Chương : 27
Lâm Vô Ý đưa kem chống nắng cho Lâm Vu Hồng, xoay người Lâm Vu Hồng thu hồi tâm tư, lấy ra lòng bàn tay một ít, rồi mới đặt lọ kem xuống, hai tay xoa vào nhau. Lâm Vu Chi đã trở lại, vừa mở cửa đã thấy Lâm Vu Hồng thoa kem chống nắng cho Lâm Vô Ý, anh cũng đã thay quần bơi.
“Vu Chi, tôi thoa sau lưng cho cậu.”
“… Được.”
Lâm Vu Chi cũng lấy một ít kem chống nắng ra tay, Lâm Vô Ý thoa nhanh lên cánh tay mình và bôi loạn ở trước ngực. Đằng sau lưng, bàn tay ấm áp của Lâm Vu Hồng có chút lạnh vì có kem chống nắng, cẩn thận thoa lên phần lưng thấy rõ cả xương cho Lâm Vô Ý.
“Cậu rất gầy.”
“Vì các cậu không cho tôi ăn hamburger khoai tây chiên.”
“Đồ ăn vớ vẩn.”
“…”
Lâm Vu Chi xoay lưng đến trước mặt Lâm Vô Ý, thân thể màu lúa mạch đối lập rõ ràng với toàn thân trắng noãn của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý đã thoa xong rồi. Lại lấy một ít kem chống nắng của Lâm Vu Chi thoa cho đối phương. Vừa thoa cậu vừa cảm khái: “Tại sao các cậu đều cao hơn tôi, cường tráng hơn tôi?” Nói xong còn nắn nắn bả vai Lâm Vu Chi: “Vu Chi thường xuyên tập thể hình hả?”
“Tôi không muốn lúc bơi sẽ để lộ mỡ bụng.” Lâm Vu Chi gián tiếp thừa nhận. Đôi tay phía sau rất thoải mái, rất khó để tin đây là tay con trai.
Lâm Vô Ý cười đắc ý: “Tôi tuyệt đối không có mỡ bụng.” Vẻ thương tâm khi nãy dường như không hề tồn tại.
“Cậu chuẩn bị làm dân châu Phi chạy nạn sao?” Lâm Vu Hồng không khách khí quăng cho một câu.
Lâm Vô Ý không lên tiếng, kỳ thực cậu cũng có chút bất mãn với dáng người của mình, có hơi gầy.
Hai người đều đã thoa xong, Lâm Vô Ý quay sang Lâm Vu Hồng: “Cậu không thay quần bơi?”
“Thay. Đừng quên mặt và chân.”
“Được.”
Lâm Vu Hồng cầm quần bơi của mình vào phòng tắm, Lâm Vô Ý ngồi xuống sofa, tiếp tục thoa kem chống nắng. Nhìn thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi phát hiện ra một vấn đề. Thể mao trên người Lâm Vô Ý rất ít. Tầm mắt hướng về phía trước, lúc này Lâm Vu Chi mới nhận ra mình chưa từng nhìn thấy râu của Lâm Vô Ý. Cho dù là mấy ngày khi ông nội vừa qua đời, khuôn mặt bi thương quá độ của Lâm Vô Ý không hề xuất hiện những sợi râu vụn.
“Vô Ý.”
“Uhm?”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu. Lâm Vu Chi nhìn thấy rõ ràng hơn, cằm của Lâm Vô Ý bóng loáng, không giống họ sau khi cạo râu xong còn có dấu vết.
“Gì vậy?”
“Không có gì. Đợi lát hẵng ra ngoài.”
“Uhm, tôi biết. Thoa kem chống nắng xong phải đợi một lát, nhưng mà thực sự rất không thoải mái.” Lâm Vô Ý sờ sờ cánh tay mình, dinh dính.
“Không muốn phơi nắng rồi bị ốm thì phải nhẫn nại. Trước kia tôi cũng không thích, sau đó phơi nắng rồi bị cảm một lần, rất mệt mỏi.”
Lâm Vô Ý lấy một tờ giấy lau tay, nói: “Hồi nhỏ ba đưa tôi ra biển, ngay cả bàn chân ba cũng thoa cho tôi, nói là phơi nắng sẽ dễ bị ung thư da. Sau đó tôi sang Pháp du học, ba luôn dặn tôi, nếu có đi biển nhất định phải thoa kem chống nắng, cho dù không thích tôi cũng phải nghe lời, nếu không ba sẽ lo lắng. Bất quá khi đi cùng mấy người Joseph muốn không thoa cũng không được, họ rất chú ý chuyện này đó.”
“Cậu ở Pháp đều ở cùng Joseph?” Lâm Vu Chi ngồi cạnh Lâm Vô Ý. Lâm Vu Hồng đi ra khỏi phòng tắm, đến trước mặt Lâm Vô Ý, ngồi xuống tay vịn của sofa để Lâm Vô Ý thoa kem vào sau lưng cho anh. Lúc này cậu mới nói tiếp: “Cũng không phải. Năm Joseph mười sáu tuổi cũng coi như là người mẫu, thường xuyên phải đi biểu diễn khắp nơi, bất quá lúc cậu ấy trở về Paris sẽ đến tìm tôi. Sau đó Joseph giới thiệu cho tôi rất nhiều bạn bè, giống như mấy người Zoe đều do Joseph giới thiệu cho tôi đấy. Ở trường học tôi cũng có quan hệ tốt với mấy người bạn học, nhưng lại không cùng chuyên ngành. Chúng tôi thường xuyên tìm một chỗ để tụ tập với nhau, mấy người Joseph đều biết cả. Uhm, lại nói tiếp, hình như Joseph biết hết những người bạn của tôi. Tên Joseph này rất có tiềm chất làm quản gia, trước kia có mình cậu ta trông chừng tôi, sau này thì có thêm Zoe.”
Không nhìn đến tâm tình của hai người, Lâm Vô Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hiện tại, người trông chừng tôi hình như nhiều lên rồi, ngay cả hamburger cũng không cho ăn.”
“Cậu bất mãn?” Lâm Vu Hồng lạnh lùng liếc qua.
Lâm Vô Ý lập tức lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”
Khi nói chuyện, lưng Lâm Vu Hồng đã được thoa kem xong. Lâm Vô Ý lập tức đứng lên: “Tôi đi thổi hơi.”
“Thổi hơi?” Hai giọng nói.
“Thổi hơi cho phao cấp cứu của tôi.”
“… Đừng nói với tôi là cậu không biết mấy thứ như ống bơm hơi.”
Lâm Vô Ý rất kiêu ngạo về những chuyện chơi ở biển, nói với Lâm Vu Hồng vốn không hiểu mấy chuyện lạc thú: “Phao cấp cứu nhất định phải do chính mình thổi thì chơi mới vui. Hồi còn nhỏ phao cấp cứu của tôi đều do ông nội cậu tự mình thổi cho tôi đấy. Sau này phao cấp cứu của Ryan và Andrew cậu cũng phải tự thổi.” Cậu chuyển sang Lâm Vu Chi: “Ethan cũng vậy.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lại thêm một lần hắc tuyến khi đối mặt với người nào đó. Thổi phao cấp cứu? Đời này họ chưa từng làm mấy chuyện như thế!
“Tôi dạy các cậu.”
Cầm phao cấp cứu của mình, Lâm Vô Ý thổi “Phù phù phù” ngay trước mặt hai người. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng dường như thấy được cảnh ông nội đứng trên bờ cát, không hề để ý đến hình tượng mà tự thổi phao cấp cứu cho con mình. Hai người xoa trán.
“Rất đơn giản đó.”
“Cậu thổi đi.”
“Phù phù phù…”
Đến lúc chiếc phao cấp cứu xẹp lép được thổi phồng lên, mặt Lâm Vô Ý có hơi đỏ.
“Nhìn xem, thổi được rồi.”
“Cậu tiếp tục.”
“Phù phù phù…”
Thổi một hồi, toàn bộ khuôn mặt Lâm Vô Ý đều đỏ bừng, phao cấp cứu cũng được thổi xong. Đắc ý mà xỏ vào quanh vòng eo, cậu lên tiếng: “Đi thôi, đi ngâm nước.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhìn toàn bộ quá trình người nào đó tự thổi phao cấp cứu. Nói thật chứ, một chút tâm tình muốn bơi lội cũng không có.
“Đi nào, đi ngâm nước.”
Đeo kính bơi, cầm mũ bơi, tên họ Lâm nào đó đã chuẩn bị tốt.
“Cậu còn váng đầu không?”
“Còn một chút.”
Lâm Vu Chi đứng lên, đầu hàng: “Đi thôi.”
Lâm Vu Hồng cầm kính bơi của mình, lại cầm thêm lọ kem chống nắng, áo tắm của Lâm Vô Ý, cốc nước của tên họ Lâm nào đó, khăn tắm của tên họ Lâm nào đó… Anh cảm thấy mình cũng sắp trở thành quản gia của người nào đó.
Lâm Vu Chi san sẻ giúp Lâm Vu Hồng một ít thứ. Lâm Vô Ý chỉ mang mỗi cái phao cấp cứu rồi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ngâm nước. Đi sau cậu, nhìn bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực của cậu, không biết tại sao, đột nhiên Lâm Vu Chi bật cười. Lâm Vu Hồng nhìn anh một cái, lại nhìn chiếc phao cấp cứu bên hông Lâm Vô Ý, hắc tuyến.
“Cậu ấy luôn tìm vui vẻ cho mình.”
“… Anh đang nói việc thổi phao cấp cứu sao?”
Lâm Vu Chi cười: “Ít ra thì sắc mặt cũng tốt hơn chút.”
Đó gọi là trướng chứ. Lâm Vu Hồng lại một lần nữa phải vô lực đối với hành vi nuông chiều con trai lên tận trời của ông nội. Ông nội có thể sống được đến chín mươi tuổi khẳng định có liên quan không ít đến việc thổi phao cấp cứu, rèn luyện hô hấp.
Khi Lâm Vô Ý xuất hiện ở boong thuyền, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vốn đang có chút phiền muộn, ban đầu thì sửng sốt một chút, sau đó thì phì cười. Còn Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thì hét toáng lên.
“Cậu nhỏ! Sao cậu có thể trắng như vậy!”
“Chú nhỏ! Chú đang kích thích cháu sao?”
“Đừng sợ đừng sợ! Hôm nay chú sẽ phơi nắng cho thật đen!”
Lâm Vô Ý giả bộ không nhìn thấy Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi phì cười, trực tiếp đi đến cạnh bể bơi ngồi xuống.
“Cậu nhỏ, cậu bảo dưỡng thế nào vậy? Sao lại trắng như thế?” Thẩm Như Vi mặc bikini, cầm chiếc khăn tắm màu lam bán trong suốt chạy qua đây hỏi. Lâm Vô Ý để hai chân trong nước nghịch nghịch, cười tủm tỉm nói: “Cứ trạch ở nhà không làm gì cả là trắng thôi. Cậu có thể trạch trong nhà hai tháng không ra khỏi cửa.”
“…” Thẩm Như Vi lặng lẽ lượn đi, hu hu, cô không làm được.
“Chú nhỏ, chú như vậy sẽ không khỏe mạnh.” Lâm Vu Huệ nhìn thân thể chú nhỏ lộ ra bên ngoài không ngừng được, trắng quá, thật ngưỡng mộ.
“Uhm, chú biết, cho nên bây giờ chú ra phơi nắng.”
Hai chân đã thích ứng được với độ ấm của nước, Lâm Vô Ý chậm rãi đi xuống, muốn xuống nước. Lâm Vu Chu đã thay quần bơi, đặt ly nước trái cây xuống, vừa đi đến bể bơi liền hoạt động cả tứ chi, nhảy vào nước ‘Ùm!’ một tiếng làm nước bắn tung tóe. Lâm Vô Ý nhìn mà hâm mộ lắm cơ. Bơi một vòng trong bể bơi xong, Lâm Vu Chu bơi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn hai tay: “Xuống đây!”
Lâm Vô Ý dịch dịch dịch, vươn hai tay. Lâm Vu Chu đỡ lấy cậu rồi lùi ra đằng sau, Lâm Vô Ý rơi vào nước.
“Á!”
“Vu Chu, Vô Ý còn chưa làm tốt thân nhiệt!” Lâm Vu Hồng nhíu mi.
“Nước rất ấm, không có việc gì!”
Thừa dịp người nào đó vừa rơi vào nước còn đang hoảng loạn, Lâm Vu Chu dứt khoát ném phao cấp cứu của cậu sang một bên.
“Phao cấp cứu của tôi!”
Vị họ Lâm nào đó nháy mắt liền cứng người.
“Có cái kia vĩnh viễn cậu cũng không học bơi được!”
Lâm Vu Chu đứng trong bể bơi, hai tay nâng hai vai Lâm Vô Ý lên: “Cậu bám vào vai tôi, thả lỏng. Sẽ không để cậu bị ngập đầu.”
Lâm Vô Ý cố gắng thả lỏng, hai tay vịn vào bả vai trên thân thể cơ bắp của Lâm Vu Chu, gào thét trong lòng. Tại sao tất cả mọi người đều tập thể hình? Khi dễ cậu là trạch nam sao?
‘Ùm!’
Có người xuống bể bơi. Lâm Vô Ý quay đầu, càng ai oán hơn, là Tiếu Vi. Tiếu Vi bơi thật đẹp mắt.
“Tại sao mỗi người các cậu ai cũng biết bơi?”
Bởi vì chúng tôi có ông ba rất “bình thường”. Ngoại trừ hai cô gái thiện lương ra, trong lòng bốn anh còn lại đại khái đều có ý này.
Lâm Vô Ý ngửa đầu, làm theo yêu cầu của Lâm Vu Chu, cố gắng để mình nổi trên mặt nước, đáng tiếc lần nào cũng thất bại. Thẩm Tiếu Vi bơi đến đây, hai tay nâng thân thể Lâm Vô Ý lên, cuối cùng Lâm Vô Ý cũng nổi được.
“Hai chân đạp nước!”
“Thả lỏng cơ thể, thả lỏng nữa, đừng sợ bị sặc.”
“Tiếu Vi, cậu đừng buông tay!”
“Cháu không buông!”
Lâm Vu Chu thay đổi vị trí, sang phía còn lại nâng thân thể Lâm Vô Ý lên, tiếp tục chỉ đạo: “Đừng có quẫy nước loạn xạ, phải đạp nước. Hai tay hợp lại rồi mở sang hai bên, đúng rồi.”
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ngâm mình ở cạnh bể bơi, vừa nhìn chú nhỏ/ cậu nhỏ học bơi vừa cười. Chú nhỏ/ Cậu nhỏ như vậy trông thật đáng yêu.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm trên ghế phơi nắng. Phao cấp cứu được người nào đó mất rất nhiều sức lực mới thổi được giờ thì nằm cô đơn ở một chỗ. Dưới ánh mắt trời, thân thể Lâm Vô Ý ở trong nước càng thêm vẻ trắng nõn. Chỉ bất quá mỗi lần cậu đong đưa hai canh tay thì xương bả vai cũng lộ ra, rất rõ ràng.
“Phải bồi bổ thật nhiều cho cậu ấy mới được.” Lâm Vu Chi quyết định.
“Trong lòng cậu ta không thoải mái, ăn nhiều mấy cũng vô dụng.” Lâm Vu Hồng đeo kính râm khiến vẻ lạnh lùng giảm đi vài phần.
Lúc này, có tiếng người nào đó trong bể bơi yêu cầu: “Tôi muốn nằm ngửa, bơi ngửa.”
“…”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi phải chấp nhận mà cùng đỡ cái vị còn chưa biết đi đã muốn chạy nhảy kia. Quên đi, coi như là cùng nghịch nước với cậu vậy.
“Vu Chi, Vu Hồng, các cậu không bơi sao?”
Lâm Vu Chi đứng lên đi tới, Lâm Vu Hồng bỏ kính râm ra cũng đi tới.
“Oa, ánh mặt trời thật đẹp, ở trong nước thật là thoải mái.”
“Cậu nhỏ, cháu buông tay đây!”
“Đừng buông đừng buông!”
Lâm Vô Ý không dám quá phận, dựa theo chỉ đạo mà vừa học vừa chơi. Thẩm Tiếu Vi vẫn làm trọn trách nhiệm đỡ thân thể người nào đó. Thấy được nụ cười trên mặt người nọ, anh thấy bơi thế này cũng không tồi.
…
Lâm Vô Ý ngâm được một giờ thì mệt. Với lại Vu Chu và Tiếu Vi cùng đỡ cậu sẽ còn mệt hơn nhiều. Lâm Vô Ý bò lên bờ, không học nữa. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng không ngăn cản, vốn dĩ lần du lịch này là để giúp cậu giải sầu. Nằm xuống ghế dưới ánh nắng, Lâm Vô Ý nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Nên bôi kem chống nắng rồi.”
Thẩm Tiếu Vi bơi tới, hai tay chống lên bờ rồi lên đây. Lấy khăn tắm của mình lau người xong, anh đưa lọ kem chống nắng cho Lâm Vô Ý: “Cậu nhỏ, thoa ở lưng giúp cháu.”
“Được.”
Lâm Vô Ý đi đến gần Thẩm Tiếu Vi, Thẩm Tiếu Vi cúi xuống. Lấy kem chống nắng ra lòng bàn tay, hai tay xoa đều vào nhau, Lâm Vô Ý sờ sờ bả vai Thẩm Tiếu Vi, lại thêm một lần hâm mộ.
Thẩm Tiếu Vi nhắm hai mắt lại, một đôi tay không thể đơn giản chỉ dùng từ mềm mại để hình dung đang thoa đều sau lưng anh. Anh biết rõ hai bàn tay này thoải mái đến thế nào, mỗi một lần nhu huyệt thái dương cho anh, anh đều buồn ngủ.
Lâm Vu Chu cũng lên bờ, nhìn dáng vẻ thoải mái của Thẩm Tiếu Vi, anh cũng lấy khăn tắm lau người mình: “Vô Ý, thoa sau lưng giúp tôi.”
“Được.”
Thoa kem chống nắng ở cánh tay và chân cho Thẩm Tiếu Vi xong, Lâm Vô Ý xoa xoa tay, đi thoa kem cho Lâm Vu Chu. Thẩm Tiếu Vi quay đầu, bất mãn trừng mắt với anh họ Vu Chu, anh đang thoải mái mà.
Lâm Vu Chu đã nhắm mắt lại, hai tay Lâm Vô Ý đang “vuốt ve” qua lại trên lưng anh. Anh nói với chút biếng nhác: “Thoa xong tôi thoa cho cậu.”
“Được.”
Có người la to ở bên kia: “Cậu nhỏ, cháu thoa cho cậu.” Là Như Vi.
Lâm Vô Ý cười, quay đầu qua đó: “Mỹ nữ phục vụ, cầu còn không được. Hay quá.”
Lâm Vu Chu trợn mắt, có chút buồn bực.
Lâm Vô Ý quay đầu lại thoa tỉ mỉ lên cổ Lâm Vu Chu, cũng thoa cả cánh tay và chân cho anh, rồi mới ngoắc ngoắc với Như Vi. Thẩm Như Vi cười tươi chạy nhanh tới, trên tay là kem chống nắng của cô.
Lâm Vô Ý nằm sấp lên ghế, yêu cầu: “Thoa nhiều một chút.”
“Không thành vấn đề.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Thẩm Như Vi thoa kem chống nắng cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý cúi như thế này thật không thoải mái. Hai tay Thẩm Như Vi đặt lên lưng Lâm Vô Ý, sau đó liền nghe thấy cô kinh hô: “Cậu nhỏ, da cậu thật mịn! Sờ thích quá! Có thật cậu không dùng mỹ phẩm bảo dưỡng nào không?”
Lâm Vu Huệ cũng đi tới, cướp đoạt chút kem chống nắng để vuốt ve thân thể chú nhỏ, cũng tán thưởng không thôi: “Chú nhỏ, nếu chú béo hơn một chút thì quá hoàn mỹ. Sờ thích hơn nhiều!”
Bốn anh trai khác nhìn hai cô gái mang vẻ mặt háo sắc, hắc tuyến.
“Sờ thích chứ!” Lâm Vô Ý được sờ rất thoải mái, hiếm lắm mới được mỹ nữ phục vụ đó. “Cậu nhỏ có một người bạn là họa sĩ. Cậu ta dùng trăm phương nghìn kế muốn vẽ cậu, trả giá rất cao đó. Nếu không phải ông ngoại cháu không cho phép, cậu đã đồng ý rồi.”
“Á, không được! Thân thể của cậu nhỏ sao có thể để người khác vẽ được!” Sau đó, miệng Thẩm Như Vi lại chuyển động: “Là để trần nửa thân trên hay là lộ ra toàn bộ?”
“Cậu ta muốn lộ ra toàn bộ, nhưng tối đa cậu chỉ có thể để lộ hai chỗ. Vốn đã có chút động tâm, kết quả ông ngoại cháu biết được, chuyện này bị ngâm nước nóng luôn.”
“Ôi, thật đáng tiếc quá.”
“Đúng vậy đó. Thời thanh xuân cứ như vậy mà không được giữ lại.”
Một giọng nói nghiêm túc chen vào: “Loại chuyện này cậu có nghĩ cũng không được nghĩ. Đừng nói đến ông nội không đồng ý, người trong nhà cũng sẽ không đồng ý.” Là Lâm Vu Chi.
“Bức tranh để trần nửa thân trên của thiếu gia Lâm gia?” Giọng nói của Lâm Vu Hồng có chút lạnh.
“Cậu nhỏ, cậu không được phép muốn, bọn cháu đều không đồng ý.” Thẩm Tiếu Vi.
“Muốn giữ lại thời thanh xuân cần gì phải đi tìm người khác.” Lâm Vu Chu.
Thật đáng tiếc mà… Những lời này Thẩm Như Vi không dám nói ra miệng. Lâm Vu Huệ cười: “Chú nhỏ, chú là bảo bối của Lâm gia chúng ta, chú phải biết yêu quý mình đó.”
“Bảo bối của Lâm gia?” Lâm Vô Ý chớp chớp mắt mấy cái. “Đấy không phải là Ethan, Ryan và Andrew sao?”
Lâm Vu Huệ rất biết đả kích người khác: “Chú cùng cấp bậc với chúng.”
“Vu Huệ…”
Lúc này Lâm Vu Chi lại nói nghiêm túc: “Vô Ý, nói cậu sẽ không có ý nghĩ này trong đầu nữa.”
Quản gia! Lâm Vô Ý rất phối hợp mà gật đầu: “Vì không để bị các cậu niệm chết, tôi sẽ bảo vệ phòng tuyến này.”
Lâm Vu Chi không nói nữa, cầm ly nước trái cây của mình.
“Buổi tối muốn ăn gì? Mỳ Ý được không?” Lâm Vu Huệ hỏi. Chuyện để trần nửa thân trên hay lộ ra toàn bộ cứ thế trôi qua.
“Hamburger khoai tây chiên!”
“BBQ đi. Không phải là có hải sản mới được đưa đến sao?” Lâm Vu Chi nói.
“Vậy thì BBQ.”
Lâm Vu Hồng đồng ý. Những người khác đều không phản đối, Lâm Vu Huệ nói: “Cũng được. Chúng ta nướng cùng nhau, rất có ý nghĩa đó.”
“Tôi muốn ăn hamburger khoai tây chiên.”
Tự động bị xem nhẹ.
“Vu Chi, tôi thoa sau lưng cho cậu.”
“… Được.”
Lâm Vu Chi cũng lấy một ít kem chống nắng ra tay, Lâm Vô Ý thoa nhanh lên cánh tay mình và bôi loạn ở trước ngực. Đằng sau lưng, bàn tay ấm áp của Lâm Vu Hồng có chút lạnh vì có kem chống nắng, cẩn thận thoa lên phần lưng thấy rõ cả xương cho Lâm Vô Ý.
“Cậu rất gầy.”
“Vì các cậu không cho tôi ăn hamburger khoai tây chiên.”
“Đồ ăn vớ vẩn.”
“…”
Lâm Vu Chi xoay lưng đến trước mặt Lâm Vô Ý, thân thể màu lúa mạch đối lập rõ ràng với toàn thân trắng noãn của Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý đã thoa xong rồi. Lại lấy một ít kem chống nắng của Lâm Vu Chi thoa cho đối phương. Vừa thoa cậu vừa cảm khái: “Tại sao các cậu đều cao hơn tôi, cường tráng hơn tôi?” Nói xong còn nắn nắn bả vai Lâm Vu Chi: “Vu Chi thường xuyên tập thể hình hả?”
“Tôi không muốn lúc bơi sẽ để lộ mỡ bụng.” Lâm Vu Chi gián tiếp thừa nhận. Đôi tay phía sau rất thoải mái, rất khó để tin đây là tay con trai.
Lâm Vô Ý cười đắc ý: “Tôi tuyệt đối không có mỡ bụng.” Vẻ thương tâm khi nãy dường như không hề tồn tại.
“Cậu chuẩn bị làm dân châu Phi chạy nạn sao?” Lâm Vu Hồng không khách khí quăng cho một câu.
Lâm Vô Ý không lên tiếng, kỳ thực cậu cũng có chút bất mãn với dáng người của mình, có hơi gầy.
Hai người đều đã thoa xong, Lâm Vô Ý quay sang Lâm Vu Hồng: “Cậu không thay quần bơi?”
“Thay. Đừng quên mặt và chân.”
“Được.”
Lâm Vu Hồng cầm quần bơi của mình vào phòng tắm, Lâm Vô Ý ngồi xuống sofa, tiếp tục thoa kem chống nắng. Nhìn thân thể trắng nõn lộ ra bên ngoài của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi phát hiện ra một vấn đề. Thể mao trên người Lâm Vô Ý rất ít. Tầm mắt hướng về phía trước, lúc này Lâm Vu Chi mới nhận ra mình chưa từng nhìn thấy râu của Lâm Vô Ý. Cho dù là mấy ngày khi ông nội vừa qua đời, khuôn mặt bi thương quá độ của Lâm Vô Ý không hề xuất hiện những sợi râu vụn.
“Vô Ý.”
“Uhm?”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu. Lâm Vu Chi nhìn thấy rõ ràng hơn, cằm của Lâm Vô Ý bóng loáng, không giống họ sau khi cạo râu xong còn có dấu vết.
“Gì vậy?”
“Không có gì. Đợi lát hẵng ra ngoài.”
“Uhm, tôi biết. Thoa kem chống nắng xong phải đợi một lát, nhưng mà thực sự rất không thoải mái.” Lâm Vô Ý sờ sờ cánh tay mình, dinh dính.
“Không muốn phơi nắng rồi bị ốm thì phải nhẫn nại. Trước kia tôi cũng không thích, sau đó phơi nắng rồi bị cảm một lần, rất mệt mỏi.”
Lâm Vô Ý lấy một tờ giấy lau tay, nói: “Hồi nhỏ ba đưa tôi ra biển, ngay cả bàn chân ba cũng thoa cho tôi, nói là phơi nắng sẽ dễ bị ung thư da. Sau đó tôi sang Pháp du học, ba luôn dặn tôi, nếu có đi biển nhất định phải thoa kem chống nắng, cho dù không thích tôi cũng phải nghe lời, nếu không ba sẽ lo lắng. Bất quá khi đi cùng mấy người Joseph muốn không thoa cũng không được, họ rất chú ý chuyện này đó.”
“Cậu ở Pháp đều ở cùng Joseph?” Lâm Vu Chi ngồi cạnh Lâm Vô Ý. Lâm Vu Hồng đi ra khỏi phòng tắm, đến trước mặt Lâm Vô Ý, ngồi xuống tay vịn của sofa để Lâm Vô Ý thoa kem vào sau lưng cho anh. Lúc này cậu mới nói tiếp: “Cũng không phải. Năm Joseph mười sáu tuổi cũng coi như là người mẫu, thường xuyên phải đi biểu diễn khắp nơi, bất quá lúc cậu ấy trở về Paris sẽ đến tìm tôi. Sau đó Joseph giới thiệu cho tôi rất nhiều bạn bè, giống như mấy người Zoe đều do Joseph giới thiệu cho tôi đấy. Ở trường học tôi cũng có quan hệ tốt với mấy người bạn học, nhưng lại không cùng chuyên ngành. Chúng tôi thường xuyên tìm một chỗ để tụ tập với nhau, mấy người Joseph đều biết cả. Uhm, lại nói tiếp, hình như Joseph biết hết những người bạn của tôi. Tên Joseph này rất có tiềm chất làm quản gia, trước kia có mình cậu ta trông chừng tôi, sau này thì có thêm Zoe.”
Không nhìn đến tâm tình của hai người, Lâm Vô Ý nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hiện tại, người trông chừng tôi hình như nhiều lên rồi, ngay cả hamburger cũng không cho ăn.”
“Cậu bất mãn?” Lâm Vu Hồng lạnh lùng liếc qua.
Lâm Vô Ý lập tức lắc đầu: “Không có, tuyệt đối không có.”
Khi nói chuyện, lưng Lâm Vu Hồng đã được thoa kem xong. Lâm Vô Ý lập tức đứng lên: “Tôi đi thổi hơi.”
“Thổi hơi?” Hai giọng nói.
“Thổi hơi cho phao cấp cứu của tôi.”
“… Đừng nói với tôi là cậu không biết mấy thứ như ống bơm hơi.”
Lâm Vô Ý rất kiêu ngạo về những chuyện chơi ở biển, nói với Lâm Vu Hồng vốn không hiểu mấy chuyện lạc thú: “Phao cấp cứu nhất định phải do chính mình thổi thì chơi mới vui. Hồi còn nhỏ phao cấp cứu của tôi đều do ông nội cậu tự mình thổi cho tôi đấy. Sau này phao cấp cứu của Ryan và Andrew cậu cũng phải tự thổi.” Cậu chuyển sang Lâm Vu Chi: “Ethan cũng vậy.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lại thêm một lần hắc tuyến khi đối mặt với người nào đó. Thổi phao cấp cứu? Đời này họ chưa từng làm mấy chuyện như thế!
“Tôi dạy các cậu.”
Cầm phao cấp cứu của mình, Lâm Vô Ý thổi “Phù phù phù” ngay trước mặt hai người. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng dường như thấy được cảnh ông nội đứng trên bờ cát, không hề để ý đến hình tượng mà tự thổi phao cấp cứu cho con mình. Hai người xoa trán.
“Rất đơn giản đó.”
“Cậu thổi đi.”
“Phù phù phù…”
Đến lúc chiếc phao cấp cứu xẹp lép được thổi phồng lên, mặt Lâm Vô Ý có hơi đỏ.
“Nhìn xem, thổi được rồi.”
“Cậu tiếp tục.”
“Phù phù phù…”
Thổi một hồi, toàn bộ khuôn mặt Lâm Vô Ý đều đỏ bừng, phao cấp cứu cũng được thổi xong. Đắc ý mà xỏ vào quanh vòng eo, cậu lên tiếng: “Đi thôi, đi ngâm nước.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nhìn toàn bộ quá trình người nào đó tự thổi phao cấp cứu. Nói thật chứ, một chút tâm tình muốn bơi lội cũng không có.
“Đi nào, đi ngâm nước.”
Đeo kính bơi, cầm mũ bơi, tên họ Lâm nào đó đã chuẩn bị tốt.
“Cậu còn váng đầu không?”
“Còn một chút.”
Lâm Vu Chi đứng lên, đầu hàng: “Đi thôi.”
Lâm Vu Hồng cầm kính bơi của mình, lại cầm thêm lọ kem chống nắng, áo tắm của Lâm Vô Ý, cốc nước của tên họ Lâm nào đó, khăn tắm của tên họ Lâm nào đó… Anh cảm thấy mình cũng sắp trở thành quản gia của người nào đó.
Lâm Vu Chi san sẻ giúp Lâm Vu Hồng một ít thứ. Lâm Vô Ý chỉ mang mỗi cái phao cấp cứu rồi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi ngâm nước. Đi sau cậu, nhìn bộ dáng ngẩng đầu ưỡn ngực của cậu, không biết tại sao, đột nhiên Lâm Vu Chi bật cười. Lâm Vu Hồng nhìn anh một cái, lại nhìn chiếc phao cấp cứu bên hông Lâm Vô Ý, hắc tuyến.
“Cậu ấy luôn tìm vui vẻ cho mình.”
“… Anh đang nói việc thổi phao cấp cứu sao?”
Lâm Vu Chi cười: “Ít ra thì sắc mặt cũng tốt hơn chút.”
Đó gọi là trướng chứ. Lâm Vu Hồng lại một lần nữa phải vô lực đối với hành vi nuông chiều con trai lên tận trời của ông nội. Ông nội có thể sống được đến chín mươi tuổi khẳng định có liên quan không ít đến việc thổi phao cấp cứu, rèn luyện hô hấp.
Khi Lâm Vô Ý xuất hiện ở boong thuyền, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vốn đang có chút phiền muộn, ban đầu thì sửng sốt một chút, sau đó thì phì cười. Còn Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thì hét toáng lên.
“Cậu nhỏ! Sao cậu có thể trắng như vậy!”
“Chú nhỏ! Chú đang kích thích cháu sao?”
“Đừng sợ đừng sợ! Hôm nay chú sẽ phơi nắng cho thật đen!”
Lâm Vô Ý giả bộ không nhìn thấy Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi phì cười, trực tiếp đi đến cạnh bể bơi ngồi xuống.
“Cậu nhỏ, cậu bảo dưỡng thế nào vậy? Sao lại trắng như thế?” Thẩm Như Vi mặc bikini, cầm chiếc khăn tắm màu lam bán trong suốt chạy qua đây hỏi. Lâm Vô Ý để hai chân trong nước nghịch nghịch, cười tủm tỉm nói: “Cứ trạch ở nhà không làm gì cả là trắng thôi. Cậu có thể trạch trong nhà hai tháng không ra khỏi cửa.”
“…” Thẩm Như Vi lặng lẽ lượn đi, hu hu, cô không làm được.
“Chú nhỏ, chú như vậy sẽ không khỏe mạnh.” Lâm Vu Huệ nhìn thân thể chú nhỏ lộ ra bên ngoài không ngừng được, trắng quá, thật ngưỡng mộ.
“Uhm, chú biết, cho nên bây giờ chú ra phơi nắng.”
Hai chân đã thích ứng được với độ ấm của nước, Lâm Vô Ý chậm rãi đi xuống, muốn xuống nước. Lâm Vu Chu đã thay quần bơi, đặt ly nước trái cây xuống, vừa đi đến bể bơi liền hoạt động cả tứ chi, nhảy vào nước ‘Ùm!’ một tiếng làm nước bắn tung tóe. Lâm Vô Ý nhìn mà hâm mộ lắm cơ. Bơi một vòng trong bể bơi xong, Lâm Vu Chu bơi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn hai tay: “Xuống đây!”
Lâm Vô Ý dịch dịch dịch, vươn hai tay. Lâm Vu Chu đỡ lấy cậu rồi lùi ra đằng sau, Lâm Vô Ý rơi vào nước.
“Á!”
“Vu Chu, Vô Ý còn chưa làm tốt thân nhiệt!” Lâm Vu Hồng nhíu mi.
“Nước rất ấm, không có việc gì!”
Thừa dịp người nào đó vừa rơi vào nước còn đang hoảng loạn, Lâm Vu Chu dứt khoát ném phao cấp cứu của cậu sang một bên.
“Phao cấp cứu của tôi!”
Vị họ Lâm nào đó nháy mắt liền cứng người.
“Có cái kia vĩnh viễn cậu cũng không học bơi được!”
Lâm Vu Chu đứng trong bể bơi, hai tay nâng hai vai Lâm Vô Ý lên: “Cậu bám vào vai tôi, thả lỏng. Sẽ không để cậu bị ngập đầu.”
Lâm Vô Ý cố gắng thả lỏng, hai tay vịn vào bả vai trên thân thể cơ bắp của Lâm Vu Chu, gào thét trong lòng. Tại sao tất cả mọi người đều tập thể hình? Khi dễ cậu là trạch nam sao?
‘Ùm!’
Có người xuống bể bơi. Lâm Vô Ý quay đầu, càng ai oán hơn, là Tiếu Vi. Tiếu Vi bơi thật đẹp mắt.
“Tại sao mỗi người các cậu ai cũng biết bơi?”
Bởi vì chúng tôi có ông ba rất “bình thường”. Ngoại trừ hai cô gái thiện lương ra, trong lòng bốn anh còn lại đại khái đều có ý này.
Lâm Vô Ý ngửa đầu, làm theo yêu cầu của Lâm Vu Chu, cố gắng để mình nổi trên mặt nước, đáng tiếc lần nào cũng thất bại. Thẩm Tiếu Vi bơi đến đây, hai tay nâng thân thể Lâm Vô Ý lên, cuối cùng Lâm Vô Ý cũng nổi được.
“Hai chân đạp nước!”
“Thả lỏng cơ thể, thả lỏng nữa, đừng sợ bị sặc.”
“Tiếu Vi, cậu đừng buông tay!”
“Cháu không buông!”
Lâm Vu Chu thay đổi vị trí, sang phía còn lại nâng thân thể Lâm Vô Ý lên, tiếp tục chỉ đạo: “Đừng có quẫy nước loạn xạ, phải đạp nước. Hai tay hợp lại rồi mở sang hai bên, đúng rồi.”
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi ngâm mình ở cạnh bể bơi, vừa nhìn chú nhỏ/ cậu nhỏ học bơi vừa cười. Chú nhỏ/ Cậu nhỏ như vậy trông thật đáng yêu.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nằm trên ghế phơi nắng. Phao cấp cứu được người nào đó mất rất nhiều sức lực mới thổi được giờ thì nằm cô đơn ở một chỗ. Dưới ánh mắt trời, thân thể Lâm Vô Ý ở trong nước càng thêm vẻ trắng nõn. Chỉ bất quá mỗi lần cậu đong đưa hai canh tay thì xương bả vai cũng lộ ra, rất rõ ràng.
“Phải bồi bổ thật nhiều cho cậu ấy mới được.” Lâm Vu Chi quyết định.
“Trong lòng cậu ta không thoải mái, ăn nhiều mấy cũng vô dụng.” Lâm Vu Hồng đeo kính râm khiến vẻ lạnh lùng giảm đi vài phần.
Lúc này, có tiếng người nào đó trong bể bơi yêu cầu: “Tôi muốn nằm ngửa, bơi ngửa.”
“…”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi phải chấp nhận mà cùng đỡ cái vị còn chưa biết đi đã muốn chạy nhảy kia. Quên đi, coi như là cùng nghịch nước với cậu vậy.
“Vu Chi, Vu Hồng, các cậu không bơi sao?”
Lâm Vu Chi đứng lên đi tới, Lâm Vu Hồng bỏ kính râm ra cũng đi tới.
“Oa, ánh mặt trời thật đẹp, ở trong nước thật là thoải mái.”
“Cậu nhỏ, cháu buông tay đây!”
“Đừng buông đừng buông!”
Lâm Vô Ý không dám quá phận, dựa theo chỉ đạo mà vừa học vừa chơi. Thẩm Tiếu Vi vẫn làm trọn trách nhiệm đỡ thân thể người nào đó. Thấy được nụ cười trên mặt người nọ, anh thấy bơi thế này cũng không tồi.
…
Lâm Vô Ý ngâm được một giờ thì mệt. Với lại Vu Chu và Tiếu Vi cùng đỡ cậu sẽ còn mệt hơn nhiều. Lâm Vô Ý bò lên bờ, không học nữa. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi cũng không ngăn cản, vốn dĩ lần du lịch này là để giúp cậu giải sầu. Nằm xuống ghế dưới ánh nắng, Lâm Vô Ý nhìn đồng hồ, nhắc nhở: “Nên bôi kem chống nắng rồi.”
Thẩm Tiếu Vi bơi tới, hai tay chống lên bờ rồi lên đây. Lấy khăn tắm của mình lau người xong, anh đưa lọ kem chống nắng cho Lâm Vô Ý: “Cậu nhỏ, thoa ở lưng giúp cháu.”
“Được.”
Lâm Vô Ý đi đến gần Thẩm Tiếu Vi, Thẩm Tiếu Vi cúi xuống. Lấy kem chống nắng ra lòng bàn tay, hai tay xoa đều vào nhau, Lâm Vô Ý sờ sờ bả vai Thẩm Tiếu Vi, lại thêm một lần hâm mộ.
Thẩm Tiếu Vi nhắm hai mắt lại, một đôi tay không thể đơn giản chỉ dùng từ mềm mại để hình dung đang thoa đều sau lưng anh. Anh biết rõ hai bàn tay này thoải mái đến thế nào, mỗi một lần nhu huyệt thái dương cho anh, anh đều buồn ngủ.
Lâm Vu Chu cũng lên bờ, nhìn dáng vẻ thoải mái của Thẩm Tiếu Vi, anh cũng lấy khăn tắm lau người mình: “Vô Ý, thoa sau lưng giúp tôi.”
“Được.”
Thoa kem chống nắng ở cánh tay và chân cho Thẩm Tiếu Vi xong, Lâm Vô Ý xoa xoa tay, đi thoa kem cho Lâm Vu Chu. Thẩm Tiếu Vi quay đầu, bất mãn trừng mắt với anh họ Vu Chu, anh đang thoải mái mà.
Lâm Vu Chu đã nhắm mắt lại, hai tay Lâm Vô Ý đang “vuốt ve” qua lại trên lưng anh. Anh nói với chút biếng nhác: “Thoa xong tôi thoa cho cậu.”
“Được.”
Có người la to ở bên kia: “Cậu nhỏ, cháu thoa cho cậu.” Là Như Vi.
Lâm Vô Ý cười, quay đầu qua đó: “Mỹ nữ phục vụ, cầu còn không được. Hay quá.”
Lâm Vu Chu trợn mắt, có chút buồn bực.
Lâm Vô Ý quay đầu lại thoa tỉ mỉ lên cổ Lâm Vu Chu, cũng thoa cả cánh tay và chân cho anh, rồi mới ngoắc ngoắc với Như Vi. Thẩm Như Vi cười tươi chạy nhanh tới, trên tay là kem chống nắng của cô.
Lâm Vô Ý nằm sấp lên ghế, yêu cầu: “Thoa nhiều một chút.”
“Không thành vấn đề.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn Thẩm Như Vi thoa kem chống nắng cho Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý cúi như thế này thật không thoải mái. Hai tay Thẩm Như Vi đặt lên lưng Lâm Vô Ý, sau đó liền nghe thấy cô kinh hô: “Cậu nhỏ, da cậu thật mịn! Sờ thích quá! Có thật cậu không dùng mỹ phẩm bảo dưỡng nào không?”
Lâm Vu Huệ cũng đi tới, cướp đoạt chút kem chống nắng để vuốt ve thân thể chú nhỏ, cũng tán thưởng không thôi: “Chú nhỏ, nếu chú béo hơn một chút thì quá hoàn mỹ. Sờ thích hơn nhiều!”
Bốn anh trai khác nhìn hai cô gái mang vẻ mặt háo sắc, hắc tuyến.
“Sờ thích chứ!” Lâm Vô Ý được sờ rất thoải mái, hiếm lắm mới được mỹ nữ phục vụ đó. “Cậu nhỏ có một người bạn là họa sĩ. Cậu ta dùng trăm phương nghìn kế muốn vẽ cậu, trả giá rất cao đó. Nếu không phải ông ngoại cháu không cho phép, cậu đã đồng ý rồi.”
“Á, không được! Thân thể của cậu nhỏ sao có thể để người khác vẽ được!” Sau đó, miệng Thẩm Như Vi lại chuyển động: “Là để trần nửa thân trên hay là lộ ra toàn bộ?”
“Cậu ta muốn lộ ra toàn bộ, nhưng tối đa cậu chỉ có thể để lộ hai chỗ. Vốn đã có chút động tâm, kết quả ông ngoại cháu biết được, chuyện này bị ngâm nước nóng luôn.”
“Ôi, thật đáng tiếc quá.”
“Đúng vậy đó. Thời thanh xuân cứ như vậy mà không được giữ lại.”
Một giọng nói nghiêm túc chen vào: “Loại chuyện này cậu có nghĩ cũng không được nghĩ. Đừng nói đến ông nội không đồng ý, người trong nhà cũng sẽ không đồng ý.” Là Lâm Vu Chi.
“Bức tranh để trần nửa thân trên của thiếu gia Lâm gia?” Giọng nói của Lâm Vu Hồng có chút lạnh.
“Cậu nhỏ, cậu không được phép muốn, bọn cháu đều không đồng ý.” Thẩm Tiếu Vi.
“Muốn giữ lại thời thanh xuân cần gì phải đi tìm người khác.” Lâm Vu Chu.
Thật đáng tiếc mà… Những lời này Thẩm Như Vi không dám nói ra miệng. Lâm Vu Huệ cười: “Chú nhỏ, chú là bảo bối của Lâm gia chúng ta, chú phải biết yêu quý mình đó.”
“Bảo bối của Lâm gia?” Lâm Vô Ý chớp chớp mắt mấy cái. “Đấy không phải là Ethan, Ryan và Andrew sao?”
Lâm Vu Huệ rất biết đả kích người khác: “Chú cùng cấp bậc với chúng.”
“Vu Huệ…”
Lúc này Lâm Vu Chi lại nói nghiêm túc: “Vô Ý, nói cậu sẽ không có ý nghĩ này trong đầu nữa.”
Quản gia! Lâm Vô Ý rất phối hợp mà gật đầu: “Vì không để bị các cậu niệm chết, tôi sẽ bảo vệ phòng tuyến này.”
Lâm Vu Chi không nói nữa, cầm ly nước trái cây của mình.
“Buổi tối muốn ăn gì? Mỳ Ý được không?” Lâm Vu Huệ hỏi. Chuyện để trần nửa thân trên hay lộ ra toàn bộ cứ thế trôi qua.
“Hamburger khoai tây chiên!”
“BBQ đi. Không phải là có hải sản mới được đưa đến sao?” Lâm Vu Chi nói.
“Vậy thì BBQ.”
Lâm Vu Hồng đồng ý. Những người khác đều không phản đối, Lâm Vu Huệ nói: “Cũng được. Chúng ta nướng cùng nhau, rất có ý nghĩa đó.”
“Tôi muốn ăn hamburger khoai tây chiên.”
Tự động bị xem nhẹ.