Chương : 44
2144.
Tô Lạc Lạc biết rằng như vậy đối với tụi trẻ thật bất công, nhưng Long Dạ Tước nói đúng, lừa được tụi trẻ nhất thời, không thể lừa lâu dài được, bọn trẻ sớm muộn sẽ phát hiện, hai người họ không có đề tài gì để nói, càng khỏi nói đến chuyện sau này ở cùng nhau.
Tô Tiểu Sâm trong lòng cũng rất khó chịu, nó vốn tưởng rằng kiếm được ba, mami nuôi tụi nó sẽ không còn cần phải cực khổ nữa, có chỗ dựa rồi, nhưng mà, thế giới người lớn, nó vẫn không sao hiểu được, tại sao ba và mami không thể ở cùng nhau.
Hai đứa trẻ được biết chân tướng sự việc, đều rất thất vọng, ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc dẫn hai đứa trẻ đến vườn hoa bên ngoài tản bộ.
Tản bộ về, Tô Ngữ Sâm nói với cô, nó muốn cùng em gái ngủ chung một phòng, không muốn ngủ chung với ba và mami nữa.
Biệt thự của Long Dạ Tước vốn có phòng nhi đồng, chỉ là một chiếc giường dài, nhưng cũng khá lớn, tạm thời đủ để hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau, sau này sẽ tăng thêm một cái giường nữa.
Tô Lạc Lạc cảm thấy con trai rất hiểu chuyện, nếu như vậy, cô cũng đỡ lo hơn nhiều, cô nghĩ, Hạ Thấm nói đúng, sau này, cô chỉ cần coi nhà của Long Dạ Tước là khách sạn tạm thời là được.
Tối, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa nhỏ lên giường ngủ, nhìn hai đứa con, lòng cô vừa mãn nguyện vừa tự hào, phân biệt trên trán mỗi đứa hôn một cái, "Được rồi! Ngủ đi! Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp, mami ngủ ngon."Tô Tiểu Hinh quơ quơ tay.
Tô Lạc Lạc đứng dậy, để một ngọn đèn sáng êm dịu xong, cô ra ngoài.
Cô mới vừa đi, Tô Tiểu Hinh lập tức nghiêng đầu cùng anh trai đối mặt trò chuyện.
"Anh hai, chúng ta có cách nào để ba và mami ở bên nhau không? Em không muốn họ chia ra, em cũng không muốn ba lấy bà dì xấu xa ngày hôm nay làm mẹ mới."
Tô Tiểu Sâm híp con mắt nói, “Vậy tụi mình nghĩ cách để họ ở cùng nhau đi!”
“ Nhưng mà, có cách nào chứ?”Tô Tiểu Hinh cái đầu nhỏ không đủ dùng rồi.
Tô Tiểu sâm chớp chớp con mắt đen to, “Ba nói, bọn họ trong vòng hai năm sẽ không phân ra, nếu vậy, hai năm này, chúng ta làm cho ba yêu mami đi!”
“Uhm, được đó.”
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách.”Tô Tiểu Sâm an ủi em gái.
Tô Lạc Lạc về phòng, thở phào một hơi, bọn trẻ có thể nghe lời như vậy, làm cô rất là hãnh diện, làm cô có chút lo lắng là, Long Dạ Tước có tiếp tục kết hôn cùng Tô Ngữ Phù không, nếu như họ có kết hôn, cô nhất định phải tìm ra một cách đưa bọn trẻ rời khỏi.
Trong lòng Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước rất yêu Tô Ngữ Phù, nếu không, quen nhau năm năm không chia tay không phải tình yêu chứ còn là gì? Hơn nữa một người đàn ông chịu đính hôn, đây không phải yêu người phụ nữ thì còn là gì nữa?
Trong lòng Tô Lạc Lạc quyết định, cô nhất định làm tốt phần công việc này, tiền đồ nhất định sáng lạng, hơn nữa, nếu như sau này cô có năng lực mở một phòng làm việc của bản thân, vậy lúc đó, cô thật không còn lo nuôi không nổi con.
Trên cái giường màu than, Long Dạ Tước gối đầu trên đôi tay, híp mắt suy nghĩ, sau này nên làm thế nào với người phụ nữ này! Nghĩ tới lời của con gái, trong lòng anh có chút không vui.
Người phụ nữ này sau này thực sự sẽ kiếm một người cha mới cho tụi nhỏ? Đồng nghĩa với, con của anh sẽ kêu đàn ông khác là ba, cái cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Còn bản thân anh có khi nào lấy vợ mới, trong lòng anh đã có dự tính rồi,chí ít trong vòng năm năm sau, anh không có dự định kết hôn, trừ khi anh gặp phải người rất là phù hợp với anh.
Chí ít không cần quan tâm xem xét đến Tô Ngữ Phù nữa.
Tô Lạc Lạc biết rằng như vậy đối với tụi trẻ thật bất công, nhưng Long Dạ Tước nói đúng, lừa được tụi trẻ nhất thời, không thể lừa lâu dài được, bọn trẻ sớm muộn sẽ phát hiện, hai người họ không có đề tài gì để nói, càng khỏi nói đến chuyện sau này ở cùng nhau.
Tô Tiểu Sâm trong lòng cũng rất khó chịu, nó vốn tưởng rằng kiếm được ba, mami nuôi tụi nó sẽ không còn cần phải cực khổ nữa, có chỗ dựa rồi, nhưng mà, thế giới người lớn, nó vẫn không sao hiểu được, tại sao ba và mami không thể ở cùng nhau.
Hai đứa trẻ được biết chân tướng sự việc, đều rất thất vọng, ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc dẫn hai đứa trẻ đến vườn hoa bên ngoài tản bộ.
Tản bộ về, Tô Ngữ Sâm nói với cô, nó muốn cùng em gái ngủ chung một phòng, không muốn ngủ chung với ba và mami nữa.
Biệt thự của Long Dạ Tước vốn có phòng nhi đồng, chỉ là một chiếc giường dài, nhưng cũng khá lớn, tạm thời đủ để hai đứa nhỏ ngủ cùng nhau, sau này sẽ tăng thêm một cái giường nữa.
Tô Lạc Lạc cảm thấy con trai rất hiểu chuyện, nếu như vậy, cô cũng đỡ lo hơn nhiều, cô nghĩ, Hạ Thấm nói đúng, sau này, cô chỉ cần coi nhà của Long Dạ Tước là khách sạn tạm thời là được.
Tối, Tô Lạc Lạc đưa hai đứa nhỏ lên giường ngủ, nhìn hai đứa con, lòng cô vừa mãn nguyện vừa tự hào, phân biệt trên trán mỗi đứa hôn một cái, "Được rồi! Ngủ đi! Ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp, mami ngủ ngon."Tô Tiểu Hinh quơ quơ tay.
Tô Lạc Lạc đứng dậy, để một ngọn đèn sáng êm dịu xong, cô ra ngoài.
Cô mới vừa đi, Tô Tiểu Hinh lập tức nghiêng đầu cùng anh trai đối mặt trò chuyện.
"Anh hai, chúng ta có cách nào để ba và mami ở bên nhau không? Em không muốn họ chia ra, em cũng không muốn ba lấy bà dì xấu xa ngày hôm nay làm mẹ mới."
Tô Tiểu Sâm híp con mắt nói, “Vậy tụi mình nghĩ cách để họ ở cùng nhau đi!”
“ Nhưng mà, có cách nào chứ?”Tô Tiểu Hinh cái đầu nhỏ không đủ dùng rồi.
Tô Tiểu sâm chớp chớp con mắt đen to, “Ba nói, bọn họ trong vòng hai năm sẽ không phân ra, nếu vậy, hai năm này, chúng ta làm cho ba yêu mami đi!”
“Uhm, được đó.”
“Chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ nghĩ cách.”Tô Tiểu Sâm an ủi em gái.
Tô Lạc Lạc về phòng, thở phào một hơi, bọn trẻ có thể nghe lời như vậy, làm cô rất là hãnh diện, làm cô có chút lo lắng là, Long Dạ Tước có tiếp tục kết hôn cùng Tô Ngữ Phù không, nếu như họ có kết hôn, cô nhất định phải tìm ra một cách đưa bọn trẻ rời khỏi.
Trong lòng Tô Lạc Lạc, Long Dạ Tước rất yêu Tô Ngữ Phù, nếu không, quen nhau năm năm không chia tay không phải tình yêu chứ còn là gì? Hơn nữa một người đàn ông chịu đính hôn, đây không phải yêu người phụ nữ thì còn là gì nữa?
Trong lòng Tô Lạc Lạc quyết định, cô nhất định làm tốt phần công việc này, tiền đồ nhất định sáng lạng, hơn nữa, nếu như sau này cô có năng lực mở một phòng làm việc của bản thân, vậy lúc đó, cô thật không còn lo nuôi không nổi con.
Trên cái giường màu than, Long Dạ Tước gối đầu trên đôi tay, híp mắt suy nghĩ, sau này nên làm thế nào với người phụ nữ này! Nghĩ tới lời của con gái, trong lòng anh có chút không vui.
Người phụ nữ này sau này thực sự sẽ kiếm một người cha mới cho tụi nhỏ? Đồng nghĩa với, con của anh sẽ kêu đàn ông khác là ba, cái cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
Còn bản thân anh có khi nào lấy vợ mới, trong lòng anh đã có dự tính rồi,chí ít trong vòng năm năm sau, anh không có dự định kết hôn, trừ khi anh gặp phải người rất là phù hợp với anh.
Chí ít không cần quan tâm xem xét đến Tô Ngữ Phù nữa.