Chương 167: 167: Nhật Ký Mang Thai Tiếp
Trần Thanh Trúc trong khoảng thời gian đầu nghén vô cùng đáng sợ, khẩu vị vô cùng không tốt, ăn uống khó khăn, ngay cả sữa dành cho bà bầu cũng không uống được.Cơm là phải quạt nguội, nếu cơm nóng là không thể ăn vì cô chỉ cần ngửi thấy hơi com liền muốn ói.Lê Gia Hào đau lòng cho vợ, tìm đến cả chuyên gia dinh dưỡng nhưng cũng không thể cải thiện được gì.Trần Thanh Trúc trên giường nằm trong lòng Lê Gia Hào đang ngủ ngon lành tự nhiên tỉnh dậy, đẩy đẩy Lê Gia Hào vài cái gọi dậy."Chồng...!chồng ơi dậy đi..."Lê Gia Hào đang ngủ say bị vợ gọi dậy thì tưởng là có chuyện gì, vội vàng vùng dậy, bật đèn."Vợ...!có chuyện gì vậy? Em khó chịu ở đâu sao?""Không có..." Trần Thanh Trúc nhìn chồng khẽ lắc đầu."Vậy em..." Lê Gia Hào có chút không hiểu nhìn vợ mình.."Em đói..." Trần Thanh Trúc có chút ủy khuất nhìn Lê Gia Hào."Em đói sao? Vậy để anh đi làm chút đồ cho em ăn."Lê Gia Hào nghe vợ nói là cảm thấy đói, thì nhanh chóng muốn xuống giường để đi làm đồ ăn cho vợ.Phải biết rằng vợ anh lâu lắm mới nói mình đói, muốn ăn gì đó.Nhưng rất nhanh sau đó Lê Gia Hào mới thấy có một nỗi khổ không nói thành lời."Em muốn ăn cháo bát bảo ở quán bà Sáu ở phố trên...""Hả?...!Vợ à...!bây giờ đã là một giờ đêm rồi, chắc quán người ta cũng đã đóng cửa cả rồi, làm gì còn ai mở cửa nữa.Để ngày mai, ngày mai đi, ngày mai anh mua cho em...""Đấy là quán ăn đêm, chắc chắn bây giờ vẫn còn mở cửa...!Hay là anh không muốn cho em ăn...!Nếu vậy anh cứ nói thẳng, em tự đi..."Trần Thanh Trúc dứt lời liền muốn xuống giường để đi.Lê Gia Hào hốt hoảng, trán rịn mồ hôi, ai cũng nói phụ nữ mang thai tính tình thay đổi, khó chiều, trước kia anh còn không có tin, nhưng trong quãng thời gian này anh đã cảm nhận đủ rồi."Ấy ấy...!vợ à.Không phải là cháo bát bảo quán bà Sáu phố trên sao.Được rồi để anh đi mua cho em, còn không được sao.""Vậy thì anh mau đi đi...""Được được...!anh đi ngay...!đi ngay..."Sau đó một giờ đồng hồ Lê Gia Hào trở về với một cái cặp lồ ng cháo trên tay, nhưng khi vào nhà lại nhìn thấy vợ mình đang nằm ngủ trên sofa trên tivi phía trước đang chiếu một bộ phim hoạt hình.Lê Gia Hào nhìn cặp lồ ng cháo, lại nhìn đến cô vợ đang nằm ngủ vô cùng rối rắm không biết phải làm sao, có nên gọi vợ dậy hay không đây.Đúng lúc Lê Gia Hào muốn mang cất cháo đi, thì Trần Thanh Trúc tỉnh lại, nhìn thấy Lê Gia Hào thì dụi dụi mắt một chút, đưa tay ra.Lê Gia Hào hiểu ý vội vàng đưa cặp lồ ng cháo qua, lại chạy đi lấy thìa đến.Khuôn mặt vui vẻ, nhìn vợ mình ăn...Nhưng Trần Thanh Trúc chỉ ăn được có ba bốn thìa thì bỏ xuống lắc đầu không ăn nữa.Lê Gia Hào trân trối nhìn hộp cháo."Vợ ơi...!em ăn...!ít vậy thôi ư?"*gật* *gật*...!"Em no rồi không ăn nữa\, anh ăn giúp em đi.Em đi ngủ đây."Lê Gia Hào vô cùng khổ sở, cuối cùng vẫn là tiếc cái công mình đi một vòng xa xôi mà mua về liền cầm lên ăn, ăn một hơi hết cặp lồ ng cháo, rồi đi về phòng ngủ.Liên tục những buổi đêm muộn Trần Thanh Trúc đều thèm ăn bất tử, với những món mà muốn mua được phải chạy ngày một xa hơn.Lê Gia Hào vẫn không một lời ca thán.Đêm mất ngủ đi mua đồ ăn cho vợ hai mắt Lê Gia Hào dần đàn trở thành giống như gấu trúc vậy, ngày lại phải tới công ty xử lý sự vụ thu hút không biết bao ánh mắt tò mò của nhân viên.Trần Thanh Trúc nhìn thấy chồng như vậy cũng đau lòng không thôi.Nhiều đêm thèm mà không nỡ gọi anh dậy, nhưng Lê Gia Hào ngủ rất tỉnh, lại nói vợ đang mang thai khó khổ mấy anh cũng chịu được...!Lại nhanh chóng gặng hỏi cô muốn ăn gì, rồi chạy đi mua...Cũng may cái thời kỳ thèm ăn đêm này cũng không có quá dài.Ba tháng đầu trôi qua bụng của Trần Thanh Trúc ngày một lớn hơn, đến một quá trình dưỡng thai.Cả nhà từ Lê Gia Hào, Trần Thanh Trúc, tới Tin Tin đều là đọc sách dưỡng thai, rồi nuôi dạy và chăm sóc trẻ nhỏ.Thỉnh thoảng có ngày bà Điển sẽ chạy tới cùng con dâu đi dạo, lại mua sắm đồ đạc cho em bé.Còn đa phần là Trần Thanh Trúc sẽ tham gia một lớp yoga cho bà bầu.Tham gia học tập một giáo trình làm mẹ.Tối đến sẽ là lúc cho em bé trong bụng nghe nhạc, còn mẹ thì nằm xem hoạt hình.Trước khi đi ngủ sẽ là Lê Gia Hào và Tin Tin đọc truyện, và tâm sự cùng em bé...!Một cuộc sống an lành hạnh phúc cứ vậy dần dần trôi qua...(còn tiếp).