Chương : 31
Có lẽ Bạch Tuyết thật sự sợ Nhiếp Phong, hoặc cũng có thể cô thấy Nhiếp Phong không đến trả tiền cho mình gần một tháng nên vào chín giờ sáng thứ ba, cô quyết định đến tập đoàn PLO để phỏng vấn.
Thời điểm đứng trước cửa phòng nhân sự tập đoàn PLO, cô vẫn còn do dự không biết mình có muốn làm việc với người đàn ông độc đoán như Nhiếp Phong trong cùng công ty hay không? Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, tập đoàn PlO là một tập đoàn lớn mạnh và cô thật sự muốn được làm việc trong môi trường như thế. Nghĩ vậy, cô chỉnh trang lại mình một lần nữa và chuẩn bị bước vào phòng để phỏng vấn.
Sau khi điền vào bảng trắc nghiệm về công việc trong buổi đầu tiên phỏng vấn, Bạch Tuyết thoải mái trả lời các câu hỏi của vị chủ khảo. Sau khi được họ cho biết cô nên chờ đợi họ xem xét, cô mới rời khỏi phòng phỏng vấn của tập đoàn PLO.
Vốn tưởng rằng Nhiếp Phong sẽ sắp xếp cho cô một vị trí, lại không ngờ mình phải cố gắng từng bước để được vào làm việc tại tập đoàn PLO.
Đứng trước cửa thang máy, Bạch Tuyết chợt nghĩ liệu mình có muốn là lính nhảy dù hay không? Dù gì Nhiếp Phong cũng là tổng giám đốc của tập đoàn PLO, cô cũng nên giữ lại chút thể diện cho anh.
Tư Hoài Dương đưa tài liệu mật tới cho chủ tịch tập đoàn PLO, không ai khác chính là mẹ của Nhiếp Phong. Thật ra, tậpđoàn PLO là do chính ông ngoại và cha của Nhiếp Phong cùng chung sức xây dựng nó. Họ luôn cố gắng nỗ lực để từng bước đưa nó đi lên. Đến nay, họ giao lại cho người đời sau.
Cửa thang máy mở ra, Nhiếp Phong đứng đằng trước, có nhiều đứng phía sau anh, có lẽ là thuộc hạ của anh.
“Hả?” Nhiếp Phong nhìn thấy Bạch Tuyết đang chờ thang máy nên nói với những người khác, “Mấy người vào trước đi.”
Mấy người kia liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, sau đó mới đi về phòng làm việc.
“Em tới phỏng vấn à?” Nhiếp Phong nhìn cách ăn mặc của Bạch Tuyết, nói “Thế nào rồi? Thành công rồi sao?”
Hôm nay anh trông khá đẹp trai, toàn thân toát ra mùi đàn ông, cực kỳ thu hút, cực kỳ quyến rũ.
Bạch Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt, nghe thấy Nhiếp Phong nhíu mày hỏi thăm, cô mới tỉnh táo, “Ừ, cũng tốt. Em ngỡ là......”
“Tưởng rằng anh sẽ giúp em?” Nhiếp Phong dường như đoán được ý nghĩ của Bạch Tuyết nên nói tiếp, “Xin em hãy bỏ ý nghĩ này đi. Dù anh có thể giúp em vào công ty, nhưng anh cũng không thể giúp em hoàn thànhcông việc được giao. Vì vậy, cách tốt nhất là em hãy đứng lên bằng chính thực lực của mình.”
Bạch Tuyết vốn đang cảm kích Nhiếp Phong, nhưng lại nghe anh nói như thế, cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu.
Cô hất cằm, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn Nhiếp Phong, “Tổng giám đốc Nhiếp nói rất đúng, em cũng đồng ý là nên dựa vào thực lực của chính mình để gia nhập vào công ty. Nhưng hiện giờ em muốn gia nhập vào công ty khác, điều kiện cũng như môi trường làm việc ở các công ty khác cũng tốt. Vì vậy, em quyết định sẽ không gia nhập vào tập đoàn PLO.”
“Không thể nào.” Nhiếp Phong mỉm cười, tràn đầy tự tin nói, “Em hãy nhìn khắp thành phố Z, tập đoàn PLO luôn là sự lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai. Thật ra ở Bắc Kinh cũng có vài công ty nhỏ, nhưng cũng không bằng tập PLO này. Người khôn ngoan có lẽ cũng hiểu điều này.”
Ý anh nói cô không đủ thông minh. Bạch Tuyết nổi giận, hai lỗ mũi cô giống như hít thở không thông.
Khi thang máy vừa dừng, đợi Nhiếp Phong ra ngoài, Bạch Tuyết không thèm quan tâm, trực tiếp dùng lực ấn nút đóng cửa thật mạnh.
Nhiếp Phong lắc đầu cười, hai tay đút vào túi quần đi tới phòng làm việc. Anh cố tình sắp xếp để cô vào làm việc với anh, anh muốn ở bên cạnh cô, khống chế cô. Sớm muộn gì cô cũng sa vào lưới của anh mà thôi.
Nếu như Bạch Tuyết có thể vượt qua kì sát hạch này để vào được công ty làm việc thì anh sẽ từng bước chỉnh cô về thái độ cô khinh thường anh lúc nãy.
**
Nhận được thông báo của phòng nhân sự, thông báo cô trúng tuyển, Bạch Tuyết lại không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại cô chau mày ủ dột như mình sắp đi vào chín tầng địa ngục.
Nhiếp Phong thật sự không có nhúng tay vào chuyện này sao? Bạch Tuyết không tin.
Hai mươi ngày sau, Bạch Tuyết lại phải dậy sớm để đón xe buýt. Cô còn chưa quen với việc này.
Khi cô đến, còn hai phút nữa là trễ giờ, cô nhanh chóng, bước đến bấm thẻ và chạy vào công ty. Đây là ngày đầu tiên cô đi làm ở tập đoàn PLO.
“Bạch Tuyết, đây chính là việc của em.” Người phụ trách phòng nhân sự dẫn Bạch Tuyết đến phòng làm việc của bộ phận thiết kế, “Nơi đây là phòng thiết kế, chịu trách nhiệm về thiết kế cho cả tập đoàn PLO, người phụ trách là.....”
Đái Kiều Nghiên? Vợ cũ của Nhiếp Phong?
Thời điểm đứng trước cửa phòng nhân sự tập đoàn PLO, cô vẫn còn do dự không biết mình có muốn làm việc với người đàn ông độc đoán như Nhiếp Phong trong cùng công ty hay không? Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, tập đoàn PlO là một tập đoàn lớn mạnh và cô thật sự muốn được làm việc trong môi trường như thế. Nghĩ vậy, cô chỉnh trang lại mình một lần nữa và chuẩn bị bước vào phòng để phỏng vấn.
Sau khi điền vào bảng trắc nghiệm về công việc trong buổi đầu tiên phỏng vấn, Bạch Tuyết thoải mái trả lời các câu hỏi của vị chủ khảo. Sau khi được họ cho biết cô nên chờ đợi họ xem xét, cô mới rời khỏi phòng phỏng vấn của tập đoàn PLO.
Vốn tưởng rằng Nhiếp Phong sẽ sắp xếp cho cô một vị trí, lại không ngờ mình phải cố gắng từng bước để được vào làm việc tại tập đoàn PLO.
Đứng trước cửa thang máy, Bạch Tuyết chợt nghĩ liệu mình có muốn là lính nhảy dù hay không? Dù gì Nhiếp Phong cũng là tổng giám đốc của tập đoàn PLO, cô cũng nên giữ lại chút thể diện cho anh.
Tư Hoài Dương đưa tài liệu mật tới cho chủ tịch tập đoàn PLO, không ai khác chính là mẹ của Nhiếp Phong. Thật ra, tậpđoàn PLO là do chính ông ngoại và cha của Nhiếp Phong cùng chung sức xây dựng nó. Họ luôn cố gắng nỗ lực để từng bước đưa nó đi lên. Đến nay, họ giao lại cho người đời sau.
Cửa thang máy mở ra, Nhiếp Phong đứng đằng trước, có nhiều đứng phía sau anh, có lẽ là thuộc hạ của anh.
“Hả?” Nhiếp Phong nhìn thấy Bạch Tuyết đang chờ thang máy nên nói với những người khác, “Mấy người vào trước đi.”
Mấy người kia liếc mắt nhìn Bạch Tuyết, sau đó mới đi về phòng làm việc.
“Em tới phỏng vấn à?” Nhiếp Phong nhìn cách ăn mặc của Bạch Tuyết, nói “Thế nào rồi? Thành công rồi sao?”
Hôm nay anh trông khá đẹp trai, toàn thân toát ra mùi đàn ông, cực kỳ thu hút, cực kỳ quyến rũ.
Bạch Tuyết cảm thấy có chút hoảng hốt, nghe thấy Nhiếp Phong nhíu mày hỏi thăm, cô mới tỉnh táo, “Ừ, cũng tốt. Em ngỡ là......”
“Tưởng rằng anh sẽ giúp em?” Nhiếp Phong dường như đoán được ý nghĩ của Bạch Tuyết nên nói tiếp, “Xin em hãy bỏ ý nghĩ này đi. Dù anh có thể giúp em vào công ty, nhưng anh cũng không thể giúp em hoàn thànhcông việc được giao. Vì vậy, cách tốt nhất là em hãy đứng lên bằng chính thực lực của mình.”
Bạch Tuyết vốn đang cảm kích Nhiếp Phong, nhưng lại nghe anh nói như thế, cảm thấy mình như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu.
Cô hất cằm, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn Nhiếp Phong, “Tổng giám đốc Nhiếp nói rất đúng, em cũng đồng ý là nên dựa vào thực lực của chính mình để gia nhập vào công ty. Nhưng hiện giờ em muốn gia nhập vào công ty khác, điều kiện cũng như môi trường làm việc ở các công ty khác cũng tốt. Vì vậy, em quyết định sẽ không gia nhập vào tập đoàn PLO.”
“Không thể nào.” Nhiếp Phong mỉm cười, tràn đầy tự tin nói, “Em hãy nhìn khắp thành phố Z, tập đoàn PLO luôn là sự lựa chọn đầu tiên của bất kỳ ai. Thật ra ở Bắc Kinh cũng có vài công ty nhỏ, nhưng cũng không bằng tập PLO này. Người khôn ngoan có lẽ cũng hiểu điều này.”
Ý anh nói cô không đủ thông minh. Bạch Tuyết nổi giận, hai lỗ mũi cô giống như hít thở không thông.
Khi thang máy vừa dừng, đợi Nhiếp Phong ra ngoài, Bạch Tuyết không thèm quan tâm, trực tiếp dùng lực ấn nút đóng cửa thật mạnh.
Nhiếp Phong lắc đầu cười, hai tay đút vào túi quần đi tới phòng làm việc. Anh cố tình sắp xếp để cô vào làm việc với anh, anh muốn ở bên cạnh cô, khống chế cô. Sớm muộn gì cô cũng sa vào lưới của anh mà thôi.
Nếu như Bạch Tuyết có thể vượt qua kì sát hạch này để vào được công ty làm việc thì anh sẽ từng bước chỉnh cô về thái độ cô khinh thường anh lúc nãy.
**
Nhận được thông báo của phòng nhân sự, thông báo cô trúng tuyển, Bạch Tuyết lại không cảm thấy vui vẻ mà ngược lại cô chau mày ủ dột như mình sắp đi vào chín tầng địa ngục.
Nhiếp Phong thật sự không có nhúng tay vào chuyện này sao? Bạch Tuyết không tin.
Hai mươi ngày sau, Bạch Tuyết lại phải dậy sớm để đón xe buýt. Cô còn chưa quen với việc này.
Khi cô đến, còn hai phút nữa là trễ giờ, cô nhanh chóng, bước đến bấm thẻ và chạy vào công ty. Đây là ngày đầu tiên cô đi làm ở tập đoàn PLO.
“Bạch Tuyết, đây chính là việc của em.” Người phụ trách phòng nhân sự dẫn Bạch Tuyết đến phòng làm việc của bộ phận thiết kế, “Nơi đây là phòng thiết kế, chịu trách nhiệm về thiết kế cho cả tập đoàn PLO, người phụ trách là.....”
Đái Kiều Nghiên? Vợ cũ của Nhiếp Phong?