Chương : 55
2155.
Tô Lạc Lạc đã rất lâu chưa chạy như vậy qua, mà bây giờ, cô đang chạy nước rút với tốc độ một trăm mét trên giờ, hướng về phía nhà Dạ Trạch Hạo.
Chạy đến cửa nhà anh, cô thở hổn hển nhấn chuông, rất nhanh, cửa mở ra, cô nhanh chóng chạy đến đại sảnh, chỉ thấy trên sofa, một dáng người đàn ông nằm cuộn người, người đó nói rất gấp nhưng lại đang ngủ gật ở đây.
"Dạ Trạch Hạo?" Tô Lạc Lạc vừa thở vừa gọi anh ta.
Dạ Trạch Hạo mở ra hàng lông mi dài dày, một đôi mắt đen láy nhìn cô, trách móc một tiếng, "Tại sao lại chậm như vậy?"
"Anh có phải sắp ra cửa rồi?"Tô Lạc Lạc hỏi.
Khẳng định là đang đợi cô đến để xử lý và trang điểm cho anh ta rồi!
"Mau ký hợp đồng trên bàn đi."
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn đang để một bản hợp đồng, cô vội đưa tay qua chuẩn bị cầm lên xem, thấy vậy anh ta hết kiên nhẫn mà hối thúc nói, "Nhanh lên, tôi còn việc gấp."
Tô Lạc Lạc cắn môi nói, "Tôi phải xem đã."
"Không có thời gian coi đâu, kí đi." Người đàn ông cắn môi, "Mười phút nữa tôi phải ra cửa."
Tô Lạc Lạc bị anh giục trong đầu hơi loạn lên, cô cầm lấy cây bút trên bàn, trên hợp đồng kí lên tên của bản thân mình, kí xong, cô nhanh chóng nói, "Tôi đem đồ trang điểm của bản thân, anh có ý kiến gì không!"
"Ấn dấu tay."
Tô Lạc Lạc kinh ngạc vì đến ấn chương cũng đã chuẩn bị luôn rồi, cô lấy tay phết vào ấn chương một cái, in lên chữ ký, nói với anh ta, "Xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Chỉ thấy Dạ Trạch Hạo đứng dậy, thu lại bản hợp đồng của cô, sau đó, lại ngồi về sofa, đầu dựa vào ghế sofa, nói với cô, "Tôi đói rồi, nấu cho tôi một chút đồ ăn sáng đi!"
Tô Lạc Lạc mở to mắt, có chút đơ ra nhìn anh ta, sau đó xác nhận hỏi, "Anh gấp gáp đánh điện thoại gọi tôi qua đây, là vì để tôi làm cơm sáng cho anh à?"
" Đây cũng là một trong phạm vi công việc của cô." Dạ Trạch Hạo lười nói.
"Tôi chỉ là chuyên gia trang điểm cho anh! Không phải bảo mẫu của anh." Tô Lạc Lạc phản bác.
"Tôi sẽ giải thích rõ một chút công việc của cô từ nay về sau, cô ngoại trừ là nhà trang điểm cho tôi, nhà tạo hình, còn phải làm trợ lý cá nhân kiêm bảo mẫu, cũng có nghĩa là, sau này sinh hoạt hằng ngày của tôi, ăn uống, bất kì việc gì, chỉ cần cô làm được, cô nhất định phải làm."
Tô Lạc Lạc bây giờ mới phát hiện bản thân kí cái hợp đồng không phải là công việc, mà là giấy bán thân.
Như thế, cô lập tức có động tác rất nực cười, cô chạy đến phía trước Dạ Trạch Hạo, vươn tay đi cướp bản hợp đồng trên tay anh, Dạ Trạch Hạo ngược lại không dự liệu được chuyện này, anh nhanh chóng từ sofa đứng dậy, ỷ vào chiều cao, cầm hợp đồng giơ cao, đắc ý nhìn cô, "Lấy không được."
"Anh trả cho tôi, tôi không giúp anh làm việc nữa." Tô Lạc Lạc không muốn làm nữa.
Cô hôm nay bị gì mà xui quá vậy? Sáng gây họa với Long Dạ Tước, bây giờ, lại bị Dạ Trạch Hạo chơi sỏ.
"Tô Lạc Lạc, cô kí tên đóng dấu tay rồi, muốn trở mặt, không dễ vậy đâu." Dạ Trạch Hạo giống như đứa trẻ đắc ý vậy, rất có cảm giác thành công.
"Dạ Trạch Hạo, anh chắc là cần tôi trang điểm cho anh chứ? Tôi ngày ngày hóa trang anh thành cương thi." Tô Lạc Lạc uy hiếp nói.
Dạ Trạch Hạo mới không sợ đó! Ngược lại anh có lòng an ủi cô, "Tô Lạc Lạc, cô không cảm thấy cô quá may mắn sao? Người muốn tiếp cận tôi xếp hàng một vòng trái đất đó, cô là người duy nhất may mắn đó, cô nên vinh hạnh mới phải."
Tô Lạc Lạc hứ lên một tiếng, thấy không cướp lại hợp đồng được, cô lập tức tức hồng hộc nói, "Tôi yêu cầu thêm tiền công, tháng lương một trăm ngàn tệ"
"Tám mươi ngàn tệ." Dạ Trạch Hạo thương lượng giá cả.
"Một trăm ngàn tệ, không được nhiêu đó, tôi không làm."Tô Lạc Lạc không thỏa hiệp.
"Được thôi, một trăm ngàn tệ thì một trăm ngàn tệ, tính như vậy đi." Dạ Trạch Hạo vui vẻ chấp nhận, anh cũng không thiếu tiền, anh chỉ cần xuất hiện trong một hoạt động, là có giá mấy chục triệu, thậm chí là tram triệu.
Tô Lạc Lạc vì mức lương, không làm loạn nữa, chỉ là tức chưa hết nói, "Chưa thấy qua người như anh lòng dạ đen tối."
Dạ Trạch Hạo không oán không phiền não, hỏi ngược, "Cô đang khen tôi hay sao? Hay là mê luyến tôi rồi?"
"Trước tiên, tôi nói rõ trước, tôi không phải người hâm mộ của anh." Tô Lạc Lạc nói rõ ràng điểm này.
Dạ Trạch Hạo ngước lên khuôn mặt đẹp trai đầy mê hoặc nhìn cô, "Tôi chính là muốn loại người như cô, nếu như cô là fan hâm mộ điên cuồng, tôi mới không cần cô đó."
Tô Lạc Lạc lại còn có chút không phục nhìn trừng trừng bản hợp đồng trên tay anh, mới nhớ hỏi một câu, "Cái hợp đồng này kí mấy năm?"
"Năm năm."
"Ê, anh, anh sao mà lòng dạ đen tối quá vậy! Tôi phải phục vụ anh năm năm?" Tô Lạc Lạc tức muốn chết.
"Tiền công đều không thiếu cho cô."
"Tôi muốn mỗi năm tăng lương." Tô Lạc Lạc thay mình đòi quyền lợi.
"Xem biểu hiện của cô rồi mới tính." Dạ Trạch Hạo không ngờ rằng, cô ta lại là loại người được nước lấn tới, Long Dạ Tước có thể thích cô ta sao?
Tô Lạc Lạc chỉ còn có thể nghiến răng, "Được thôi! Ngoài việc ăn sáng ra, anh còn muốn làm cái gì?"
Dạ Trạch Hạo không tự chủ xoa bụng, "Chỉ cần ăn sáng, tôi sắp đói chết rồi."
Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì nữa, anh ta rõ ràng người lớn như vậy rồi, lại còn không thiếu tiền, vậy mà còn để bản thân đói đến như vậy?
"Anh không biết gọi đồ ăn ngoài à!" Tô Lạc Lạc không rãnh hơi hỏi một câu.
Dạ Trạch Hạo nhếch miệng cười nói, "Tôi dám kêu sao?"
Tô Lạc Lạc mới ngợ ra, anh ta là đại minh tinh, làm sao có thể kêu đồ ăn ngoài? Anh có thể bây giờ đến chợ cũng không dám đi chứ! Lỡ như xảy ra giao thông ùn tắc thì rất là phiền phức.
Quả nhiên, quá nổi tiếng, cũng không có tốt gì.
"Vậy người quản lý của anh và các trợ lí khác đâu?" Tô Lạc Lạc mở cửa tủ lạnh, phát hiện chỉ có vài gói mì bên trong, thật là tàn tạ.
Dạ Trạch Hạo nhún vai, "Không gọi bọn họ."
"Vậy anh đói là đáng đời." Tô Lạc Lạc cầm lấy gói mì và gia vị vào bếp, cô từ nhỏ nấu cho các con, cũng có chút kinh nghiệm nấu rồi.
Mười phút sau, Tô Lạc Lạc bưng mì ra, nói với anh, "Không có gia vị, hơi thanh đạm, nếu như sau này muốn tôi qua giúp anh nấu ăn, anh tốt nhất là chất đầy tủ lạnh đi."
"Được á! Đợi tôi ăn xong, chúng ta cùng đi dạo phố đi!"
"Cùng anh?" Tô Lạc Lạc lập tức bày ra bộ mặt chê bai, sau đó kiên định nói, "Tôi mới không thèm."
"Tại sao?" Dạ Trạch Hạo đang uống một muỗng canh, mùi vị tươi mới làm anh giật mình, không ngờ chỉ có vài loại nguyên liệu tương đơn giản, mà lại để cô điều chế ra vị canh ngon đến vậy.
"Vì rất áp lực á! Lỡ như anh bị người khác nhận ra, thì sẽ bị một nhóm người đuổi theo chạy đó." Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ tới, minh tinh ra đường, hình ảnh bị bao vây đến tắc nghẽn không thông.
"Cô yên tâm, tôi không có ngốc đến vậy, bị người khác nhận ra, một chút nữa ăn cơm xong, tôi giả dạng ngụy trang một chút, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, ok?" Nói xong, Dạ Trạch Hạo ăn ngon lành tô mì cô nấu cho. Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy cái người minh tinh này có chút đáng thương.
Tô Lạc Lạc đã rất lâu chưa chạy như vậy qua, mà bây giờ, cô đang chạy nước rút với tốc độ một trăm mét trên giờ, hướng về phía nhà Dạ Trạch Hạo.
Chạy đến cửa nhà anh, cô thở hổn hển nhấn chuông, rất nhanh, cửa mở ra, cô nhanh chóng chạy đến đại sảnh, chỉ thấy trên sofa, một dáng người đàn ông nằm cuộn người, người đó nói rất gấp nhưng lại đang ngủ gật ở đây.
"Dạ Trạch Hạo?" Tô Lạc Lạc vừa thở vừa gọi anh ta.
Dạ Trạch Hạo mở ra hàng lông mi dài dày, một đôi mắt đen láy nhìn cô, trách móc một tiếng, "Tại sao lại chậm như vậy?"
"Anh có phải sắp ra cửa rồi?"Tô Lạc Lạc hỏi.
Khẳng định là đang đợi cô đến để xử lý và trang điểm cho anh ta rồi!
"Mau ký hợp đồng trên bàn đi."
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn đang để một bản hợp đồng, cô vội đưa tay qua chuẩn bị cầm lên xem, thấy vậy anh ta hết kiên nhẫn mà hối thúc nói, "Nhanh lên, tôi còn việc gấp."
Tô Lạc Lạc cắn môi nói, "Tôi phải xem đã."
"Không có thời gian coi đâu, kí đi." Người đàn ông cắn môi, "Mười phút nữa tôi phải ra cửa."
Tô Lạc Lạc bị anh giục trong đầu hơi loạn lên, cô cầm lấy cây bút trên bàn, trên hợp đồng kí lên tên của bản thân mình, kí xong, cô nhanh chóng nói, "Tôi đem đồ trang điểm của bản thân, anh có ý kiến gì không!"
"Ấn dấu tay."
Tô Lạc Lạc kinh ngạc vì đến ấn chương cũng đã chuẩn bị luôn rồi, cô lấy tay phết vào ấn chương một cái, in lên chữ ký, nói với anh ta, "Xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu rồi."
Chỉ thấy Dạ Trạch Hạo đứng dậy, thu lại bản hợp đồng của cô, sau đó, lại ngồi về sofa, đầu dựa vào ghế sofa, nói với cô, "Tôi đói rồi, nấu cho tôi một chút đồ ăn sáng đi!"
Tô Lạc Lạc mở to mắt, có chút đơ ra nhìn anh ta, sau đó xác nhận hỏi, "Anh gấp gáp đánh điện thoại gọi tôi qua đây, là vì để tôi làm cơm sáng cho anh à?"
" Đây cũng là một trong phạm vi công việc của cô." Dạ Trạch Hạo lười nói.
"Tôi chỉ là chuyên gia trang điểm cho anh! Không phải bảo mẫu của anh." Tô Lạc Lạc phản bác.
"Tôi sẽ giải thích rõ một chút công việc của cô từ nay về sau, cô ngoại trừ là nhà trang điểm cho tôi, nhà tạo hình, còn phải làm trợ lý cá nhân kiêm bảo mẫu, cũng có nghĩa là, sau này sinh hoạt hằng ngày của tôi, ăn uống, bất kì việc gì, chỉ cần cô làm được, cô nhất định phải làm."
Tô Lạc Lạc bây giờ mới phát hiện bản thân kí cái hợp đồng không phải là công việc, mà là giấy bán thân.
Như thế, cô lập tức có động tác rất nực cười, cô chạy đến phía trước Dạ Trạch Hạo, vươn tay đi cướp bản hợp đồng trên tay anh, Dạ Trạch Hạo ngược lại không dự liệu được chuyện này, anh nhanh chóng từ sofa đứng dậy, ỷ vào chiều cao, cầm hợp đồng giơ cao, đắc ý nhìn cô, "Lấy không được."
"Anh trả cho tôi, tôi không giúp anh làm việc nữa." Tô Lạc Lạc không muốn làm nữa.
Cô hôm nay bị gì mà xui quá vậy? Sáng gây họa với Long Dạ Tước, bây giờ, lại bị Dạ Trạch Hạo chơi sỏ.
"Tô Lạc Lạc, cô kí tên đóng dấu tay rồi, muốn trở mặt, không dễ vậy đâu." Dạ Trạch Hạo giống như đứa trẻ đắc ý vậy, rất có cảm giác thành công.
"Dạ Trạch Hạo, anh chắc là cần tôi trang điểm cho anh chứ? Tôi ngày ngày hóa trang anh thành cương thi." Tô Lạc Lạc uy hiếp nói.
Dạ Trạch Hạo mới không sợ đó! Ngược lại anh có lòng an ủi cô, "Tô Lạc Lạc, cô không cảm thấy cô quá may mắn sao? Người muốn tiếp cận tôi xếp hàng một vòng trái đất đó, cô là người duy nhất may mắn đó, cô nên vinh hạnh mới phải."
Tô Lạc Lạc hứ lên một tiếng, thấy không cướp lại hợp đồng được, cô lập tức tức hồng hộc nói, "Tôi yêu cầu thêm tiền công, tháng lương một trăm ngàn tệ"
"Tám mươi ngàn tệ." Dạ Trạch Hạo thương lượng giá cả.
"Một trăm ngàn tệ, không được nhiêu đó, tôi không làm."Tô Lạc Lạc không thỏa hiệp.
"Được thôi, một trăm ngàn tệ thì một trăm ngàn tệ, tính như vậy đi." Dạ Trạch Hạo vui vẻ chấp nhận, anh cũng không thiếu tiền, anh chỉ cần xuất hiện trong một hoạt động, là có giá mấy chục triệu, thậm chí là tram triệu.
Tô Lạc Lạc vì mức lương, không làm loạn nữa, chỉ là tức chưa hết nói, "Chưa thấy qua người như anh lòng dạ đen tối."
Dạ Trạch Hạo không oán không phiền não, hỏi ngược, "Cô đang khen tôi hay sao? Hay là mê luyến tôi rồi?"
"Trước tiên, tôi nói rõ trước, tôi không phải người hâm mộ của anh." Tô Lạc Lạc nói rõ ràng điểm này.
Dạ Trạch Hạo ngước lên khuôn mặt đẹp trai đầy mê hoặc nhìn cô, "Tôi chính là muốn loại người như cô, nếu như cô là fan hâm mộ điên cuồng, tôi mới không cần cô đó."
Tô Lạc Lạc lại còn có chút không phục nhìn trừng trừng bản hợp đồng trên tay anh, mới nhớ hỏi một câu, "Cái hợp đồng này kí mấy năm?"
"Năm năm."
"Ê, anh, anh sao mà lòng dạ đen tối quá vậy! Tôi phải phục vụ anh năm năm?" Tô Lạc Lạc tức muốn chết.
"Tiền công đều không thiếu cho cô."
"Tôi muốn mỗi năm tăng lương." Tô Lạc Lạc thay mình đòi quyền lợi.
"Xem biểu hiện của cô rồi mới tính." Dạ Trạch Hạo không ngờ rằng, cô ta lại là loại người được nước lấn tới, Long Dạ Tước có thể thích cô ta sao?
Tô Lạc Lạc chỉ còn có thể nghiến răng, "Được thôi! Ngoài việc ăn sáng ra, anh còn muốn làm cái gì?"
Dạ Trạch Hạo không tự chủ xoa bụng, "Chỉ cần ăn sáng, tôi sắp đói chết rồi."
Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì nữa, anh ta rõ ràng người lớn như vậy rồi, lại còn không thiếu tiền, vậy mà còn để bản thân đói đến như vậy?
"Anh không biết gọi đồ ăn ngoài à!" Tô Lạc Lạc không rãnh hơi hỏi một câu.
Dạ Trạch Hạo nhếch miệng cười nói, "Tôi dám kêu sao?"
Tô Lạc Lạc mới ngợ ra, anh ta là đại minh tinh, làm sao có thể kêu đồ ăn ngoài? Anh có thể bây giờ đến chợ cũng không dám đi chứ! Lỡ như xảy ra giao thông ùn tắc thì rất là phiền phức.
Quả nhiên, quá nổi tiếng, cũng không có tốt gì.
"Vậy người quản lý của anh và các trợ lí khác đâu?" Tô Lạc Lạc mở cửa tủ lạnh, phát hiện chỉ có vài gói mì bên trong, thật là tàn tạ.
Dạ Trạch Hạo nhún vai, "Không gọi bọn họ."
"Vậy anh đói là đáng đời." Tô Lạc Lạc cầm lấy gói mì và gia vị vào bếp, cô từ nhỏ nấu cho các con, cũng có chút kinh nghiệm nấu rồi.
Mười phút sau, Tô Lạc Lạc bưng mì ra, nói với anh, "Không có gia vị, hơi thanh đạm, nếu như sau này muốn tôi qua giúp anh nấu ăn, anh tốt nhất là chất đầy tủ lạnh đi."
"Được á! Đợi tôi ăn xong, chúng ta cùng đi dạo phố đi!"
"Cùng anh?" Tô Lạc Lạc lập tức bày ra bộ mặt chê bai, sau đó kiên định nói, "Tôi mới không thèm."
"Tại sao?" Dạ Trạch Hạo đang uống một muỗng canh, mùi vị tươi mới làm anh giật mình, không ngờ chỉ có vài loại nguyên liệu tương đơn giản, mà lại để cô điều chế ra vị canh ngon đến vậy.
"Vì rất áp lực á! Lỡ như anh bị người khác nhận ra, thì sẽ bị một nhóm người đuổi theo chạy đó." Tô Lạc Lạc lập tức nghĩ tới, minh tinh ra đường, hình ảnh bị bao vây đến tắc nghẽn không thông.
"Cô yên tâm, tôi không có ngốc đến vậy, bị người khác nhận ra, một chút nữa ăn cơm xong, tôi giả dạng ngụy trang một chút, chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, ok?" Nói xong, Dạ Trạch Hạo ăn ngon lành tô mì cô nấu cho. Tô Lạc Lạc nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy cái người minh tinh này có chút đáng thương.