Chương 3: Người Hầu Thì Sao Chứ?
Cả một buổi, anh và cô chẳng nói chuyện với nhau dù chỉ nửa lời. Anh chở Hy Nguyệt đi xa nhà chính Lục gia một khoảng rồi dừng lại
- Xuống xe tự về đi
- Hả? à.. ừm
Cô mở cửa bước xuống rồi anh cũng lái xe đi mất
Lục Lãnh Phong cũng thật là, đây là con đường vắng, chỉ lưa thưa vài chiếc xe chạy qua lại thì làm gì có nổi một chiếc taxi nào
Hy Nguyệt đi được một đoạn thì cũng vào đường chính, cô đi một lúc để bắt taxi nhưng mà số cũng đen quá từ nãy đến giờ chẳng có lấy một chiếc
Cô đang đi thì vô tình dưới đất có một tờ giấy vì tò mò nên cô cũng nhặt lên xem là gì
- Bản Hợp Đồng? của ai làm rơi vậy ta?
Hy Nguyệt nhìn sơ qua tờ giấy rồi ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh để tìm xem ai làm rơi thì thấy có một người đàn ông chắc cũng trạc 30, mặc vest sang trọng đang bảo trợ lý kiếm gì đó
Cô đoán chắc tờ giấy này là của anh ta nên đi đến rồi nói
- Không biết cái...cái này có phải của anh hay không?
- A đúng rồi cảm ơn cô
Anh ta cầm lấy tờ giấy, vui mừng cảm ơn cô
- À mà khoan đã
- Hình như số liệu ở đây sai thì phải
Hy Nguyệt nói tiếp
Anh ta nhìn qua một hồi
- Quả thật chỗ này bị sai số, cảm ơn cô rất nhiều
Anh hài lòng nói
Dù là con riêng nhưng mà từ nhỏ Hy Nguyệt cũng được cho ăn học đàng hoàng, cô cũng từng học qua ngành kinh tế- tài chính. Tuy cuộc sống không mỉm cười với cô nhưng mà cô luôn phấn đầu và học rất giỏi
- Tôi thấy cô rất có tiềm năng đấy
Anh đưa cho cô tấm danh thiếp
Cô nhận lấy rồi anh ta nói tiếp
- Có gì thì liên hệ với tôi
Cô vẫn không hiểu nên chỉ cười coi như đồng ý lời anh ta nói, sau đó anh bước lên xe rồi tạm biệt cô
Hy Nguyệt nhìn vào tấm danh thiếp thì cũng sửng sốt
- Cố.. cố tổng?
Thì ra anh ta là giám đốc công ty C.M, theo cô biết thì C.M cũng là một công ty có tiếng trong giới kinh doanh
Tầm năm phút sau thì cô cũng bắt được taxi, ngồi trên xe mà cô cứ nhớ về cuộc trò chuyện lúc nãy mà nghĩ
- Chẳng lẽ Cố tổng là muốn mình làm việc cho anh ấy nên mới đưa danh thiếp??
Cô suy nghĩ mãi cho đến khi tới biệt thư Anotole
Trên chiếc ôtô đen sang trọng, Cố tổng đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó
- Alo, tôi đã làm như những gì cậu nói rồi đấy
- Cảm ơn anh, Cố Mộc
Người đàn ông bên đầu dây bên kia nói, sau đó cả hai tắt máy
- ---------------
Tối hôm đó
Sau một ngày làm việc thì Lãnh Phong cũng về đến nhà, hình như hôm nay anh có điều gì bực tức lắm. Vừa vào đến nhà, anh đã la mắng các người hầu. Vì ồn ào nên cô nhìn xuống lầu thấy anh như vậy Hy Nguyệt không thể không nói, cô vội đi xuống, bất bình mà lên tiếng
- Này, họ cũng làm hết sức để phục vụ anh rồi còn gì?
- Cũng chỉ là người hầu, những người thấp kém thôi
Anh chán ghét nhìn cô
Nghe đến năm từ "Cũng chỉ là người hầu" thật sự cô rất nổi điên bởi lẽ ở Diệp gia cô 'đã phải làm những công việc của một người hầu nên cũng hiểu
- Người hầu thì sao chứ?
- Anh nói họ thấp kém? thấp kém thì sao, lẽ ra anh phải biết ơn vì có người phục vụ anh đấy chứ
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Hy Nguyệt dám phản bát lại lời anh nói
- Ồ vậy sao
- Tôi nghĩ là các ngươi không cần làm nữa bởi vì có người phù hợp hơn để thay vị trí đó rồi
- Lâm quản gia, mấy người này làm cũng lâu rồi anh trả tiền lương rồi bảo họ nghỉ hết đi
Anh bỏ hai tay vào quần rồi đi lên lầu, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Thiếu gia xưa nay là vậy, mong phu nhân đừng để ý
Lâm quản gia nói với cô
Cô gượng cười rồi đáp lại lời quản gia
- À không có gì đâu, tôi hiểu mà
Sau đó, cô quay lưng bước lên phòng. Vào phòng, cô ngồi vào bàn lấy tấm danh thiếp ra mà suy nghĩ một hồi sau đó cô cất nó vào rồi tiếp tục sở thích
Cô lấy giấy ra để vẽ đúng hơn là thiết kế. Đúng vậy, thiết kế là sở thích lớn nhất của Hy Nguyệt, cô vẽ rất đẹp, những bộ quần áo cô vẽ đều có cái nét gì đó rất riêng
Phải công nhận rằng cô là người rất tài năng,ngoài những kiến thức về kinh tế thì còn thiết kế thời trang rất giỏi. Nếu cô được sống trong một môi trường tốt hơn thì có lẽ bây giờ đã thành công rồi
Đang vẽ thì đột nhiên hết giấy, cô định đi ra ngoài mua thì sực nhớ ra cô đã... hết sạch tiền rồi. Mấy đồng cuối cùng cô đã dùng để trả taxi thì lấy đâu ra tiền nữa. Haizzz số cô đen thật mà
Sau đó, cô suy nghĩ một hồi thì quyết định qua phòng Lãnh Phong để...... mượn tiền. Dù kết hôn nhưng hai người ở hai phòng khác nhau và anh chưa hề động đến cô
*Cốc,cốc*
Nghe tiếng gõ cửa, anh nói
- Mời vào
Cô mở cửa bước vào, vừa thấy cô anh lập tức chán ghét
- Anh...anh có thể cho mượn một ít tiền có được không?
Cô ngượng ngùng hỏi anh
- Cô cần tiền để làm gì? Nuôi trai bao à?
Anh nhếch mép, lạnh lùng hỏi cô
- Anh đừng có quá đáng, chỉ là..chỉ là tôi đang có việc cần thôi
- Vậy được rồi, tôi sẽ cho cô mượn
- Thật hả?
Cô vui mừng hỏi lại anh
Anh từ bàn làm việc đứng dậy tiến lại gần bóp lấy cằm cô
- Vậy thì cô cởi đồ rồi nằm lên giường phục vụ tôi đêm nay thì tôi sẽ cho cô tiền
Cô như bị anh tát cho tỉnh, chẳng lẽ trong mắt Lãnh Phong cô thực sự là loại gái đó sao. Phải rồi, anh ghét cô như vây thì làm sao có thể cho cô mượn tiền chứ
- Anh.. anh quá đáng đừng hòng..đừng hòng
Hy Nguyệt xô anh ra rồi mở cửa chạy về phòng. Tim anh bỗng chốc đập một nhanh nhưng sau đó, Lãnh Phong cũng không nghỉ nhiều mà tiếp tục làm việc
- Xuống xe tự về đi
- Hả? à.. ừm
Cô mở cửa bước xuống rồi anh cũng lái xe đi mất
Lục Lãnh Phong cũng thật là, đây là con đường vắng, chỉ lưa thưa vài chiếc xe chạy qua lại thì làm gì có nổi một chiếc taxi nào
Hy Nguyệt đi được một đoạn thì cũng vào đường chính, cô đi một lúc để bắt taxi nhưng mà số cũng đen quá từ nãy đến giờ chẳng có lấy một chiếc
Cô đang đi thì vô tình dưới đất có một tờ giấy vì tò mò nên cô cũng nhặt lên xem là gì
- Bản Hợp Đồng? của ai làm rơi vậy ta?
Hy Nguyệt nhìn sơ qua tờ giấy rồi ngạc nhiên, cô nhìn xung quanh để tìm xem ai làm rơi thì thấy có một người đàn ông chắc cũng trạc 30, mặc vest sang trọng đang bảo trợ lý kiếm gì đó
Cô đoán chắc tờ giấy này là của anh ta nên đi đến rồi nói
- Không biết cái...cái này có phải của anh hay không?
- A đúng rồi cảm ơn cô
Anh ta cầm lấy tờ giấy, vui mừng cảm ơn cô
- À mà khoan đã
- Hình như số liệu ở đây sai thì phải
Hy Nguyệt nói tiếp
Anh ta nhìn qua một hồi
- Quả thật chỗ này bị sai số, cảm ơn cô rất nhiều
Anh hài lòng nói
Dù là con riêng nhưng mà từ nhỏ Hy Nguyệt cũng được cho ăn học đàng hoàng, cô cũng từng học qua ngành kinh tế- tài chính. Tuy cuộc sống không mỉm cười với cô nhưng mà cô luôn phấn đầu và học rất giỏi
- Tôi thấy cô rất có tiềm năng đấy
Anh đưa cho cô tấm danh thiếp
Cô nhận lấy rồi anh ta nói tiếp
- Có gì thì liên hệ với tôi
Cô vẫn không hiểu nên chỉ cười coi như đồng ý lời anh ta nói, sau đó anh bước lên xe rồi tạm biệt cô
Hy Nguyệt nhìn vào tấm danh thiếp thì cũng sửng sốt
- Cố.. cố tổng?
Thì ra anh ta là giám đốc công ty C.M, theo cô biết thì C.M cũng là một công ty có tiếng trong giới kinh doanh
Tầm năm phút sau thì cô cũng bắt được taxi, ngồi trên xe mà cô cứ nhớ về cuộc trò chuyện lúc nãy mà nghĩ
- Chẳng lẽ Cố tổng là muốn mình làm việc cho anh ấy nên mới đưa danh thiếp??
Cô suy nghĩ mãi cho đến khi tới biệt thư Anotole
Trên chiếc ôtô đen sang trọng, Cố tổng đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó
- Alo, tôi đã làm như những gì cậu nói rồi đấy
- Cảm ơn anh, Cố Mộc
Người đàn ông bên đầu dây bên kia nói, sau đó cả hai tắt máy
- ---------------
Tối hôm đó
Sau một ngày làm việc thì Lãnh Phong cũng về đến nhà, hình như hôm nay anh có điều gì bực tức lắm. Vừa vào đến nhà, anh đã la mắng các người hầu. Vì ồn ào nên cô nhìn xuống lầu thấy anh như vậy Hy Nguyệt không thể không nói, cô vội đi xuống, bất bình mà lên tiếng
- Này, họ cũng làm hết sức để phục vụ anh rồi còn gì?
- Cũng chỉ là người hầu, những người thấp kém thôi
Anh chán ghét nhìn cô
Nghe đến năm từ "Cũng chỉ là người hầu" thật sự cô rất nổi điên bởi lẽ ở Diệp gia cô 'đã phải làm những công việc của một người hầu nên cũng hiểu
- Người hầu thì sao chứ?
- Anh nói họ thấp kém? thấp kém thì sao, lẽ ra anh phải biết ơn vì có người phục vụ anh đấy chứ
Có lẽ đây là lần đầu tiên, Hy Nguyệt dám phản bát lại lời anh nói
- Ồ vậy sao
- Tôi nghĩ là các ngươi không cần làm nữa bởi vì có người phù hợp hơn để thay vị trí đó rồi
- Lâm quản gia, mấy người này làm cũng lâu rồi anh trả tiền lương rồi bảo họ nghỉ hết đi
Anh bỏ hai tay vào quần rồi đi lên lầu, cô vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Thiếu gia xưa nay là vậy, mong phu nhân đừng để ý
Lâm quản gia nói với cô
Cô gượng cười rồi đáp lại lời quản gia
- À không có gì đâu, tôi hiểu mà
Sau đó, cô quay lưng bước lên phòng. Vào phòng, cô ngồi vào bàn lấy tấm danh thiếp ra mà suy nghĩ một hồi sau đó cô cất nó vào rồi tiếp tục sở thích
Cô lấy giấy ra để vẽ đúng hơn là thiết kế. Đúng vậy, thiết kế là sở thích lớn nhất của Hy Nguyệt, cô vẽ rất đẹp, những bộ quần áo cô vẽ đều có cái nét gì đó rất riêng
Phải công nhận rằng cô là người rất tài năng,ngoài những kiến thức về kinh tế thì còn thiết kế thời trang rất giỏi. Nếu cô được sống trong một môi trường tốt hơn thì có lẽ bây giờ đã thành công rồi
Đang vẽ thì đột nhiên hết giấy, cô định đi ra ngoài mua thì sực nhớ ra cô đã... hết sạch tiền rồi. Mấy đồng cuối cùng cô đã dùng để trả taxi thì lấy đâu ra tiền nữa. Haizzz số cô đen thật mà
Sau đó, cô suy nghĩ một hồi thì quyết định qua phòng Lãnh Phong để...... mượn tiền. Dù kết hôn nhưng hai người ở hai phòng khác nhau và anh chưa hề động đến cô
*Cốc,cốc*
Nghe tiếng gõ cửa, anh nói
- Mời vào
Cô mở cửa bước vào, vừa thấy cô anh lập tức chán ghét
- Anh...anh có thể cho mượn một ít tiền có được không?
Cô ngượng ngùng hỏi anh
- Cô cần tiền để làm gì? Nuôi trai bao à?
Anh nhếch mép, lạnh lùng hỏi cô
- Anh đừng có quá đáng, chỉ là..chỉ là tôi đang có việc cần thôi
- Vậy được rồi, tôi sẽ cho cô mượn
- Thật hả?
Cô vui mừng hỏi lại anh
Anh từ bàn làm việc đứng dậy tiến lại gần bóp lấy cằm cô
- Vậy thì cô cởi đồ rồi nằm lên giường phục vụ tôi đêm nay thì tôi sẽ cho cô tiền
Cô như bị anh tát cho tỉnh, chẳng lẽ trong mắt Lãnh Phong cô thực sự là loại gái đó sao. Phải rồi, anh ghét cô như vây thì làm sao có thể cho cô mượn tiền chứ
- Anh.. anh quá đáng đừng hòng..đừng hòng
Hy Nguyệt xô anh ra rồi mở cửa chạy về phòng. Tim anh bỗng chốc đập một nhanh nhưng sau đó, Lãnh Phong cũng không nghỉ nhiều mà tiếp tục làm việc