Chương : 4
Trên đường về nhà, mấy người đều không nói lời nào. Thẩm Như Vi nhìn mẹ như đang suy nghĩ chuyện gì, thật sự không nhịn được nên hỏi: “Mẹ. Đó là, cậu nhỏ?”
Lâm Chiếu Trinh hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu.
Một người lên tiếng, có chút không xác định được, nói: “Vô Ý… Thay đổi rất nhiều.” Là chồng của Lâm Chiếu Trinh, Thẩm Văn.
Thẩm Tiếu Vi quay đầu nhìn mẹ, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc về người cậu đột nhiên trở về kia. Lâm Chiếu Trinh hơi nhíu mi, nói: “Đúng là thay đổi rất nhiều. Sau khi cậu ấy bị ba đuổi ra khỏi nhà, em không còn gặp cậu ấy. Sinh nhật ba cậu ấy cũng không chịu về. Em nghĩ, hai người họ vẫn giận dỗi nhau vì chuyện kia.”
“Rõ ràng là không phải.” Thẩm Tiếu Vi lên tiếng, dưới đáy mắt che giấu ý định nghiên cứu tìm hiểu. “Sao con cảm thấy cảm tình giữa cậu ấy và ông ngoại rất tốt?”
“Con cũng thấy vậy.” Thẩm Như Vi gật đầu.
Lâm Chiếu Trinh muốn dùng cách lý giải của mình để giải thích điều bí ẩn này: “Cho tới giờ cậu ấy luôn là người hướng nội, ngoại trừ chuyện kia ra mẹ không thấy cậu ấy đã làm cái gì quá mức, vốn dĩ mẹ còn không nghĩ cậu ấy có thời kỳ phản nghịch. Có lẽ cậu ấy vẫn quan tâm đến ông ngoại các con, chỉ là không biểu hiện ra mặt. Hiện tại lão nhân gia bị bệnh, cho dù trước kia có mâu thuẫn gì, lúc này không nên để ý nữa.”
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tiếu Vi quay đầu lại.
“À, cậu nhỏ thoạt nhìn trông thật trẻ, cảm giác như là bạn cùng lứa với con vậy.” Đối với người cậu nhỏ mà mình không có ấn tượng quá sâu này, bỗng nhiên Thẩm Như Vi thấy có hảo cảm. Quạn trọng nhất là: “Cậu nhỏ thật tuấn tú, sao trước kia không phát hiện ra nhỉ?”
Trong mắt Thẩm Tiếu Vi hiện lên ánh sáng: “Trước kia cũng chưa có ai phát hiện ra.”
“Ừm, cũng đúng.” Thẩm Như Vi nói với vẻ tiếc nuối. “Sao mà những anh đẹp trai đều là đồng tính luyến ái vậy?”
Trong nháy mắt, Lâm Chiếu Trinh đen mặt. Thẩm Như Vi le lưỡi, không dám nói nữa. Thẩm Tiếu Vi chớp chớp mắt, một người đàn ông như vậy là đồng tính luyến ái cũng không làm người ta thấy khó hiểu, không phải sao?
Mọi người trong Lâm gia đều không thích có người nhắc đến chuyện cậu em trai này là đồng tính luyến ái. Bất quá trước mắt, bà còn cảm thấy nghi hoặc về chuyện giữa em trai và ba có loại tình cảm cha con quá mức sâu đậm, hai người Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ tất nhiên cũng vậy. Nhưng sau khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ được ba giữ lại để nói một ít chuyện, hai người trở về nhà chính liền vào thư phòng không biết là bàn bạc chuyện gì. Lúc này Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều không rời đi mà là ở lại nhà chính của Lâm gia ở Thâm Thủy Loan. Trước mắt nơi này chỉ có Lâm Chính Huy ở, có đôi khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ sẽ về đây ở cùng ba mấy ngày. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều có biệt thự sang trọng riêng của từng người ở khu Thiển Thủy Loan, mấy người trẻ cũng đều có nhà riêng của chính mình. Bất quá, vì một chuyện nào đó, ngoại trừ nhà ngoại Lâm Chiếu Trinh, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây.
Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ vào thư phòng nói chuyện. Ba anh em họ Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều nghỉ ngơi trong phòng ở lầu hai. Ngoại trừ bữa tiệc liên hoan gia tộc tổ chức vào mỗi tuần của Lâm gia, bình thường anh em họ ba người đều khó có dịp tụ tập nhau lại vì công việc của mỗi người. Lâm Vu Chu rót cho hai người anh một chén rượu đỏ, còn anh cầm một chén tựa vào quầy bar, lắc lắc chén rượu đỏ, không có ý định lên tiếng.
Lâm Vu Hồng uống một ngụm, nhìn về phía anh họ.
“Anh biết bao nhiêu chuyện về Lâm Vô Ý?” Đối với người còn nhỏ tuổi hơn mình đó, Lâm Vu Hồng không thể gọi ra một tiếng chú, sau khi gặp mặt anh lại càng không gọi được. Dù có là ai, khi nhìn thấy Lâm Vô Ý đều nghĩ có phải đối phương vẫn còn là sinh viên đang đi học không. Năm nay Lâm Vu Chi 33 tuổi, Lâm Vu Hồng 32 tuổi, Lâm Vu Chu 29 tuổi, Lâm Vu Huệ 28 tuổi, Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi là nhỏ nhất, lần lượt là 26 tuổi và 22 tuổi. Lâm Vô Ý vừa mới bước sang tuổi 30, cho nên khó có thể khiến người khác gọi cậu là chú hay cậu.
Lâm Vu Chu ngồi xuống sofa phía trước, Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Hồng trả lời: “Không nhiều hơn so với em.”
“Có phải chúng ta bỏ sót chuyện gì không?” Lâm Vu Chu lên tiếng.
Lâm Vu Hồng lạnh nhạt mở miệng: “Hiển nhiên.”
Lâm Vu Chu nói: “Dường như cậu ấy muốn trốn tránh chúng ta.”
Lâm Vu Chi nhìn chén rượu đỏ, trên mặt là vẻ nghiêm túc. Lâm Vu Hồng cũng không lên tiếng, đáp án của hai người rõ ràng là cũng nhất trí. Lâm Vu Chu nhíu mi, cũng không nói gì. Ba người cháu này của Lâm gia đều không phải là người nói nhiều, nếu có Thẩm Tiếu Vi ở đây may ra không khí có thể linh hoạt một chút.
Có người gõ cửa, ba người đều quay ra nhìn, là ai vậy? Người ngoài cửa cũng không tự giới thiệu mà là tự động mở cửa. Nhìn người đi vào, Lâm Vu Chu nhướng mi: “Không phải em về nhà sao?”
Người đi vào đóng cửa lại, vô cùng tự nhiên mà đến sau quầy bar cầm chai Champagne, vừa rót cho mình một chén vừa nói: “Vốn là phải về, nhưng mẹ em gọi điện thoại hỏi mợ ngày mai nấu canh gì cho ông ngoại. Biết các anh đều ở đây nên em tới.”
Cầm chén rượu, Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống ghế salon đơn, gác một chân lên, hỏi: “Các anh đang nói chuyện về cậu nhỏ sao?”
“Cậu nhỏ.” Lâm Vu Chu nổi da gà. “Em có thể gọi ra miệng hả? Thoạt nhìn cậu ta cũng chỉ như bạn cùng tuổi với Như Vi.”
Biểu hiện của Thẩm Tiếu Vi không hề có chướng ngại tâm lý nào, nói: “Cậu ấy về rồi, hơn nữa xem ra sẽ ở đây lâu, chẳng lẽ lại gọi thẳng tên cậu ấy sao? Không bằng sớm thích ứng một chút.”
Lâm Vu Chu nhíu mày: “Anh không thể gọi cậu ta làchú nhỏ.”
“Ha ha… Thật ra không khó đến vậy đâu.” Thẩm Tiếu Vi uống một ngụm rượu đỏ, rồi đặt chén lên bàn, sắc mặt nghiêm túc. “Chẳng lẽ các anh không thấy khó hiểu sao?”
Lâm Vu Chu nói: “Đó là nguyên nhân bọn anh ở đây.”
Tuổi tác của Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi hơn kém nhau không nhiều, hai người xem như có thể tán gẫu với nhau khá hợp. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là người tiếc chữ như vàng, bất quá hai người không nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến hai người còn lại nói chuyện với nhau. Thẩm Tiếu Vi nói tiếp: “Lúc chúng ta đi, ông ngoại gọi cậu cả và cậu hai lại, chắc chắn là có liên quan đến chuyện cậu nhỏ trở về. Các anh nói… Ông ngoại có sửa di chúc không?”
Ánh mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều trầm xuống, Lâm Vu Chu thản nhiên nói: “Để cậu ta thừa kế xí nghiệp của gia tộc? Ông nội bị bệnh, không phải hồ đồ. Nếu ông nội có ý định này thì sẽ không để cậu ấy đến Pháp.”
“Ai mà biết được.” Thẩm Tiếu Vi cầm chén rượu, nhấp một ngụm rượu đỏ như son môi, anh nói: “Nhưng mà so với chuyện ông ngoại sẽ thay đổi di chúc thế nào, em càng muốn biết tại sao quan hệ của họ thoạt nhìn không hề lãnh đạm giống hai cha con xa cách nhiều năm. Chẳng lẽ cậu cả và cậu hai chưa từng để lộ ra chút gì sao?”
Lâm Vu Chi mở cái miệng tôn quý của mình: “Hôm nay anh mới biết người này còn sống.”
“Còn sống và còn tràn đầy tuổi trẻ.” Lâm Vu Hồng nói tiếp, nghe có chút châm chọc.
Thẩm Tiếu Vi cong khóe miệng: “Nếu không phải ông ngoại ngã bệnh, em còn không biết cậu nhỏ vẫn luôn ẩn hình của em còn có một mặt thần bí như vậy.”
Lâm Vu Chi uống hết chén rượu trong tay, Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Ngày mai chúng ta vẫn đến bệnh viện sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Vu Chi đặt chén rượu xuống, không định uống nữa.
Có người gõ cửa, Thẩm Tiếu Vi đứng dậy ra mở cửa.
“Chị họ.” Là Lâm Vu Huệ.
Lâm Vu Huệ mặc quần áo ở nhà, đeo cặp kính màu hồng đi vào phòng, nói: “Ba em và chú hai bảo em đến nói cho các anh biết, ngày mai chú nhỏ và bà dì Giang sẽ về đây ở, muốn chúng ta đều về nhà chính ở trong khoảng thời gian này.”
“Cậu ấy muốn về đây ở?” Thẩm Tiếu Vi hơi kinh ngạc, trong mắt ba người kia cũng có vẻ kinh ngạc giống nhau.
Lâm Vu Huệ hơi nhướng mi: “Các anh không đồng ý?” Cho dù không có ấn tượng gì đặc biệt sâu sắc với người chú nhỏ này, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh gặp mặt trong bệnh viện kia, cô có cảm tưởng rất tốt về đối phương.
Thẩm Tiếu Vi lập tức nói: “Không phải, chỉ là kinh ngạc khi cậu ấy đồng ý về đây ở. Em nghĩ cậu ấy muốn ở khách sạn.”
Sắc mặt Lâm Vu Huệ dịu đi, rồi giải thích: “Là ba chị gọi điện thoại cho bà dì Giang. Họ đồng ý. Hai vị trưởng bối nói chúng ta nên chính thức gặp mặt một lần với chú nhỏ.” Sau đó cô quay sang phía anh trai mình: “Đêm nay anh về bên Thiển Thủy Loan không? Không về thì mai em sẽ đón Ethan đến đây.” Ethan, con trai duy nhất của Lâm Vu Chi, 4 tuổi.
“Đêm nay anh nghỉ ở phong bên cạnh.”
“Vậy sáng mai em đi đón nó.”
“Anh không về?” Lâm Vu Hồng hỏi.
Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Vừa uống rượu, không muốn lái xe. Em thì sao?”
Lâm Vu Hồng nhìn sang Lâm Vu Huệ: “Anh cũng không về. Sáng mai em tiện đường đón cả Ryan và Andrew đến đây.”
“Được.”
Lâm Vu Hồng chưa kết hôn, nhưng anh có hai con trai sinh đôi mới một tuổi, mẹ của chúng là thư ký trước đây của Lâm Vu Hồng. Rất nhiều người nghĩ người phụ nữ kia sẽ mẫu bằng tử quý mà được bước vào Lâm Thị giàu có, kết quả là năm ngoái, sau khi con được sinh ra Lâm Vu Hồng liền chia tay đối phương. Lâm Vu Hồng trả một số tiền lớn coi như là phí chia tay, con cái thuộc về anh, còn bên phía người phụ nữ kia thậm chí còn không có quyền thăm hỏi. Sau chuyện này mọi người mới hiểu, Lâm Vu Hồng chỉ cần có con. Cho nên đàn ông của Lâm gia đều là những người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương tốt nhất trong lòng phụ nữ, bao gồm cả Lâm Vu Chi đã kết hôn. Theo như người ngoài thấy, người vợ hàng năm đều đi nghỉ hay mua sắm ở nước ngoài của Lâm Vu Chi bị người ta chen chân là chuyện không sớm thì muộn.
Thẩm Tiếu Vi duỗi thắt lưng: “Vậy em cũng không về.”
Một tay Lâm Vu Chu đỡ đầu nói: “Xem ra chỉ có một mình em về. Em lạ giường.”
“Cần em đưa anh về không? Anh uống rượu.” Lâm Vu Huệ hỏi.
“Phiền em.”
Trò chuyện xong cũng không cho ra kết quả gì, Lâm Vu Chu định đi về. Lâm Vu Huệ về phòng thay quần áo.
“Sáng mai lúc nào anh đến đây? Sau khi ngủ dậy?” Trước khi Lâm Vu Chu đi, Thẩm Tiếu Vi hỏi. Lâm Vu Chu mặc áo khoác: “Anh sẽ đến sớm.”
Thẩm Tiếu Vi cười cười.
“Anh về phòng, đi tắm cái đã.” Lâm Vu Hồng đứng lên.
Lâm Vu Chi cũng đứng lên, cũng muốn về phòng.
“Em ngồi lại một lát.” Thẩm Tiếu Vi bất động.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đi rồi, tay Thẩm Tiếu Vi xoa cằm, trước mắt là hình ảnh một chàng trai ghé vào giường bệnh rơi nước mắt.
“Thật là đồng tính luyến ái sao?”
…
Ở trong phòng bệnh một đêm, hơn bảy giờ sáng, Lâm Vô Ý tự mình lau mặt, đút thuốc cho ba. Dưới sự thúc giục của mẹ, cậu không nỡ mà rời khỏi phòng bệnh về khách sạn. Hiện giờ cậu không muốn rời khỏi ba dù chỉ một bước. Nhưng nếu đã trở lại, nếu đã quyết định không đi nữa, có một số việc cậu không thể tiếp tục trốn tránh. Về khách sạn tắm rửa một cái, thay quần áo, Lâm Vô Ý và mẹ mang hành lý lên xe mà Lâm gia phái đến để đón họ. Giới truyền thông vừa nghe tin đã lập tức hành động, biết Lâm Vô Ý đã trở lại. Nhưng mà làm người ta khó hiểu chính là so với sự hưng phấn mấy năm trước của giới truyền thông, tin tức Lâm Vô Ý trở về chỉ được nhắc đến vài câu trên truyền thông chứ không có động tĩnh gì lớn, ngay cả đám phóng viên và nhà báo đứng ngoài khách sạn chặn đường Lâm Vô Ý cũng không có nhiều.
Đôi mắt Lâm Vô Ý vẫn sưng, mặt cũng hơi sưng lên. Buổi tối ngồi trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, nhìn khuôn mặt già nua ốm yếu của ba, nước mắt của cậu không thể dừng được. Cậu tình nguyện để ba quát nạt cậu, dạy dỗ cậu, cũng không muốn nhìn ba giống như hiện tại. Bởi vì muốn trốn tránh một việc, cậu không muốn định cư ở đây, cậu vẫn nghĩ ba có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, tòa núi lớn sau lưng cậu sắp sụp đổ, cậu không thể thừa nhận nổi.
Lâm Vô Ý đỡ lấy mẹ, không có vẻ khẩn trương khi sắp gặp người thân, vẫn đắm chìm trong nỗi bất an vì ba bệnh nặng. Mắt Giang Y Viện cũng hơi sưng, bà dựa vào người con, nắm chặt tay con trai, trong lòng cũng có hối hận và tự trách.
“Thái thái, sắp tới rồi.” Lái xe nhắc nhở một tiếng. Giang Y Viện và Lâm Vô Ý đều hồi phục lại từ trong suy nghĩ riêng của mình. Giang Y Viện cầm tay con, nói: “Cứ thoải mái, kỳ thực anh chị của con rất dễ ở chung.”
Lâm Vô Ý cho mẹ một ánh mắt yên tâm, nói: “Con không khẩn trương, chỉ là sẽ làm khó cho mấy người kia. Phải gọi một người nhỏ tuổi hơn mình là chú hay cậu đều sẽ không tự nhiên mà.”
Giang Y Viện xoa mái tóc hơi dài của con, thản nhiên nở nụ cười.
Ô tô đi vào đại trạch của Lâm gia, tất cả mọi người đang chờ đều đứng dậy đi ra ngoài cửa. Mọi người của Lâm gia đều ở đây, không ai vắng mặt. Ô tô dừng ở trước cửa, quản gia đến gần mở cửa xe. Lâm Vô Ý cúi thấp đầu xuống xe, sau đó quay lại đỡ mẹ ra ngoài. Lái xe xách hành lý giúp họ. Đỡ vai mẹ, Lâm Vô Ý ngẩng đầu nhìn những người nhà của cậu. Hai tròng mắt sưng đỏ vẫn ánh chút nước, một chiếc áo thể thao đơn giản màu trắng, một quần thể thao dài màu xám đơn giản hiệu Adidas, một đôi giày thể thao. Gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc trên trán Lâm Vô Ý lướt nhẹ. Buông mẹ ra, tiến lên hai bước, cậu cúi xuống thật sâu với anh trai và chị gái.
“Anh cả, anh hai, chị, em về rồi.”
Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều hít một hơi sâu. Đôi mắt Lâm Chiếu Trinh có chút đỏ hồng, bà vỗ vai em trai: “Trở về là tốt rồi. Vào nhà đi.” Lâm Vô Ý đứng thẳng người dậy, đỡ mẹ rồi vào nhà cùng mọi người. Không giống với những người trẻ tuổi hiện nay, trên người Lâm Vô Ý không hề có nhiều vật phẩm, trang sức, cũng không có khuyên tai, chỉ có hai chuỗi vòng thủy tinh trên cổ tay trái. Một chiếc là thủy tinh tím, một chiếc là thủy tinh nâu.
Mọi người ngồi xuống. Là anh cả, Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Vô Ý, nhiều năm nay em không về Hongkong, lần này về rồi thì đừng đi nữa. Chuyện trước kia qua rồi thì thôi, đừng để ba tức giận nữa.”
“Em không định đi nữa.” Nghĩ đến ba còn đang nằm trên giường bệnh, Lâm Vô Ý cúi đầu, muốn che giấu vẻ thất thố của mình.
Lâm Chiếu Đông nhìn về phía con cả. Lâm Vu Chi đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn tay ra: “Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Chi.”
Lâm Vô Ý lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, đứng dậy, cầm tay đối phương. Đối mặt với người cháu lớn hơn mình ba tuổi, lại còn cao hơn mình rất nhiều, Lâm Vô Ý có chút luống cuống, biết xưng hô thế nào đây?
Trong bốn năm Lâm Vô Ý ở Hongkong, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều đang học ở nước ngoài, còn hai người gần tuổi nhất với Lâm Vô Ý là Lâm Vu Chu và Lâm Vu Huệ thì rất ít khi gặp mặt cậu vì Lâm Vô Ý quá ư “hướng nội”. Thẩm Như Vi nhỏ hơn Lâm Vô Ý những tám tuổi, đương nhiên là càng có ít cơ hội gặp Lâm Vô Ý, có gặp cũng không nhớ. Lâm Vô Ý từng ở Lâm gia giống như một người ẩn hình, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người, hoặc là nói ngay cả giọng nói cũng rất ít khi nghe thấy. Sau khi Lâm Vô Ý sang nước Pháp du học, tuy rằng lúc nghỉ đều về Hongkong, nhưng cậu cũng ít khi chạm mặt với mấy “tiểu bối”, rõ ràng là không muốn có nhiều tiếp xúc. Đối với Lâm gia mà nói, cậu chỉ có hai chữ để hình dung – Xa lạ.
Lâm Vu Chi buông tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng đã đi tới, vươn tay.
“Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Hồng.”
“Vu Hồng.”
Bắt tay.
Vài người khác cũng đi tới. Sau khi anh trai buông tay ra, Lâm Vu Chu vươn tay: “Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Chu.”
“Vu Chu.” Mỉm cười khi đối mặt với người thân.
“Chú nhỏ, chú còn nhận ra cháu không?” Lâm Vu Huệ cười khẽ, hỏi. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý rõ ràng hơn: “Sao có thể không nhận ra, cháu là Vu Huệ.”
“Rất vinh hạnh khi chú nhỏ còn nhận ra cháu.” Lâm Vu Huệ không bắt tay với chú nhỏ mà rất thân thiết ôm lấy đối phương. “Hoan nghênh chú trở về.” Lâm Vô Ý ôm “cô cháu gái” này, cười nói: “Tôi chỉ lớn hơn cháu hai tuổi, gọi tôi là Vô Ý đi.” Ba người lúc trước cũng chưa xưng hô với cậu, nhất định là cực kỳ không tự nhiên.
“Cháu cảm thấy gọi là chú nhỏ rất thân thiết.” Lâm Vu Huệ buông đối phương ra.
Thẩm Tiếu Vi đi đến, khuôn mặt tươi cười: “Khẳng định cậu không biết cháu.”
Lâm Vô Ý mở to hai mắt, giống như đang suy nghĩ: “À, để tôi đoán đã. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Vu Huệ đều đã gặp, chỉ còn lại Tiếu Vi và Như Vi. Nhất định cậu không phải Như Vi, vậy thì chính là Tiếu Vi rồi.”
“Ha, tại sao cháu không thể là bạn trai Như Vi vậy?” Thẩm Tiếu Vi bắt chước Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái.
Lâm Vô Ý nhìn về phía cô gái mang khuôn mặt tú sắc vui mừng, kinh ngạc nói: “Tôi nghe nói Như Vi là nàng công chúa đáng yêu nhất, mê người nhất của nhà chúng ta. Chẳng lẽ công chúa của chúng ta đã có bạch mã vương tử sao? Oh, no, tôi còn muốn sử dụng một chút quyền lợi khi làm cậu nhỏ mà.”
“Quyền lợi gì cơ?” Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi đều cực kỳ tò mò, cùng diễn trò với cậu.
Lâm Vô Ý đi đến trước mặt Thẩm Như Vi, lộ ra nụ cười ôn nhu, rồi mới trong tiếng kêu ngạc nhiên của Thẩm Như Vi, cậu chủ động ôm vai đối phương, nhìn sang Thẩm Tiếu Vi: “Đó chính là làm hộ hoa sứ giả cho công chúa, cùng nàng tham gia vũ hội, giúp nàng chọn lựa bạch mã vương tử thích hợp nhất.”
Hai gò má của Thẩm Như Vi nháy mắt liền đỏ bừng, không nghĩ rằng cảm giác của cô với cậu nhỏ không hề giống như trong tưởng tượng.
Lâm Vô Ý hỏi cháu gái ngoại của cậu: “Cậu nhỏ tôi đây chắc là có thể làm hộ hoa sứ giả cho cháu chứ?”
“Đương nhiên có thể!” Thẩm Như Vi vui cực kỳ. “Cậu nhỏ, hoan nghênh cậu trở về!”
“Ha ha… Cảm ơn!” Lâm Vô Ý nhẹ nhàng ôm Thẩm Như Vi, như trưởng bối, như anh trai.
Thẩm Tiếu Vi đến gần, giơ tay đầu hàng: “Vì để giúp cậu đạt thành tâm nguyện, cháu là Thẩm Tiếu Vi là được rồi!” Nói xong, anh dùng cách thức lễ nghi khác với ba anh trai kia, ôm lấy chàng trai trước mặt: “Hoan nghênh cậu trở về, cậu nhỏ.”
Lâm Vô Ý vươn tay, trong mắt chính là sự cảm kích với người thân: “Cảm ơn.” Cậu cao 178cm và Thẩm Tiếu Vi cao 187cm khi đứng ôm nhau, dù nhìn thế nào cũng thấy giống anh em, chứ không phải là cậu và cháu trai ngoại. Lâm Vô Ý không thể coi là thấp, nhưng đàn ông ở thế hệ này của Lâm gia đều cao trên 185cm, cậu vốn đã không chiếm ưu thế về tuổi tác, khi đứng trước mặt tiểu bối lại càng không hề giống trưởng bối.
Lâm Chiếu Trinh hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu.
Một người lên tiếng, có chút không xác định được, nói: “Vô Ý… Thay đổi rất nhiều.” Là chồng của Lâm Chiếu Trinh, Thẩm Văn.
Thẩm Tiếu Vi quay đầu nhìn mẹ, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc về người cậu đột nhiên trở về kia. Lâm Chiếu Trinh hơi nhíu mi, nói: “Đúng là thay đổi rất nhiều. Sau khi cậu ấy bị ba đuổi ra khỏi nhà, em không còn gặp cậu ấy. Sinh nhật ba cậu ấy cũng không chịu về. Em nghĩ, hai người họ vẫn giận dỗi nhau vì chuyện kia.”
“Rõ ràng là không phải.” Thẩm Tiếu Vi lên tiếng, dưới đáy mắt che giấu ý định nghiên cứu tìm hiểu. “Sao con cảm thấy cảm tình giữa cậu ấy và ông ngoại rất tốt?”
“Con cũng thấy vậy.” Thẩm Như Vi gật đầu.
Lâm Chiếu Trinh muốn dùng cách lý giải của mình để giải thích điều bí ẩn này: “Cho tới giờ cậu ấy luôn là người hướng nội, ngoại trừ chuyện kia ra mẹ không thấy cậu ấy đã làm cái gì quá mức, vốn dĩ mẹ còn không nghĩ cậu ấy có thời kỳ phản nghịch. Có lẽ cậu ấy vẫn quan tâm đến ông ngoại các con, chỉ là không biểu hiện ra mặt. Hiện tại lão nhân gia bị bệnh, cho dù trước kia có mâu thuẫn gì, lúc này không nên để ý nữa.”
“Có lẽ vậy.” Thẩm Tiếu Vi quay đầu lại.
“À, cậu nhỏ thoạt nhìn trông thật trẻ, cảm giác như là bạn cùng lứa với con vậy.” Đối với người cậu nhỏ mà mình không có ấn tượng quá sâu này, bỗng nhiên Thẩm Như Vi thấy có hảo cảm. Quạn trọng nhất là: “Cậu nhỏ thật tuấn tú, sao trước kia không phát hiện ra nhỉ?”
Trong mắt Thẩm Tiếu Vi hiện lên ánh sáng: “Trước kia cũng chưa có ai phát hiện ra.”
“Ừm, cũng đúng.” Thẩm Như Vi nói với vẻ tiếc nuối. “Sao mà những anh đẹp trai đều là đồng tính luyến ái vậy?”
Trong nháy mắt, Lâm Chiếu Trinh đen mặt. Thẩm Như Vi le lưỡi, không dám nói nữa. Thẩm Tiếu Vi chớp chớp mắt, một người đàn ông như vậy là đồng tính luyến ái cũng không làm người ta thấy khó hiểu, không phải sao?
Mọi người trong Lâm gia đều không thích có người nhắc đến chuyện cậu em trai này là đồng tính luyến ái. Bất quá trước mắt, bà còn cảm thấy nghi hoặc về chuyện giữa em trai và ba có loại tình cảm cha con quá mức sâu đậm, hai người Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ tất nhiên cũng vậy. Nhưng sau khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ được ba giữ lại để nói một ít chuyện, hai người trở về nhà chính liền vào thư phòng không biết là bàn bạc chuyện gì. Lúc này Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều không rời đi mà là ở lại nhà chính của Lâm gia ở Thâm Thủy Loan. Trước mắt nơi này chỉ có Lâm Chính Huy ở, có đôi khi Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ sẽ về đây ở cùng ba mấy ngày. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều có biệt thự sang trọng riêng của từng người ở khu Thiển Thủy Loan, mấy người trẻ cũng đều có nhà riêng của chính mình. Bất quá, vì một chuyện nào đó, ngoại trừ nhà ngoại Lâm Chiếu Trinh, hôm nay tất cả mọi người đều ở đây.
Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ vào thư phòng nói chuyện. Ba anh em họ Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều nghỉ ngơi trong phòng ở lầu hai. Ngoại trừ bữa tiệc liên hoan gia tộc tổ chức vào mỗi tuần của Lâm gia, bình thường anh em họ ba người đều khó có dịp tụ tập nhau lại vì công việc của mỗi người. Lâm Vu Chu rót cho hai người anh một chén rượu đỏ, còn anh cầm một chén tựa vào quầy bar, lắc lắc chén rượu đỏ, không có ý định lên tiếng.
Lâm Vu Hồng uống một ngụm, nhìn về phía anh họ.
“Anh biết bao nhiêu chuyện về Lâm Vô Ý?” Đối với người còn nhỏ tuổi hơn mình đó, Lâm Vu Hồng không thể gọi ra một tiếng chú, sau khi gặp mặt anh lại càng không gọi được. Dù có là ai, khi nhìn thấy Lâm Vô Ý đều nghĩ có phải đối phương vẫn còn là sinh viên đang đi học không. Năm nay Lâm Vu Chi 33 tuổi, Lâm Vu Hồng 32 tuổi, Lâm Vu Chu 29 tuổi, Lâm Vu Huệ 28 tuổi, Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi là nhỏ nhất, lần lượt là 26 tuổi và 22 tuổi. Lâm Vô Ý vừa mới bước sang tuổi 30, cho nên khó có thể khiến người khác gọi cậu là chú hay cậu.
Lâm Vu Chu ngồi xuống sofa phía trước, Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vu Hồng trả lời: “Không nhiều hơn so với em.”
“Có phải chúng ta bỏ sót chuyện gì không?” Lâm Vu Chu lên tiếng.
Lâm Vu Hồng lạnh nhạt mở miệng: “Hiển nhiên.”
Lâm Vu Chu nói: “Dường như cậu ấy muốn trốn tránh chúng ta.”
Lâm Vu Chi nhìn chén rượu đỏ, trên mặt là vẻ nghiêm túc. Lâm Vu Hồng cũng không lên tiếng, đáp án của hai người rõ ràng là cũng nhất trí. Lâm Vu Chu nhíu mi, cũng không nói gì. Ba người cháu này của Lâm gia đều không phải là người nói nhiều, nếu có Thẩm Tiếu Vi ở đây may ra không khí có thể linh hoạt một chút.
Có người gõ cửa, ba người đều quay ra nhìn, là ai vậy? Người ngoài cửa cũng không tự giới thiệu mà là tự động mở cửa. Nhìn người đi vào, Lâm Vu Chu nhướng mi: “Không phải em về nhà sao?”
Người đi vào đóng cửa lại, vô cùng tự nhiên mà đến sau quầy bar cầm chai Champagne, vừa rót cho mình một chén vừa nói: “Vốn là phải về, nhưng mẹ em gọi điện thoại hỏi mợ ngày mai nấu canh gì cho ông ngoại. Biết các anh đều ở đây nên em tới.”
Cầm chén rượu, Thẩm Tiếu Vi ngồi xuống ghế salon đơn, gác một chân lên, hỏi: “Các anh đang nói chuyện về cậu nhỏ sao?”
“Cậu nhỏ.” Lâm Vu Chu nổi da gà. “Em có thể gọi ra miệng hả? Thoạt nhìn cậu ta cũng chỉ như bạn cùng tuổi với Như Vi.”
Biểu hiện của Thẩm Tiếu Vi không hề có chướng ngại tâm lý nào, nói: “Cậu ấy về rồi, hơn nữa xem ra sẽ ở đây lâu, chẳng lẽ lại gọi thẳng tên cậu ấy sao? Không bằng sớm thích ứng một chút.”
Lâm Vu Chu nhíu mày: “Anh không thể gọi cậu ta làchú nhỏ.”
“Ha ha… Thật ra không khó đến vậy đâu.” Thẩm Tiếu Vi uống một ngụm rượu đỏ, rồi đặt chén lên bàn, sắc mặt nghiêm túc. “Chẳng lẽ các anh không thấy khó hiểu sao?”
Lâm Vu Chu nói: “Đó là nguyên nhân bọn anh ở đây.”
Tuổi tác của Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi hơn kém nhau không nhiều, hai người xem như có thể tán gẫu với nhau khá hợp. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là người tiếc chữ như vàng, bất quá hai người không nói chuyện cũng không làm ảnh hưởng đến hai người còn lại nói chuyện với nhau. Thẩm Tiếu Vi nói tiếp: “Lúc chúng ta đi, ông ngoại gọi cậu cả và cậu hai lại, chắc chắn là có liên quan đến chuyện cậu nhỏ trở về. Các anh nói… Ông ngoại có sửa di chúc không?”
Ánh mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều trầm xuống, Lâm Vu Chu thản nhiên nói: “Để cậu ta thừa kế xí nghiệp của gia tộc? Ông nội bị bệnh, không phải hồ đồ. Nếu ông nội có ý định này thì sẽ không để cậu ấy đến Pháp.”
“Ai mà biết được.” Thẩm Tiếu Vi cầm chén rượu, nhấp một ngụm rượu đỏ như son môi, anh nói: “Nhưng mà so với chuyện ông ngoại sẽ thay đổi di chúc thế nào, em càng muốn biết tại sao quan hệ của họ thoạt nhìn không hề lãnh đạm giống hai cha con xa cách nhiều năm. Chẳng lẽ cậu cả và cậu hai chưa từng để lộ ra chút gì sao?”
Lâm Vu Chi mở cái miệng tôn quý của mình: “Hôm nay anh mới biết người này còn sống.”
“Còn sống và còn tràn đầy tuổi trẻ.” Lâm Vu Hồng nói tiếp, nghe có chút châm chọc.
Thẩm Tiếu Vi cong khóe miệng: “Nếu không phải ông ngoại ngã bệnh, em còn không biết cậu nhỏ vẫn luôn ẩn hình của em còn có một mặt thần bí như vậy.”
Lâm Vu Chi uống hết chén rượu trong tay, Thẩm Tiếu Vi hỏi: “Ngày mai chúng ta vẫn đến bệnh viện sao?”
“Đương nhiên.” Lâm Vu Chi đặt chén rượu xuống, không định uống nữa.
Có người gõ cửa, Thẩm Tiếu Vi đứng dậy ra mở cửa.
“Chị họ.” Là Lâm Vu Huệ.
Lâm Vu Huệ mặc quần áo ở nhà, đeo cặp kính màu hồng đi vào phòng, nói: “Ba em và chú hai bảo em đến nói cho các anh biết, ngày mai chú nhỏ và bà dì Giang sẽ về đây ở, muốn chúng ta đều về nhà chính ở trong khoảng thời gian này.”
“Cậu ấy muốn về đây ở?” Thẩm Tiếu Vi hơi kinh ngạc, trong mắt ba người kia cũng có vẻ kinh ngạc giống nhau.
Lâm Vu Huệ hơi nhướng mi: “Các anh không đồng ý?” Cho dù không có ấn tượng gì đặc biệt sâu sắc với người chú nhỏ này, nhưng hôm nay chứng kiến cảnh gặp mặt trong bệnh viện kia, cô có cảm tưởng rất tốt về đối phương.
Thẩm Tiếu Vi lập tức nói: “Không phải, chỉ là kinh ngạc khi cậu ấy đồng ý về đây ở. Em nghĩ cậu ấy muốn ở khách sạn.”
Sắc mặt Lâm Vu Huệ dịu đi, rồi giải thích: “Là ba chị gọi điện thoại cho bà dì Giang. Họ đồng ý. Hai vị trưởng bối nói chúng ta nên chính thức gặp mặt một lần với chú nhỏ.” Sau đó cô quay sang phía anh trai mình: “Đêm nay anh về bên Thiển Thủy Loan không? Không về thì mai em sẽ đón Ethan đến đây.” Ethan, con trai duy nhất của Lâm Vu Chi, 4 tuổi.
“Đêm nay anh nghỉ ở phong bên cạnh.”
“Vậy sáng mai em đi đón nó.”
“Anh không về?” Lâm Vu Hồng hỏi.
Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Vừa uống rượu, không muốn lái xe. Em thì sao?”
Lâm Vu Hồng nhìn sang Lâm Vu Huệ: “Anh cũng không về. Sáng mai em tiện đường đón cả Ryan và Andrew đến đây.”
“Được.”
Lâm Vu Hồng chưa kết hôn, nhưng anh có hai con trai sinh đôi mới một tuổi, mẹ của chúng là thư ký trước đây của Lâm Vu Hồng. Rất nhiều người nghĩ người phụ nữ kia sẽ mẫu bằng tử quý mà được bước vào Lâm Thị giàu có, kết quả là năm ngoái, sau khi con được sinh ra Lâm Vu Hồng liền chia tay đối phương. Lâm Vu Hồng trả một số tiền lớn coi như là phí chia tay, con cái thuộc về anh, còn bên phía người phụ nữ kia thậm chí còn không có quyền thăm hỏi. Sau chuyện này mọi người mới hiểu, Lâm Vu Hồng chỉ cần có con. Cho nên đàn ông của Lâm gia đều là những người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương tốt nhất trong lòng phụ nữ, bao gồm cả Lâm Vu Chi đã kết hôn. Theo như người ngoài thấy, người vợ hàng năm đều đi nghỉ hay mua sắm ở nước ngoài của Lâm Vu Chi bị người ta chen chân là chuyện không sớm thì muộn.
Thẩm Tiếu Vi duỗi thắt lưng: “Vậy em cũng không về.”
Một tay Lâm Vu Chu đỡ đầu nói: “Xem ra chỉ có một mình em về. Em lạ giường.”
“Cần em đưa anh về không? Anh uống rượu.” Lâm Vu Huệ hỏi.
“Phiền em.”
Trò chuyện xong cũng không cho ra kết quả gì, Lâm Vu Chu định đi về. Lâm Vu Huệ về phòng thay quần áo.
“Sáng mai lúc nào anh đến đây? Sau khi ngủ dậy?” Trước khi Lâm Vu Chu đi, Thẩm Tiếu Vi hỏi. Lâm Vu Chu mặc áo khoác: “Anh sẽ đến sớm.”
Thẩm Tiếu Vi cười cười.
“Anh về phòng, đi tắm cái đã.” Lâm Vu Hồng đứng lên.
Lâm Vu Chi cũng đứng lên, cũng muốn về phòng.
“Em ngồi lại một lát.” Thẩm Tiếu Vi bất động.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đi rồi, tay Thẩm Tiếu Vi xoa cằm, trước mắt là hình ảnh một chàng trai ghé vào giường bệnh rơi nước mắt.
“Thật là đồng tính luyến ái sao?”
…
Ở trong phòng bệnh một đêm, hơn bảy giờ sáng, Lâm Vô Ý tự mình lau mặt, đút thuốc cho ba. Dưới sự thúc giục của mẹ, cậu không nỡ mà rời khỏi phòng bệnh về khách sạn. Hiện giờ cậu không muốn rời khỏi ba dù chỉ một bước. Nhưng nếu đã trở lại, nếu đã quyết định không đi nữa, có một số việc cậu không thể tiếp tục trốn tránh. Về khách sạn tắm rửa một cái, thay quần áo, Lâm Vô Ý và mẹ mang hành lý lên xe mà Lâm gia phái đến để đón họ. Giới truyền thông vừa nghe tin đã lập tức hành động, biết Lâm Vô Ý đã trở lại. Nhưng mà làm người ta khó hiểu chính là so với sự hưng phấn mấy năm trước của giới truyền thông, tin tức Lâm Vô Ý trở về chỉ được nhắc đến vài câu trên truyền thông chứ không có động tĩnh gì lớn, ngay cả đám phóng viên và nhà báo đứng ngoài khách sạn chặn đường Lâm Vô Ý cũng không có nhiều.
Đôi mắt Lâm Vô Ý vẫn sưng, mặt cũng hơi sưng lên. Buổi tối ngồi trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, nhìn khuôn mặt già nua ốm yếu của ba, nước mắt của cậu không thể dừng được. Cậu tình nguyện để ba quát nạt cậu, dạy dỗ cậu, cũng không muốn nhìn ba giống như hiện tại. Bởi vì muốn trốn tránh một việc, cậu không muốn định cư ở đây, cậu vẫn nghĩ ba có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng chỉ trong nháy mắt, tòa núi lớn sau lưng cậu sắp sụp đổ, cậu không thể thừa nhận nổi.
Lâm Vô Ý đỡ lấy mẹ, không có vẻ khẩn trương khi sắp gặp người thân, vẫn đắm chìm trong nỗi bất an vì ba bệnh nặng. Mắt Giang Y Viện cũng hơi sưng, bà dựa vào người con, nắm chặt tay con trai, trong lòng cũng có hối hận và tự trách.
“Thái thái, sắp tới rồi.” Lái xe nhắc nhở một tiếng. Giang Y Viện và Lâm Vô Ý đều hồi phục lại từ trong suy nghĩ riêng của mình. Giang Y Viện cầm tay con, nói: “Cứ thoải mái, kỳ thực anh chị của con rất dễ ở chung.”
Lâm Vô Ý cho mẹ một ánh mắt yên tâm, nói: “Con không khẩn trương, chỉ là sẽ làm khó cho mấy người kia. Phải gọi một người nhỏ tuổi hơn mình là chú hay cậu đều sẽ không tự nhiên mà.”
Giang Y Viện xoa mái tóc hơi dài của con, thản nhiên nở nụ cười.
Ô tô đi vào đại trạch của Lâm gia, tất cả mọi người đang chờ đều đứng dậy đi ra ngoài cửa. Mọi người của Lâm gia đều ở đây, không ai vắng mặt. Ô tô dừng ở trước cửa, quản gia đến gần mở cửa xe. Lâm Vô Ý cúi thấp đầu xuống xe, sau đó quay lại đỡ mẹ ra ngoài. Lái xe xách hành lý giúp họ. Đỡ vai mẹ, Lâm Vô Ý ngẩng đầu nhìn những người nhà của cậu. Hai tròng mắt sưng đỏ vẫn ánh chút nước, một chiếc áo thể thao đơn giản màu trắng, một quần thể thao dài màu xám đơn giản hiệu Adidas, một đôi giày thể thao. Gió nhẹ thổi qua, mấy sợi tóc trên trán Lâm Vô Ý lướt nhẹ. Buông mẹ ra, tiến lên hai bước, cậu cúi xuống thật sâu với anh trai và chị gái.
“Anh cả, anh hai, chị, em về rồi.”
Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều hít một hơi sâu. Đôi mắt Lâm Chiếu Trinh có chút đỏ hồng, bà vỗ vai em trai: “Trở về là tốt rồi. Vào nhà đi.” Lâm Vô Ý đứng thẳng người dậy, đỡ mẹ rồi vào nhà cùng mọi người. Không giống với những người trẻ tuổi hiện nay, trên người Lâm Vô Ý không hề có nhiều vật phẩm, trang sức, cũng không có khuyên tai, chỉ có hai chuỗi vòng thủy tinh trên cổ tay trái. Một chiếc là thủy tinh tím, một chiếc là thủy tinh nâu.
Mọi người ngồi xuống. Là anh cả, Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Vô Ý, nhiều năm nay em không về Hongkong, lần này về rồi thì đừng đi nữa. Chuyện trước kia qua rồi thì thôi, đừng để ba tức giận nữa.”
“Em không định đi nữa.” Nghĩ đến ba còn đang nằm trên giường bệnh, Lâm Vô Ý cúi đầu, muốn che giấu vẻ thất thố của mình.
Lâm Chiếu Đông nhìn về phía con cả. Lâm Vu Chi đi đến trước mặt Lâm Vô Ý, vươn tay ra: “Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Chi.”
Lâm Vô Ý lập tức chỉnh đốn lại tâm tình, đứng dậy, cầm tay đối phương. Đối mặt với người cháu lớn hơn mình ba tuổi, lại còn cao hơn mình rất nhiều, Lâm Vô Ý có chút luống cuống, biết xưng hô thế nào đây?
Trong bốn năm Lâm Vô Ý ở Hongkong, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi đều đang học ở nước ngoài, còn hai người gần tuổi nhất với Lâm Vô Ý là Lâm Vu Chu và Lâm Vu Huệ thì rất ít khi gặp mặt cậu vì Lâm Vô Ý quá ư “hướng nội”. Thẩm Như Vi nhỏ hơn Lâm Vô Ý những tám tuổi, đương nhiên là càng có ít cơ hội gặp Lâm Vô Ý, có gặp cũng không nhớ. Lâm Vô Ý từng ở Lâm gia giống như một người ẩn hình, chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người, hoặc là nói ngay cả giọng nói cũng rất ít khi nghe thấy. Sau khi Lâm Vô Ý sang nước Pháp du học, tuy rằng lúc nghỉ đều về Hongkong, nhưng cậu cũng ít khi chạm mặt với mấy “tiểu bối”, rõ ràng là không muốn có nhiều tiếp xúc. Đối với Lâm gia mà nói, cậu chỉ có hai chữ để hình dung – Xa lạ.
Lâm Vu Chi buông tay Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng đã đi tới, vươn tay.
“Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Hồng.”
“Vu Hồng.”
Bắt tay.
Vài người khác cũng đi tới. Sau khi anh trai buông tay ra, Lâm Vu Chu vươn tay: “Hoan nghênh trở về. Tôi là Vu Chu.”
“Vu Chu.” Mỉm cười khi đối mặt với người thân.
“Chú nhỏ, chú còn nhận ra cháu không?” Lâm Vu Huệ cười khẽ, hỏi. Nụ cười trên mặt Lâm Vô Ý rõ ràng hơn: “Sao có thể không nhận ra, cháu là Vu Huệ.”
“Rất vinh hạnh khi chú nhỏ còn nhận ra cháu.” Lâm Vu Huệ không bắt tay với chú nhỏ mà rất thân thiết ôm lấy đối phương. “Hoan nghênh chú trở về.” Lâm Vô Ý ôm “cô cháu gái” này, cười nói: “Tôi chỉ lớn hơn cháu hai tuổi, gọi tôi là Vô Ý đi.” Ba người lúc trước cũng chưa xưng hô với cậu, nhất định là cực kỳ không tự nhiên.
“Cháu cảm thấy gọi là chú nhỏ rất thân thiết.” Lâm Vu Huệ buông đối phương ra.
Thẩm Tiếu Vi đi đến, khuôn mặt tươi cười: “Khẳng định cậu không biết cháu.”
Lâm Vô Ý mở to hai mắt, giống như đang suy nghĩ: “À, để tôi đoán đã. Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Vu Huệ đều đã gặp, chỉ còn lại Tiếu Vi và Như Vi. Nhất định cậu không phải Như Vi, vậy thì chính là Tiếu Vi rồi.”
“Ha, tại sao cháu không thể là bạn trai Như Vi vậy?” Thẩm Tiếu Vi bắt chước Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái.
Lâm Vô Ý nhìn về phía cô gái mang khuôn mặt tú sắc vui mừng, kinh ngạc nói: “Tôi nghe nói Như Vi là nàng công chúa đáng yêu nhất, mê người nhất của nhà chúng ta. Chẳng lẽ công chúa của chúng ta đã có bạch mã vương tử sao? Oh, no, tôi còn muốn sử dụng một chút quyền lợi khi làm cậu nhỏ mà.”
“Quyền lợi gì cơ?” Thẩm Tiếu Vi và Thẩm Như Vi đều cực kỳ tò mò, cùng diễn trò với cậu.
Lâm Vô Ý đi đến trước mặt Thẩm Như Vi, lộ ra nụ cười ôn nhu, rồi mới trong tiếng kêu ngạc nhiên của Thẩm Như Vi, cậu chủ động ôm vai đối phương, nhìn sang Thẩm Tiếu Vi: “Đó chính là làm hộ hoa sứ giả cho công chúa, cùng nàng tham gia vũ hội, giúp nàng chọn lựa bạch mã vương tử thích hợp nhất.”
Hai gò má của Thẩm Như Vi nháy mắt liền đỏ bừng, không nghĩ rằng cảm giác của cô với cậu nhỏ không hề giống như trong tưởng tượng.
Lâm Vô Ý hỏi cháu gái ngoại của cậu: “Cậu nhỏ tôi đây chắc là có thể làm hộ hoa sứ giả cho cháu chứ?”
“Đương nhiên có thể!” Thẩm Như Vi vui cực kỳ. “Cậu nhỏ, hoan nghênh cậu trở về!”
“Ha ha… Cảm ơn!” Lâm Vô Ý nhẹ nhàng ôm Thẩm Như Vi, như trưởng bối, như anh trai.
Thẩm Tiếu Vi đến gần, giơ tay đầu hàng: “Vì để giúp cậu đạt thành tâm nguyện, cháu là Thẩm Tiếu Vi là được rồi!” Nói xong, anh dùng cách thức lễ nghi khác với ba anh trai kia, ôm lấy chàng trai trước mặt: “Hoan nghênh cậu trở về, cậu nhỏ.”
Lâm Vô Ý vươn tay, trong mắt chính là sự cảm kích với người thân: “Cảm ơn.” Cậu cao 178cm và Thẩm Tiếu Vi cao 187cm khi đứng ôm nhau, dù nhìn thế nào cũng thấy giống anh em, chứ không phải là cậu và cháu trai ngoại. Lâm Vô Ý không thể coi là thấp, nhưng đàn ông ở thế hệ này của Lâm gia đều cao trên 185cm, cậu vốn đã không chiếm ưu thế về tuổi tác, khi đứng trước mặt tiểu bối lại càng không hề giống trưởng bối.