Chương 1: Cô Chỉ Là Một Đứa Con Riêng
Hy Nguyệt ngồi trên giường, trên người vẫn còn mặc bộ váy cưới, cô nắm chặt tay để cố giữ bình tĩnh, chờ đợi Lục Lãnh Phong nhưng chẳng thấy anh đâu
*Cạch*
Anh mở cửa bước vào, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét
Anh nổi tiếng là một tổng tài lạnh lùng, lập dị lại còn thích sạch sẽ, đồ của anh chưa có sự cho phép thì tuyệt đối không được đụng vào
Ở thành phố G này không ai là không biết đến anh, nhắc đến Lục Lãnh Phong chỉ có ba từ "Đừng dính vào"
Thấy cô ngồi trên giường mình, anh tức giận hỏi
- Tôi chưa cho phép sao cô dám ngồi trên giường?
- Tôi tôi xin lỗi
Thấy anh tức giận, cô vội bước xuống giường
Anh không quan tâm cô nghĩ gì, lướt ngang qua rồi nói với cô một câu
- Cô chỉ là một đứa con riêng đừng mơ tưởng trở thành Lục thiếu phu nhân
Nói rồi anh quay người bước vào phòng tắm bỏ lại mình cô ở ngoài này với những dòng suy nghĩ rối bời
Lẽ ra người kết hôn phải là Hy Tuyết nhưng cô ta không thích lấy người lập dị như Lãnh Phong thế là Diệp gia đẩy cô gả thay
Nhưng mà cũng đã là gì so với những lần cô bị mẹ con Hy Tuyết hành hạ ở Diệp gia. Nhiều lúc cô muốn hận họ nhưng lấy tư cách gì để hận đây? Con riêng ư?
Ngay cả cha cô còn chán ghét cô thì nói gì đến Hy Tuyết và mẹ cô ta. Họ ghét cô có lẽ do mái tóc màu bạch kim không giống một ai ở Diệp gia
Hy Nguyệt vô cùng hợp với mái tóc bạch kim, nó tôn lên nước da trắng của cô nhưng nó cũng khiến ai ai cũng nghi kị liệu cô có quan hệ với gia tộc Diệp? Liệu cô thật sự là con Diệp Hoàng? Vì thế mà chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư
Bị chà đạp, ức hiếp nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc phải tự tử, cô phải sống, phải sống để lấy lại những gì Diệp gia đã lấy của cô
Anh tắm xong bước ra chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, thấy cô vẫn còn ngồi dưới sàn anh chậc lưỡi ra vẻ chán ghét rồi bước ra khỏi phòng
*Rầm*
Tiếng cửa phòng đóng mạnh đưa cô về với hiện thực. Trong phòng chỉ còn một mình cô
Sau đó, cô lấy bộ quần áo để thay ra. Lúc nãy ngồi trên giường anh đã tức giận đến vậy rồi thôi thì quần áo cứ để trong vali thì tốt hơn
*Cạch*
Hy Nguyệt mở cửa phòng tắm bước vào, dòng nước lạnh xối thẳng vào người nhưng cô lại chẳng hề thấy lạnh bởi cô đã quá quen với việc phải tắm nước lạnh từ nhỏ
Bây giờ, cô chỉ có một suy nghĩ đó là phải mạnh mẽ phải thật mạnh mẽ chờ đến cái ngày lấy lại tất cả từ Diệp gia
- ---------------
Sáng hôm sau
Hy Nguyệt thức dậy từ rất sớm bởi khi ở Diệp gia các công việc của nữ hầu cô đều làm qua vì vậy mà cũng có thói quen này
Sống tại căn biệt thư Anotole ngoài anh và cô thì chỉ có các người hầu ngoài ra cũng không còn ai
Vì muốn xích gần khoảng cách với anh nên Hy Nguyệt đã tự tay nấu bữa ăn sáng
Cô xuống bếp loay hoay với chiếc tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu ăn
Sau đó, Hy Nguyệt tìm kiếm cái tạp dề đeo vào bắt đầu nấu đồ ăn. Cô biết dù là Lục thiếu phu nhân nhưng Lục Lãnh Phong và cả Lục gia đời nào chập nhận một người con dâu như cô
Chỉ vì cô là con riêng? Một đứa con riêng không hơn không kém
Cô biết từ trước đến nay mọi người đều chán ghét cô. Nghĩ đến đây, lòng cô đầy sự chua xót, nhiều lúc Hy Nguyệt tự hỏi rằng liệu cuộc sống này có quá bất công với cô rồi hay không?
................
Mười phút sau
Hy Nguyệt nấu xong đồ ăn sáng thì cũng đã bảy giờ cô định gọi Lãnh Phong xuống dùng bữa nhưng không biết anh ở phòng nào
Với con người tính khí thất thường như hắn thì ai biết được nếu như cô lỡ chọc giận hắn có khi nào...hắn sẽ giết luôn cái mạng nhỏ này của cô
Nếu như vậy thì không được, nhất định cô phải sống, phải sống để chứng kiến cảnh những con người máu lạnh, vô tình ở Diệp gia phải trả giá
Một lúc sau thì Lãnh Phong bước xuống lầu, anh ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp bay ra
Lúc trước, vì tất bật công việc mà anh cũng chẳng có thói quen ăn uống đủ bữa
Bước vào bếp, anh thấy thức ăn đã được dọn sẵn ra bàn nên có chút bất ngờ
- Anh..anh ăn đi cho nóng
Hy Nguyệt nhìn anh
Anh nhìn cô nói với giọng đầy chán ghét
- Cô nghĩ mình một bước mà trở thành Lục thiếu phu nhân?
Nói rồi, anh xoay lưng rời đi bỏ lại mình cô ở dưới bếp
Cô có chút buồn bã vì buổi sáng mình đã cất công nấu mà anh không ăn
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn ai cũng chán ghét cô có thêm vài ba người như anh thì đã là gì cơ chứ
*Cạch*
Anh mở cửa bước vào, vẻ mặt hiện rõ sự chán ghét
Anh nổi tiếng là một tổng tài lạnh lùng, lập dị lại còn thích sạch sẽ, đồ của anh chưa có sự cho phép thì tuyệt đối không được đụng vào
Ở thành phố G này không ai là không biết đến anh, nhắc đến Lục Lãnh Phong chỉ có ba từ "Đừng dính vào"
Thấy cô ngồi trên giường mình, anh tức giận hỏi
- Tôi chưa cho phép sao cô dám ngồi trên giường?
- Tôi tôi xin lỗi
Thấy anh tức giận, cô vội bước xuống giường
Anh không quan tâm cô nghĩ gì, lướt ngang qua rồi nói với cô một câu
- Cô chỉ là một đứa con riêng đừng mơ tưởng trở thành Lục thiếu phu nhân
Nói rồi anh quay người bước vào phòng tắm bỏ lại mình cô ở ngoài này với những dòng suy nghĩ rối bời
Lẽ ra người kết hôn phải là Hy Tuyết nhưng cô ta không thích lấy người lập dị như Lãnh Phong thế là Diệp gia đẩy cô gả thay
Nhưng mà cũng đã là gì so với những lần cô bị mẹ con Hy Tuyết hành hạ ở Diệp gia. Nhiều lúc cô muốn hận họ nhưng lấy tư cách gì để hận đây? Con riêng ư?
Ngay cả cha cô còn chán ghét cô thì nói gì đến Hy Tuyết và mẹ cô ta. Họ ghét cô có lẽ do mái tóc màu bạch kim không giống một ai ở Diệp gia
Hy Nguyệt vô cùng hợp với mái tóc bạch kim, nó tôn lên nước da trắng của cô nhưng nó cũng khiến ai ai cũng nghi kị liệu cô có quan hệ với gia tộc Diệp? Liệu cô thật sự là con Diệp Hoàng? Vì thế mà chẳng ai công nhận cô là nhị tiểu thư
Bị chà đạp, ức hiếp nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc phải tự tử, cô phải sống, phải sống để lấy lại những gì Diệp gia đã lấy của cô
Anh tắm xong bước ra chỉ quấn một chiếc khăn ngang hông, thấy cô vẫn còn ngồi dưới sàn anh chậc lưỡi ra vẻ chán ghét rồi bước ra khỏi phòng
*Rầm*
Tiếng cửa phòng đóng mạnh đưa cô về với hiện thực. Trong phòng chỉ còn một mình cô
Sau đó, cô lấy bộ quần áo để thay ra. Lúc nãy ngồi trên giường anh đã tức giận đến vậy rồi thôi thì quần áo cứ để trong vali thì tốt hơn
*Cạch*
Hy Nguyệt mở cửa phòng tắm bước vào, dòng nước lạnh xối thẳng vào người nhưng cô lại chẳng hề thấy lạnh bởi cô đã quá quen với việc phải tắm nước lạnh từ nhỏ
Bây giờ, cô chỉ có một suy nghĩ đó là phải mạnh mẽ phải thật mạnh mẽ chờ đến cái ngày lấy lại tất cả từ Diệp gia
- ---------------
Sáng hôm sau
Hy Nguyệt thức dậy từ rất sớm bởi khi ở Diệp gia các công việc của nữ hầu cô đều làm qua vì vậy mà cũng có thói quen này
Sống tại căn biệt thư Anotole ngoài anh và cô thì chỉ có các người hầu ngoài ra cũng không còn ai
Vì muốn xích gần khoảng cách với anh nên Hy Nguyệt đã tự tay nấu bữa ăn sáng
Cô xuống bếp loay hoay với chiếc tủ lạnh tìm nguyên liệu để nấu ăn
Sau đó, Hy Nguyệt tìm kiếm cái tạp dề đeo vào bắt đầu nấu đồ ăn. Cô biết dù là Lục thiếu phu nhân nhưng Lục Lãnh Phong và cả Lục gia đời nào chập nhận một người con dâu như cô
Chỉ vì cô là con riêng? Một đứa con riêng không hơn không kém
Cô biết từ trước đến nay mọi người đều chán ghét cô. Nghĩ đến đây, lòng cô đầy sự chua xót, nhiều lúc Hy Nguyệt tự hỏi rằng liệu cuộc sống này có quá bất công với cô rồi hay không?
................
Mười phút sau
Hy Nguyệt nấu xong đồ ăn sáng thì cũng đã bảy giờ cô định gọi Lãnh Phong xuống dùng bữa nhưng không biết anh ở phòng nào
Với con người tính khí thất thường như hắn thì ai biết được nếu như cô lỡ chọc giận hắn có khi nào...hắn sẽ giết luôn cái mạng nhỏ này của cô
Nếu như vậy thì không được, nhất định cô phải sống, phải sống để chứng kiến cảnh những con người máu lạnh, vô tình ở Diệp gia phải trả giá
Một lúc sau thì Lãnh Phong bước xuống lầu, anh ngửi thấy mùi thức ăn từ trong bếp bay ra
Lúc trước, vì tất bật công việc mà anh cũng chẳng có thói quen ăn uống đủ bữa
Bước vào bếp, anh thấy thức ăn đã được dọn sẵn ra bàn nên có chút bất ngờ
- Anh..anh ăn đi cho nóng
Hy Nguyệt nhìn anh
Anh nhìn cô nói với giọng đầy chán ghét
- Cô nghĩ mình một bước mà trở thành Lục thiếu phu nhân?
Nói rồi, anh xoay lưng rời đi bỏ lại mình cô ở dưới bếp
Cô có chút buồn bã vì buổi sáng mình đã cất công nấu mà anh không ăn
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn ai cũng chán ghét cô có thêm vài ba người như anh thì đã là gì cơ chứ