Chương : 6
Chương 6
Chiếc Maybach đen lái xuyên qua bóng râm dưới hai hàng cây thông cao lớn, đi đến thẳng biệt thự của nhà họ Phó.
Biệt thự của nhà họ Phó dưới màn đêm trông càng sang trọng và hoành tráng hơn.
Phó Hàn Tranh sải bước đôi chân dài từ ngoài vào trong nhà, nhìn thấy Phó Chính Viễn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lễ phép chào hỏi: “Bố.”
Bàn tay già nua của Phó Chính Viễn nắm lấy cây gậy, lạnh lùng nói: “Nếu anh thật sự coi ta là bố, hãy nhanh chóng tìm một người vợ cho mình, tìm mẹ cho Tiểu Đường Đậu! Đừng đợi đến khi ta nhắm mắt, anh còn chưa thèm kết hôn!”
Ba năm qua, sự tức giận lớn nhất của Phó Chính Viễn dành cho anh là anh không chịu tìm bạn gái, không kết hôn. Và những ngày này, ông lại càng thúc giục anh kết hôn nhiều hơn.
Phó Hàn Tranh bình tĩnh nói: “Bố giới thiệu cho con những cô gái xuất thân quyền quý, con không có ý kiến gì, kết hôn với ai cũng đều giống nhau. Nhưng bố biết đây, Đường Đậu không thích những người đó.”
Phó Chính Viễn đập mạnh cây gậy xuống sàn, tức giận: “Phó Hàn Tranh, con đừng tưởng ta không nhìn được ra, con đang lấy Đường Đậu để làm lí do!”
Phó Hàn Tranh đút tay vào túi, sắc mặt điềm tĩnh: “Bố, nếu không có gì khác, con đi lên tầng xem Đường Đậu đây!”
“Con đứng lại cho ta!”
Ông Phó đứng dậy, nắm cây gậy bước chậm tới: “Nếu Tiểu Đường Đậu đã không thích những người đó, vậy con hãy tìm mẹ ruột của nó về! Con tưởng rằng con có thể lừa được ta sao? Con chưa kết hôn đã nuôi một đứa trẻ ba tuổi ra thể thống gì? Tiểu Đường Đậu ngày một lớn, thế giới ngoài kia không thể không biết đến sự tồn tại của nó. Con muốn để người khác cho rằng cháu gái của Phó Chính Viễn, con gái của Phó Hàn Tranh là con hoang sao?!”
Phó Hàn Tranh nhìn xuống cầu thang dưới chân mình, đôi mắt đen sắc bén ảm đạm hơn một chút.
“Trong tháng này, con sẽ tìm một cô con dâu đủ tiêu chuẩn về cho bố.”
Phó Chính Viễn cầm đầu gậy, lạnh lùng nói: “Con tốt nhất là đừng để ta phải thất vọng.”
Phó Hàn Tranh đi lên tầng, đẩy cửa căn phòng trẻ con gần phòng ngủ của mình. Dưới ánh đèn ấm áp, một bé gái dễ thương trắng trẻo ngồi trên giường, cầm một quyển sách vẽ trên tay. Sự lạnh lẽo trong mắt anh tan biến, nhẹ nhàng trìu mến nói: “Đường Đậu, con còn chưa ngủ sao?”
Tiểu Đường Đậu nghe thấy giọng nói của bố mình, lập tức để quyển sách vẽ trong tay xuống, lật tấm chăn màu vàng hình snoopy ra, trèo ra khỏi giường với đôi chân trần. Phó Hàn Tranh sẽ đứa bé bị ngã, bước tới đặt đứa bé vào trong lòng, ngồi trên tay anh.
Tiểu Đường Đậu cười toe toét, mở to đôi mắt và nói: “Bố, Đường Đậu đang đợi bố. Đường Đậu đã năm ngày không gặp bố rồi, bố không nhớ Đường Đậu sao?”
Phó Hàn Tranh hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của cô con gái, dịu dàng nói: “Bố đương nhiên là nhớ con rồi, nhưng bố phải làm việc để kiếm tiền nuôi Đường Đậu, nếu không làm sao có thể mua đồ ăn vặt và sữa cho Đường Đậu được chứ?”
Cô bé cười toe toét với cái miệng nhỏ xinh hồng hào, nhíu mày nói: “Đường Đậu có thể không cần ăn cơm, không ăn vặt, không uống sữa. Bố có thể ở bên cạnh Đường Đậu không, các bạn ở trong trường mẫu giáo đều có bố mẹ ở bên, nhưng Đường Đậu đều được ông nội đưa đến trường, con không vui.”
Phó Hàn Tranh ôm con gái ngồi xuống giường, xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Đường Đậu không ăn cơm không uống sữa thì làm sao mà cao được. Ngoan, nghe lời, cuối tuần bố đưa Đường Đậu đến sở thú được không nào?”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Đường Đậu híp lại thành hai đường nhỏ, cánh tay nhỏ bé khoác lên cổ Phó Hàn Tranh: “Bố không được phép đùa con!”
Đôi chân bé nhỏ của cô bé giẫm lên đùi anh, nhảy lên nhảy xuống, đưa bàn tay nhỏ ra để giao hẹn với: “Ngoắc tay trăm năm không được thay đổi!”
Phó Hàn Tranh mỉm cười, ngoắc tay với cô con gái: “Được, bố mà hối hận thì sẽ là một con chó con.”
Bộ đồ ngủ của cô bé chạm lên cánh tay anh, một vết bầm nhỏ xuất hiện trên cánh tay, Phó Hàn Tranh nhíu mày, nắm lấy bàn tay của con gái anh và hỏi: “Ai bắt nạt Đường Đậu vậy?”
Nói tới đây, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ của cô bé trầm xuống, cái miệng hồng hào chu ra, ngồi vào trong lòng Phó Hàn Tranh, nói một cách không vui: “Ngày nào cũng là ông nội đưa Đường Đậu đến trường, các bạn nhỏ trong trường mẫu giáo đều chưa từng thấy bố mẹ của Đường Đậu, Tiểu Hồng nói Đường Đậu nói dối, Đường Đậu không hề có bố mẹ!”
Phó Hàn Tranh nhíu mày: “Vì vậy Đường Đậu đánh nhau với Tiểu Hồng rồi sao?”
Cô bé dựa trong lòng anh, buồn bực nói: “Bố ơi, mẹ thực sự ở trên sao hỏa à? Khi nào Đường Đậu mới có thể đi tìm mẹ vậy?”
Bố nói rằng sao hỏa quá nóng, cô bây giờ vẫn còn quá nhỏ, đợi cô lớn lên có thể đi đến sao hỏa tìm mẹ rồi, nhưng cô phải lớn như thế nào mới có thể lên sao hỏa được chứ?
Đôi mắt Phó Hàn Tranh sâu thắm: “Đường Đậu rất nhớ mẹ sao?”
Tiểu Đường Đậu gật đầu, giọng nói ngây thơ: “Hôm nay cô giáo yêu cầu chúng con vẽ bố mẹ và mình, con chỉ vẽ bố dắt Đường Đậu, bị cô giáo phê bình rồi. Bố, bố đến sao hỏa đón mẹ nhà có được không?”
Phó Hàn Tranh nhìn vào đôi mắt to tròn của con gái mình, im lặng một lúc lâu, trong đầu bỗng xuất hiện đôi mắt của Mộ Vi Lan. Anh phát hiện ra rằng người phụ nữ muốn quyến rũ anh có đôi mắt gần giống với đôi mắt của Đường Đậu.
Tiểu Đường Đậu thấy bố không nói gì, ôm lấy cổ anh và lắc lư: “”Bố đi đón mẹ về được không!”
Phó Hàn Tranh trước giờ luôn thương yêu con gái, giơ tay nhìn đồng hồ, ôm Đường Đầu lên giường và đắp chăn, nhỏ nhẹ nói: “Không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, sáng mai bố sẽ đưa con đến trường.”
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Đường Đậu nắm lấy bàn tay to của anh: “Bố, Đường Đậu sẽ coi như là bố đã đồng ý đi lên sao hỏa đón mẹ về rồi đấy nhé!”
Phó Hàn Tranh cúi người, hôn nhẹ lên trán cô con gái: “Chúc con ngủ ngon, Đường Đậu.”
Tiểu Đường Đậu cười ngọt ngào nháy mắt với anh: “Bố cũng ngủ ngon!”
Phó Hàn Tranh bước ra khỏi phòng, gọi điện cho trợ lý Từ Khôn.
“Hãy điều tra người phụ nữ ba năm trước mang thai hộ rốt cuộc là ai.”
Từ Khôn ở đầu dây bên kia hơi giật mình. Ba năm trước, để tránh rắc rối, các biện pháp bảo mật đã làm tương đối tốt. Nhưng bây giờ, ông chủ lại chủ động tìm người phụ nữ đó?
“Vâng thưa sếp, tôi lập tức đi điều tra.”