tới đông đủ rồi. À, còn thiếu một người. Bất quá không có ai quan tâm, ngoại trừ chính người bệnh.
Giang Y Viện không có ở phòng bệnh, người của Lâm gia cũng biết đêm qua bà đã đến đây trông coi cả đêm. Tuy rằng từng bất mãn với người đàn bà này, nhưng giờ đây trong lòng Lâm Chiếu Trinh không còn cảm giác bài xích với bà nữa. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc ba bị bệnh nặng người đàn bà đó không chỉ nhanh chóng về Hongkong mà còn ở bên ba suốt đêm, Lâm Chiếu Trinh không thể nói được gì.
Thế nhưng, rời khỏi Lâm Chính Huy cũng không có nghĩa là Giang Y Viện hối hận. Bà và Lâm Chính Huy đúng là có tình yêu, nhưng vì sau đó có rất nhiều nguyên nhân nên bà đã rời đi. Bà cho rằng tình yêu với Lâm Chính Huy chính là mối tình đầu của bà, là những tình cảm bao bọc trong sự lãng mạn khi bà còn là thiếu nữ, cũng là người đàn ông mà sau khi bà rời đi thì không một ai có thể sánh được. Sau khi trải qua năm tháng của đời người, cho dù bên cạnh bà có bao nhiêu đàn ông, thì Lâm Chính Huy cũng là người đàn ông duy nhất bà có suy nghĩ muốn “được gả cho anh ấy” trong đầu.
Hiện giờ, Lâm Chính Huy là một ông già tuổi xế chiều, còn bà thoạt trông vẫn trẻ trung như cũ. Có lẽ, đây là nguyên nhân thực sự khiến hai người không thể đi cùng nhau đến già. Bà sợ phải nhìn thấy Lâm Chính Huy già đi, sợ hãi khi phải sống cô độc trong tòa nhà to lớn của Lâm gia. Bởi vì sợ hãi, nên bà chạy trốn; cũng bởi vì áy náy, Lâm Chính Huy vẫn có một vị trí trong lòng bà. Đời này bà chỉ sinh con cho một người đàn ông, bà cảm thấy, vậy là đủ rồi.
Đi đến bên giường bệnh, nước mắt Giang Y Viện trào ra. Bà cầm bàn tay gầy gò khô héo của Lâm Chính Huy, một bàn tay thuộc về người già. Nước mắt càng rơi nhanh hơn, Giang Y Viện đặt tay Lâm Chính Huy lên trán mình, nghẹn ngào gọi một tiếng: “Chính Huy…”
Ngón tay Lâm Chính Huy run rẩy một chút, rất khẽ. Giang Y Viện nhỏ giọng khóc.
“Tôi, nói cho Vô Ý…”
“Thằng bé sợ lắm, nó vội về ngay…”
Ngón tay Lâm Chính Huy run run rõ ràng.
“Chính Huy, mau tỉnh lại… Tôi xin ông mau tỉnh lại… Ông phải biết, Vô Ý coi trọng người cha này thế nào…”
“Chính Huy… Tôi cũng sợ lắm, tôi sợ không được nhìn thấy ông… Chính Huy…”
Ngón tay Lâm Chính Huy có động tác, dường như ông muốn cầm tay Giang Y Viện, nhưng không còn đủ sức. Giang Y Viện đã nhận ý ông, nắm chặt tay ông, nước mắt đầy trong đôi mắt bà.
“Chính Huy… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Chúng tôi đều rất ích kỷ… Không chịu vì ông, mà bỏ đi sự kiên trì của mình… Thực xin lỗi…”
“Chính Huy… Cho Vô Ý một cơ hội để hiếu thuận với ông, nếu không, cả đời nó cũng không buông được… Chính Huy… Tôi xin ông, mau tỉnh lại…”
Đôi mắt Lâm Chính Huy không mở ra, nhưng từ khóe mắt ông lại chảy ra một giọt nước mắt tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mắt người khác. Giang Y Viện mím chặt miệng, cố khống chế tiếng khóc của mình. Bà nghiêng người hôn lên giọt lệ đó của Lâm Chính Huy, ôm lấy ông.
Chuông điện thoại di động phá vỡ sự yên tĩnh tưởng như là vĩnh viễn. Đứng thẳng người dậy, Giang Y Viện lau mặt, hít sâu một hơi để ổn định cảm xúc. Một tay vẫn nắm tay Lâm Chính Huy, bà dùng tay kia mở ví da lấy điện thoại. Nhìn cuộc gọi đến, trên mặt bà là sự kích động, sau đó càng là khổ sở.
Nghe điện thoại, Giang Y Viện nói với âm lượng đủ nghe.
“Vô Ý.”
“Mẹ, con đến Leon rồi. Con đang ở sân bay. Có người trả lại vé, con liền thay đổi chuyến bay, 12 giờ đêm sẽ bay về Hongkong.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá.”
“Mẹ…”
Giọng nói ở đầu điện thoại bên kia bất ổn.
Giang Y Viện nhanh chóng đặt điện thoại bên tai Lâm Chính Huy, giọng nói cũng bất ổn giống vậy: “Mẹ, đang ở cạnh ba. Con và ba, nói chuyện. Ba ba, rất nhớ con.”
Hơn mười giây sau, đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng gọi sắp khóc của một người: “Ba…” Trong nháy mắt, khóe mắt Lâm Chính Huy chảy hai hàng lệ.
“Ba… Con sẽ về ngay… Ba, con xin lỗi… Con xin lỗi…” Người ở đầu điện thoại bên kia không hề kìm nén nỗi bi thương của mình.
Môi Lâm Chính Huy khẽ động đậy, dường như muốn gọi ai đó.
“Ba, con xin lỗi… Con nên về sớm một chút, con nên về sớm một chút với ba… Ba… Con xin lỗi…”
Đầu điện thoại bên kia, Lâm Vô Ý khóc ngày một rõ ràng hơn, cậu muốn sám hối với người cha đang hôn mê. Bởi vì muốn chạy trốn khỏi những chuyện mà cậu không muốn đối mặt, cậu không ở cạnh ba để tận hiếu, để ba bước vào tuổi già vẫn phải lo lắng cho cậu. Cậu hối hận, vô cùng hối hận.
“Vô Ý…” Thanh âm mỏng manh phát ra từ trong miệng Lâm Chính Huy. Nói là thanh âm, không bằng nói đó là luồng khí.
“Vô Ý! Ba con đang gọi con! Con nghe thấy không?” Tiếng khóc của Giang Y Viện mang theo chút hy vọng.
“Ba…”
Ở sân bay Leon, một chàng trai phương Đông khoảng hơn hai mươi tuổi khóc không thành tiếng với cái di động. Những người đi qua đi lại, cho dù có đến từ quốc gia nào cũng không có ai chê cười chàng trai đó. Cho dù không biết ngôn ngữ nước đó, bọn họ cũng hiểu rõ, chàng trai đang khóc vì ba mình. Trong ngôn ngữ của toàn bộ thế giới, hai tiếng “Mẹ” và “Ba” chắc chắn không thể nghe sai.
Cuộc điện thoại này vẫn tiếp tục duy trì cho đến khi Lâm Vô Ý lên máy bay. Đêm nay, Giang Y Viện trông coi bên giường bệnh Lâm Chính Huy cả một đêm. Ngày hôm sau, trước khi người của Lâm gia đến bệnh viện, Giang Y Viện trở về khách sạn, vì hai mắt sưng đỏ nên bà tránh gặp mặt người của Lâm gia. Sau khi bà rời đi không bao lâu, Lâm Chính Huy hôn mê hai ngày liền tỉnh lại.
…
Ký xong hợp đồng với một công ty của nước Mỹ, Lâm Vu Hồng cho cấp dưới đi chiêu đãi đối phương, còn mình lái xe đến bệnh viện. Có điện thoại, anh hạ cửa kính trên xe xuống, ô tô vừa lúc đi vào đường lớn.
“Anh, anh đang ở bệnh viện sao?”
Là em ruột của Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu.
“Đang trên đường.”
Lâm Vu Hồng trả lời với giọng điệu hơi lạnh. Không phải là vô cảm với chuyện ông nội bị bệnh nặng, chẳng qua giọng nói của anh trời sinh đã thế, khiến cho tính cách cũng trở nên lạnh như băng.
“Ông nội tỉnh rồi.”
Mắt Lâm Vu Hồng híp lại, thần sắc không chút thay đổi nói: “Chuyện tốt.” Không thể nói là có tình cảm rất thân thiết với ông nội, nhưng cũng không phải quá kém, Lâm Vu Hồng không hề có suy nghĩ ông nội sớm rời đi gì gì đó trong đầu, bởi vì không cần thiết phải vậy.
“Nghe người ở bệnh viện nói tối hôm qua Giang Y Viện ở trong phòng bệnh với ông nội cả đêm, còn khóc lóc mãi, rồi sáng nay ông nội tỉnh lại. Chẳng lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu à?”
Lâm Vu Hồng hơi giật khóe miệng, xem như là phản ứng lại với những lời này.
“Hay là, vì người kia sắp trở về?”
“Anh không quan tâm những chuyện không liên quan đến anh. Cậu ta có về hay không cũng không thay đổi được cục diện của Lâm gia. Em đang ở bệnh viện?”
Biết đối phương không cảm thấy hứng thú, Lâm Vu Chu cũng không nói nhiều. Anh vốn không phải người thích nói đến mấy chuyện bát quái, chẳng qua hiện giờ hơi nhàm chán chút thôi. Đứng ở vườn hoa của bệnh viện hút một điếu thuốc, Lâm Vu Chu nói: “Nửa giờ sau em đến. Ba, mẹ, bác cả và mấy người kia đang ở trong phòng bệnh, em ra ngoài hút thuốc.”
“Vậy lát gặp.”
“Lát gặp.”
Lâm Vu Chu cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng giẫm phanh, phía trước là đèn đỏ. Đối với cái người sắp về kia, biểu hiện của Lâm Vu Hồng cũng giống như con người anh, không chút quan tâm. Năm nay Lâm Vu Hồng 32 tuổi, dựa theo bối phận thì cái người là chú kia còn nhỏ hơn anh hai tuổi. Hiện tại là người con thứ hai quản lý một phần sản nghiệp của Lâm gia, Lâm Vu Hồng tuyệt đối là một thương nhân thành công và cũng có địa vị cao. Sao anh có thể quan tâm hay là ngạc nhiên về một người nhỏ tuổi hơn mình, ngay cả hình dáng đối phương thế nào anh cũng không nhớ rõ.
Đối với Lâm Vô Ý, ấn tượng của Lâm Vu Hồng chính là một thiếu niên u buồn, trầm mặc, hướng nội. Một người con trai đọc sách cũng khóc, thứ cho mấy thiếu gia của Lâm gia không thể hiểu nổi cậu. Huống chi, cho dù là bốn năm kia Lâm Vô Ý sống ở Hongkong, số lần họ gặp mặt nhau cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Dù có gặp mặt, đối phương cũng mau chóng trốn về phòng không chịu ra, bộ dáng hận không thể chui vào mai đó tất nhiên họ cũng không chủ động đi khiêu khích đối phương. Trước đây anh còn cảm thấy ông nội sẽ giao một phần sản nghiệp của Lâm gia cho đối phương, hiện giờ đối phương không hề có chút uy hiếp đối với phần sản nghiệp của Lâm gia mà anh sẽ thừa kế, anh càng không để đối phương vào mắt. Bất quá dường như ý tứ trong lời nói của Lâm Vu Chu lúc nãy còn có thâm ý khác. Tiếp đó, Lâm Vu Hồng giật nhẹ khóe miệng. Thế lực của bác cả và ba anh đã sớm khống chế được tài sản của Lâm gia, cho dù lão gia tử có muốn đổi ý cũng không thể thay đổi được gì. Sau đó, Lâm Vu Hồng vứt cái người chỉ biết ẩn hình sắp trở về kia ra sau đầu, chuyên tâm lái xe.
Sản nghiệp của Lâm Thị lấy “Tập đoàn Huy Lai” và “Tập đoàn Chính Đầu” làm trung tâm để mở rộng các lĩnh vực. Mà Lâm Chính Huy cũng dựa vào “Tập đoàn Huy Lai” và ‘Tập đoàn Chính Đầu” để “phân chia” cho hai người con. Lâm Chiếu Đông thừa kế “Tập đoàn Huy Lai” và các công ty con trực thuộc; Lâm Chiếu Vũ thừa kế “Tập đoàn Chính Đầu” và các công ty con trực thuộc. Lâm Chính Huy không quan tâm làm vậy sẽ khiến thực lực của xí nghiệp Lâm Thị suy yếu, sự thật chứng minh quyết định của Lâm Chính Huy là vô cùng chính xác. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều là thương nhân trời sinh, họ kế thừa ở người cha năng lực và sự khôn khéo trong chuyện làm ăn. Rồi cũng tương ứng như vậy, con của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng kế thừa được năng lực ở phương diện này từ ông nội và ba của họ.
Sản nghiệp của Lâm Chiếu Đông trước mắt đều giao cho con trai ruột duy nhất là Lâm Vu Chi toàn quyền xử lý. Làm trưởng tôn của Lâm Chính Huy, con cả của Lâm Chiếu Đông, Lâm Vu Chi không để cho ông nội và ba anh phải thất vọng, tập đoàn Huy Lai có thể nói là ngày càng lớn mạnh trong tay anh. Con cả Lâm Vu Hồng của Lâm Chiếu Vũ đương nhiên cũng kế thừa sản nghiệp trên danh nghĩ của ba mình, anh là người cầm quyền tuyệt đối của tập đoàn Chính Đầu. Con trai thứ hai của Lâm Chiếu Vũ, Lâm Vu Chu không có hứng thú với chuyện làm ăn, kinh doanh của gia tộc. Khi anh qua sinh nhật 18 tuổi liền mang chiếc cameras và hành lý bắt đầu hành trình du ngoạn của mình. Trên đường du lịch, Lâm Vu Chu cũng học bồi dưỡng ở các trường đại học có danh tiếng trên thế giới, hiện giờ anh là nhiếp ảnh gia nổi danh quốc tế. Bởi vì không quen ẩm thực của nước ngoài, anh về Hongkong tự mở phòng chụp ảnh và một tập san. Anh là nhiếp ảnh gia chạm tay cũng có thể bị bỏng trên trường quốc tế.
Về chuyện này, Lâm Chiếu Vũ cũng vui vẻ giúp đỡ. Nếu cả hai con trai đều có hứng thú với chuyện kế thừa công ty, người làm cha như ông nhất định sẽ phải đau đầu. Ông cũng không định chia sản nghiệp trên danh nghĩa của mình thành hai phần, cho nên đối với hứng thú của con trai thứ hai, Lâm Chiếu Vũ cũng biểu thị thái độ ủng hộ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng có thể nói là hai hổ trong một ngọn núi, giống như hai người cha của họ vậy. Bất quá, bởi vì huyết thống và sự hợp tác hay cạnh tranh trong chuyện làm ăn, quan hệ của hai người cũng như là bảo trì sự ổn định và yên bình tương đối. Lâm Vu Chi là một người kín đáo nội liễm, Lâm Vu Hồng lại quá ư lạnh lùng, nếu không phải bậc cha chú có tình cảm không tồi, người ngoài sẽ nghĩ một ngày nào đó hai người này sẽ trở thành địch nhân vì lợi ích của Lâm gia.
Lâm Vu Hồng lái xe đến bệnh viện, Lâm Vu Chi vừa kết thúc hội nghị xong cũng đang đi trên đường. Tin tức trong radio đang thông báo chuyện Lâm Chính Huy nằm viện, tất nhiên không thể thiếu scandal của nhiều năm trước. Trong mắt Lâm Vu Chi có chút không kiên nhẫn. Hongkong có một số lượng đám săn tin nhiều đến mức khiến người ta chán ghét. Lâm gia là thương nhân, không phải minh tinh trong giới giải trí, thế nhưng đám săn tin của Hongkong có đôi khi còn có hứng thú với thương nhân hơn cả minh tinh. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho người của Lâm gia cố gắng có ít liên quan đến các nữ minh tinh. Lâm gia đã bị đám săn tin chú ý đủ rồi, nếu còn có quan hệ gì đó với các nữ minh tinh, đám săn tin nhất định sẽ tuôn ra như đàn ong vỡ tổ. Nhớ lại scandal của một người nhiều năm trước làm cho Lâm gia bị đám săn tin đuổi theo chặn đường, đến nay vẫn không thể sống yên ổn, Lâm Vu Chi ít nhiều cũng có chút phản cảm về chuyện người nào đó sắp trở về.
Quẹo tay lái sang bên trái, bệnh viện Lâm Thị đã ở ngay phía trước, Lâm Vu Chi không khỏi nhíu chặt mi tâm lại, trước cổng bệnh viện có không ít phóng viên. Lấy kính râm ra đeo, chân anh nhấn ga. Đến trước cổng lớn của bệnh viện, có người nhận ra xe của Lâm Vu Chi, nhóm nhà báo và phóng viên ào ạt xông tới, chụp ảnh liên tục, muốn phỏng vấn anh. Lâm Vu Chi không có biểu tình, lái xe vào trong bệnh viện, để cho các bảo tiêu và bảo vệ chặn đám ruồi bọ ở ngoài. Tìm chỗ để dừng xe, Lâm Vu Chi xuống xe, khóa cửa xe lại. Đằng sau là tiếng cameras bấm liên tục, anh bước bình tĩnh lên bậc thang của bệnh viện, vào thang máy lên phòng bệnh trên tầng mười của ông nội.
Lâm Vu Chi lái xe vào bệnh viện chưa được bao lâu lại có một chiếc xe khác đi vào, phóng viên và nhà báo đứng ngoài cũng mau chóng vây đến. Thẩm Tiếu Vi ngồi ở ghế phó lái, đeo kính râm, ngồi ở hàng ghế phía sau là ba mẹ và em gái Thẩm Như Vi của anh. Năm ngoái Thẩm Tiếu Vi trở về từ Mỹ đã gia nhập công ty, đi cùng ba anh để xử lý chuyện làm ăn của Thẩm Thị. Thẩm Thị đã xác lập quyền thừa kế tập đoàn ở thế hệ này cho Thẩm Tiếu Vi. Bất quá Thẩm Tiếu Vi lại không muốn trói buộc mình vào gia tộc sớm như vậy, anh muốn nhân lúc còn trẻ để thoải mái tận hưởng cuộc sống, đương nhiên, anh cũng có vốn riêng. Nhưng vì ông ngoại bệnh nặng, cuộc sống gần đây của Thẩm Tiếu Vi rất có quy luật, mỗi ngày không phải là về nhà ngủ thì cũng là ở bệnh viện. Vào thời điểm thế này ai cũng không muốn bị người khác gán cho tội danh bất hiếu.
“Lão gia tử nhập viện đã ba ngày, vẫn không thấy bóng dáng Bội Bội, thật không hiểu Vu Chi quản vợ thế nào.” Lâm Chiếu Trinh bất mãn, nói ra câu bực tức.
Con gái nhỏ của Lâm Chiếu Trinh, Thẩm Như Vi, mang thái độ xin miễn cho kẻ bất tài đối với người chị dâu này, nói: “Chỉ e chị ấy còn đi mua sắm bên Paris. Dù sao Quách gia và Lâm gia vẫn cho đủ tiền để chị ấy tiêu xài.”
Mặt Lâm Chiếu Trinh càng lúc càng đen, mím chặt môi. Cho dù bình thường con dâu đó của Lâm gia không hiểu chuyện thế nào, vào lúc thế này hẳn là nên trở về mới phải.
“Mẹ, chuyện của anh họ Vu Chi mẹ đừng quản nhiều.”
“Mẹ là cô nó, chuyện này mẹ muốn quản!”
Hiển nhiên Lâm Chiếu Trinh tức giận không nhẹ về người con dâu duy nhất hiện nay của Lâm gia.
Thẩm Tiếu Vi cong khóe môi, nói: “Hôm nào con và Như Vi cũng đến bệnh viện xem ông ngoại, con dâu của Lâm gia không đến chẳng phải là không có quan hệ gì với Thẩm gia sao? Cậu cả cũng chưa nói gì, mẹ cần gì phải làm kẻ ác.”
“Em thấy không phải là cậu chưa nói gì, căn bản là không quản được. Chị dâu là con dâu Lâm gia, nhưng cũng là thiên kim của Quách gia đó.” Thẩm Như Vi nói với vẻ đâm chọc.
Xe dừng lại, Thẩm Tiếu Vi không nói gì nữa.
Mọi người xuống xe, bước vào bệnh viện, tránh khỏi những phòng khám bệnh bình thường, họ đi vào thang máy lên lầu. Sau khi vào tháng máy, Thẩm Tiếu Vi tháo kính râm xuống, lộ ra trên khuôn mặt bất cần đời là một chút nghiêm chỉnh. Nhìn ông ngoại ngã bệnh, tất nhiên anh không thể cười nổi. Ôm vai em gái, Thẩm Tiếu Vi đi sau ba mẹ đến phòng bệnh của ông ngoại, bông tai kim cương đeo bên tai trái phát ra ánh sáng theo bước đi của anh.
Sau khi cả nhà Lâm Chiếu Trinh vào phòng bệnh, con cháu của Lâm Chính Huy có thể nói là tới đông đủ rồi. À, còn thiếu một người. Bất quá không có ai quan tâm, ngoại trừ chính người bệnh.
Giang Y Viện không có ở phòng bệnh, người của Lâm gia cũng biết đêm qua bà đã đến đây trông coi cả đêm. Tuy rằng từng bất mãn với người đàn bà này, nhưng giờ đây trong lòng Lâm Chiếu Trinh không còn cảm giác bài xích với bà nữa. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, lúc ba bị bệnh nặng người đàn bà đó không chỉ nhanh chóng về Hongkong mà còn ở bên ba suốt đêm, Lâm Chiếu Trinh không thể nói được gì.