Chương : 8
Chương 8
“Tổng giám đốc Phó, mong anh tự trọng!”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng giận dữ của cô, cúi đầu ghé sát tai cô và nói: “Cô Mộ, tôi là một doanh nhân, doanh nhân làm ăn phải có lợi nhuận, không làm ăn thua lỗ. Trên người cô Mộ có gì đáng giá để trao đổi với căn biệt thự đó không?”
Giọng anh trầm thấp, như một cơn gió lạnh buốt, đôi mắt đen khó đoán của anh nhìn thẳng vào mặt cô, từng câu nói ra rất ấm áp, nhưng từng chữ lại đâm vào nơi dễ bị tổn thương nhất trong tim cô.
Tiền, cô không có, nhà họ Mộ sớm đã không còn gì từ ba năm trước.
Nhưng người cô, tối qua Phó Hàn Tranh đã khinh bỉ như vậy, thậm chí còn khiến cô khó coi trước mặt mọi người. Cô càng khó hiểu hơn, người đàn ông này rốt cuộc muốn gì ở cô.
Bàn tay to ôm eo cô chặt hơn, Mộ Vi Lan vùng vẫy nhưng không thể di chuyển được. Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt thanh tú của cô: “Tối qua khi cô quyến rũ tôi, chẳng phải rất điêu luyện sao?”
Anh cúi xuống, đôi môi mỏng sát lại gần cô hôn, giọng nói trầm ấm với một chút trêu chọc: “Hay là, cô Mộ đang chơi trò đuổi bắt với tôi?”
Phó Hàn Tranh nâng cổ tay lên, lấy một sợ tóc dài dính trên vai cô, cẩn thận thu nó lại và nắm trong tay.
Giây tiếp theo, anh đẩy cô ra phía bể cá, xương sống va vào kính cứng, khuôn mặt nhỏ của cô đau đớn nhăn lại, cô thậm chí còn không có chỗ để chống cự, đôi chân dài của anh kẹp chặt giữa hai chân cô, một bầu không khí quyến rũ mãnh liệt rơi xuống
“Cơ thể cô Mộ trẻ trung như vậy, tôi khá hứng thú.”
Những lời kích động dễ khiến Mộ Vi Lan tức giận. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt điển trai của Phó Hàn Tranh, cô ngước lên đuôi chút, ngay khi đôi môi mỏng của anh sắp hôn cô, đôi mắt cô run rẩy, đưa tay đẩy anh ra, quay người chạy ra khỏi văn phòng.
Phó Hàn Tranh nhìn bóng dáng mảnh khảnh hoảng loạn trốn chạy của cô, đôi môi khẽ cong lên, đôi mắt đen hơi nheo lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn sợi tóc đen dài trên tay.
Mộ Vi Lan chạy ra khỏi phòng bị vấp ngã, tâm trạng hỗn loạn đâm vào một người phụ nữ.
“Soạt-”
Tập tài liệu trên tay người phụ nữ rơi xuống đất, cô nhanh chóng cúi xuống để nhặt giúp: “Thật xin lỗi.”
Khi Mộ Vi Lan đưa tập tài liệu cho cô ta, bốn ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt Hướng Nam Tây lóe lên sự ngạc nhiên.
“Thật xin lỗi, vừa nãy tôi đâm phải cô rồi.”
Hướng Nam Tây mỉm cười lịch sự, nhận lấy tập tài liệu: “Không sao.
Cho đến khi Mộ Vi Lan rời đi và bước vào trong thang máy, Hướng Nam Tây cau mày.
Đôi mắt người phụ nữ này khá giống Tiểu Đường Đậu.
Cô ta nhìn vào trong phòng phỏng vấn ồn ào, trong lòng ngày càng bất an, lẽ nào…Hàn Tranh đang tìm kiếm mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu?
Cô ta cầm lấy tài liệu, bước đi trên đôi giày cao gót về phía văn phòng của tổng giám đốc. Vừa định gõ cửa đã nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.
“Đây là tóc của Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu, lập tức lấy đi xét nghiệm, so sánh kết quả DNA.”
Quả nhiên, Hàn Tranh đang tìm kiếm mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu.
Nắm lấy tập tài liệu, các khớp tay trắng bệch.
Cánh cửa văn phòng được mở ra, Từ Khôn vừa bước ra đã nhìn thấy Hướng Nam Tây đứng trước của, sững sờ một lát rồi chào hỏi: “Tổng giám đốc Hướng, cô tìm Boss có chuyện gì à?”
“Oh, poster cho “Không biết mình là khách trong mơ” đã hoàn thành rồi, tôi mang đến cho anh ấy xem.”
Từ Khôn chỉ khẽ gật đầu và nói: “Boss đang ở bên trong, tổng giám đốc Hướng, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.” Hướng Nam Tây nhìn phong bì màu trắng trong tay Từ Khôn, đôi mắt toát lên sự tò mò: “Trợ lý Từ, đây là cái gì?”
Cô ta giơ tay lên và muốn lấy nó, nhưng Từ Khôn thận trọng tránh ra, mỉm cười nói: “Không có gì, tổng giám đốc Hướng, tôi đi đây.”
Bên trong đó chắc là để tóc của người phụ nữ đó và Tiểu Đường Đậu…
Hướng Nam Tây quay lưng bước vào phòng: “Đây là bản cuối cùng, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”
Phó Hàn Tranh nhận lấy tài liệu, liếc mắt nhìn rồi lấy một chiếc bút đen ký lên.
Cô ta hít một hơi thật và cuối cùng không nhịn được hỏi: “Tôi thấy sáng sớm Lục Trạm đã đem mấy người phỏng vấn “bà Phó” cho anh, anh thật sự muốn tuyển một người vợ mang về sao? Hàn Tranh, hôn nhân không phải là trò trẻ con..”
Cô ta vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã ngẩng đầu: “Chị dâu, ở công ty hãy gọi tôi là tổng giám đốc Phó đi.”
Hướng Nam Tây sững sờ, anh đưa tập tài liệu đã kí cho cô ta, cô ta mím môi nhìn anh, im lặng mấy giây rồi mới nhận lấy tập tài liệu.
Khi cô ta bước đến cửa, cô ta quay lại nhìn anh: “Hàn Tranh, anh có cần phải vạch rõ ranh giới với tôi thế không? Hàn Dư đã đi được năm năm rồi…”
“Ở công ty, cô là cấp dưới của tôi. Ở nhà, cô mãi là chị dâu của tôi.”
Giọng nói lạnh lùng dập tắt hy vọng cuối cùng trong lòng cô ta.
Mộ Vi Lan bước ra khỏi tòa nhà Phó Thị, mua một chai nước lạnh, sau khi uống hết nửa chai, trái tim hỗn loạn của cô mới bình tĩnh trở lại.
Chết tiệt, nếu vừa nãy cô can đảm hơn, có lẽ bây giờ cô đã giữ lại được biệt thự của bố mình.
Cô nắm chặt nắm đấm, đập vào đầu mình. Trong lúc đang buồn bực, điện thoại cô reo lên, người gọi đến là Diệp Quả.
“Alo, Quả Quả.”
“Lan Lan, cậu phỏng vấn thế nào rồi, có phải tài năng của cậu đã thuyết phục được người phỏng vấn rồi không?”
Mộ Vi Lan vẫy một chiếc xe rồi buồn bã nói: “Đừng nhắc nữa, phía Phó Thị đến 80% là không được rồi. Tối qua mình đã gửi mấy hồ sơ trên mạng, bây giờ mình qua đó xem thử.”
“Vậy cậu cố lên nhé, phía Phó Thị cậu chắc sẽ được nhận thôi! Mình tin vào thực lực của cậu!”
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Vi Lan ngồi lên xe taxi: “Bác tài, đưa tôi đến trường mẫu giáo quốc tế”
Đến trường mẫu giáo quốc tế, Mộ Vi Lan đi vào văn phòng.
“Xin chào, tôi đến đây để phỏng vấn. Hôm qua tôi đã gọi điện thoại đến.”
“Ô, là người nộp đơn xin làm giáo viên mỹ thuật phải không?”
“Đúng vậy.”
Hiệu trưởng liếc nhìn hồ sơ của cô rồi cười: “Cô Mộ, học lực của cô và trường tốt nghiệp ở nước ngoài đều rất tốt, nhưng tôi thấy cô chắc vẫn chưa từng tiếp xúc với trẻ nhỏ. Gần đây lớp học nhỏ của chúng tôi chuyển đến một đứa trẻ, luôn mâu thuẫn với những đứa trẻ khác trong lớp, cô có thể đi giải quyết được không?”
Mộ Vi Lan nhanh chóng hiểu ra đây là đề phỏng vấn mà hiệu trưởng đưa ra cho cô, cô khẽ mỉm cười: “Không thành vấn đề.”
Hiệu trưởng đưa Mộ Vi Lan đến sân chơi nhỏ các hoạt động trong lớp, chỉ vào cô bé ngồi dưới gốc cây lớn cách đó không xa và nói: “Chính là cô bé đó, vừa được chuyển từ trường mẫu giáo khác đến chỗ chúng ta, tên là Tiểu Đường Đậu, thường xuyên có mối quan hệ không tốt với những đứa trẻ khác. Hôm qua còn đánh nhau với một đứa trẻ khác không lớp. Gia đình cô bé rất lớn, bắt nạt đứa trẻ khác các phụ huynh đều không dám chỉ trích, nhưng là người giáo dục, chúng ta có nghĩa vụ phải dạy bảo cô bé đó.”
Khi Mộ Vi Lan đi đến trước mặt Tiểu Đường Đậu, Tiểu Đường Đậu chu mỏ, đôi mắt mở to nhìn cô: “Cô là ai vậy?”
“Vậy con là ai thế? Tại sao lại ngồi đây một mình, không lại chơi cùng với các bạn khác?”
Tiểu Đường Đậu phồng miệng: “Con không muốn nói chuyện với cô.”