Chương : 16
2116. Long gia biệt viện.
Long lão thái thái ngồi trên ghế sofa nhìn về phía quản gia lại hỏi, “Gọi lại cho cậu chủ Dạ Tước, coi xem nó đang ở đâu! Kêu nó nhanh chóng về đây gặp ta, chuyện này là như thế nào! Lễ đính hôn đang tốt đẹp vậy lại bị nó hủy bỏ rồi.”
“Mẹ à, mẹ cũng đừng tức giận thế, Dạ Tước làm như vậy chắc chắn là có lý do của nó.” Long phu nhân Tưởng Ân an ủi nói.
“Đạo lý gì ta không quan tâm, nhưng làm vậy với nhà họ Tô là không đúng, chúng ta đã thất lễ trước, nếu truyền ra ngoài nhà họ Long chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”
“Mẹ à, con sẽ kiếm Dạ Tước nói chuyện, xem coi nó vì sao mà hủy bỏ hôn lễ.” Long Sở Hùng an ủi thêm.
“Ta đã tính hết rồi, cho tụi nó năm nay kết hôn, năm sau thì sinh cho ta một cháu chắt, bây giờ ta kiếm ai đòi cháu chắt đây?” Lão thái thái xưa giờ tính khí nóng nảy.
Trong lúc đó, người hầu ngoài cửa vội vã chạy vào thông báo, “Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Tô gia đại tiểu thư đến rồi.”
“Nhanh mời con bé tội nghiệp vào đây!” Long lão thái thái lập tức hạ lệnh.
Không bao lâu thì thấy Tô Ngữ Phù đã thay một bộ y phục đoan trang với đôi mắt đỏ đi vào, đôi mắt long lanh vẫn còn vương những giọt nước mắt, bộ dạng rất đáng thương.
“Ái da, đến đây nào cháu ngoan, đến chỗ của bà nè.” Long lão thái thái đã xem cô ấy như là cháu gái vậy, muốn ôm vào lòng để vỗ về an ủi.
Tô Ngữ Phù lập tức ngồi cạnh Long lão thái thái, vươn tay vòng qua cánh tay của bà, “Bà ơi, con xin lỗi...”
Tưởng Ân đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Lau nước mắt đi!”
Tô Ngữ Phù lau khô nước mắt bèn nghe thấy Long lão thái thái vỗ vai cô nói, “Xin lỗi cái gì, cần phải xin lỗi phải là Long gia chúng ta, con có gì sai chứ?”
“Đúng, là Dạ Tước nhà chúng ta sai rồi, con yên tâm, chúng ta sẽ tìm nó để nói chuyện.”
“Uhm! Cảm ơn bác gái, con cũng không hiểu tại sao Dạ Tước lại đột ngột hủy bỏ hôn lễ, nhưng có chuyện này, con nhất định phải nói với mọi người, nếu không… con...” Nói xong, Tô Ngữ Phù lại rơi nước mắt.
Long lão thái thái tò mò nhìn cô, vỗ về một tiếng, “Đừng khóc nữa, trước tiên nói rõ đã, có chuyện gì?”
“Có thể… có thể mọi người vẫn chưa biết một cô gái xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay là ai.”
“Cô ta là ai?” Tưởng Ân ngạc nhiên hỏi, bọn họ thực sự không biết là ai, chỉ tưởng là một người đi lạc thôi.
“Cô ta … cô ta là con gái riêng của ba con, là đứa con của người phụ nữ dụ dỗ ba, cô ta tên Tô Lạc Lạc.”
“Cái gì?” Mẹ chồng con dâu Long gia đều bất ngờ khi nghe tin này.
“Ba con nói, năm đó trong bữa tiệc công ty ông đã uống say, có một trợ lý dìu ba vô phòng nghỉ, người trợ lý tâm địa thâm hiểm, quyến rũ ba con xong sinh hạ một cô con gái, sau đó, bà ta dẫn cô con gái đến ép mẹ con nhường vị, mẹ con không chịu, bà ta cứ thế bám lấy ba con.” Tô Ngữ Phù đương nhiên không thể nói ra chuyện năm đó ba cô muốn có con trai, chỉ có thể bịa ra câu chuyện trong đó ba cũng là một nhân vật bị hại.
“Còn có chuyện như vậy? Vậy cô gái đó vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại hôn lễ của tụi con vậy?”
“Chuyện con muốn nói bây giờ đó là một sự việc phát sinh năm năm trước … là chuyện xảy ra với con và Dạ Tước.”
“Oh? Con nói đi!” Tưởng Ân cổ vũ, lúc này Tô Ngữ Phù bày ra một bộ mặt ấm ức, khiến họ thương cảm.
Nên biết rằng năm năm qua cô gái này luôn bên cạnh bầu bạn không rời con trai họ, hơn nữa năm năm trời không quản trời nắng hay mưa cũng qua chơi với họ, hiếu kính họ, được bọn họ yêu thích, vì con trai cứ một mực đùn đẩy chuyện hôn nhân, không sớm chút rước cô về nhà là đã bắt cô chịu thiệt thòi rồi, giờ đây, trong buổi lễ đính hôn lại bị hủy hôn trước mặt mọi người, đối với cô đó là một sự sỉ nhục.
"Năm năm trước trong một lần yến tiệc, con thấy Dạ Tước cứ phải mời rượu các vị khách bèn đặt một phòng ngủ trong khách sạn cho Dạ Tước nghỉ ngơi, có hai thẻ từ chính phụ mở cửa, con lúc đó cũng mệt nên đến một phòng giải trí nghỉ ngơi chút, đến lúc con tỉnh dậy chuẩn bị về phòng ngủ mới phát hiện tấm thẻ của con không còn nữa."
Ba người của Long gia đang có mặt trong phòng khách rất chú ý lắng nghe cô nói, Tưởng Ân nhanh chóng hỏi, "Sau đó thì sao? Thẻ của con đi đâu rồi?"
Long lão thái thái ngồi trên ghế sofa nhìn về phía quản gia lại hỏi, “Gọi lại cho cậu chủ Dạ Tước, coi xem nó đang ở đâu! Kêu nó nhanh chóng về đây gặp ta, chuyện này là như thế nào! Lễ đính hôn đang tốt đẹp vậy lại bị nó hủy bỏ rồi.”
“Mẹ à, mẹ cũng đừng tức giận thế, Dạ Tước làm như vậy chắc chắn là có lý do của nó.” Long phu nhân Tưởng Ân an ủi nói.
“Đạo lý gì ta không quan tâm, nhưng làm vậy với nhà họ Tô là không đúng, chúng ta đã thất lễ trước, nếu truyền ra ngoài nhà họ Long chúng ta còn mặt mũi nào nữa?”
“Mẹ à, con sẽ kiếm Dạ Tước nói chuyện, xem coi nó vì sao mà hủy bỏ hôn lễ.” Long Sở Hùng an ủi thêm.
“Ta đã tính hết rồi, cho tụi nó năm nay kết hôn, năm sau thì sinh cho ta một cháu chắt, bây giờ ta kiếm ai đòi cháu chắt đây?” Lão thái thái xưa giờ tính khí nóng nảy.
Trong lúc đó, người hầu ngoài cửa vội vã chạy vào thông báo, “Lão phu nhân, lão gia, phu nhân, Tô gia đại tiểu thư đến rồi.”
“Nhanh mời con bé tội nghiệp vào đây!” Long lão thái thái lập tức hạ lệnh.
Không bao lâu thì thấy Tô Ngữ Phù đã thay một bộ y phục đoan trang với đôi mắt đỏ đi vào, đôi mắt long lanh vẫn còn vương những giọt nước mắt, bộ dạng rất đáng thương.
“Ái da, đến đây nào cháu ngoan, đến chỗ của bà nè.” Long lão thái thái đã xem cô ấy như là cháu gái vậy, muốn ôm vào lòng để vỗ về an ủi.
Tô Ngữ Phù lập tức ngồi cạnh Long lão thái thái, vươn tay vòng qua cánh tay của bà, “Bà ơi, con xin lỗi...”
Tưởng Ân đưa cho cô một tờ khăn giấy, “Lau nước mắt đi!”
Tô Ngữ Phù lau khô nước mắt bèn nghe thấy Long lão thái thái vỗ vai cô nói, “Xin lỗi cái gì, cần phải xin lỗi phải là Long gia chúng ta, con có gì sai chứ?”
“Đúng, là Dạ Tước nhà chúng ta sai rồi, con yên tâm, chúng ta sẽ tìm nó để nói chuyện.”
“Uhm! Cảm ơn bác gái, con cũng không hiểu tại sao Dạ Tước lại đột ngột hủy bỏ hôn lễ, nhưng có chuyện này, con nhất định phải nói với mọi người, nếu không… con...” Nói xong, Tô Ngữ Phù lại rơi nước mắt.
Long lão thái thái tò mò nhìn cô, vỗ về một tiếng, “Đừng khóc nữa, trước tiên nói rõ đã, có chuyện gì?”
“Có thể… có thể mọi người vẫn chưa biết một cô gái xuất hiện tại bữa tiệc hôm nay là ai.”
“Cô ta là ai?” Tưởng Ân ngạc nhiên hỏi, bọn họ thực sự không biết là ai, chỉ tưởng là một người đi lạc thôi.
“Cô ta … cô ta là con gái riêng của ba con, là đứa con của người phụ nữ dụ dỗ ba, cô ta tên Tô Lạc Lạc.”
“Cái gì?” Mẹ chồng con dâu Long gia đều bất ngờ khi nghe tin này.
“Ba con nói, năm đó trong bữa tiệc công ty ông đã uống say, có một trợ lý dìu ba vô phòng nghỉ, người trợ lý tâm địa thâm hiểm, quyến rũ ba con xong sinh hạ một cô con gái, sau đó, bà ta dẫn cô con gái đến ép mẹ con nhường vị, mẹ con không chịu, bà ta cứ thế bám lấy ba con.” Tô Ngữ Phù đương nhiên không thể nói ra chuyện năm đó ba cô muốn có con trai, chỉ có thể bịa ra câu chuyện trong đó ba cũng là một nhân vật bị hại.
“Còn có chuyện như vậy? Vậy cô gái đó vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại hôn lễ của tụi con vậy?”
“Chuyện con muốn nói bây giờ đó là một sự việc phát sinh năm năm trước … là chuyện xảy ra với con và Dạ Tước.”
“Oh? Con nói đi!” Tưởng Ân cổ vũ, lúc này Tô Ngữ Phù bày ra một bộ mặt ấm ức, khiến họ thương cảm.
Nên biết rằng năm năm qua cô gái này luôn bên cạnh bầu bạn không rời con trai họ, hơn nữa năm năm trời không quản trời nắng hay mưa cũng qua chơi với họ, hiếu kính họ, được bọn họ yêu thích, vì con trai cứ một mực đùn đẩy chuyện hôn nhân, không sớm chút rước cô về nhà là đã bắt cô chịu thiệt thòi rồi, giờ đây, trong buổi lễ đính hôn lại bị hủy hôn trước mặt mọi người, đối với cô đó là một sự sỉ nhục.
"Năm năm trước trong một lần yến tiệc, con thấy Dạ Tước cứ phải mời rượu các vị khách bèn đặt một phòng ngủ trong khách sạn cho Dạ Tước nghỉ ngơi, có hai thẻ từ chính phụ mở cửa, con lúc đó cũng mệt nên đến một phòng giải trí nghỉ ngơi chút, đến lúc con tỉnh dậy chuẩn bị về phòng ngủ mới phát hiện tấm thẻ của con không còn nữa."
Ba người của Long gia đang có mặt trong phòng khách rất chú ý lắng nghe cô nói, Tưởng Ân nhanh chóng hỏi, "Sau đó thì sao? Thẻ của con đi đâu rồi?"