Chương : 18
2118.
“Con đã coi nơi này như là ngôi nhà thứ hai của con từ lâu rồi, bà cũng là bà ruột của con, chăm sóc bà là điều đương nhiên thôi.” Tô Ngữ Phù nói xong, mím môi vùi đầu vào vai của lão thái thái.
Tô Lão thái thái lập tức cười lên, “Ta cũng xem Ngữ Phù như là cháu gái từ lâu rồi.”
Bóng một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ chạy vào cửa sân của một căn biệt thự hào hoa, chạy trong sân vườn khoảng năm trăm mét thì đến được cửa chính hùng vĩ của biệt thự, màu nâu cùng màu trắng ngà của bức tường ngoài phối thêm màu lam nhạt của bức tường bằng thủy tinh khiến căn biệt thự hiện ra với hình ảnh vừa hùng vĩ vừa tao nhã.
Trong vườn hoa, những con đường giống như đường mòn uốn lượn của vườn cây thời cổ đại, kéo dài ra phía xa, cảnh quan đài phun nước rất lớn, những bãi cỏ xanh mơn mởn kéo dài gần cả cây số, cái hồ bơi to lớn phối thêm những loại cây cối hoa lá quí hiếm, thực sự hào nhoáng đến mức khó mà tưởng tượng được.
Tô Lạc Lạc ngồi tại ghế sau, trong lòng đang ôm Tiểu Sâm, còn Tiểu Hinh chiếm cứ chỗ ngồi trong lòng ba trên suốt đoạn đường, lúc này, ánh mắt của ba mẹ con đều mở to.
Trời ạ! Đây là nhà của Long Dạ Tước sao?
Thảo nào Tô Ngữ Phù nghĩ đến nát óc để được gả vào nhà anh ta, địa vị của nhà họ Long như vậy, dù cho mười cái nhà họ Tô cũng khó mà so được, chẳng trách được ba đối với việc Tô Ngữ Phù có gả vào được nhà họ Long hay không lại cẩn trọng đến vậy.
“Oa! Nhà của baba lớn quá à! Thật là đẹp!” Tô Tiểu Hinh chồm ra cửa sổ, đôi mắt to như quả nho đen tỏ ra kinh ngạc và vui mừng.
Ngược lại Tô Tiểu Sâm rất bình tĩnh, lần trước coi tin tức thấy qua, chẳng phải là giá trị tài sản của baba rất đáng giá sao? Địa vị được lọt vào top đại phú thế giới, thì không phải giàu có một cách bình thường đâu!
Long Dạ Tước miệng nở nụ cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của con gái, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp tinh tế của cô bé, trong khi đang kinh ngạc anh bất giác nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tô Lạc Lạc, tinh tế thanh thoát, đúng là sự kỳ diệu của gen, con trai thì giống anh, con gái thì giống cô ấy.
Tô Lạc Lạc trong lòng cứ không yên được, cô không muốn dính líu tới người của nhà họ Tô, nhưng trước mắt có vẻ là né tránh không được, chạy cũng không thoát rồi.
Xe dừng lại ở cửa lớn nơi có hai cây cột la mã to rộng, màu trắng ngà, khắc những chi tiết nổi tinh tế, rất trang nghiêm. Hai đứa trẻ vừa bước xuống xe là như thể đi vào một tòa thành bí ẩn vậy, Tô Tiểu Hinh vừa chạy vừa quay ra sau kêu, “Anh à, chúng ta đi coi đài phun nước đi được không? Nhanh lên.”
Tô Tiểu Sâm cũng không thể kiềm được sự ngây thơ trong sáng của trẻ con, cậu bé chạy tung tăng cùng em gái trong cái hoa viên to lớn tìm kiếm điều mới mẻ, toàn bộ hành lý của Tô Lạc Lạc được các vệ sĩ dời xuống, tâm tư của Long Dạ Tước giờ đang đặt hết vào bọn trẻ, anh nói với cô, “Tôi sẽ cho vệ sĩ dọn đồ lên lầu cho cô, nếu cô mệt rồi có thể kiếm cái phòng mà nghỉ, tôi sẽ trông chừng tụi nhỏ.”
Tô Lạc Lạc không mệt, nhưng mà, trong cái biệt thự xa lạ này, cô cũng không dám đi lung tung, hai người vệ sĩ xách ba cái rương hành lý vào trong sảnh lớn, cách bày biện bên trong giống với phong cách lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, cách điệu phong phú, nhưng nó vẫn rất lộng lẫy.
Đến lầu hai, vệ sĩ đặt hành lý ở cầu thang, nói với cô, “ Tô tiểu thư, hành lý của cô cần đem vào trong phòng không vậy?”
“Để tôi làm được rồi, cảm ơn.”Tô Lạc Lạc còn chưa chọn phòng, không, cô căn bản chưa nghĩ qua là ở lại nơi này.
Bây giờ cô vẫn chưa thể phản ứng kịp, cô sao lại ở chung nhà với người đàn ông này? Mà còn nữa, thân phận bên ngoài của anh ta còn là con rể tương lai của nhà họ Tô nữa, thật không ra thể thống mà.
Tô Lạc Lạc trong lòng rất mệt, cô nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ như tiếng chuông ngân bên ngoài cửa sổ vọng vào, cô vô thức đi ra ban công, chỉ thấy bọn trẻ đang vọc nước trong đài phun nước rất vui vẻ, nhìn xa hơn toàn cảnh cái hoa viên này thì có vẻ như nơi đây đã trở thành công viên vui chơi mà chúng có thể chạy nhảy tùy thích vậy.
Là một người làm mẹ, con cái được hưởng thụ sự đối đãi này, cô thật sự rất vui, vì cô không có năng lực để có thể tạo ra những điều kiện như vậy cho chúng được.
“Con đã coi nơi này như là ngôi nhà thứ hai của con từ lâu rồi, bà cũng là bà ruột của con, chăm sóc bà là điều đương nhiên thôi.” Tô Ngữ Phù nói xong, mím môi vùi đầu vào vai của lão thái thái.
Tô Lão thái thái lập tức cười lên, “Ta cũng xem Ngữ Phù như là cháu gái từ lâu rồi.”
Bóng một chiếc Rolls Royce màu đen từ từ chạy vào cửa sân của một căn biệt thự hào hoa, chạy trong sân vườn khoảng năm trăm mét thì đến được cửa chính hùng vĩ của biệt thự, màu nâu cùng màu trắng ngà của bức tường ngoài phối thêm màu lam nhạt của bức tường bằng thủy tinh khiến căn biệt thự hiện ra với hình ảnh vừa hùng vĩ vừa tao nhã.
Trong vườn hoa, những con đường giống như đường mòn uốn lượn của vườn cây thời cổ đại, kéo dài ra phía xa, cảnh quan đài phun nước rất lớn, những bãi cỏ xanh mơn mởn kéo dài gần cả cây số, cái hồ bơi to lớn phối thêm những loại cây cối hoa lá quí hiếm, thực sự hào nhoáng đến mức khó mà tưởng tượng được.
Tô Lạc Lạc ngồi tại ghế sau, trong lòng đang ôm Tiểu Sâm, còn Tiểu Hinh chiếm cứ chỗ ngồi trong lòng ba trên suốt đoạn đường, lúc này, ánh mắt của ba mẹ con đều mở to.
Trời ạ! Đây là nhà của Long Dạ Tước sao?
Thảo nào Tô Ngữ Phù nghĩ đến nát óc để được gả vào nhà anh ta, địa vị của nhà họ Long như vậy, dù cho mười cái nhà họ Tô cũng khó mà so được, chẳng trách được ba đối với việc Tô Ngữ Phù có gả vào được nhà họ Long hay không lại cẩn trọng đến vậy.
“Oa! Nhà của baba lớn quá à! Thật là đẹp!” Tô Tiểu Hinh chồm ra cửa sổ, đôi mắt to như quả nho đen tỏ ra kinh ngạc và vui mừng.
Ngược lại Tô Tiểu Sâm rất bình tĩnh, lần trước coi tin tức thấy qua, chẳng phải là giá trị tài sản của baba rất đáng giá sao? Địa vị được lọt vào top đại phú thế giới, thì không phải giàu có một cách bình thường đâu!
Long Dạ Tước miệng nở nụ cười dịu dàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của con gái, ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp tinh tế của cô bé, trong khi đang kinh ngạc anh bất giác nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tô Lạc Lạc, tinh tế thanh thoát, đúng là sự kỳ diệu của gen, con trai thì giống anh, con gái thì giống cô ấy.
Tô Lạc Lạc trong lòng cứ không yên được, cô không muốn dính líu tới người của nhà họ Tô, nhưng trước mắt có vẻ là né tránh không được, chạy cũng không thoát rồi.
Xe dừng lại ở cửa lớn nơi có hai cây cột la mã to rộng, màu trắng ngà, khắc những chi tiết nổi tinh tế, rất trang nghiêm. Hai đứa trẻ vừa bước xuống xe là như thể đi vào một tòa thành bí ẩn vậy, Tô Tiểu Hinh vừa chạy vừa quay ra sau kêu, “Anh à, chúng ta đi coi đài phun nước đi được không? Nhanh lên.”
Tô Tiểu Sâm cũng không thể kiềm được sự ngây thơ trong sáng của trẻ con, cậu bé chạy tung tăng cùng em gái trong cái hoa viên to lớn tìm kiếm điều mới mẻ, toàn bộ hành lý của Tô Lạc Lạc được các vệ sĩ dời xuống, tâm tư của Long Dạ Tước giờ đang đặt hết vào bọn trẻ, anh nói với cô, “Tôi sẽ cho vệ sĩ dọn đồ lên lầu cho cô, nếu cô mệt rồi có thể kiếm cái phòng mà nghỉ, tôi sẽ trông chừng tụi nhỏ.”
Tô Lạc Lạc không mệt, nhưng mà, trong cái biệt thự xa lạ này, cô cũng không dám đi lung tung, hai người vệ sĩ xách ba cái rương hành lý vào trong sảnh lớn, cách bày biện bên trong giống với phong cách lạnh lùng cứng rắn của người đàn ông, cách điệu phong phú, nhưng nó vẫn rất lộng lẫy.
Đến lầu hai, vệ sĩ đặt hành lý ở cầu thang, nói với cô, “ Tô tiểu thư, hành lý của cô cần đem vào trong phòng không vậy?”
“Để tôi làm được rồi, cảm ơn.”Tô Lạc Lạc còn chưa chọn phòng, không, cô căn bản chưa nghĩ qua là ở lại nơi này.
Bây giờ cô vẫn chưa thể phản ứng kịp, cô sao lại ở chung nhà với người đàn ông này? Mà còn nữa, thân phận bên ngoài của anh ta còn là con rể tương lai của nhà họ Tô nữa, thật không ra thể thống mà.
Tô Lạc Lạc trong lòng rất mệt, cô nghe thấy tiếng cười của bọn trẻ như tiếng chuông ngân bên ngoài cửa sổ vọng vào, cô vô thức đi ra ban công, chỉ thấy bọn trẻ đang vọc nước trong đài phun nước rất vui vẻ, nhìn xa hơn toàn cảnh cái hoa viên này thì có vẻ như nơi đây đã trở thành công viên vui chơi mà chúng có thể chạy nhảy tùy thích vậy.
Là một người làm mẹ, con cái được hưởng thụ sự đối đãi này, cô thật sự rất vui, vì cô không có năng lực để có thể tạo ra những điều kiện như vậy cho chúng được.